Tiệm Hoa Của Tô Anh - Chương 49

Tiệm Hoa Của Tô Anh
Chương 49: Đi hay là không đây?
gacsach.com

Edit: Cát

Beta: Thùy An

Tô Anh biết, thời cơ này cực kì khó có được, không chỉ có Khương Triết, ngay cả Triệu Vũ và Đào Nhiên cũng ở đây. Tề Duyệt còn tự đưa mình tới cửa, ngay cả địa điểm cũng đã chuẩn bị tốt...

Cô không đi, vậy phải xin lỗi Tề Duyệt đã khổ công dụng tâm, thậm chí cô ta còn lấy chuyện của Khương Triết ra để dụ hoặc cô.

... Ồ?

Không đúng.

Rõ ràng Tề Duyệt biết cô và Khương Triết tới cùng nhau, nếu cô rời đi quá lâu, nhất định Khương Triết sẽ phát hiện, đến lúc đó anh tìm tới, vậy kế sách của Tề Duyệt không nhất định sẽ thành công ---- bởi vì cô ta cũng biết sự tin tưởng của Khương Triết đối với cô ta bằng không, cho dù thật sự muốn tính kế hình tượng của Tô Anh trước mặt Khương Triết, cũng không nhất định Khương Triết sẽ tin.

Kế hoạch này không hoàn hảo, Tề Duyệt cũng sẽ không làm chuyện không nắm chắc.

Tô Anh cũng sẽ không tin thật sự Tề Duyệt chỉ đơn giản tìm cô nói chuyện phiếm tâm sự, khẳng định cô ta có mưu kế, hoặc là cô ta muốn cho Khương Triết nhìn thấy?

Tô Anh chưa bao giờ coi thường Tề Duyệt, càng sẽ không coi thường lòng tàn nhẫn của cô ta.

Đến nay cô vẫn còn nhớ rõ, ở ngày sinh nhật tám mươi tuổi của ông cụ Khương, Tề Duyệt lấy ngọc ban chỉ Khương lão gia thích nhất tạm thời đưa cho cô bảo quản, sau lại tìm người hầu lấy lại nói là ý tứ của Tề Duyệt, tuy rằng cô nghi ngờ, nhưng khi Tề Duyệt đưa ban ngọc chỉ cho cô cũng chỉ có hai người họ, nếu Tề Duyệt không nói, sao người hầu lại biết được? Người nọ thúc dục quá gấp, liền đưa cho anh ta, kết quả cuối cùng...

Đương nhiên không thấy ngọc ban chỉ đâu, người hầu kia cũng phủ nhận việc tới tìm cô để lấy, lúc ấy tề Duyệt nói gì? Cô ta nói: “Dù sao Tô Anh cũng chỉ là người tới từ gia đình bình thường, chưa hiểu việc đời, không hiểu biết thói quen và quy củ của chúng ta, về tình cảm cũng có thể tha thứ, ông Khương cũng đừng tức giận, tha thứ cho cô ấy lúc này? Để cô ấy về nhà học tập nhiều hơn một chút, chỉ cần lần sau không tái phạm là được”.

Nhìn xem, thiện lương rộng lượng cỡ nào, nhiều người sẽ khen tốt, Khương Triết đúng là mắt mù, coi trọng đứa con gái đến từ gia đình bình thường, chưa hiểu việc đời, vẫn còn là một cô bé.

----

“Bé hoa nhài, đứng ngốc nơi này làm gì vậy?”.

Triệu Vũ phun một vòng khói đi tới, anh búng búng khói bụi giữa các ngón tay, khuôn mặt tuấn lãng có hơi hồng, làm khuôn mặt lạnh lùng của anh vô cớ có thêm chút gợi cảm cùng dụ hoặc.

Tô Anh nhìn anh, nghiêm túc nói: “Em đang suy nghĩ”.

“Suy nghĩ?”, Anh cười hỏi: “Suy nghĩ cái gì?”.

Tô Anh nói: “Vừa rồi bạn gái Tiểu Lữ đến đây nói với em, Tề tiểu thư ở ghế lô số 7 chờ em, cô ấy có chuyện muốn nói, em suy nghĩ, rốt cuộc có nên đi hay không? Nhưng em vẫn còn có chút tức giận, không muốn gặp cô ấy”.

Ánh mắt Triệu Vũ hơi ngưng lại: “Vậy thôi không đi”.

“Em cũng muốn vậy”. Tô Anh nhấp môi: “Nhưng em lại rất hiếu kì không biết Tề Duyệt sẽ nói chuyện gì? Cô ấy còn nói có chuyện liền quan đến A Triết muốn nói với em, thật ra em muốn nghe một chút cô ấy sẽ nói chuyện gì...”.

Tô Anh vào thế khó xử, khó có thể lựa chọn.

“Sao không nói với Khương Tứ”.

“Nói với A Triết, khẳng định anh ấy không cho em đi gặp Tề tiểu thư”.

Ngón trỏ Triệu Vũ cào dưới trán: “Lòng hiếu kì của con gái bọn em lớn vậy sao?”.

Tô Anh hơi xấu hổ, phủ nhận nói: “Không có, Tề tiểu thư dù sao cũng là tình địch của em”.

Triệu Vũ nhún vai, ánh mắt nhàn nhạt: “Nếu em muốn, anh sẽ đưa em đi qua”.

Tô Anh lập tức nói: “Cảm ơn anh Triệu Vũ”.

Có Triệu Vũ ở đây, Tô Anh liền có tự tin, cô không hề do dự, lập tức đi đến ghế lô số 7.

“Anh Triệu Vũ, lát nữa anh yên lặng ở ngoài cửa chờ em được không? Nếu Tề tiểu thư biết anh ở đây, khẳng định cô ấy sẽ không nói gì nữa”.

Anh chỉ có thể gật đầu, ừ một tiếng: “Có việc thì gọi anh”.

Trong tay anh vẫn là điếu thuốc kia, ngậm lấy một bên miệng, lười nhác dựa vào trên vách tường.

Rất an tĩnh, không chỉ có an tĩnh, còn rất tối, toàn bộ phòng, cũng chỉ có ở góc phòng có mấy cái đèn nhỏ mờ sáng, mùi thuốc lá và rượu có thể hun người đến ngất xỉu.

Một chút Tô Anh mới phản ứng được, quả nhiên là một Hồng Môn Yến, không, so với Hồng Môn Yến còn ác độc hơn!

“Người đẹp, em tới rồi, anh đây đợi đã lâu...”.

Tô Anh cong môi, thong thả mà châm chọc.

----

Lưng Triệu Vũ dựa vào tường, rũ mắt hút thuốc, rõ ràng là bộ dáng lười nhác tùy ý, lại bời vì lãnh khốc và tàn nhẫn trong ánh mắt của anh làm cho người khác sinh ra cảm giác ngột ngạt, chọc cho người đi ngang qua không tự chủ muốn nhìn anh thêm vài lần, rồi lại chùn bước, không dám tới gần, anh hoàn toàn không thèm để ý, giống như không thấy.

Cho đến khi anh nghe thấy trong phòng truyền đến âm thanh đổ vỡ của đèn pha lê!

Sắc mặt của anh khẽ biến, tàn thuốc ném ở dưới chân, bước nhanh tiến lên, cửa lớn bị hắn một chân đá văng ra.

“Tô Anh!”.

---- Cô gái tinh tế đứng trong bóng đêm, người nhỏ phát run, trong tay cô còn cầm nửa bình rượu bị đánh vỡ, ở dưới chân cô, là một người đàn ông đang thống khổ tru lên!

Bỗng dưng anh nhẹ nhàng thở ra, tiến lên, một chân đá văng người đàn ông đang chặn đường kia ra, người đàn ông vốn đang thống khổ thiếu chút nữa ngất đi.

Anh đè lại bả vai cô, hỏi: “Bé hoa nhài, bị dọa sao?”.

Triệu Vũ cảm giác được Tô Anh đang phát run, rất nhỏ, nhưng không thể bỏ qua.

Một lúc sau Tô Anh mới nói: “Không, không có. Em không sợ, A Triết đã dạy em cách phải đối phó với người xấu như thế nào!”.

Thật sự rất ngoan.

Triệu Vũ xoa xoa cái trán của Tô Anh, phát hiện thân thể cô vẫn căng chặt như cũ, cả người cứng đờ, anh nắm lấy tay Tô Anh: “Ngoan, buông tay, đưa bình rượu cho anh”.

“À”. Cô rất nghe lời anh.

Triệu Vũ lấy bình rượu trong tay Tô Anh, ném trên mặt đất: “Có bị thương hay không?”.

Tô Anh lắc đầu.

Triệu Vũ xác nhận Tô Anh không bị thương chỗ nào, ngoại trừ phát run, những chỗ khác đều tốt. Anh lấy điện thoại di động, đi ra ngoài gọi mấy cuộc điện thoại.

Chỉ là trong chốc lát, tiếng bước chân trầm ổn hữu lực truyền đến.

Khương Triết đi phía trước, Đào Nhiên cùng mấy người mặc đồ đen đi theo sau đó, sắc mặt của anh nhìn âm trầm đến đáng sợ, Tô Anh: “A Triết”.

Người đàn ông đó đi nhanh tới trước mặt cô, cũng không nói chuyện, Tô Anh cũng đã hòa hoãn được một lúc, cô tranh công nói: “Cảm ơn thầy giáo, thầy giáo dạy thật tốt, em đã đánh ngã tên hỗn-trứng-sắc-lang kia đấy”.

Khương Triết hung hăng nhéo mặt cô: “Vật nhỏ!”.

Là tức giận.

Tô Anh đau đến mức kếu lên hai tiếng, Khương Triết buông tay ra, ánh mắt rơi xuống người đàn ông đang nằm trên mặt đất.

Người đàn ông kia giống như tỉnh rượu, cũng biết mình chọc phải người không nên chọc, run run rẩy rẩy quỳ trên mặt đất xin tha.

“Tha mạng, tha mạng, Tứ thiếu, Tứ thiếu! Tôi sai rồi, tôi không biết cô ấy là nữ nhân của anh!”.

Nhưng mà không ai để ý tới, cơ hồ Khương Triết đá vào nơi yếu ớt nhất của người nọ, người đàn ông đó đến kêu cũng không kịp, hoàn toàn chết ngất đi.

Triệu Vũ nâng nầng cằm: “Chặn miệng, mang đi”.

Đào Nhiên vẫy vẫy tay xua đi mùi rượu và thuốc lá đầy phòng, sắc mặt cũng không tốt lắm, nói: “Sao lại thế này?”.

Triệu Vũ âm trầm, cười: “Tề đại tiểu thư, quả nhiên không phải là người bình thường”.

Đào Nhiên cười lạnh: “A, lại là cô ta”.

Tô Anh tránh ở trong lồng ngực Khương Triết, tâm tình sung sướng.

Cũng không biết với kết quả hiện giờ, Tề Duyệt có thích hay không?

----

Thời điểm trở lại ghế lô đã không thấy tiểu Lữ cũng bạn gái của anh ta, không biết đám người Khương Triết sẽ xử lí thế nào, Tô Anh chưa từng hỏi.

Triệu Vũ cùng Đào Nhiên không biết muốn làm gì, hai người nháy mắt ra hiệu rồi cùng nhau rời đi.

Khương Triết cũng vậy, còn đặc biệt dặn dò mọi người để ý cô, đừng để gặp rắc rối.

Bởi vì biểu tình của Khương Triết cùng mấy người kia đều nghiêm túc, thoạt nhìn cũng không tốt, trong lúc nhất thời, mọi người cũng không có hứng thú cười đùa, trong lúc nhiều người đang tức giận, họ lại vui vẻ cười đùa cũng không tốt?

Tô Anh làm tổ ở trong góc ăn bánh kem, Lý Vân Khê lại đây nói chuyện với cô: “Có phải Tề Duyệt lại làm phiền cô không?”.

Tô Anh gật đầu nói: “Cô ta... tâm tư cô ta không tốt lắm”.

“Cho nên bảo cô phải cẩn thận một chút”.

“Không có việc gì, may mà anh Triệu Vũ đã cứu tôi”.

Lý Vân Khê cười, nói: “Cô không có việc gì là tốt rồi”. Trận thế này lớn như vậy, mấy người kia, thật sự rất sủng Tô Anh.

Tô Anh cười tủm tỉm nói: “Ừ! Cô cũng cẩn thận nha, con gái phải học thêm một chút thuật phòng thân, như vậy nếu gặp được chuyện nguy hiểm còn có thể tự bảo vệ mình, hoặc là mang theo vài thứ phòng thân cũng được”.

Lý Vân Khê gật đầu tán đồng: “Được”. Còn chưa nói người trong giới đều biết cô là nữ nhân của Đào Nhiên, ai dám chạm vào cô?

Cô ở trước mặt bọn người Đào Nhiên dịu dàng hiểu chuyện, không nói đến chuyện quyền lợi gì, nhưng ở bên ngoài, tất cả mọi người đều muốn nịnh nọt cô, ngay cả đạo diễn cũng phải nghe theo cô, kịch bản cũng có thể tùy ý sửa đối, ai dám có sắc mặt khác với cô?

Đây cũng là quyền lợi Đào Nhiên cho cô.

----

Tề Duyệt cũng không biết kế hoạch của cô ta đã vô dụng, tuy rằng ở chỗ của Khương Triết bị ức hiếp, nhưng nghĩ đến cảnh Tô Anh sẽ phải chịu tội, cô liền có chút vui sướng khi người gặp họa.

“Thật ra tớ không thấy Tô Anh kia có điểm nào tốt? Lớn lên lại khó coi, ăn mặc trên người cũng không phóng khoáng, không biết tại sao Tứ thiếu lại thích cô ta?”.

Lại một người phụ nữ khác nói: “Ai nói Tứ thiếu thích cô ta? Chỉ là thấy cô ta mới mẻ, chờ mới mẻ qua đi, chỉ sợ bộ dạng cô ta là gì cũng không nhớ nổi”.

“Chỉ là tiểu tình nhân, còn có thể có tiền đồ gì? Làm sao đuổi kịp chị Tề Duyệt của chúng ta?”.

Mặc kệ nói cái gì, Tề Duyệt nghe được đều không cao hứng, cô ta gõ gõ mặt bàn: “Đừng nói những chuyện này nữa, nói chút chuyện hữu ích đi”.

“Chị Tề Duyệt, hay là đưa cho Tô Anh một số tiền, rồi đuổi nàng ta đi?”.

“Bám lấy Tứ thiếu khẳng định sẽ có nhiều tiền hơn, nhìn Tô Anh kia đã biết là người khôn khéo, khẳng định sẽ không đáp ứng”.

“Vậy làm sao bây giờ?”.

“Các cô lo lắng chuyện này làm cái gì, Tô Anh kia vừa thấy chính là nữ nhân đến từ gia đình bình thường, còn có thể cưới về sao? Chỉ là chơi chơi...”.

Đang nghĩ ngợi tới, không biết từ nơi nào xuất hiện một người đàn ông uống say, nghiêng ngả lảo đảo bổ lại đây!

Rầm---

Bình rượu bể nát đầy đất.

Không biết ai mắng một câu: “Mẹ nó! Người mẹ nó mắt mù à, dẫm lên tao làm gì?”.

“Cút sang một bên đi”.

“... Muốn chết à”.

Cũng không biết như thế nào, một đám người thế nhưng đùa giỡn lên, bình rượu bể cùng bàn bị đổ đầy đất.

----Tề Duyệt là người cao ngạo rêu rao, cô ta muốn mời bạn bè gặp nhau, cũng không thích ở ghế lô, cô ta càng thích đám người chen chúc ở đại sảnh, hưởng thụ việc được mọi người chú ý!

Những người đó quá đùa giỡn, cô ta không tránh khỏi bị va chạm, muốn trốn, lại không biết từ nơi nào bay tới một khối bánh kem, trúng vào tóc cô ta, cô ta tức giận ngập trời: “Ai?”.

Bịch----

Lại một chai rượu khác bị ném đến.

Cô ta hoảng hốt muốn trốn, lại như cũ bị đập trúng cái trán, máu tươi từng chút một chảy xuống dưới...

Cô ta thét chói tai: “Vệ sĩ, vệ sĩ đâu?!”.

Trong một mảnh hoảng loạn, cô ta đột nhiên thấy Khương Triết đứng ở lầu trên, người đàn ông đó nhìn cô ta, ánh mắt lạnh băng, giống như rắn độc.

---

Bảo vệ tới một lúc mới ngăn cản được trận hoảng loạn này ở Bách Nhạc Môn, bởi vì quá hỗn loạn, những người đến gây họa sớm không biết đã chạy đi đâu, số người gặp nạn hùng hùng hổ hổ, muốn tìm giám đốc lý luận.

Giám đốc Bách Nhạc Môn đứng dậy, nói: “Sự tình hôm nay là tai nạn ngoài ý muốn, về những người gây chuyện ngày hôm nay chúng tôi sẽ mau chóng tìm được, nhất định sẽ cho đại gia một công đạo. Mặt khác, hôm nay chúng tôi sẽ miễn phí toàn bộ thực đơn, xem như bồi thường cho các vị khách quý”.

Chỉ có Tề Duyệt biết, chuyện này không phải ngoài ý muốn, mà là Khương tứ cố ý làm! Hơn nữa còn là vì một nữ nhân!

Người con gái kia quan trọng như vậy sao? Sẽ sử dụng loại biện pháp không có năng lực này đi trả thù cho cô ta, giằng co với cô, cái gì cũng không muốn hỏi?

Tề Duyệt tức giận không nhẹ, vệ sĩ đi theo cô ta cũng không dám rời đi nửa bước.

Sau khi xử lí miệng vết thương xong xuôi, cô không rời đi lập tức, cho dù không muốn thấy Khương Triết, cũng muốn xem trò hề của người phụ nữ kia!

Tô Anh vừa vặn nghe nói được động tĩnh bên này, muốn đến nhìn xem chuyện gì đã xảy ra, mà Tề Duyệt lại tới tìm cô, hai người vừa lúc gặp phải nhau ở cửa cầu thang.

Tô Anh ngoài ý muốn: “Tề tiểu thư, sao cô lại bị thương?”.

Tề Duyệt cũng không để ý: “Không sao”.

Cô ta nhìn Tô Anh, trong lòng kinh ngạc, Tô Anh nhìn qua không có cái gì không tốt? Quần áo cũng không có một chút hỗn độn, cô...

Tề Duyệt nheo nheo mắt, là kế hoạch thất bại.

Tô Anh cảm khái: “Thế giời này thật sự không an toàn, lúc trước tôi gặp phải du côn, may mà tôi có học qua một chút phòng thân, người kia mới bị tôi đánh chạy, vậy mà mới trong chốc lát, cô đã gặp phải một đám tửu quỷ, còn bị thương... Nhưng đừng bị chiếm tiện nghi là được rồi”.

Tuy rằng trong tâm Tề Duyệt đã được cảnh cáo, nhưng giờ phút này không nén được lửa giận bùng lên: “Đừng giả vờ, Tô Anh, mày cho rằng tính toán trong mắt mày tao không nhìn thấy được sao?”.

Tô Anh nghiêng nghiêng đầu: “Tề tiểu thư, cô đang nói gì vậy?’.

“Đừng giả vờ! Chảng lẽ không phải vì mày thổi gió bên tai, A Triết mới chán ghét tao như vậy, đối phó với tao?”.

Tô Anh nhíu mày: “Tề tiểu thư, thật sự tôi không biết cô đang nói chuyện gì. A Triết nói với tôi gia đình cô cùng gia đình anh ấy là thế giao, các người là bạn tốt cùng nhau lớn lên, bình thường A Triết nhìn qua có chút lạnh lùng, nhưng sao anh ấy lại vô duyên vô cớ đối phó với bạn tốt hai mươi mấy năm chứ? A Triết không phải là kiểu người lạnh nhạt như vậy”.

Tô Anh nói: “Tề tiểu thư, cô và anh ấy quen biết lâu như vậy, ít nhiều cũng có giao tình, xin đừng bôi nhọ anh ấy”.

Miệng lưỡi sắc bén, đúng là một cái nồi tốt!

Tề Duyệt bị châm chọc mỉa mai đến khó thở, càng không quen nhìn sắc mặt tiểu nhân đắc chí của Tô Anh, cô dương tay, muốn tát vào mặt!

Tô Anh sợ tới mức đôi tay chữ thập giao nhau che ở trước người, nhưng đau đớn lại không đến như tưởng tượng, lại nghe thấy một tiếng thét kinh hãi, cô mở mắt ra nhìn, lại thấy Tề Duyệt đang lăn xuống cầu thang, may mắn vệ sĩ của cô ta vừa lúc tới đỡ được, bằng không hậu quả thật không dám tưởng tượng, nhưng chỉ như thế, cô ta vẫn như cũ bị thương đầy người.

Tô Anh từ trên cao nhìn xuống, thần sắc cô rất thờ ơ, không có vui sướng khi người gặp họa, cũng không có đắc ý dào dạt, chỉ nói: “Gọi xe cứu thương đi, nhìn Tề tiểu thư thoạt nhìn bị thương không nhẹ”.

Mấy người Khương Triết, Triệu Vũ cùng Đào Nhiên đi tới: “Sao lại thế này?”.

Tề Duyệt được vệ sĩ đỡ lên, bởi vì đau đớn mà khuôn mặt có chút vặn vẹo: “Cô đẩy tôi?”.

Cô ta lên án Tô Anh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3