Mây trên đồng bay mãi - Chương 05

Chương năm: Nụ hôn tình yêu

Nụ hôn của anh từ môi cô lướt lên sống mũi, chân
mày, đặt lên vành tai khiến cô toàn thân nóng bừng. Nụ hôn thiêu đốt cần cổ cô,
khuy chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình bật mở, làn da trắng mịn bỗng mơn man
chạm vào không khí, Dĩ Mạch bất giác run rẩy.

Câu Dĩ Mạch vừa nói ở phòng cấp cứu dù rất nhỏ nhưng Thiều Trì vẫn
nghe rất rõ. “Có tiền tất nhiên là ghê gớm rồi”, khi nói câu đó cô cúi đầu theo
thói quen, ánh mắt buồn bã vô định. Hình ảnh đó khiến anh nhớ lại lần đầu tiên
gặp cô, lúc đó cô đã mấy ngày không được ăn, ngồi xổm trước cổng bệnh viện với
một tấm bảng trước mặt, đầu cúi gục, trông như người ở quê ra tỉnh ngồi chờ
việc dưới gầm cầu. Theo lời Dĩ Mạch thì lúc ấy cô đói quá lại không tìm được
việc làm đành đến cổng bệnh viện xin ăn. Cô ngồi ở bệnh viện là để ngộ nhỡ đói
quá ngất xỉu thì ít ra bác sĩ cũng không thấy chết mà không cứu. Hôm đó, chính
là lúc cô kéo tay anh, nhìn anh, đôi môi nhợt nhạt run rẩy hỏi: “Anh đốc tờ Lù,
bệnh viện có cho ghi nợ không?”. Sau lần đó, anh thật sự tin trên đời này có
những chuyện số mệnh đã an bài.

Từ hồi mới quen Dĩ Mạch, Thiều Trì đã biết cô là một cô nàng suốt
ngày nói chuyện tiền nong. Hồi trước khi yêu, Dĩ Mạch thường nói: “Mơ ước lớn
nhất đời của em là được một anh đẹp trai nhà giàu bao! Được như thế thì khi cần
chàng sẽ vung tay ký roẹt một tờ séc rồi bảo: Cầm lấy một tỷ này mà đi mua
sắm!”. Nói xong, cô cười ranh mãnh một mình, sau đó soi Lục Thiều Trì chằm chằm
đến mức khắp người anh nổi gai ốc. Về sau Dĩ Mạch nói, cô đã sớm nắm chắc con
gà đẻ trứng vàng đó là anh rồi, nên dù anh già hơn ba tuổi vẫn không chê, có
tiền nuôi cô là okie hết. Điều này làm cho Thiều Trì không biết nên khóc hay
nên cười, rõ ràng là anh chủ động tiếp cận trước, tán tỉnh trước, thế mà cô cứ
ra vẻ đắc thắng như vừa câu được “con gà” ngờ nghệch là anh. Anh yêu vẻ đắc ý
trẻ con của cô, yêu cái thói ham hư vinh không bao giờ che đậy, anh thương cho
một thoáng mơ hồ lướt qua mắt cô, và muốn bảo vệ cô suốt đời này. Anh khẽ cười,
hóa ra đây chính là tình yêu.

Cô gái trên giường bệnh đã ngủ say, cô nằm nghiêng, co ro trong
tấm chăn phủ kín, dáng ngủ của cô rất xấu, lúc nào cũng rúc đầu vào chăn. Lục
Thiều Trì thở dài, nhẹ nhàng kéo lại chăn giúp cô.

“Ầm!”. Ánh chớp lướt qua cửa sổ, bầu trời trong nháy mắt bừng sáng
như ban trưa. Giờ đang là giữa hè nên thường có nhiều sấm chớp. Dĩ Mạch đang
ngủ mơ nghe thấy tiếng sấm giật bắn mình, trùm chăn kín mít. Điều hòa nhiệt độ
trong bệnh viện vẫn chạy ro ro, nhưng trán và cổ Dĩ Mạch đều mướt mát mồ hôi.
Lục Thiều Trì nhẹ nhàng kéo bớt chăn cho cô, đột nhiên Dĩ Mạch vùng dậy nắm
chặt tay anh.

“Sét... sét đánh”. Cô lắp bắp, dường như vẫn đang chìm trong cơn
mơ.

“Anh ở đây, anh ở đây mà”. Dĩ Mạch vốn vẫn hay sợ sấm sét, những
lúc như thế cô thường nhốt mình trong phòng, không dám bước chân ra ngoài.
Thiều Trì để Dĩ Mạch nắm chặt tay mình, ôm cô vào lòng vỗ về.

“Chính anh nói là... không đi mà”. Tay Dĩ Mạch siết chặt hơn, móng
tay sắc nhọn đâm vào tay anh đau đớn. Anh không biết cô mơ thấy gì, bất lực
ngồi bên cô. Ngay từ đầu anh đã không thể bước vào trái tim cô, nhưng ít nhất
anh cũng có thể che mưa che gió cho cô, ít nhất là dù có thế nào thì anh cũng
không bao giờ buông tay cô.

“Vân Mộ Hàn, đồ chết tiệt”. Cô mơ hồ rủa một câu, khóe mắt ươn
ướt. Trong mơ, bóng dáng anh dần tan biến trong mưa gió, còn nhớ anh đã từng
hứa sẽ luôn ở bên cô mỗi khi có sấm chớp. Nhưng trong cái đêm mưa gió sấm chớp
vần vũ sáu năm về trước, khi cô bất lực nhìn từng người thân của mình ra đi,
nỗi đau đớn ám ảnh đó khiến cô co rúm trong góc phòng, thì con người đã hứa hẹn
sẽ ở bên cô trong mỗi đêm mưa gió đã ở bờ bên kia xa lắc. Vân Mộ Hàn, đồ chết
tiệt! Anh là đồ xấu xa, khốn kiếp!

“Hắt xì!”. Vân Mộ Hàn hắt hơi một cái, không biết ai đang nói xấu
mình thế nhỉ? Không biết vì sao mà vừa lúc nãy khi tay bác sĩ cấp cứu chỉ thẳng
vào mặt anh quát “Có tiền thì có gì ghê gớm chứ”, anh lại nhớ đến khuôn mặt của
cô ta. Anh cười nhạt trong bụng, cái con người từng nói câu ấy thực ra lại rất
tham tiền.

Còn nhớ có lần xe đạp của anh bị trộm ngay trước cửa hàng
Internet, nên anh và cô phải cuốc bộ về nhà. Nhìn dòng xe ô tô qua lại, cô
nghiến răng nghiến lợi nói: “Có tiền thì có gì ghê gớm chứ! Chờ khi nào mình
giàu, em sẽ mua hai cái nhà, một để ở, một để nuôi lợn; mỗi bữa bày hai mâm
cơm, một để ăn, một để ngắm. Có tiền em sẽ mua tất cả các màu xe BMW, thứ hai
đi xe trắng, thứ ba đi xe lam, thứ tư đi xe đỏ, cả tuần không lặp lại!”. Cô dứ
dứ nắm đấm, bừng bừng phấn khích, trông rất đáng yêu. Nhất là khi cô nghiến
răng nói “Chờ khi nào mình giàu” thật khiến ai cũng phải phì cười.

Khi đó anh còn cười hỏi cô, rốt cuộc thì họ phải làm thế nào để
giàu nhanh như vậy. Cô nàng liền nở nụ cười tiểu thị dân gian xảo, “Anh biết
lập trình mà? Còn em sau này thế nào cũng sẽ thành nhà thiết kế trò chơi xuất
sắc, rồi chúng ta sẽ cùng mở công ty trò chơi điện tử, song kiếm hợp bích, vô
địch thiên hạ. Khi nào phần mềm trò chơi của chúng ta ra lò thì anh với em cùng
đến cổng trường bán đĩa lậu, một ngày bán mấy trăm đĩa, kiểu gì cũng phất!”.
Hồi đó anh bị vẻ ngốc nghếch đắc ý của cô ta mê hoặc, vì thế nên mới mất cả lý
trí, nên mới đau không gượng dậy nổi. Ai mà biết được, An Dĩ Mạch lại xem trọng
đồng tiền đến thế, vì năm trăm nghìn mà bán rẻ tình yêu của họ? Sau khi chia
tay, anh vẫn còn chờ đợi điện thoại của cô, dù chỉ một câu hối hận, một câu níu
kéo cũng được. Nhưng rốt cuộc chỉ có một câu nói lạnh lùng “Vân Mộ Hàn, tờ séc
năm trăm nghìn đó là mẹ anh đưa em, có thể trả lại cho em không?”. Trong giây
lát, mọi hy vọng của anh vụt tan. Sao cô lại có thể tuyệt tình đến thế?

Mưa như trút nước, rào rạt đập lên vách kính. Hiên cửa sổ không đỡ
nổi cơn mưa nặng hạt, nước mưa chảy thành từng vệt ngoằn ngoèo trên cửa kính.
Anh nhìn thành phố chìm trong làn mưa mù mịt, cảm thấy bức bối trong ngực. Từng
vệt, từng vệt bóng nước ánh lên như sóng gợn trên mặt biển, âm thầm trùm lên
anh, nhấn chìm. Kim Eun Chae đã ngủ say, còn anh vẫn đứng trầm ngâm trước cửa
sổ. Sáu năm trước anh quen Kim Eun Chae ở hộp đêm, hồi đó trông cô rất thật thà
non nớt, cái dáng cúi đầu cam chịu của cô khiến anh nhớ đến Dĩ Mạch. Dáng ngủ
của Kim Eun Chae cũng luộm thuộm, hay đá chăn, trùm kín đầu, nằm nghiêng người.
Có lẽ chính sau cái đêm hồ đồ đó, nhìn dáng ngủ co ro, tội nghiệp của người phụ
nữ bên cạnh, anh mới tiếp tục qua lại với cô.

Anh buồn bực, vì sao kẻ gây tổn thương người khác lại có thể thản
nhiên quay lưng ra đi, còn người bị tổn thương lại vẫn canh cánh trong lòng mãi
không quên? Điều khiến anh giận dữ nhất là mỗi lần anh tự nhủ phải hận cô thì
lại chỉ nhớ đến những điểm đáng yêu, khôn lỏi của cô, nụ cười mờ ám, cái bĩu
môi dài thượt...

“Ầm!”. Tiếng sấm rền vang, kéo theo ánh chớp rạch ngang bầu trời.

Vân Mộ Hàn giật mình quay lại theo thói quen, bỗng nhận ra người
sau lưng đã ngủ say từ lúc nào. Anh tự cười nhạo mình, đã bao nhiêu năm rồi,
mỗi khi có sấm chớp anh đều bần thần, lo lắng trong vô thức, không biết cô đang
co ro ở góc nào. Nhưng có lẽ đối với cô ta, vùi mình vào đống tiền thì chả phải
sợ gì nữa rồi! Vân Mộ Hàn nắm chặt tay lại thành nắm đấm.

“An - Dĩ - Mạch! Tiền em cần anh đưa em rồi, nhưng những gì em nợ
anh thì còn chưa trả đâu”. Ánh đèn rực rỡ của thành phố Vân Trạch giờ đã nhòa
đi trong màn mưa tầm tã, Vân Mộ Hàn đấm mạnh lên tấm cửa kính.

“Chết rồi!”. Vừa sáng ngày ra, Dĩ Mạch đã hét toáng như cháy nhà
trong phòng bệnh, Thiều Trì ngồi bên giường gà gật cả đêm, vốn ngủ không sâu
lại thêm tiếng thét chói lói của cô nên bật dậy ngay lập tức.

“Sao thế?”. Lục Thiều Trì chỉnh lại áo ngoài, lần đầu tiên hình
ảnh của anh xộc xệch, bê bối đến thế.

Dĩ Mạch suỵt một tiếng ra hiệu im lặng rồi ngồi bật dậy, nghiêng
đầu, đôi mắt to tròn vô tội như cún con. Sao thế? Cô phải nghĩ đã, hôm nay phải
làm gì nhỉ? Thiều Trì thích thú nhìn cô vỗ trán nghĩ ngợi. Khi Dĩ Mạch không
nhớ mình phải làm gì thì sẽ lộ ra vẻ mặt đặc biệt ngoan ngoãn, hoàn toàn không
giống cô nàng yêu tinh thường ngày.

“Mấy giờ rồi?”. Dĩ Mạch dù miệng hỏi vậy nhưng không có ý chờ
Thiều Trì trả lời, cô tóm lấy cánh tay Thiều Trì, vạch tay áo anh ra xem giờ.

“Chết rồi! Hơn chín giờ rồi! Không kịp quẹt thẻ mất, ôi điểm
chuyên cần của tôi!”. Dĩ Mạch kêu lên thảm thiết.

“Một trăm mười tệ tiền thưởng của em thật là nhiều”. Lục Thiều Trì
đứng một bên khoanh tay cười sảng khoái, Dĩ Mạch lườm anh đầy vẻ trách móc,
không an ủi cô thì thôi, lại còn cười nhạo nữa chứ. Người ta nói bác sĩ Bệnh
viện Nhân Tâm rất quan tâm bệnh nhân, nhưng theo cô thấy thì tất cả các “đốc
tờ” ở đây đều giống hệt Thiều Trì, bề ngoài thì lịch thiệp nhưng trong bụng thì
hiểm ác.

“Dầu sao thì tháng này em cũng không được thưởng rồi, cứ xem là
mình làm rơi mất tiền đi”.

“Lục - Thiều - Trì! Em phải kiện anh với lãnh đạo Bệnh viện Nhân
Tâm mới được!”. An Dĩ Mạch bẻ tay răng rắc ra chiều đe dọa, con sói độc ác này
lúc nào cũng mong cô bị tòa báo đuổi việc, anh chưa bao giờ ủng hộ sự nghiệp
paparazzi vĩ đại của cô!

“Thế thì em cứ việc đến gặp Viện trưởng mà kiện”. Lục Thiều Trì
lại cười tủm tỉm.

“Anh tưởng em không dám à? Em đi luôn đây. Nhưng... á, Viện trưởng
là mẹ anh mà”. Dĩ Mạch vò đầu bứt tai, từ nụ cười đầy ý vị của Thiều Trì, cô
biết mình lại bị trêu rồi.

“May mà em còn nhớ, anh không khuyến khích em đi giao lưu với mẹ
chồng tương lai đâu”.

“Anh...”. Dĩ Mạch tức tối, cô biết rằng mình đấu khẩu không lại
với anh. Chân mày cô khẽ nhướn lên, tìm cách đối phó.

“A...”. An Dĩ Mạch đột nhiên đưa tay ôm lấy ngực, vẻ mặt vô cùng
đau đớn.

“Dĩ Mạch!”. Thiều Trì mặt mày tái mét, “anh xin lỗi, biết em không
được nổi giận mà còn cố ý chọc em”.

Nét gian xảo lướt qua đôi mắt rơm rớm nước mắt. Thiều Trì hiểu ra
mình vừa bị cô nàng yêu quái này bẫy.

“Lần sau đừng lôi chuyện này ra đùa”. Giọng nói của Lục Thiều Trì
lạnh te, dường như anh vẫn chưa thoát khỏi sự hoảng hốt vừa qua. Thấy anh giận,
Dĩ Mạch lè lưỡi, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh anh, liên tục liếc nhìn dò xét. Dĩ
Mạch thầm than không ổn rồi, cái anh chàng lầm lì này cứ nổi giận là lại chơi
trò chiến tranh lạnh. Cô vội ngồi dậy, hấp tấp đến bên anh.

“Thiều Trì, em thấy dạo này mình khỏe ra nhiều rồi”. Dĩ Mạch cố
tình nhảy như loi choi trước mặt anh để gây sự chú ý. Thiều Trì liếc xéo cô một
cái rồi quay lưng lại. Dĩ Mạch không chịu thua, cô nghiêng đầu sát vào mặt anh.

Thiều Trì giả vờ lờ cô đi, cắm cúi xem sổ theo dõi trong tay. Tình
hình sức khỏe của Dĩ Mạch đã ổn, nhưng từ sau live show của Kim Eun Chae, tần
suất lên cơn của cô có vẻ tăng lên. Điều này khiến anh không khỏi lo lắng, anh
không dám nghĩ đến cảnh một ngày Dĩ Mạch lên cơn mà anh không có mặt bên cô,
hậu quả sẽ thế nào đây. Ba mươi tuổi, lần đầu tiên yêu một cô gái, khi anh đã
tưởng cả đời sẽ không bao giờ biết đến hương vị tình yêu, thì Dĩ Mạch đã đến
bên anh. Sự ấm áp khi ở bên cô thật khó có thể cưỡng lại nổi.

Chết rồi, đốc tờ Lù chuyến này giận thật rồi! Dĩ Mạch cúi đầu, cọ
cọ vào người anh như chú cún con tội nghiệp. “Này, này!” cô ngẩng đầu lên nở nụ
cười nịnh nọt. Thiều Trì ngẩn ra, da mặt cô nàng này dày thật. “Này, này, này”,
Dĩ Mạch cười đến tê cứng cả cơ mặt. Thiều Trì lắc đầu ngán ngẩm, lần nào lấy
lòng anh cũng chỉ có thế, cười giả tạo quá.

Mặc kệ mình à? Dĩ Mạch lôi Thiều Trì lại gần, gí sát mặt vào mũi
anh mỉm cười. “Này, này, này!”. Lục Thiều Trì chợt lúng túng, thấy khuôn mặt
xinh xắn tiến lại, tim anh bỗng đập rộn. Dĩ Mạch không xinh đẹp như những cô
gái anh quen trước đây, cũng không quý phái như những tiểu thư con nhà danh
giá, nhưng cô có đôi mắt to tròn, trong veo không chút vẩn đục. Mỗi lần nhìn
vào đôi mắt cô, anh đều bị ánh mắt trong sáng đó hút hồn. Đối với cô, không có
gì quan trọng hơn là sự sống, chính khát vọng sống đó đã khiến anh thêm khâm
phục và yêu thương cô hơn. Giờ đây, Dĩ Mạch đang đứng trước mặt anh, chăm chú
nhìn anh với đôi mắt xinh đẹp ấy.

Hả, vẫn còn giận? Dĩ Mạch biết Thiều Trì thực ra rất mát tính, anh
chỉ không chịu nổi việc cô lấy bệnh tình của mình ra làm trò đùa. Lần này cô
đúng là đùa với lửa rồi, đang nghĩ bụng xem nên xin lỗi anh thế nào thì bỗng
nhiên một sức mạnh lôi cô lại gần Thiều Trì. Dĩ Mạch còn chưa kịp hiểu ra
chuyện gì thì một nụ hôn nóng bỏng đã đặt lên môi và cả người cô đã nằm gọn
trong lòng anh. Dĩ Mạch hơi chóng mặt, cô định nói gì đó nhưng Thiều Trì đã
khéo léo tranh thủ đưa sự nồng nàn vào khuôn miệng xinh xắn của cô. Khác với vẻ
nho nhã thường ngày, nụ hôn của Lục Thiều Trì có phần ngang tàng, anh ngậm lấy
đầu lưỡi mềm mại của cô, sự cuống quýt của anh khiến cô hơi đau, cô chầm chậm
đón nhận hơi thở của anh. Không biết từ lúc nào, cô đã được bế lên giường, cảm
giác lạ lẫm dâng trào khiến cô lúng túng.

Lục Thiều Trì âu yếm nhìn cô gái trước mặt, sau nụ hôn dài, cô thở
gấp, mặt đỏ bừng, trong mắt có vẻ hiếu kỳ pha chút e ngại. Lục Thiều Trì không
thể không thừa nhận, đây là nụ hôn đầu của anh. Dù yêu Dĩ Mạch đã lâu nhưng anh
chưa từng hôn cô, anh quen với những cái ôm và nắm tay dịu dàng, nhưng lúc này
đây, anh nhận ra hương vị của cô thật tuyệt.

Dĩ Mạch bị Thiều Trì giữ chặt trên giường, lo lắng cựa người. Sự
phản kháng yếu ớt của cô lại khiến cả cơ thể anh cuộn trào. Dĩ Mạch nhìn anh,
trong đôi mắt sâu thẳm có điều gì đó khiến cô hơi hoảng loạn. Có chậm hiểu mấy
thì cô cũng không thể không nhận ra ý tứ trong đôi mắt của anh.

“Thiều Trì”. Giọng Dĩ Mạch có chút van xin, cô còn chưa nói hết
thì một nụ hôn nữa lại tiếp tục rơi xuống, dịu dàng nồng ấm. Dù chỉ là nụ hôn
thứ hai nhưng động tác của Thiều Trì cũng thành thạo hơn nhiều, hóa ra có những
việc đàn ông không cần học cũng biết! Nụ hôn của anh từ môi cô lướt lên sống
mũi, chân mày, đặt lên vành tai khiến toàn thân cô nóng bừng. Nụ hôn thiêu đốt
cần cổ cô, khuy chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình bật mở, làn da trắng mịn
bỗng mơn man chạm vào không khí, Dĩ Mạch bất giác run rẩy.