Đau thương đến chết -Phần 2 - chương 19-20

Chương 19

PHONG TỤC DÂN GIAN

Lễ giáng sinh và tết Nguyên đán náo nhiệt vui vẻ đã nhanh chóng trôi đi. Từ sau khi Diêu Tố Vân bị ông già mặc áo mưa ép phải nộp tập bản đồ ấy, Tư Dao và mấy người bạn không biết nên tiếp tục điều tra ra sao nữa.
Tư Dao ngồi trên ghế ngoài hành lang phòng khám của bệnh viện, đang nghĩ lan man: chẳng lẽ là hết cách, đành phải bó tay?
Thường Uyển đang ngồi trong phòng khám. Gần đây cô hay bị ra mồ hôi trộm, hồi hộp, mất ngủ, toàn thân đều rấm rứt. Cô đi khám bệnh, Tư Dao đã chủ động đi cùng, cũng là một cách để đền đáp lần trước Thường Uyển đã giúp mình.
Ít hôm nay, vì sự an toàn, cả hai luôn ở bên nhau như hình với bóng. Bà giiafở căn nhà bên cạnh cũng lấy làm lạ, và hỏi xem có phải anh chàng ở cùng số nhà đã chuyển đi và đổi chỗ cho cô gái này không. Tư Dao đành giải thích là Thường Uyển đến ở tạm và ngủ ở căn phòng của anh bạn hàng xóm.
Nhìn bệnh nhân và nhân viên bệnh viện ra ra vào vào, Tư Dao thầm nghĩ, giả sử hôm đó Diêu Tố Vân nhất quyết không đưa tập bản đồ cho ông già nọ, thì chẳng rõ sẽ xảy ra hậu quả kinh khủng ra sao.
Cô chợt cảm nhận, thực ra đã có một số đầu mối về ông già mặc áo mưa, sao không sớm quy nạp lại? Có một điều rất rõ nét: Trần Kỳ Lân đã nói anh ta và Thôn quái dị có khúc mắc từ rất lâu; anh ta cố đoạt lấy tấm bản đồ,chứng tỏ anh ta có rất nhiều quan hệ đan xen rối rắm với thôn quái dị. Những điều kỳ quái của Thôn quái dị, nhất định phải có nguyên nhân, chắc chắn là dính dáng với “Đau thương đến chết”.
Cô lấy di động ra, gọi cho Diêu Tố Vân.
Tố Vân đành phải hoãn cuộc gặp với hai vị chuyên gia, cô nghĩ đi nghĩ lại mãi, vẫn thấy ức. Nhận được điện thoại của Tư Dao, Tố Vân xin lỗi rối rít. Tư Dao vội nói: “Cậu đừng nên thế này, chuyện đó đâu thể trách cậu? Tôi phải tự trách mình vì đã làm liên lụy đến cậu mới phải! Chuyện tối hôm đó xảy ra ở nhà cậu thật đáng sợ! Chúng ta vẫn còn có dịp để tìm ra sự thật kia mà… Này, cậu có quen nhà chuyên môn nào rất am hiểu về các thông tin kỳ dị lạ lùng ở các địa phương không? Mình vừa chợt nghĩ ra, chúng ta có thể bằng cách này để tìm ra nhân vật mặc áo mưa đó là ai, Thôn quái dị ở trong tập bản đồ ấy là như thế nào, và cả những điều kỳ dị mà mình đã từng chứng kiến nữa. Chắc chắn sẽ có thể giải thích những yếu tố lạ lùng trong đó”.
“Ý cậu là, tìm gặp một nhà phong tục học sao?”
“Đúng, đúng, đúng! Nhà phong tục học. Mình nghĩ mãi mà không sao nghĩ ra cái danh từ này”.
“Được,mình sẽ hỏi giúp cậu. Ngay sau đây sẽ hỏi”. Tố Vân lẩm bẩm, có thế mà mình chẳng nghĩ ra!
Bước ra khỏi phòng khám, Thường UYển nói cho Tư Dao biết kết luận của bác sĩ là thể lực cô vẫn bình thường. Bác sĩ kê đơn cho cô mua một vài loại thuốc bổ và dặn dò cô chịu khó nghỉ ngơi.
Lúc này máy di động của Tư Dao đổ chuông. Tố Vân gọi.
“Mình đã hỏi vài người, họ đều nói mình nên đi gặp một chuyên gia về phong tục học của Viện khoa học xã hội tỉnh Phúc Kiến. Đó là ông Cố Trân một người rất am hiểu về văn hóa phong tục dân gian”.
Ra khỏi ga tàu hoả, ông Cố Trân đến thẳng phòng làm việc. Phòng làm việc là nhà của ông, tàu hỏa, ô tô cũng là phòng làm việc của ông. Quanh năm ông đi khắp các địa phương để sưu tầm dân ca, thu thập tài liệu cho các tác phẩm dài hơi rất công phu “Tổng quan về văn hoá phong tục dân gian Phúc Kiến”.
Chuyến đi lên phía bắc tỉnh nhà lần này, ông Trân đã có được thu hoạch không ngờ. Không những ông đã viếng thăm được người tổ chức ra “Hội trống chiến thắng” của thị trấn Hiệp Dương, mà còn ngẫu nhiên phát hiện ra ở xã nọ thuộc huyện Thiệu Vũ có một thể loại kịch địa phương chưa từng được nhắc đến; nghe nói nó còn xuất hiện sớm hơn kịch Tứ Bình (1) hơn 100 năm. Xem ra, ông đã không uổng phí bao năm tâm huyết gắn bó với các cơ sở; ông chỉ dùng “đôi chân” của ông mà đã tạo nên danh tiếng,luôn luôn có người các địa phương chủ động liên hệ với ông, cung cấp cho ông đủ các loại thông tin: bổ ích và vô bổ nữa.
***************
(1) Kịch hát dân gian Trung Quốc, xuất hiện vào những năm Gia Tĩnh (trước và sau n ăm 1541) thời Minh
***************
Vị trưởng phòng nhìn thấy bóng ông, vội rảo bước đến nói: “Có một nghiên cứu viên về địa phương chí ở thư viện Giang Kinh gọi điện đến, nói rất muốn trao đổi với anh một vấn đề quan trọng. Tôi nói là anh đi vắng chưa rõ hôm nào mới về. Thế là từ hôm đó ngày nào họ cũng gọi điện hỏi… Anh chuẩn bị mà tiếp họ, chắc hôm nay cũng không ngoại lệ đâu”.
Ông Trân vào phòng làm việc, vừa ngồi xuống ghế thì chuông điện thoại reo vang.
“Chào bác Cố Trân. Tôi là Diêu Tố Vân, nghiên cứu viên chuyên sâu của thư viện thành phố Giang Kinh, gần đây luôn rất mong được gặp bác, xin bác chỉ bảo cho một vấn đề. Lúc này bác có thì giờ không ạ?”
”Vâng, cô cứ nói đi!”
“Phiền bác chờ một chút, tôi sẽ nối máy của một cô bạn, để chúng ra sẽ mở ‘hội nghị điện thoại ba bên’, được chứ ạ?”
Ông Trân hơi lấy làm lạ, nhưng vẫn nói : “Được”.
Máy của Tư Dao đã được Tố Vân kết nối. Cô chào hỏi ông, rồi nói ngắn gọn về những điều tai nghe mắt thấy ở Thôn quái dị, những bộ hài cốt lộ thiên, những bia mộ không chữ, những mâu thuẫn trong dân, hành vi kỳ cục của vị chủ cửa hàng cháo, tập bản đồ vẽ tay, ông già mặc áo mưa… Cuối cùng, cô kể về chuỗi sự việc ‘Đau thương đến chết’ mà mình gặp trong chuyến đi chơi núi Vũ Di. Tố Vân cũng kể lại sự việc ông già đã đe doạ mình rồi lấy mất tập bản đồ ra sao…
Ông Trân ghi nhanh những từ ngữ quan trọng hết sức ly kỳ. Ông cố lục trí nhớ để tìm những mẩu chuyện quen thuộc, kể cả những thông tin vụn vặt nhất, nhưng khó có thể liên kết mọi chi tiết thành một chuỗi.
Ông suy nghĩ rất lâu, lâu đến nỗi hai cô gái nghĩ rằng ông đang ngủ gật! Cuối cùng ông nói: “Vì đặc điểm địa hình, nên hai vùng bắc và tây Phúc Kiến có một số thôn xóm tương đối khép kín. Tuy nhiên dân ở đó đều rất nhiệt tình và có thể nói là hiếu khách. Những việc mà cô trải qua quả là hiếm thấy.
“Chuyện về hài cốt lộ thiên, thì đây không phải là cách thiên táng đúng nghĩa của nó. Thiên táng là để xác lộ thiên nhằm dụ chim chóc đến rỉa xả, nhưng đây có lẽ chỉ là ném xác ra đồng rồi dựng tấm bia không chữ mà thôi. Việc ném xác như thến có ở nhiều nơi, nhưng với quy mô lớn như vậy thì tôi cho rằng đây là hiện tượng cá biệt. Xét từ góc độ tâm lý học quần thể, thì việc ném xác và dựng bia không chữ nói lên rằng người chết đã bị quần thể phủ định. Nói cách khác, những người còn sống cho rằng người chết không đáng được kỷ niệm, hoặc không đáng được hưởng hạnh phúc sau khi chết”.
Là một người học rộng biết nhiều, nhưng nói đến đây ông Trân vẫn không tránh khỏi rùng mình. Ai cũng biết dân miền bắc Phúc Kiến vốn rất kính trọng người đã khuất cho nên việc phơi thây kiểu này dường như nói lên rằng người ta rất sợ hoặc rất phẫn nộ đối với người đã chết.
“Chuyện về hang quan tài treo mà cô vừa kể cũng rất đặc biệt. Ở miền tây Phúc Kiến có không ít quan tài treo nhưng phần nhiều đều đặt ở vách núi gần nước, đứng xa nhìn vào có thể thấy ngay. Một cách để giải thích là treo càng cao thì càng được gần thiên đường. Khi nước dâng lên quan tài hình thuyền có thể xuôi dòng mà đến thiên đường. Có một số nhà nghiên cứu đã liên hệ tập tục này với con thuyền vuông của Nô-ê (2) và nạn đại hồng thủy thời thượng cổ, cho rằng người xưa tin ở thuyết ngày tận thế sẽ là một trận đại hồng thủy. Bởi vậy, việc treo quan tài trong hang sâu là rất hiếm thấy. Còn về lời nguyền, thì tôi cũng biết ít nhiều sau mấy chục năm bôn ba khắp chốn, cũng nghe nói về lời nguyền và các hiện tượng kinh dị, nhưng chưa chứng kiến một lời nguyền nào trở thành hiện thực cả”.
*************
(2). Nhân vật trong Kinh Thánh, chở thuyền cứu người và sinh vật khác thoát nạn đại hồng thủy
*************
Ông Trân ngừng một lát, ngẫm nghĩ xem những điều mình nói đã đủ nghiêm túc chặt chẽ chưa.Tư Dao hỏi: “Nhưng trong số các bạn tôi cùng vào hang, đã có quá nửa bị chết, nên khó mà bác bỏ lời nguyền đó. Như thế có thể coi là ‘thành hiện thực’ chưa ạ?”
“Tôi cũng từng nghe kể chuyện về lời nguyền trở thành sự thật, nhưng những lời giải thích ấy đều không hợp lý. Tựa như cảnh sát phá án, dù giỏi giang đến mấy, tỷ mỉ đến mấy nhưng vẫn phải bó tay với một số vụ án, không thể tìm ra manh mối. Tôi tin rằng các việc cô gặp phải là rất khác thường,nhưng không có nghĩa đó là một ‘lời nguyền’ nào đó thiêng liêng. Rất nhiều hiện tượng kỳ dị khó hiểu, nhưng thực chất lại là các hiện tượng tự nhiên hoặc do con người cố ý tạo nên”.
“Liệu bác có thể liên kết Thôn quái dị và hang quan tài treo kỳ quái đáng sợ ấy với nhau không?” Tư Dao cũng hiểu nói thế này là làm khó cho ông Trân.
“Ngoài yếu tố khoảng cách địa lý khá gần, thì tôi chưa nghĩ ra nên liên kết chúng như thế nào… Quan tài treo là sự tôn trọng tuyệt đối dành cho người chết; khác xa với cách thiên táng. Nhưng có một điểm khá rõ nét là hang quan tài treo và Thôn quái dị đều có lịch sử lâu đời và rất nhiều mẩu chuyện dân gian. Dựa vào các tình tiết mà cô cho biết, tôi sẽ điều tra về mặt phong tục và lịch sử. Nếu có tiến triển gì, tôi sẽ thông báo với các vị”.
Tư Dao và Tố Vân đồng thanh đáp : “Xin rất cảm ơn bác!”
”Nhưng trước hết hãy cho tôi biết vị trí cụ thể của hang quan tài treo và Thôn quái dị”.
“Được ạ”.Tư Dao nghĩ ngợi. “Tôi sẽ gửi cho bác bức thư điện tử đầu tiên mà tôi nhận được, nhưng bác tuyệt đối không nên vào hang quan tài đó, và càng không nên cho người dân Thôn quái dị biết bác đang rất muốn tìm hiểu về họ”.

Chương 20

NHÀ MÁY LOUVRE

Kết quả điều tra của ông Cố Trân đem đến cho Tư Dao một tia hy vọng. Cô báo để Lâm Nhuận cùng biết, và hỏi anh bước tiếp theo nên thế nào. Lâm Nhuận nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói: “Dù sao cũng không thể cứ ngồi chờ ông ấy cho biết những phát hiện về mặt phong tục học. Vẫn nên theo đuổi các đầu mối mà Viên Thuyên để lại”.
Thực ra Viên Thuyên đã biết được những gì?
E-mail của Trương Sinh cho biết việc nghiên cứu những ký tự kia của Điền Xuyên vẫn chưa có “tiến triển gì mang tính đột phá”, nhưng đã căn bản phát hiện được đó là các chữ số tự sinh bởi bộ xử lý của máy tính thế hệ cũ. Tuy nhiên anh vẫn chưa lần ra những mã số ấy liên quan đến chức năng nào của máy tính.
Liệu Viên Thuyên còn để lại cho mình đầu mối nào khác không?
Ít hôm nay ý nghĩ này lại trở lại trong đầu Tư Dao. Cô cảm thấy vô số các sự việc kỳ dị có một mối liên hệ sâu xa nào đó, nhưng lại không liên kết thành chuỗi. rõ ràng; có lẽ chúng còn thiếu một vài ‘mắt xích’ nào đó thì mới trở thành một hệ thống được. Hồi đầu cô đã từng có cảm giác này, cho đến khi nhận được tấm ảnh Viên Thuyên gửi đến, rồi đọc được blog của cô ấy, thì thình hình mới có tiến triển.
Hộp quà của Viên Thuyên gửi đến có hai thứ: quả cầu pha lê và tấm ảnh. Tấm ảnh là một đầu mối quan trọng, thông qua nó, Tư Dao đã tìm ra đám tiền khổng lồ kia và cũng suýt mất mạng. Nhưng còn quả cầu pha lê thì sao? Tư Dao vẫn luôn có biệt nhãn với nó, đã nhiều lần bâng khuâng thẫn thờ ngắm nó rất lâu. Cô cũng từng tháo ốc vít của mảnh gỗ trên cái giá kê quả cầu, xem xem bên trong có “bí mật” gì chăng nhưng không có kết quả.
Có lẽ, với cùng một vấn đề nhưng suy nghĩ ở thời điểm khác sẽ cho ta góc nhìn khác, sẽ có được mạch suy nghĩ khác cũng nên?
Tư Dao lại chăm chú nhìn quả cầu pha lê. Nó được chế tạo rất khéo, cấu trúc tạo hình rất đẹp, ngoài ra không thấy gì khác thường cả.
Cô nhìn mãi, thấy cay cả mắt, đành ấm ức nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết nhẹ bắt đầu rơi thừ lúc nào không biết, đã phủ trắng xóa những mái nhà ở xa xa trông tựa như căn nhà nhỏ xíu ở trong quả cầu pha lê này.
Tư Dao bất giác cầm quả cầu lên lắc lắc, đã rất lâu cô không làm cái chuyện “giết thời gian” này. Quả cầu pha lê bị lắc, những “bông tuyết” đọng trên mái nhà xinh xinh tản ra, tung bay trong “bầu trời” của quả cầu, rồi lại rơi xuống mái đỏ của gỗ.
Hình như cô đã từng trông thấy…
Sao căn nhà xinh xinh trogn quả cầu này lại quen quen?
Tư Dao nhìn mãi… rồi sửng sốt.
Thật khó mà tưởng tượng nổi, căn nhà bé bằng bao diêm đang bị tuyết phủ trong quả cầu pha lê chính là mô hình thu nhỏ của ngôi nhà cô đang thuê~
Cô chăm chú nhìn lại, cửa bán nguyệt vòm cuốn kiểu Tây Ban Nha, mái cong kiểu Trung Quốc, thậm chí cả cái cửa sổ kiểu Ba-rốc(1) được chạm trổ tỉ mỉ… đều được thể hiện trên căn nhà mini này. Chính xác đây là ngôi nhà cô đang ở. Chỉ có hai điểm khác biệt là, mái của nó màu đỏ, có một bức tường màu trắng, còn ngôi nhà thật thì mái màu đen, tường màu nâu.
***************
(1) Baroque: Phong cách nghệ thuật cổ điển lãng mạn châu Âu thế kỷ 16
***************
Hồi nọ cô xem trang web Bernard Li, thì ngôi nhà này cũng là mái đỏ và tường trắng.
Vì kích cỡ của nó quá nhỏ, nên mái nhà “quanh năm” bị tuyết phủ trong quả cầu rất khó liên tưởng với căn nhà cô đang ở.
Chuyện này nói lên điều gì? Ít ra cô cũng dám chắc là Viên Thuyên đã để lại đầu mối cho cô. Và càng chứng minh rằng Viên Thuyên làm việc gì cũng có chủ đích.
Hay là, cái mắt xích còn thiếu, chính là căn nhà xinh xắn này?
*
* *
“Mình đã bắt đầu già rồi”. Quách Tử Phóng gọi một chai bia, tự rót cho mình.
“Thôi nào, anh đừng cố làm như là chán chường nữa. Chắc anh điều tra không được thuận lợi phải không? Tư Dao hẹn Tử Phóng cùng ăn bữa trưa, tiện thể hỏi anh xem việc điều tra về căn nhà ra sao rồi.
Tử Phóng lắc đầu: “Khó lắm. Cô chẳng định hướng là gì, lại bảo tôi đi điều tra về căn nhà chúng ta đang thuê… Căn nhà này thì có gì thú vị?”
Tư Dao không cho anh biết về cái gọi là bí mật của bí mật trong quả cầu pha lê. Cô nhớ lại chuyện Diêu Tố Vân gặp nguy hiểm trước đây. Lúc ấy cô rất hối hận; nếu không giao tập bản đồ cho Tố Vân, thì cô ấy đã không bị một đêm kinh hãi. Rồi nghĩ cô đã mắc bẫy, bị bắt cóc và suýt bỏ mạng, cô không muốn lại làm cho Tử Phóng mắc phải tai bay vạ gió. Mặt khác, Viên Thuyên đã dùng thủ pháp bí hiểm để trao đổi với cô, cũng tức là cô ấy không muốn người khác biết về bí mật này.
Suy cho cùng, đây vẫn là một bí mật.
“Nếu đã có định hướng rõ rệt thì tôi đâu dám phiền ngài phóng viên luôn bận trăm công nghìn việc như anh? Nhưng lẽ nào anh chưa điều tra ra chút xíu gì à?”
“Tất nhiên là tôi đã làm việc nghiêm túc, biết rằng trước kia quyền sở hữu căn nhà thuộc về Lý Bá Thụy, một kiến trúc sư tương đối có tiếng ở Mỹ”. Tử Phóng nói với vẻ rất tự đắc.
“Anh đang bỡn cợt tôi thì phải? Có cần nhắc lại cái điều mà ai cũng biết rồi hay không?”
“Cô không thấy lạ à: Lý Bá Thụy chết đi, không để lại cho người nhà gần gũi là Lịch Thu, mà lại cho không một công ty địa ốc tầm tầm - tức là công ty mà chúng ta đang ký hợp đồng thuê nhà?”
Tư Dao ngớ ra, nói: “Đúng là có phần kỳ lạ nhưng gia đình Lý Bá Thụy gặp bất hạnh, người nhà trực hệ cũng cùng bỏ mạng. Chắc là lúc lâm chung, ông ấy không có di chúc cho nên công ty địa ốc đã bằng thủ đoạn gì đó giành được về tay mình”.
“Thực tế là Lý Bá Thụy có để lại di chúc. Ông ta là kiều bào hồi hương. Nói cách khác, ông ta là người Mỹ, đã mở công ty, có tài sản, tất nhiên ông ta có thói quen lâậpdi chúc. Nghe nói sau khi ông Thụy chết thì luật sư của ông ta đã từ Mỹ sang để lo liệu hậu sự và giải quyết di chúc. Điều này chứng tỏ ông ta đã thu xếp tỉ mỉ; và rõ ràng là ông ấy đã có chỉ thị trong di chúc, nên căn nhà mới về tay công ty địa ốc với giá rẻ, họ đã vớ bở. Điều thú vị hơn nữa là, căn nhà ấy nhất định phải đem cho thuê chứ không được chuyển nhượng. Nếu công ty địa ốc phá sản hoặc không có khả năng kinh doanh cho thuê thì phải phải trao lại cho nhà nước chứ không trao cho thân thích ví dụ Lịch Thu hoặc bà mẹ Lịch Thu - tức bà chị vợ ông Thụy”.
Tư Dao cố suy nghĩ về các tình tiết nhưng không sao tìm ra một chút liên hệ gì với “đau thương đến chết” cả. Có lẽ chỉ Viên Thuyên mới biết được tất cả và cô ấy đã ngầm gơợiý phải tìm theo một hướng đặc biệt.
Đó là chuỗi mã số.
“Chào Trương Sinh, tôi đây mà, xin anh nói với Điền Xuyên, tôi đã có một đầu mối mới. Các chữ số kia có thể liên quan đến căn nhà mà tôi đang ở; hiện giờ mới chỉ biết đến đấy”.
Cô lại gọi cho Lâm Nhuận, đây đã là lần thứ tư trong tối nay cô gọi cho anh. Ba lần trước cô gọi nhưng không thấy ai nghe máy. Cô rất nóng lòng kể cho Lâm Nhuận về phát hiện mới rất thú vị về quả cầu pha lê, điều này cô chưa kể với ai. Lâm Nhuận là người duy nhất mà cô tin cậy; anh đã giúp cô rất nhiều như thế; cũng may dịp này anh ấy ở xa, được cha mẹ chăm sóc, chắc sẽ không bị ai quấy rầy.
À, đã có người nhấc máy. Giọng nói nhẹ nhàng của bà mẹ Lâm Nhuận: “Dao Dao à, Lâm Nhuận đã về thăm nhà ông chú ở quê, phải ít hôm nữa mới ra”.
“Anh ấy đã đi lại được rồi ạ?”
“Lâm Nhuận bình phục rất nhanh, nhưng đi lại thì vẫn chưa thật ổn. Đi bằng ô tô. Ông chú cứ nài nó phải đi, nói là ở quê không khí trong lành, sẽ có lợi hơn; về đến nơi rồi, lại cứ ép nó phải ở lại… Cháu đừng lo lắng. Khi nào nó về, bác sẽ bảo nó gọi điện cho cháu”.
Tư Dao cảm thấy chưng hửng: “Vâng, gửi E-mail cho cháu cũng được, chúc bác mạnh khỏe ạ!”
Tư Dao và Trương Sinh bước vào “cư xá” hầm phòng không, thấy Điền Xuyên đang rất chăm chú thử nghiẹm trò chơi “Huyết trích tử”, màn hình đang đỏ lòm máu me.
“Kìa, chẳng để tâm vào việc nghiêm chỉnh gì cả, lại chơi game rồi!” Tuy chỉ toàn là “máu giả” nhưng Tư Dao vẫn cảm thấy hơi chóng mặt.
“Không nghiêm chỉnh à? Đây là việc chính của tôi! Mầy mò để giải mật mã cho bạn thì mới là chuyện giời ơi!” Điền Xuyên chẳng buồn ngoái đầu lại. “Hai vị chờ một lát, nhân vật nữ sắp ra, tôi sẽ cho hai vị phải trầm trồ kinh ngạc!”
Hai người nhẫn nại đứng chờ, nhưng nhân vật nam của Điền Xuyên vẫn liên tiếp bị thất bại nên nhân vật nữ vẫn chưa lộ diện. Không nén được nữa, Trương Sinh nói: “Nhân vật nữ đáng kinh ngạc đợi đã lâu, anh không thể quay trở về thực tế được à?”
Cuối cùng Điền Xuyên cũng ngừng chơi, quay lại nguýt Tư Dao: “Từ ngày Trương Sinh cặp kè với cô, anh ta trở nên rất ‘thực tế’, chút lãng mạn ít ỏi của anh ta đã bị ‘Huyết Trích Tử’ vô hình của cô thu hết cả rồi!”
Tư Dao hơi đỏ mặt: “Kìa, anh nói gì thế…”
Trương Sinh vội nói luôn: “Sao cậu rườm rà quá thể? Mau nói đi, phát hiện quan trọng của cậu là gì?”
Điền Xuyên gõ bàn phím, thoát ra khỏi trò chơi, rồi mở một chương trình, tựa như một trang văn bản rỗng. Anh nhấp rê chuột vài lần, trên màn hình hiện ra một số đường kẻ ngang dọc…
“Đây là kiệt tác hội họa của tôi”. Điền Xuyên nhấn nút save, rồi cất văn bản đi. “Có lẽ hai người chỉ mải nhìn tôi vẽ, mà không chú ý đến tên file ở trên đỉnh màn hình Tôi cho các vị nhìn tên của nó vậy”.
Anh mở kho văn bản, chỉ vào một file ở trên cùng: “Đây là văn bản vừa rồi”.
“Ôi!” Tư Dao và Trương Sinh cùng kêu lên.
Tên file đó là LW73686456200E, giống hệt chuỗi mã số mà Viên Thuyên viết trên chiếc phong bì. Đuôi của file là blp.
Điền Xuyên lấy ra một tờ giấy: “Đây là mã số của bạn đưa cho tôi, thử so sánh xem!”
Trên tờ giấy đó viết là LW586136697400C.
“Này, cậu có thể nói luôn một mạch không?” Trương Sinh có phần sốt ruột.
Điền Xuyên vẫn rất nhẩn nha: “Thông tin trước đây bạn cho tôi rất hữu ích, nói là những ký tự này có thể liên quan đến nhà cửa. Điều này đã gợi ý tôi đi đúng hướng suy nghĩ. Tôi vốn tưởng các ký tự này liên quan đến một loại văn bản nào đó, vì các chữ số tự sinh rất hay tự động xuất hiện ở các tên văn bản của một số phần mềm trước đây. Mấy năm nay hiện tượng kỳ cục tự động phát sinh hoặc mặc định ở tên văn bản lại phục hồi, là vì xuất phát từ yêu cầu an toàn và bảo mật. Tôi men theo khái niệm ‘nhà cửa’ để suy nghĩ, và đã thử qua vài chục phần mềm, có những phần mềm chuyên ngành rất khó tìm thấy ở thị trường chợ đen, kể cả kẻ ‘thủ phạm chính’ mà chúng ta xác định, tôi cũng đã cố công mà kiếm chẳng ra. Nào ngờ ‘Chợt ngoảnh lại nhìn, nàng vẫn còn đây, nơi đèn sắp tàn…’(2), chính một anh bạn cùng ‘cư xá’ chúng tôi, thường bán các phần mềm… sáng nay… cũng tức là trưa nay chúng tôi ngồi tán gẫu, anh ta lại kiếm được cho tôi cái phần mềm ấy. Vậy mà phải đi tìm mòn vẹt cả giày! Cái mà hai vị nhìn thấy lúc này chính là phần mềm chuyên ngành đã sinh ra các mã số đó - ‘Nhà máy Louvre Work’!
********************
(2). Trích tên một chương trong truyện võ hiệp (trên mạng) “Phù Thế Phương” của Lạc Lạc.
********************
Louvre Work là phầm mềm đồ họa và thiết kế xây dựng mà một số công ty xây dựng hàng đầu trên thế giới đang sử dụng. Bảo tàng Louvre(3) là thánh địa của nghệ thuật và kiến trúc nên họ đặt tên phần mềm ‘Louvre Work’ vì cái ý này. Các phần mềm thiết kế xây dựng Autodest hoặc Archi CAD đang thông dụng, so với nó chỉ là hàng con cháu. Hệ thống văn bản của phần mềm này sẽ tự động đặt tên các file mặc định bao gồm cả chữ số tự sinh. Hai vị nên chú ý, các ký tự ở tên file mà tôi vừa save và chuỗi ký tự mà các vị đã đưa cho tôi cùng có hai chữ cái mở đầu LW; chính là viết tắt từ tiếng Anh ‘Louvre Work’, nghĩa là ‘Nhà máy Louvre’; cái đuôi blp là do ‘Nhà máy Louvre’ sinh ra cho các file của nó, viết tắt của từ ‘blueprint’ nghĩa là bức tranh tương lai.
****************
(3). Louvre: Bảo tàng nổi tiếng ở Pari - Pháp.
****************
Điều quan trọng hơn cả là, tên các file mà phần mềm này đặt cho, phù hợp với chi tiết mà hai vị nói là ‘liên quan đến nhà cửa’, đúng chưa?”
Vậy thì, thông tin mà Viên Thuyên để lại cho mình là một bản vẽ kiến trúc, liên hệ với căn nhà tý hon trong quả cầu pha lê kia… Khỏi phải bàn nữa, rõ ràng là chỉ thị cho mình đi tìm bản thiết kế của ngôi biệt thự.
Viên Thuyên đã tìm giúp mình căn phòng cho thuê, và ngôi nhà này chính là then chốt của điều bí mật. Nó là bí mật gì? “Đau thương đến chết”? Hay là cái chết của Viên Thuyên? Hay thậm chí như Lịch Thu nói - là cái chết của cả nhà Lý Bá Thụy?
Khoản tiền khổng lồ của Viên Thuyên ở đâu ra? Khi đã có được nó, rồi di chuyển nó, dường như là khoảng thời gian cô ấy giúp mình tìm nhà; liệu có phải bí mật về khoản tiền sẽ không tan biến sau khi cô ấy ra đi, cô ấy cũng muốn nói cho mình biết?
Nhiều giả thiết đan xen, nghĩ ngợi quá căng khiến đầu Tư Dao nặng trịch, ong ong quay cuồng.
“Bạn đang nghĩ gì, sao im lặng mãi thế?” Lời nói của Trương Sinh cứ như từ chốn xa xôi vọng đến. Nói rất chậm, có vẻ rất vất vả. Khuôn mặt anh trông là lạ, cứ như buồn ngủ, đôi mắt lờ đờ.
Còn Điền Xuyên thì đang ngủ gà ngủ gật trước màn hình máy tính từ lúc nào.
Không bình thường, rất không bình thường!
Nhưng Tư Dao cũng không hiểu tại sao không bình thường. Cô định nói gì đó nhưng cứ nghẹn cổ… không còn sức để nói thành lời, vì cô thấy khó thở.
Một cảm giác như đang đứng trên đỉnh núi cao, không khí rất loãng.
Đây vốn là căn hầm phòng không, ở bên cạnh cầu thang đặt một bếp than khá to để sưởi ấm cho mọi người.
Trúng độc khí than!
Ý nghĩ này chợt lóe lên, cô cố gắng há miệng gọi to “trúng độc khí than”. Không ngờ cô lại còn đủ sức để kéo Điền Xuyên đứng lên nữa.
Trương Sinh cũng đã choàng tỉnh, anh gắng cất bước cùng Tư Dao dìu Điền Xuyên. Cả ba cố lê bước nặng nhọc đi ra phía ngoài, gần như dò dẫm từng tấc…
Ở lối rẽ vào đã có vài người nằm gục bất động. Tư Dao thấy mình đang dần dần không thể nhận biết điều gì, chật vật lê bước. Cô nghĩ chắc mình sẽ kiệt sức mà ngã gục… Và ra đi.
Liệu có ai dựng cho mình một tấm bia trơn không chữ?
Sao mình lại có ý nghĩ này? Chắc là dấu hiệu đã cận kề cái chết.
Nhưng cô vẫn mím môi bước lên phía trước, không thể bỏ qua một tia hi vọng sinh tồn.
Cầu thang đã ở ngay trước mặt. Lên khỏi cầu thang, gần mặt đất chắc chắn có nhiều ô-xy hơn.
Vừa may có người bước đến, có lẽ vừa xuống khỏi cầu thang. Người ấy cúi đầu, chắc là đang nghĩ ngợi. Tư Dao mừng rỡ định gọi người ấy mau lại giúp đỡ ba người bước lên nhưng anh ta vẫn cúi mặt, rút ra một điếu thuốc lá và chiếc bật lửa.
Một không gian đậm đặc khí than, nhưng cô bất lực. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn người ấy bật lửa.
Đốm lửa lóe lên.
Một tiếng nổ khủng khiếp rung chuyển một góc thành phố Giang Kinh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3