Quái Phi Thiên Hạ - Chương 63

Hầu bao công đức vốn là vật trong truyền thuyết.

Người ta thường nói chỉ cần làm việc thiện tích đức thì sẽ có phúc báo nhưng nếu trời xanh thực sự có mắt thì cũng không có chuyện con rắn và người nông dân (*). Chờ mong sự công bằng của thiên đạo chẳng bằng thu thập công đức của chính mình bỏ vào trong hầu bao này, vừa đáng tin lại vừa có thể tùy ý sử dụng.

“Vô Âm, cảm ơn cô.” Dạ Dao Quang đúng là rất cần thứ này, bởi vì cô không giống với Vô Âm. Qua Vô Âm là dòng chính của đại môn phái tu tiên nên không có nhiều thời gian du ngoạn nhân gian tích lũy công đức, mà cô lại phải ở lại nhân gian rèn luyện với Ôn Đình Trạm nên lễ vật này cô không khách sáo nữa mà trực tiếp nhận lấy.

Cầm hầu bao công đức trong tay, Dạ Dao Quang trích máu nhận chủ ở trước mặt Qua Vô Âm. Giọt máu rơi trên hầu bao, đan xen vào trong những sợi tơ mỏng manh, màu bạc trên sợi tơ nhanh chóng biến thành màu đỏ chói mắt, sau đó lại khôi phục lại nguyên dạng ban đầu. Qua Vô Âm tự tay đeo hầu bao công đức vào bên hông Dạ Dao Quang.

Hầu bao công đức vừa được đeo lên người Dạ Dao Quang liền lóe lên ánh sáng màu bạc sau đó nhanh chóng biến thành hình dạng trong suốt, biến mất không để lại dấu vết gì. Từ nay về sau, chỉ có một mình Dạ Dao Quang nhìn thấy được hầu bao công đức đeo bên hông mình.

Ngày hôm sau, Qua Vô Âm và Mạch Khâm cùng nhau rời đi. Mạch Khâm hộ tống Qua Vô Âm trở về. Mặc dù Dạ Dao Quang đã làm bùa độ kiếp cho Qua Vô Âm nhưng Mạch Khâm vẫn lo lắng sẽ xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn nên cũng đi theo Qua Vô Âm.

Căn nhà khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có. Ngoại trừ mấy người hạ nhân như Vương Đông, trong nhà cũng chỉ còn lại Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm.

Dương Tử Quân từ lúc được nghỉ học ở học viện cũng quay trở về phủ nhà họ Dương.

Ngày mai là năm mới, mọi chuyện đều đã được Lâm thị chuẩn bị tốt.

Buổi tối, trưởng thôn của hai thôn trang cùng lúc đến chúc tết Dạ Dao Quang.

“Cô nương, chắc cô nương cũng biết tin tức Nghiêm bổ đầu đã mất tích hai tháng chứ?” Lúc gần đi, Lý Xuyên do dự thật lâu mới nói tin tức này cho Dạ Dao Quang, bởi vì hắn nghe trộm được hai tháng gần đây Ôn gia dường như không bình yên như vẻ bể ngoài. Hắn lo lắng bọn họ sẽ bận chuyện gia đình mà không quan tâm chuyện bên ngoài nữa, dù sao ngày trước quan hệ giữa Nghiêm Lăng và bọn họ cũng khá tốt nên đành mở miệng nói một câu.

“Nghiêm thúc mất tích sao?” Sắc mặt Ôn Đình Trạm trở nên nghiêm túc:

“Vì sao lại mất tích?”

Từ lần trước vội vã từ biệt ở thôn trang, Ôn Đình Trạm chăm chú vào việc học, sau đó lại lo lắng cho Dạ Dao Quang nên căn bản không có thời gian để ý đến chuyện khác. Hôm nay mới có chút thời gian thì lại nghe được tin tức này.

“Nghe nói ba tháng trước Nghiêm bổ đầu đi bắt một tội phạm vượt ngục, hai tháng trước bắt đầu mất liên lạc.” Bởi vì Lý Xuyên có một người anh em tốt làm sai dịch ở trên huyện nên mới biết được mấy chuyện này. Vài ngày trước Lý Xuyên lên huyện tặng lễ mừng năm mới, người anh em kia chỉ buột miệng nói ra vài câu cho nên hắn cũng không hiểu rõ ràng lắm.

“Ta biết rồi, Vương Đông đã chuẩn bị xong quần áo mùa đông cho các ngươi, mau mang về phân phát đi. Năm nay mùa màng không tốt nên thưởng cho mỗi người ba trăm đồng tiền coi như quà mừng năm mới.” Dạ Dao Quang hào phóng nói.

Đuổi được hai người kia đi, Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm đang nhíu mày liền duỗi tay ra đè chặt ấn đường của cậu: “Tuổi còn nhỏ mà đã học thói xấu của mấy ông già rồi, hơi một chút là nhăn mặt nhíu mày, sau này sẽ thành nếp nhăn rất xấu!”

Ôn Đình Trạm nghe thấy vậy lập tức giãn lông mày ra, bởi vì cậu phát hiện Dao Dao nhà cậu rất yêu thích cái đẹp, người nào có dung mạo xinh đẹp sẽ được Dao Dao yêu thích. Cậu rất sợ nếu mình xấu xí sẽ bị Dao Dao vứt bỏ không thèm để ý nữa.

Dạ Dao Quang thấy vậy khẽ cười: “Chàng rất lo lắng cho Nghiêm thúc sao?”“Ừ, sau khi ta trở về đã đọc thư của cha ta, cha không viết nhiều lắm nhưng lại có nhắc qua chuyện của Nghiêm thúc, có thể thấy được tình cảm của cha và Nghiêm thúc không tầm thường.” Ôn Đình Trạm gật đầu nói.

Ôn Trường Tùng là người ít học, sau đó cưới Liễu thị mới bắt đầu được học viết. Vì giúp Ôn Trường Tùng học tập nên Liễu thị đã cổ vũ ông viết thư tay và nhật kí, ghi chép những sự việc có ấn tượng trong ngày bình thường. Bởi vì chữ không đẹp, văn không tốt nên Ôn Trường Tùng sẽ không viết quá nhiều chuyện, nhưng với khả năng như thế mà ông ấy vẫn nhắc đến Nghiêm Lăng có thể thấy được giao tình sâu sắc giữa Ôn Trường Tùng và Nghiêm Lăng.

“Chàng không cần lo lắng, tuy chuyến này Nghiêm thúc gặp nạn nhưng tính mạng cũng không có vấn đề gì.” Dạ Dao Quang đã sớm nhìn ra được Nghiêm Lăng có họa sát thân, nhưng có bùa hộ thân của cô chế tạo thì cùng lắm cũng chỉ là tổn thương gân cốt một chút mà thôi.

Nghe được lời nói của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm không lo lắng nữa, cậu đi ngủ từ sớm để chuẩn bị thức đêm giao thừa ngày mai.

Sáng sớm hôm sau, Dạ Dao Quang tu luyện xong lập tức đi vào trong bếp giúp Điền tẩu và Lâm thị làm bánh mật và cháo. Đây là phong tục của người ở tỉnh Dự Chương. Bánh mật tượng trưng cho thăng quan tiến chức, cháo tượng trưng cho mùa màng bội thu. Dù Dạ Dao Quang không thích xuống bếp nhưng mà dù sao tài năng nấu ăn của cô cũng không tệ, thỉnh thoảng xuống bếp một lần cho đỡ mai một cũng không đáng ngại.

Ôn Đình Trạm bắt đầu viết câu đối, tự mình giúp mấy người Vương Đông treo đèn lồng, dán câu đối, cắt hoa, vẽ tranh tết...

Năm mới sắp đến nên ai cũng cảm thấy vui vẻ, khắp nơi đều tràn ngập nụ cười. Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang đã lâu không có dịp đón lễ mừng năm mới náo nhiệt như thế, mà cả nhà Vương Đông và Điền tẩu thì luôn cảm kích vì đã gặp được một chủ nhà tốt.

Buổi trưa, tất cả mọi người đều đi đến phòng chính để ăn cơm. Tuy là ăn chung một nơi nhưng mỗi bên lại ăn riêng bàn, chỉ là thỉnh thoảng giữa bữa ăn sẽ chúc rượu lẫn nhau.

Vương Đông đưa hai con trai lớn sắp xếp bàn trong phòng, sau đó cùng bọn trẻ quay về xách theo hộp đựng thức ăn bày từng món ăn lên. Vì cùng ngồi ăn ở trong phòng chính nên ăn món gì đều có thể nhìn thấy ngay, từ những món ăn trên bàn cơm cũng có thể biết được một năm này trong nhà có dư dả tiền bạc hay không...

Đến khi món ăn được bưng lên đầy đủ, Ôn Đình Trạm cũng theo tộc trưởng đi cúng tế tổ tiên trở về, cậu ngồi xuống vị trí của mình ở bên trên. Thời cổ đại rất khắt khe với cấp bậc lễ nghi nên con dâu không thể lên phòng chính ăn cơm, trừ chủ mẫu trong nhà là ngoại lệ.

Lúc này thấy Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang ngồi cùng nhau cũng không ai cảm thấy không hợp quy củ, mặc dù chưa thành thân nhưng mọi người cũng đã coi Dạ Dao Quang giống như chủ mẫu, hơn nữa mọi người đều biết bản lĩnh của Dạ Dao Quang nên đều rất khách khí.

Tộc trưởng đang chuẩn bị lên tiếng bảo mọi người dùng bữa thì thấy Vương Đông mang sủi cảo vẫn còn nóng hôi hổi lên, để trên mỗi bàn một đĩa lớn.

“Hôm nay là năm mới, ta và Trạm ca đã làm phiền các thúc, các thím đã chăm sóc nên cố ý xuống bếp làm một ít sủi cảo, hy vọng thôn chúng ta năm sau mùa màng bội thu.” Dạ Dao Quang đứng lên nói với mọi người.

“Mỗi đĩa sủi cảo đều có một cái chứa tiền xu, mọi người mau ăn thử đi, xem năm sau ai sẽ là người có phúc khí nhất.”

Mấy năm nay mùa màng không tốt nhưng sủi cảo lại là phong tục ở chỗ bọn họ, có thể không có thịt, cá, gà, vịt nhưng lại không thể không có sủi cảo. Vốn dĩ mọi người dự tính buổi tối ở nhà sẽ làm tượng trưng vài cái, thật không ngờ Dạ Dao Quang lại tự tay làm cho mỗi nhà một đĩa.

Mọi người cũng không khách khí nữa, tộc trưởng cũng đại diện mọi người lên tiếng, sau đó mọi người bắt đầu ăn sủi cảo trước tiên. Bởi vì đồ ăn khác bưng lên đã lâu nên đều nguội lạnh cả, chỉ còn sủi cảo là món nóng hổi nhất.

***

(*) Chuyện con rắn và người nông dân: Người nông dân lên núi hái củi gặp một con rắn bị thương nên đem về nhà cứu chữa, sau khi vết thương khỏi hẳn con rắn cắn chết người nông dân rồi rời đi.