Trường Ca Hành - Chương 70
Một tiếng “Dừng tay”, người trên sân lập tức yên tĩnh lại.
Dương Văn Tông vẻ mặt thống khổ, trong ánh mắt lóe lên khuất nhục cùng bất đắc dĩ, kiên cường đứng dậy, cắn răng nói: “Không được tổn thương phụ nữ và trẻ con của Dương phủ ta.”
Hắn không nhìn Cốc chủ, mà nhìn về phía Tiết Khiếu Thiên.
Hắn chắc hẳn cũng nhìn ra, Tiết Khiếu Thiên không phải tay sai của Điệp Thúy Cốc, ở trong tình cảnh này, cũng chỉ có quân kỵ binh do Tiết Khiết Thiên nắm giữ trong tay mới có thể khiến Cốc chủ có chút kiêng dè.
Tiết Khiếu Thiên cười không rõ cảm xúc gì, nói: “Dương công tử cũng cầu sai người rồi, những kẻ liên can như các ngươi toàn bộ đều là khâm phạm, đến lúc đó tự có châu phủ nha môn trông giữ, cho dù có ý chỉ áp giải lên kinh thành, cũng có nha dịch địa phương chuyên làm việc này, không có quan hệ gì tới quân kỵ binh ta.”
Dương Văn Tông bình tĩnh nhìn hắn, đột nhiên nói: “Cửu long kim bài.”
Tiết Khiếu Thiên nheo nheo mắt.
Dương Văn Tông nói: “Nếu Tiết tướng quân có thể bảo hộ Dương phủ của ta một nhà bình an, ta nguyện dâng lên Cửu long kim bài do tiên đế ngự ban cho Dương phủ ta. Tướng quân ở trong triều đã lâu, đương nhiên biết được Cửu long kim bài là lệnh bài quản chế châu phủ cùng các tiết độ sứ Nam Cương, lần này tiểu nhân vu cáo Dương phủ ta mưu phản, không phải cũng chính là nhằm vào lệnh bài này mà đến sao? Yên tâm, nếu như phụ nữ và trẻ con trong phủ ta không rơi vào trong tay tiểu nhân, ta đương nhiên liền chắp tay dâng lệnh bài.”
Tiết Khiếu Thiên cười, nói: “Chuyện mưu phản, Thánh thượng một ngày còn chưa quyết định, ngươi đây liền một ngày là khâm phạm, Tiết mỗ cho dù có lòng, nhưng tội tự mình phóng thích khâm phạm, e là đảm đương không nổi.”
Dương Văn Tông nói: “Đương kim Thánh thượng nhân đức ân trạch khắp nơi, theo đạo nhân hiếu, sau này nhất định sẽ không chém giết trung lương. Chúng ta bị kẻ gian vu tội, Thánh thượng thấu rõ mọi việc, ắt hẳn sẽ giúp chúng ta rửa sạch oan khuất, cho dù Dương môn gặp nạn, Văn Tông cũng sẽ dốc hết sức mình đảm đương, với tấm lòng độ lượng của Thánh thượng, chắc hẳn sẽ không đến độ tịch thu tài sản và trảm toàn gia.” Hắn nhàn nhạt nói: “Xin hỏi Tiết tướng quân, vị Cốc chủ này không quan không tước, cho dù là thân phận hiển hách, nhưng cũng sớm bị tiên đế biếm làm thứ dân. Vì sao y có thể ở trước mặt trướng quân vượt quá chức phận? Nhưng phụ nữ và trẻ con chịu nhục nhã lớn, khâm phạm chưa kịp thẩm tra mà đã chết, truyền ra ngoài, ta đây chết không đáng tiếc, chỉ sợ liên lụy đến tướng quân phải khoác thêm cái danh sai đâu đánh đó, tầm thường vô dụng.”
“Tiểu tử này miệng lưỡi giỏi.” Trầm Mặc Sơn ở bên tai ta khẽ cười nói.
Ta nghe xong liền âm thầm gật đầu, nói: “Đúng vậy, hắn nói như thế, Tiết Khiếu Thiên không thể mặc kệ được.”
Quả nhiên, Tiết Khiếu Thiên ha ha cười lớn, nói: “Dương công tử biết dùng chân tình làm người cảm động, dùng lý lẽ thuyết phục người khác, Tiết mỗ bội phục, quả nhiên Trung Nghĩa Bá phủ không phải là nơi bình thường, người đi ra từ đó, cũng rất có tài ăn nói.”
Dương Văn Tông mặt trắng như giấy, thê lương cười nói: “Đa tạ tướng quân khích lệ.”
Hắn từ trong ngực run rẩy lấy ra một vật, đưa qua, nói: “Cửu long bội của tiên đế ở đây, Tiết Khiếu Thiên kính nhận.”
Tiết Khiếu Thiên cười ha ha quỳ một gối xuống, tiếp nhận thứ gọi là Cửu long bội kia, rồi lại đứng lên.
Bình Tứ nắm chặt cánh tay của đứa nhỏ kia, đứa nhỏ oa một tiếng, lại khóc lớn lên.
“Tiên sinh, xin buông đứa nhỏ ra.” Tiết Khiếu Thiên mỉm cười nói.
Cốc chủ lạnh lùng liếc hắn một cái, nói: “Việc này cùng với những gì chúng ta đã nói không khớp với nhau.”
Tiết Khiếu Thiên nói: “Ta cùng tiên sinh chỉ ước định mỗi bên lấy được vật cần thiết, bây giờ thứ ta muốn đã ở trong tay, bọn họ chính là phạm nhân do quân kỵ binh ta trông giữ, ngài giữ phạm nhân của Tiết mỗ như vậy, chính là không định nể mặt Tiết mỗ.”
“Ha?” Cốc chủ lạnh lùng nói: “Ngươi xác định, chỉ bằng ngươi liền có thể ngăn cản được ta?”
“Đương nhiên là cản không được.” Tiết Khiếu Thiên nhàn nhạt nói: “Nhưng ngài cùng ta động thủ, chính là cùng triều đình động thủ, ngài nếu như nể mặt Tiết mỗ, Tiết mỗ đương nhiên còn thêm kính cẩn.”
Hắn lời còn chưa dứt, từng quân sĩ kiêu kỵ binh ở xung quanh lập tức cầm lấy binh khí trong tay, nhìn chằm chằm như hổ đói, vây thành nửa vòng tròn, vây bọn người Cốc chủ vào giữa.
“Láo xược!” Cốc chủ hơi hơi giương mắt, thân hình chợt lóe, nhanh như quỷ mị, trong khoảnh khắc đó, lại nghe Dương Văn Tông kinh hô một tiếng, đã bị y nắm ở trong tay, y dáng vẻ nhanh nhẹn, chính là tay xách một người, lại cũng hoàn toàn không có nửa điểm khó khăn chật vật.
“Cho ngươi một cơ hội nữa, nói, bí kíp ở đâu?” Cốc chủ lạnh lùng nói.
Dương Văn Tông ánh mắt quật cường, nói: “Ta không biết.”
“Thật sao?” Bàn tay Cốc chủ khẽ phất, hắn lập tức đau đến độ hét thảm lên một tiếng, “Nói hay không?”
“Ta không biết.” Dương Văn Tông nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ngươi chẳng lẽ thực sự cho rằng, mấy người của quân kỵ binh này có thể có tác dụng?” Cốc chủ lạnh lùng cười, vươn người nhảy lên, hướng ra khỏi vòng vây giống như tia chớp, bắt lấy một phu nhân, “rầm” một tiếng đẩy vào trong vòng vây.
Phu nhân kia ngã xuống đất, bất chấp trên người đau đớn, lập tức nhào về phía đứa nhỏ đang bị Bình Tứ tóm lấy.
“Bảo bảo, trả bảo bảo lại cho ta…”
Đứa trẻ lập tức vươn tay ra khóc nháo: “Mẹ…”
Khinh công này lộ ra, mọi người đều biến sắc, nhưng quân kỵ binh kỷ luật nghiêm minh, cho dù trong lòng ai nấy đều lo lắng không yên, nhưng cũng không có ai thối lui nửa bước, trái lại tiến lên thu nhỏ vòng vây, chỉ chờ chủ tướng ra lệnh một tiếng, lập tức hạ đao chém xuống bọn họ.
“Ngươi chọn một người đi, muốn giữ lại người lớn, hay là đứa nhỏ?” Cốc chủ lạnh lùng nhìn Dương Văn Tông, trong ánh mắt lộ vẻ khinh thường.
“Khốn nạn!” Dương Văn Tông nổi giận gầm một tiếng, nhào lên, hai quyền đánh tới, lộ ra chiêu thức liều mạng, nhưng Cốc chủ lông mi không hề động, tay áo quét qua như gió, một lần nữa khiến hắn ngã xuống đất, đang định thêm một cước, lại thấy kiếm quang lóe lên trước mắt, mũi nhọn sắc bén, không khỏi thối lui nửa bước.
Tiết Khiếu Thiên mặt mang theo nụ cười, tay cầm bảo kiếm ngự ban, nhàn nhạt nói: “Tiên sinh chẳng lẽ thực sự không định nể mặt Tiết mỗ?”
Cốc chủ hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta chỉ muốn bí kíp.”
“Việc này rất dễ.” Tiết Khiếu Thiên mũi kiếm vừa chếch, giương mi nói: “Dương công tử, bí kíp chẳng qua chỉ là vật chết, người còn sống thì mới có tưởng niệm, ngươi cũng thấy đó, Cốc chủ đại nhân thân thủ xuất thần nhập hóa, ta cho dù gắng sức ngăn cản, nhưng cũng cản không được, mà muốn quan binh kiêu kỵ binh ta cùng cao thủ võ lâm liều mạng, chỉ vì quyển bí kíp mò mãi cũng không ra một chút quan hệ với chúng ta kia, có lẽ các huynh đệ dưới trướng ta đều sẽ không đồng ý.”
Dương Văn Tông mặt trắng như giấy, nhếch miệng thở dốc không nói.
Tiết Khiếu Thiên giọng điệu chậm rãi, mỉm cười nói: “Dương công tử là người thông minh, Tiết mỗ chỉ hỏi ngươi, lệnh thúc phụ chiếm đoạt nửa quyển bí kíp kia hơn nửa đời người, đã từng luyện thành thần công cái thế hay chưa?”
Hắn thấy Dương Văn Tông im lặng, liền tiếp tục nói: “Không bằng giao thứ đối với ngươi vô dụng cho vị tiên sinh này, Tiết mỗ đảm bảo y sẽ không xuống tay với những người liên quan tới Dương phủ, thế nào?”
“Không thể!” Dương Văn Tông giận dữ nói: “Người này dã tâm bừng bừng, giết người tàn nhẫn, trong tay y đã có nửa quyển sách cổ, nếu như có được nửa quyển kia, sau khi luyện thành thần công nhất định sẽ là đại họa của võ lâm…”
Hắn một câu còn chưa nói xong, lại thấy Tiết Khiếu Thiên mỉm cười hướng một kiếm đâm lên người hài tử nọ, phụ nhân kia không ngừng phát ra thanh âm gào thét, kêu khóc nói: “Đừng giết con ta, ta biết bí kíp ở đâu, đừng giết con ta!”
Thanh âm lần này giống như vũ khí sắc bén, thật sâu cắt đứt màn đêm, Dương Văn Tông run giọng nói: “Không được nói bậy, đại tẩu, tẩu không biết thì đừng nói bậy…”
“Ta biết ta biết,” Phụ nhân kia bất chấp tất cả mà khóc kêu: “Tiểu thúc, xin lỗi, nhưng đại ca ngươi chết sớm, ta chỉ còn có bảo bảo, ta sao có thể trơ mắt nhìn nhi tử thân sinh bị giết? Ta sao có thể chịu được nỗi đau xuyên tâm này?”
Dương Văn Tông thống khổ nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Thôi, thôi.”
Cốc chủ vội vã tóm lấy đứa trẻ kia, năm ngón tay đặt lên đỉnh đầu của nó, nóng vội nói: “Mau nói, bí kíp hiện giờ ở đâu?”
Phụ nhân kia khóc ròng nói: “Ở… ở trong linh vị của bố chồng ta, trong cái bệ được khoét rỗng có giấu một quyển bí kíp, van cầu ngươi, thả con ta ra, van cầu ngươi…”
Cốc chủ buông tay, lập tức ném đứa trẻ kia cho nàng, phụ nhân ôm chặt lấy nó, cả hai mẫu tử khóc lóc không ngừng. Bình Tứ trong chớp mắt nghe được tin tức kia thì sớm đã khai triển khinh công nhảy đi, ẩn mình vào trong bóng đêm, mọi người đều im lặng không nói, từng người nhìn về nơi Bình Tứ biến mất.
Không được bao lâu, lại thấy Bình Tứ nhanh chóng quay trở về, tay cầm một bài vị cỡ lớn, bịch một tiếng ném tới dưới chân Cốc chủ. Cốc chủ chân vừa giẫm, lập tức phát ra âm thanh răng rắc, liền nghe được mọi người cùng khẽ hô a một tiếng.
“Chúc mừng chủ tử được thỏa mãn tâm nguyện!” Bình Tứ quỳ xuống lớn tiếng nói, thanh âm run rẩy, lộ rõ vẻ kích động không thôi.
Cốc chủ trên mặt mỉm cười, nhặt quyển sách trong đống gỗ vụn trên đất lên, giống như lượm được báu vật, ôn hòa nói: “Ngươi cũng vất vả rồi. Sau khi quay về, nên lĩnh thưởng thì đi lĩnh thưởng đi.”
“Tạ chủ tử.” Bình Tứ cung kính khấu đầu.
Cốc chủ vuốt ve quyển sách bạc màu kia, ánh mắt si mê quyến luyến, đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, trên khuôn mặt tuyệt mĩ tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Giống như có chút mất mát, lại có chút hoang mang.
“Là lúc này đây,” Trầm Mặc Sơn ở trên mặt ta hôn nhanh một cái, nói: “Đừng ra ngoài, ta đánh y xong rồi trở lại dẫn ngươi đi.”
Ta còn chưa kịp nói gì, hắn đã từ phía sau ta vút ra ngoài, thân hình triển khai, giống như đại bàng giương cánh, người ở trong không trung, một chưởng bổ qua, Cốc chủ dĩ nhiên không kịp né tránh, vội đưa tay đón địch, nào biết Trầm Mặc Sơn chỉ ra hư chiêu, một chưởng vừa chuyển, năm ngón tay kia thành trảo, lập tức đoạt lấy quyển bí kíp kia.
Biến cố lần này, mọi người đều không kịp phản ứng, đợi đến khi Cốc chủ nổi giận gầm lên một tiếng, vươn người nhảy lên đuổi theo, Trầm Mặc Sơn sớm đã nhảy đi mấy bước, vượt qua khu vườn này rồi nhanh chóng phi một vòng.