Tinh Giới - Chương 61

Tinh Giới
Chương 61: Lễ vật
gacsach.com

Tùy tiện ăn chút đồ ăn trong một quán nhỏ cho qua bữa trưa, Lâm Thiên lại đi khắp nơi mua đồ để bố trí cho không gian trong Tinh Giới, đồ đạc lớn lớn nhỏ nhỏ tốn ba bốn tiếng đồng hồ mới coi như mua xong, nếu không phải sợ đồ người khác mua không vừa ý mình, hắn còn muốn nhờ người mua giúp. Tất cả đồ đạc đều được người ta chuyển tới căn biệt thự ven hồ hắn mới mua, đồ đạc được chuyển vào biệt thự, sau đó được Lâm Thiên thu vào trong Tinh Giới, một sảnh hai phòng trống rỗng trong Tinh Giới cũng được trang hoàng ngọt ngào thơm tho!

Tốn hai duy giới lực, viên kim cương 10 carat màu lam trong Tinh Giới của Lâm Thiên được làm thành hai viên kim cương 5 carat hình trái tim, hai viên kim cương hình quả tim được treo bằng hai sợi dây xích nhỏ bằng bạch kim, trở thành một đôi hoa tai tinh mĩ tao nhã! “Lâm Thiên, ngươi thật quá lãng phí! Đôi hoa tai này giá trị không dưới 20 triệu đô, không ngờ lại bị ngươi đựng trong cái hộp mua giá mười đồng!” Tiểu Linh bất mãn nói trong đầu Lâm Thiên. Viên kim cương màu lam đó vốn giá mười triệu đô, được Tiểu Linh dùng giới lực chế thành hai viên kim cương nhỏ giống hệt nhau, giá trị không giảm mà tăng, đã đạt tới 20 triệu đô! Vốn Lâm Thiên không định đưa món quà quý giá này, theo hắn nghĩ, đôi hoa tai này, cho dù có được, xem chừng cũng chẳng mấy ai dám mang nó đi trên đường, mang hai chục triệu đô đi trên đường, hơn nữa còn phô ra chỗ dễ thấy, đây tuyệt đối là sợ người ta không dám xuống tay! Nhưng hắn đi dạo trên đường nửa ngày, vẫn không tìm được thứ gì hợp ý, thứ quá bình thường, nói thật, không hợp với cô gái xuất sắc như Chu Dao, với lại, đến lúc đó cũng tuyệt đối sẽ bị Lâm Uy cười chê trước mặt mọi người! Sau cùng, hắn kiên quyết, mẹ nó, không phải một viên kim cương thôi sao? Thứ này hắn nhiều lắm, chí ít với hắn mà nói thì không phải là thứ quý giá gì, tặng thì tặng.

Làm hoa tai rồi không thể không gói lại, tên Lâm Thiên này, không ngờ lại mua một hộp gỗ giá 10 đồng trên vỉa hè để đựng đôi hoa tai giá 20 triệu đô đó, cũng chẳng trách Tiểu Linh oán thán trong đầu hắn. “Khi ngươi muốn nâng cao giá trị của một vật, vậy hãy đóng gói nó thật cẩn thận, nhưng ngươi cho rằng đôi hoa tai này cần phải đóng gói sao? Đừng nói ta đựng bằng hộp gỗ, cho dù là gói bằng giấy loại, giá trị bản thân nó cũng không hạ thấp chút nào!” Lâm Thiên nói trong đầu. “Nói thì nói vậy, nhưng ngươi vẫn lãng phí!” Tiểu Linh nói xong thì im, xem chừng đang tán gẫu với chị em Dương Thi Dương Tuyết.

Về phòng đã là sáu giờ tối. “Trời ạ, cuối cùng lão tam ngươi cũng về rồi, ngươi đã mua được lễ vật rồi chứ?! Ặc, ngươi sẽ không mặc bộ đồ này đi tham gia tiệc sinh nhật của Chu Dao đấy chứ?!” Ngụy Phong nhìn bộ đồ bình thường mặc ở nhà của Lâm Thiên, rất không còn gì để nói. Lâm Thiên đánh giá trên dưới Ngụy Phong một cái, nghiêm túc nói: “Không tệ, lão Ngụy ngươi mặc bộ lễ phục này cũng có vài phần tư sắc!” “Tư sắc cái đầu ngươi! Đó là để chỉ đàn ông sao?!” Ngụy Phong khóc cười không được “Lão tam, ngươi không thay đồ rồi đi sao? Bộ đồ lần trước ngươi đi Hồng Kông mặc về không tệ!”

Lâm Thiên lắc lắc đầu: “Sinh nhật bạn, ăn mặc chính thức như vậy làm gì, chỉ cần người đi, tâm ý đến, mọi người vui vẻ trải qua một đoạn thời gian là được!” Ngụy Phong lắc lắc đầu: “Cảnh giới của lão tam ngươi ta không so được, từ nhỏ đã được dạy trong trường hợp xã giao phải chú ý hình tượng, không thể thay đổi bất chợt được, đã vậy, chúng ta đi thôi, đúng rồi, cầm lễ vật của tiểu Bạch đi.” Lâm Thiên gật gật đầu, cầm cái hộp được gói tinh mĩ phi thường của Tiêu Bạch đi cùng Ngụy Phong xuống lầu.

“Hè hè, tiểu Bạch về nhà rồi, chìa khóa xe giao lại cho ta, chúng ta vừa khéo lái chiếc Ảo Ảnh K6 của hắn đi, lão tam, ngươi làm tài xế hai ta làm?” Ngụy Phong tung hứng chìa khóa xe óng ánh bạc trong tay. “Nhìn cách ăn mặc của ngươi, lại nhìn cách ăn mặc của ta, rõ ràng là ta làm tài xế!” Lâm Thiên thò tay ra nắm lấy chìa khóa nhanh như chớp, cười nhẹ nói: “Ảo Ảnh K6, đúng là chưa từng lái, hi vọng không đụng hư xe của tiểu Bạch, nếu không chỉ có thể lấy thân bồi thường cho hắn thôi!” “Ọe, lão tam, bình thường đâu có thấy ngươi nói lời kinh người như hôm nay chứ, có phải vì sắp tham gia sinh nhật của Chu Dao, bị kích thích không?!” Ngụy Phong hỏi.

“Đúng vậy, bị kích thích rồi, chờ lúc ngươi ngồi xe, tốt nhất là vận khí khắp người, bởi vì tỉ lệ đụng xe lên tới 99%!” Lâm Thiên không khách khí trợn trắng mắt bước vào xe. “Bình tĩnh, lão tam ngươi nhất định phải bình tĩnh, hai trăm cân này của ca ca giao cho ngươi đấy!” Ngụy Phong cười hè hè, ngồi vào ghế lái phụ.

“Địa điểm ở đâu?” Lâm Thiên hỏi, tới bây giờ hắn còn chưa biết tiệc sinh nhật tổ chức ở đâu! Ngụy Phong buồn bực nói: “Lão tam, ngươi không biết địa điểm mà lái cái gì, địa điểm là khu biệt thự Vân Triều, nếu ngươi không biết địa điểm, để ta lái cho!”

“Khu biệt thự Vân Triều?” Lâm Thiên ngẩn ra, biệt thự hắn mua cũng ở đó, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, cô bán nhà nói biệt thự cạnh nhà hắn là của một mĩ nữ ở đại học Hải Thiên, không phải là Tần Kha chứ?! Càng nghĩ, Lâm Thiên càng cảm thấy có khả năng này. “Lão tam, còn ngẩn ra gì đó, biết hay không thì nói một tiếng!” Ngụy Phong đẩy đẩy Lâm Thiên nói.

“Ui, chỗ đó ta biết!” Lâm Thiên đạp chân ga, Ảo Ảnh K6 của Tiêu Bạch phóng ra như chớp. Ngụy Phong tái mét cả mặt, nắm chặt ghế ngồi: “Lão tam, chậm chút chậm chút, gần đây nhiều người!” Lâm Thiên cười lớn: “Lão ngụy, không ngờ ngươi còn sợ chạy xe nhanh, thật hiếm hoi nha!”

Series Ảo Ảnh nổi tiếng là xe nhanh, mà Ảo Ảnh K6 lại là một loại nhanh nhất trong đó, tốc độ nhanh nhất có thể đạt tới 480 km/h, quả thật giống như bay, Lâm Thiên đương nhiên không thể chạy trong thành phố tới tốc độ khủng bố 480 km/h, chẳng qua kim vận tốc đã chỉ hơn 150 km/h, tốc độ nhanh thế này, đối với người bình thường đã cực kì khó khống chế, một khi không cẩn thận, sẽ thật sự “hôn” xe khác ngay trên đường, chẳng qua tốc độ phản ứng của Lâm Thiên hiển nhiên người thường không so được, cho dù tốc dộ nhanh như vậy nhưng vẫn chạy rất ổn định, liên tiếp vượt qua xe khác.

Ngụy Phong ngược lại không sợ xe chạy nhanh, mà sợ không an toàn, thấy kĩ thuật lái xe của Lâm Thiên còn tốt hơn hắn tưởng tượng nhiều, trong lòng cũng thả lỏng, lắc lắc đầu nói: “Lão tam, tiểu Bạch trở về, ắt hẳn sẽ gặp một biên bản nộp phạt!” Chạy xe nhanh thế này, đương nhiên không thể không khiến cảnh sát giao thông chú ý!

“Trịnh đội, vì sao không cử lực lượng chặn chiếc xe đó?” tiểu Lưu mới vừa tham gia công tác, thấy có người lái xe nhanh như vậy, tức giận nói. Trịnh đội mà hắn nói hút một hơi thuốc lá, phun ra vòng khói nói: “Chặn hắn? Dựa vào xe cảnh sát của chúng ta? Tên vừa rồi kĩ thuật lái xe không tệ, không xảy ra vấn đề gì, nếu ngươi đi chặn hắn, đảm bảo hắn không xảy ra vấn đề mà ngươi lại xảy ra, hơn nữa, ngươi cũng không nhìn coi là xe nào, hai cảnh sát giao thông nhỏ bé chúng ta chặn được sao? Biển số xe đó đã được ghi lại rồi, tới lúc viết giấy phạt là được, bọn người có tiền hắn không để ý mấy khoản tiền nhỏ đó đâu!”

“Chẳng lẽ chiếc xe đó phạm luật mà chúng ta không quản?” Tiểu Lưu cau mày hỏi. Trịnh đội vỗ vỗ vai tiểu Lưu: “Ban đầu, ta cũng giống như ngươi, không chịu được những hành vi phạm luật. Mãi tới một lần, ta chặn một chiếc xe quân sự chạy siêu nhanh lại, hậu quả là, ta bị cắt nửa tháng lương, đồng thời đình chỉ công tác một tháng về nhà hối cải. Thế giới này, giữa người với người thật ra không bình đẳng đúng nghĩa. Như lần này, cho dù ngươi chặn hắn lại thì thế nào? Chẳng lẽ ngươi kéo xe đối phương xuống? Hay có năng lực bắt đối phương ngồi tù? Nói cho cùng, xử lý cũng chỉ là viết giấy phạt, cho nên, lại không bằng sau này từ từ tìm tới cửa!”

Vốn khoảng cách hai mươi phút chạy xe, dưới tốc độ xe khủng bố của Lâm Thiên, chỉ năm sáu phút đã chạy tới, xe rất thuận lợi tiến vào khu biệt thự Vân Triều. Quả nhiên, địa điểm tổ chức tiệc sinh nhật của Chu Dao là biệt thự cách khoảng năm mươi mét bên phải biệt thự Lâm Thiên mới mua, biệt thự đó chính là Tần Kha bỏ tiền ra mua.

“Lão tam, ngươi không thành thật, rõ ràng biết địa điểm, còn lừa ta nói không biết! Yên tâm, cho dù ngươi lén lút nghe ngóng tin tức liên quan tới Chu Dao, ta cũng sẽ không cười ngươi, dẫu sao ai cũng có lòng yêu cái đẹp mà!” Ngụy Phong cười he he nói.