Yêu Cung - Chương 51

Chương 51: Quyết đoán

Thật ra tam sát vừa nãy có phần nằm ngoài dự kiến của hắn. Ai bảo ba tên ngu xuẩn kia không né tránh? Bọn chúng chết hoàn toàn bởi vì bọn chúng đã xem thường chính mình.

Ba mũi tên của mình căn bản không thực sự định bắn chết bọn họ. Bản thân tính dành một mũi tên giết chết tên Thần Xạ Thủ cuối cùng. Nhưng sự tình khiến người ta không tưởng được, mũi tên trước tam sát, mũi tên sau muốn giết lại thất thủ...

Nhưng bất kể thế nào nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành. Sau khi hắn áp chết toàn bộ Thần Xạ Thủ của đối phương, Lăng Túc dẫn theo trung đội số 7 tạo thành trận tấn công đao nhọn thành công cắm vào phần sau của quân địch bắt đầu chém giết.

Xoay người nhảy lên chiến mã, Âu Dương bắt đầu lui về vị trí phía quân đông nam. Lúc này trung đội số 7 đã bắn đầu xen vào quân địch, cắt đứt đội quân phía sau. Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành. Có ở lại nếu như xảy ra điều gì bất ngờ thì thật không có ý nghĩa.

- Kỹ thuật bắn cung thần kỳ. Không trách được nguyên soái nói trung đội số 7 này khác với tất cả các trung đội khác. Hiện tại xem ra, lực chiến đấu thực tế của hai trăm người này không phải chỉ đơn giản là trên phương diện số lượng.

Trên mặt Bì Ba mang theo nụ cười mỉm nhìn Âu Dương. Đối với việc Âu Dương lui lại hắn cũng cảm thấy rất vui mừng.

Người trẻ tuổi này nắm giữ sự trầm ổn thật sự không phù hợp với tuổi của hắn. Hắn biết nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, không hề dây dưa, trực tiếp lựa chọn lui lại. Phần quyết đoán này cho dù là tướng lĩnh ngang dọc trên sa trường nhiều năm cũng không nhất định có thể làm được.

Trung đội số 7 cắt ngang vào cánh quân phía sau của địch. Quân địch nhất thời đại loạn. Trong tình huống các binh sĩ vốn vội vàng chạy trốn không có tổ chức mấy làm sao có thể đối mặt với một đám kị sĩ như hổ như sói của trung đội số 7 được?

Một đợt tấn công mạnh mẽ, trung đội số 7 đã thuận lợi tách năm ngàn người phía sau lại. Trong nháy mắt năm ngàn người này biến thành một đàn kiến tản đi không có tổ chức. Phía trước có kỵ binh đi tới cản đường. Phía sau lại có 40, 50 ngàn quân của Đại Vận quốc đang truy kích. Trong tình cảnh phía trước có chó sói phía sau có hổ, bọn họ làm sao còn có thể giữ bình tĩnh được?

Cho nên trong lúc nhất thời những binh lính không có tổ chức này bắt đầu chạy tán loạn. Bọn họ càng loạn, chết cũng càng nhanh. Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã bị 40,50 ngàn quân Đại Vận tiến tới làm bánh bao sủi cảo.

Nhìn thấy cánh quân phía sau bị trung đội số 7 cắt đứt, tướng chỉ huy quân địch chỉ có thể căm phẫn kêu lên một tiếng! Ai có thể nghĩ được nửa đường lại có một đội kỵ binh tinh nhuệ như vậy xông tới? Khủng bố nhất chính là Thần Xạ Thủ đã bỏ chạy đến dưới cửa thành đang ngồi trên lưng ngựa không ngừng nhìn về phía này. Nếu như không có hắn áp chế, chỉ sợ hai trăm kỵ sĩ này còn chưa xông tới đã bị bắn chết mấy chục người. Trận tấn công của kỵ binh càng đông sẽ càng dễ bị đánh tan. Trong lúc đó hai trăm người này thực sự không khác nào cùng chịu chết.

Nhưng chỉ vì tên gia hỏa kia không ngờ hoàn toàn áp chế được mười một Thần Xạ Thủ. Thành tích cuối cùng một cung bắn ra ba mũi tên khiến hắn càng thêm chú ý. Tuy nhiên chuyện đến nước này, nếu dừng lại tuyệt đối không phải là lựa chọn sáng suốt của Tây Kỳ quốc. Cho nên hắn dứt khoát ra lệnh từ bỏ cánh quân phía sau.

Nhìn thấy quân địch không có ý dừng lại, Lăng Túc kéo dây cương. Trung đội số 7 bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ. Vào lúc này lại đi truy kích quân địch là lựa chọn không sáng suốt. Chợt nghe Lăng Túc ở trên ngựa hét lớn một tiếng nói:

- Lui lại! Chúng ta lui lại!

Một tiếng lui lại truyền ra, toàn bộ trung đội số 7 bắt đầu lui lại theo quy củ. Cho dù không có bất kỳ nguy hiểm nào tồn tại, nhưng với tố chất của trung đội số 7, bọn họ vẫn giữ vững đội hình.

- Đúng là một trung đội kỵ binh tốt. Không tham công, không liều lĩnh. Thời điểm cần tiến thì tiến, cần lui thì lui!

Bây giờ, Bì Ba không thể nói hết được sự hài lòng của mình đối với trung đội số 7. Trung đội này thật sự khiến hắn hài lòng. Bất luận là kỹ thuật bắn cung như thần của Âu Dương, hay sự chỉ huy bĩnh tĩnh quyết đoán của Lăng Túc, đều là vô địch trong các đoàn đội. Đừng thấy bọn họ chỉ có hai trăm người. Nếu như đánh tốt, thậm chí bọn họ có thể ngang với thế tấn công của hơn ngàn kỵ binh.

Năm ngàn người bị 50 ngàn người vây nhốt. Hơn nữa, một bên không ngừng chạy trốn, một bên đã kiềm chế suốt nửa ngày. Kết quả thế nào, chỉ cần người có đầu óc đều có thể nghĩ ra được! Cuối cùng chưa đầy một giờ năm ngàn người bị trung đội số 7 cắt lại, đã bị quân đông nam nhân nhịn nửa ngày xử lý sạch.

- Ha ha ha! Mẹ nói, thật sảng khoái!

Lúc này, Lâm Phong đã đi theo đám người Lăng Túc chạy tới bên dưới thành. Lúc mới bắt đầu tấn công hắn còn có chút nghi ngờ sẽ bị tổn thất nặng nề. Hắn thậm chí còn muốn nhắc nhở Lăng Túc một chút. Nhưng ai biết, trước kỹ thuật bắn cung như thần của Âu Dương, không ngờ thành công xoay chuyển càn khôn. Bắt đầu từ lúc tấn công đến lúc kết thúc không hề gặp phải vướng mắc. Đây tuyệt đối là một trận đấu điển hình của kỵ binh khi cắt ngang một phần quân của địch.

Trước kia, Lâm Phong chỉ nghe nói kỹ thuật bắn cung của Âu Dương rất cường đại. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Âu Dương đánh ra cục diện tam sát, hắn vẫn bị chấn động. Đến tận lúc này, hắn đã rõ tại sao trung đội số 7 có thể chỉ dựa vào ba mươi bảy người xông vào hậu phương lớn của quân địch, lại tạo ra tổn thất lớn như vậy.

Nắm giữ một Thần Xạ Thủ đáng sợ như vậy, Thần Xạ Thủ của quân địch gần như đều bị áp chế. Kỵ binh sợ nhất chính là gì? Kỵ binh sợ nhất không phải là người nhiều. Dù nhân số nhiều hơn nữa, trước sự tấn công của kỵ binh cũng trở thành vô ích. Kỵ binh sợ nhất chính là chưa vọt vào đã bị đánh loạn trận hình.

Trong quá khứ, ác mộng lớn của kỵ binh chính là Thần Xạ Thủ. Bởi vì Thần Xạ Thủ ở thể bắn tên khắp nơi, có thể quấy nhiễu trận hình mà bọn họ vừa hình thành. Một khi trận hình được tạo thành lại bị làm loạn, mất đi ưu thế kỵ binh sẽ bị người ta tiêu diệt. Nhưng sau khi có Âu Dương, tất cả những điều này đều không tồn tại.

- Tiểu tử tốt, hắn thật sự quá cường đại!

Lâm Phong là người lòng ngay dạ thẳng, nghĩ gì nói đó. Nếu như hắn thích một người sẽ nói là thích. Nếu như chán ghét một người, sẽ nói là chán ghét. Hắn không giả vờ giả vịt được.

- Hắc hắc...

Âu Dương vuốt đầu cười. Mấy ngày nay hắn đã nghe thấy rất nhiều lời tán thưởng các loại. Cho nên hắn đã có thể bình thản ứng phó với tất cả những điều này.

Nhưng khi Âu Dương cười xong, hắn lại phát hiện sau khi tàn sát một canh giờ cuộc chiến phía trước đã kết thúc. Những binh sĩ kia tận mắt thấy tiễn thuật của hắn. Giờ phút này mấy vạn người đồng thời nhìn hắn với ánh mắt như đang nhìn thấy thần, khiến hắn đột nhiên có cảm giác sởn gai ốc.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3