Em chọn cô đơn
Em chọn cô đơn.....
[Lời tác giả: Viết tặng những mảng màu đã phai theo thời gian, và cả những mảng màu đang tươi mới trong cuộc sống hiện tại. Chúc mọi điều tốt lành!]
Lam quay trở lại nơi cô đã từng âu yếm gọi đó là nhà. Cô không còn đủ minh mẫn để tìm đúng chiếc chìa khóa, cô lần tra từng chiếc chìa vào ổ. Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, ánh nắng chiều theo đó tràn vào căn phòng, một thứ ánh sáng hắt hiu và có màu đơn độc. Cuối cùng, tia nắng đáp xuống chiếc bàn đặt giữa phòng. Nơi đó, Lam thấy một lá thư, vẫn được phong kín...
***
CHUYẾN TÀU ĐÊM
“Xin quí khách chú ý, chuyến tàu S1 từ Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh…”, ngước mặt về phía chiếc loa, Lam xoay người nhấc chiếc balo lên vai và đẩy chiếc vali về phía sân ga đông đúc. Đoàn tàu đang lao đến.
Hành lang tàu chật hẹp, hòa vào dòng người đang chen chúc, thoáng rùng mình vì mùi nước hoa nồng nặc của một bà tây to béo xộc vào mũi, Lam thoáng nhăn mặt. Tìm được đến toa của mình, chiếc vali cồng kềnh làm Lam lúng túng không sao nhấc nổi lên chỗ để hành lí phía trên cao.
- Nhanh lên chứ, để chỗ cho người ta đi – Một phụ nữ bế một em bé cằn nhằn.
- Vâng xin lỗi, đợi một chút ạ…
- Cô để tôi giúp. – Một giọng miền Trung vang lên sau lưng Lam. Tiếp theo câu nói đó là một hành động nhẹ nhàng nhấc hẳn chiếc vali ra khỏi tay Lam và đưa lên, đặt đúng chỗ để hành lí.
- Cảm ơn anh nhiều nhé!
- Không sao, giúp đỡ phái yếu mà. Cô đi đâu? Vào Sài Gòn à?
- Không, tôi vào Huế, nhận công tác.
- Thế à? Tôi lại mới đi Hà Nội công tác bây giờ mới về nhà đây.
- Nghe giọng tôi đoán anh ở Huế..?
- Vâng, tôi ở Huế.
Nhanh lên nào… Sao đứng giữa lối vào mà nói chuyện thế kia - người soát vé nhắc nhở.
Tiếng trong khoang ồn ào làm loãng dần cuộc đối thoại ngắn ngủi. Lam mỉm cười chào người thanh niên rồi nhanh chóng leo lên giường, ở tầng phía trên. Đặt chiếc balo bên dưới, ngả lưng xuống. Tàu bắt đầu chuyển bánh… Ngủ một giấc thôi, sáng mai Lam sẽ đên Huế - một thành phố xa lạ, mà từ trước đến nay cô chỉ biết qua những lời kể, TV, báo đài.
…
- Em không cần anh giải thích hay sao?
- Giải thích hay nói thêm điều gì vào lúc này đều dở. Em tôn trọng quyết định của anh vì em đã biết được lí do… Thôi, em dập máy nhé. Chúc anh bình yên, và thành công.
“Em đang lảng tránh phải không Lam? Ừ, anh sẽ còn ở đây lâu nữa, anh cũng đã yêu một người con gái khác rồi. Ít ra cô ấy còn nói yêu anh… Chỉ vậy thôi! Còn em, đã bao giừ em nói yêu anh chưa? Đã bao giờ làm cho anh có cảm giác là mình đang có một người để yêu và được yêu? Ngày anh đi, em đâu có khóc. Đôi khi, em cần gì anh không biết được. Đôi khi, anh muốn em yếu đuổi để anh chở che để biết anh cần trở về và bảo vệ em. Nhưng em không thế, dù có anh hay không? Em vẫn sống tốt kia mà… Anh chẳng là gì cả. Ba năm qua, trong mắt và tim em, anh chỉ là một gã xe ôm chở em đi loăng quăng phố…”
Trong giấc ngủ chòng chành, Lam vô thức nhớ lại lúc mình đọc email của Khánh sau cuộc gọi đường dài cách đây hơn một tháng. Lam bỗng thức dậy, nhìn ra ô cửa con tàu, trời vẫn còn tối đen, loáng thoáng có giọng một người nào đó ngoài hành lang: “Qua ga Đồng Hới rồi!”. Lam chủ động tình nguyện vào miền Trung làm đại diện cho tòa soạn. Lam nghĩ không gian, thời gian sẽ khiến Lam quên, và rồi Lam chọn cách rời xa khoảng trời Hà Nội ấy – nơi có quá nhiều kỉ niệm của tình yêu đầu…
Đoàn tàu vẫn lao đi trong đêm.
THÀNH PHỐ LẠ
Tiếng chuông điện thoại làm cắt ngang dòng suy nghĩ đang trôi tận đẩu tận đâu của Lam…
- Alo anh à?
- Ừ! Anh đây, em đang ở đâu thế? Tối nay anh lại phải về muộn rồi, nhóm của anh thiếu người mà phải phác thảo đồ án gấp đưa cho công ty. Anh không đến được, xin lỗi…
- Thôi được rồi không sao, em vẫn hay ngồi một mình mà. Anh cứ làm việc đi. – chưa nghe dứt lời Tuấn, Lam cắt ngang giọng gằn dỗi.
…
Chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu Lam đến Muối – một quán cà phê nhỏ nằm trên một con đường rợp hai bên bóng bằng lăng. Lam và Tuấn cũng gặp nhau ở đây. Vào một ngày mưa bất chợt ụp xuống. Hớp một ngụm cà phê nguội ngắt, Tuấn rời mắt khỏi màn hình laptop, ngước nhìn lên người con gái đang đứng lúng túng trước hiên quán, liên tục nhìn đồng hồ. Tuấn thoáng nét nghĩ ngợi và như chợt nhớ ra điều gì:
- Này cô, còn nhớ tôi chứ?
- Anh là…?
- Tôi là người đi cùng toa tàu với cô dạo nọ, cũng gần một năm rồi, cô quên là phải.
À à… tôi nhớ ra rồi, trí nhớ mình thật là kém quá. Ừ đúng rồi anh ở Huế mà. Xin lỗi anh, tôi lại đang vội quá, không trò chuyện lâu với anh được rồi.
- Hãy khoan! – Nói rồi Tuấn chạy tới chỗ mình ngồi, rút ra từ balo chiếc áo mưa cá nhân. – Cô cầm lấy.
- Ơ… còn anh thì sao?
Một giọng nói con gái nhỏ nhẹ, rất Hà Nội vang lên, thoáng nhìn vào đôi mắt nâu của cô gái đối diện, Tuấn nói:
- Cứ cầm lấy đi. Tôi còn ngồi đây lâu mà, tận dụng wifi tìm một số thứ cho công việc. Chắc lúc tôi xong việc thì trời cũng tạnh. Mưa mùa hè, bóng mây thôi. Cô đương vội, vả lại con gái ra ngoài đường ướt nhẹp nhìn khó coi lắm.
- Lam không nói gì thêm, cầm lấy chiếc áo mưa, hé môi cười thật nhẹ rồi rảo bước đi nhanh vào màn mưa.
Lam đến Muối tìm gặp kẻ ga lăng ngày đó để trả áo mưa. Hôm đó là một ngày nắng. Dần dần, ở góc quán nhỏ đó, ở trên một chiếc bàn trải tấm khăn vuông kẻ ca ro, thường có hai li: Một phê đen và một tách trà lipton nóng. Lam và Tuấn chính thức hẹn hò sau một ngày nắng như vậy.
LAM – KỈ NIỆM NHỮNG NGÀY ĐÃ CŨ
Sau hơn một năm cố tình đi lạc vào thành phố nhỏ này, tôi đã quen với những con đường, những con ngõ ngắn, những buổi chiều hoàng hôn ngả ngớn đùa trên dòng sông Hương tím ấy, không khí lắng sâu, nhịp sống êm đềm nơi đây không khiến tôi nguôi nhớ thành phố nơi tôi ra đi, và nhớ cả một người đã từng đèo tôi đi khắp ngõ ngách, đi chụp hình, đi ăn bún bò cay xé ở tận dưới Láng Hạ, người cùng tôi đến Sacrifice Corner nghe người ta chơi piano. Tôi vẫn nhớ như in buổi chiều nhiều gió ở bãi lau sông Hồng ngày ấy…
- Chụp mãi không chán hả em?
- Không! Sao mà chán được.
…
- Lạm máy ảnh cũng chẳng hay đâu. Anh nghĩ thế, nhìn bằng mắt, cảm nhận sẽ hay hơn.
- Thế à? Anh cũng hay nhỉ?
- Sao lại hay? – Khánh hỏi Lam trong khi mắt Lam vẫn không rời máy ảnh.
- Em chẳng biết nữa. Cũng lạ, chả quen biết nhau vậy mà em cứ nhờ anh đưa đi chụp hình, mà anh thì chả từ chối, chẳng biết gì về em… Không sợ bị em lừa hử?
- Ai bảo thế, anh biết về em nhiều hơn em nghĩ đấy: Này thì em là một “con ma” ngồi trước nhà anh hôm nào, có một khuôn mặt vô cùng ủ rũ và tội nghiệp khiến anh không thể làm lơ rồi đèo em về, do em phân trần là em bị bọn thanh niên cướp máy trong khi đang tác nghiệp cái cổng sắt nhà anh. Rồi anh biết em sẽ là phóng viên tương lai. Biết em tên Lam. Biết em thích chụp hình. Và anh biết, mình quí em rất nhiều, Lam ạ!
- Em cũng quí anh.
- Vậy chúng mình quí nhau, em nhỉ?
Lam ngưng chụp hình. Cô quay lại nhìn Khánh. Mắt cô tinh nghịch ra vẻ dò xét. Mắt Khánh nhìn Lam rồi lơ đãng nhìn trời. Lam cũng lơ đãng theo, cô cất máy ảnh vào túi, nhẹ thật nhẹ, bước đến trước Khánh, ngồi thụp xuống, gió làm mái tóc dài của cô rối tung.
- Hey!
- Không chụp ảnh nữa à?
- Chụp hoài sao coi được. Chắc sau này em sẽ không chụp hình nhiều nữa đâu.
- Vì sao thế?
- Vì anh sẽ buồn khi em dành thời gian cho máy ảnh quá nhiều, anh sẽ buồn…
- Và cả vì anh thích em nữa, Lam ạ!
Lam cười…
- Sao em lại cười?
- Vì em cũng thấy thích anh.
- Sao bây giờ em mới nói? Việc quan trọng thế kia mà!!!!
- Vậy anh cũng mới nói đấy thôi…
- Những bông lau nghiêng theo tiếng cười rộn rã…
Hai năm sau, Khánh đi du học, buổi chiều trước khi đi, Khánh đèo tôi đến bãi lau ngày ấy, hai người ngồi trên triền đê, ngắm sông Hồng lãng đãng về chiều, khói đâu bay quẩn trong không khí. Khánh hôn tôi, nụ hôn đầu, nhẹ dịu như sương khói. Nắng chiều cuối ngày chiếu xuống bờ bãi, vương lên cả chúng tôi. Nụ hôn đầu cũng là nụ hôn tạm biệt.
Tôi nhận lời yêu Tuấn sau khi rời Hà Nội đến Huế nhận công tác. Tuấn – một kiến trúc sư trẻ, xuất thân từ một gia đình nghèo ở vùng ngoại ô Huế, tốt nghiệp kiến trúc Sài Gòn nhưng vẫn kiên quyết trở về quê hương lập nghiệp. Gặp anh lần đầu tiên là dạo trên chuyến tàu tốc hành ngày ấy. Lần thứ hai vào một ngày mưa, tại một quán cà phê nhỏ nhưng ấm cúng, có cái tên rất… mặn – cà phê Muối. Dần dà, hai người cùng có thói quen đến đó. Đến lần thứ n thì Tuấn ngỏ lời yêu tôi. Váng vất với quá khứ nhưng tôi vẫn chấp nhận yêu một người con trai miền Trung vói hi vọng sẽ có người lấp đầy cái khoảng trống mà người con trai nơi trời Âu kia mang lại.
́́́́
*****
CAFE MUỐI
- Anh đến lâu chưa?
- Cũng mới thôi em à. Ngồi xuống đây, cạnh anh nè! Anh có một ý tưởng hay lắm…
Chiếc bóng đèn lồng trong quả cầu bằng len tỏa ra thứ ánh sang vàng ấm cúng, quán vang lên bản piano 27 May của Yiruma, không gian đầm ấm và nhẹ dịu.
- Em thấy hai cái khung ảnh để trong hốc tường này không? – Vừa nói Tuần nhấc khẽ chiếc khung ảnh lên đưa Lam xem.
- Thì sao hả anh?
- Lúc em chưa đến, anh có dịp nhìn quanh quất quán, phát hiện ra hai cái này, nhưng chẳng có ảnh, phí em ạ!
- Thế ý anh là lồng khung ảnh hai đứa mình vào chắc? – Lam bật cười.
- Không, để anh nói nào. Từ nay mỗi lần ai đến sớm đều viết điều gì đó vào một tờ giấy rồi lồng vào khung hình này nhé. Nhưng nhớ là giấy sau tấm hình này nè, kẻo người ta lại đọc được chuyện sến của chúng mình.
- Sến, biết sến mà vẫn làm. Em không làm chuyện sến đâu, trẻ con lắm, anh hai lăm tuổi rồi mà còn thế á? – Lam lắc đầu nguầy nguậy.
- Đi mà em, rồi cuối tháng mình sẽ xem ai có nhiều giấy hơn tức là người đến muộn nhiều nhất, lúc đó sẽ phạt thật nặng. Còn giờ em mở ra xem hôm nay anh viết gì cho em khi đợi em nào…
Lam miễn cưỡng tham gia trò chơi trẻ con này của Tuấn, lần mở chiếc khung, có một tờ giấy gấp khéo léo phía sau “Yêu em, yêu em…”
Kiến trúc sư lo toàn chuyện hình khối mà cũng lãng mạn ghê.
- Nhớ nhé em, khung xanh của anh, khung vàng của em. Ai đến sớm phải ghi giấy bỏ vào khung người kia.
Lam vẫn luôn là người đến muộn, những tờ giấy mà mỗi lần Tuấn đến sớm viết bây giờ đã thành một xếp dày.
Một ngày nọ, như mọi hôm, Tuấn ngồi đó, kiên nhẫn đợi Lam.
- Em lại muộn. Lâu rồi anh chưa nhận được tờ giấy nào của em đấy nhé!
- Thôi nào anh, em bận kiểm tra bản thảo cộng tác viên gửi về mà. Để xem hôm nay anh có gì cho em…
Tuấn khẽ đẩy chiếc khung màu vàng về phía Lam, chiếc khung đã mở sẵn. Lam nhấc tờ giấy ra, đọc thầm thì rồi ngước nhìn Tuấn.
“Chúng mình về sống chung em nhé! Có như vậy anh mới sửa được cho em cái tật trễ nải này...”
TUẤN – CUỘC SỐNG MỚI
Chúng tôi dọn về sống chung vào một ngày đầu mùa đông. Hai đứa cùng đi mua một chiếc bàn mới đặt giữa phòng. Mua một chiếc rèm cửa màu trong veo mà Lam thích. Cô ấy mang theo một thùng các tông nhỏ toàn là tranh ảnh Lam chụp, có những tấm hình khổ lớn, màu ảnh chứng tỏ bức hình đã chụp đã khá lâu, tất cả đều là hình về Hà Nội. Trong số đó, tôi để ý đến một bức hình chỉ duy nhất có một bông cỏ lau, nổi lên rõ ràng giữa một cánh đồng cỏ. Lam lồng khung và treo ngay chính bàn làm việc của mình. Tôi hỏi nó có ý nghĩa gì, Lam chỉ trả lời bâng quơ:
Chỉ là một ngày nhiều gió cách đây bốn năm, ở bãi sông Hồng, mùa nước cạn.
Cô ấy cười mà một nỗi xa xăm dâng đầy trong mắt.
Tối ấy, chúng tôi nằm cạnh nhau, Lam gác đầu lên tay tôi, tôi quay sang ôm trọn lấy cô, huyên thuyên kể chuyện một hồi, ngước xuống nhìn Lam, cô ấy đã ngủ từ lúc nào. Đặt một nụ hôn thật sâu lên mái tóc bồng bềnh như sương khói ấy, chúng tôi bước vào giấc ngủ bình yên, không mộng mị… ngoài trời bỗng đổ cơn mưa.
***
CHỢT NHẬN RA....
Lam rảo bước đến trạm xe bus, chiếc ô dường như hởi nhỏ so với những giọt mưa đang loang rộng trên bầu trời đen kịt. Ở lại tòa soạn, kiểm tra nốt chồng bản thảo của cộng tác viên gửi về, hơn 8h Lam mới được về nhà. Đợi xe bus, Lam ngồi đó, từng cơn gió đuổi nhau trên đường, phố mùa đông vào ban đêm vắng người, ánh sáng hắt hit từ đèn đường, từ những chiếc đèn pha ô tô, xe máy bị những cơn mưa lấp loáng qua ô cửa những ngôi nhà chen chúc nhau trên con phố hẹp. Xe bus đến, lên xe tìm một chỗ ngồi sát cửa sổ, hai tay xoa vào nhau cho bớt lạnh, Lam lấy điện thoại ra nhắn tin cho Mẹ:
- Trời lạnh quá, nhưng ngồi trên xe bus ấm hơn là đi xe máy. Mẹ yên tâm nhé!
Chuyến xe bus muộn lướt êm ru trên đường. Nhét phone vào tai, “Beautiful” của Boston lại vang lên. Lam ngả người ra phía sau băng ghế, nghiêng đầu nhìn những con đường đang chạy ngược về phía sau qua tấm mica dày. Mưa làm những chùm sáng trên con phố ấy nhập nhằng, đan vào nhau một cách hỗn tạp. Bỗng tiếng nhạc đứt quãng, một tin nhắn của Tuấn:
“Em về chưa? Mặc ấm vào nhé. Hôm nay anh có việc đột xuất nên không đến đón em được. Đi xe bus mà về nghe em. Hôn em!”
Lam đọc lướt nhanh tin nhắn, cô cũng quên mất là Tuấn hôm nay hẹn đón cô ở tòa soạn nên đi thẳng ra bến xe bus.Cũng “may” là Tuấn bận, cô cũng đã đón xe bus về rồi. Dạo này Tuấn hay bận việc như thế, công việc cuối năm... Chiếc điện thoại chuyển sang bản nhác khác, Lam chợt nhớ Bố, Mẹ, nhớ Hà Nội da diết. Hà Nội giờ đang mùa hanh khô, trời rét căm căm, nhưng trời lại không mưa, cái rét như thể được cô đặc lại. Hơn một năm rồi Lam không về nhà, bé út năm nay đã là sinh viên năm cuối rồi, con bé tính cách tự lập giống Lam nên chẳng phải lo lắng nhiều, chỉ thương nhớ Bố Mẹ. Năm nay, Bố về hưu... Lại một lần nữa tiếng nhạc dừng lại, Lam nghĩ chắc là tin nhắn hay Tuấn gọi, nhưng không phải, một cuộc gọi nhỡ, một số lạ... Đúng lúc đó, xe dừng, Lam tháo phone bước xuống. Từ đây về nhà chỉ cách 2’ đi bộ. Những hạt mưa bay lất phất giữa trời, cái lạnh tung hoành trong không gian.
Bước vào căn phòng, bật đèn lên, Lam bỗng thấy trong lòng dâng lên một nỗi trống trải đến quạnh quẽ. Và cô lại quay ngoắt ra phố, không biết đi đâu giữa tiết trời lạnh giá, Lam rảo bước nhanh đến cà phê Muối.
Muối những ngày mùa đông bỗng trở thành điểm đến của những đôi tình nhân. Cũng khá lâu rồi Tuấn và Lam không cùng nhau đến đây, Lam thường đến một mình. Công việc hai đứa bận rộn quá, Tuấn dạo này được giao làm trưởng dự án công trình xây trường quốc tế ở tận khu qui hoạch ngoại ô nên thường xuyên đi sớm về muộn. Bất giác Lam thấy mình nhớ Tuấn, đưa tay vào túi, lấy điện thoại ra Lam bấm số Tuấn:
- Anh à? Hơn 9h rồi... Anh về chưa? Em đang ở Muối, em đợi anh ở đó.
- Trời lạnh thế này về nhà đợi anh đi em, đến Muối làm gì... Anh chút nữa mới về cơ. Thế nhé em, gặp em ở nhà...
- Lam chưa kịp nói Tuấn đã vội tắt máy rồi. Thoáng chút phiền muộn, Lam gọi tách trà nóng và với tay lên nhấc chiếc khung hình màu xanh ra khỏi hốc tường, viết vài dòng vào tờ giấy.
“Hôm nay, sau nhiều ngày chúng ta không hẹn hò, em lại đến Muối, lại một mình. Em đến sớm. Anh bận nên không đến. Sao em thấy nhớ anh vậy nhỉ?”
*****
GIÁNG SINH MÀU ĐỎ
Hôm nay là Giáng Sinh, trời đẹp đến không ngờ, lạnh nhưng không mưa. Chiếc cổng sắt, đám thanh niên cướp máy ảnh, hình ảnh chiếc máy bay nâng người cô đã yêu và khao khát gắn bó lên khoảng trời xanh xao, Lam đứng đó, chới với, đưa tay giữa không trung:
- Trả lại đây, máy ảnh của tôi, hơn một năm part time của tôi mà sao các người dám cướppp.... Về với em, Hà Nội, ..., ... Hà Nội...
- Lam... Lam ơiiii!
Tiếng của Tuấn khe khẽ vang lên bên tai, Lam choàng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Tuấn đưa tay quệt nhẹ những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Lam:
- Em nhớ nhà đúng không? Hay là chúng mình ra Hà Nội, anh đưa em về thăm nhà nhé?
Không, em chưa muốn về...
Nói đoạn, Lam rúc đầu vào trong chăn, ra dáng mệt mỏi.
Tuấn kéo tấm chăn ra, áp sát môi vào tai Lam:
- Em gọi mãi Hà Nội trong mơ đấy thôi...
Lam không nói gì thêm, tung tấm chăn, nhấc chân ra khỏi giường. Chưa kịp thì bị Tuấn kéo lại vào trong lòng.
- Hôm nay Giáng Sinh, tối anh về sớm, mình đi chơi nhé. Lâu rồi anh chưa chở em đi dạo phố, chưa chở em đi ăn tối, chúng mình còn đi xem phim nữa chứ.
- Thật không anh? Tối nay thật á? Anh có bận...
- Không đâu, anh sẽ không bận. Em nhớ mặc đẹp vào nhé, công chúa.
- Được rồi, tối nay em sẽ diện thật bảnh để đi chơi phố với hoàng tử.
Một nụ hôn dịu dàng chào ngày mới. Nắng khép nép chiếu qua chiếc rèm cửa trong veo.
Buổi chiều hôm đó, tan sở sớm. Lam vội vàng phóng xe về nhà. Từ “nhà” bật ra khỏi suy nghĩ nghe sao ấm cúng lạ. Ở nơi xa vắng này, có một chốn để Lam xem là nhà, có một người để lòng cô được hâm nóng lại. Lam thấy mình vui, một niềm vui khó tả, một điều mới mẻ đang nảy nở trong lòng mình. Tối đó, Lam chọn mặc chiếc quần jean ôm sát, mặc áo cổ lọ và khoác chiếc áo măng tô dài. Mái tóc dài hạt dẻ xõa ra, bồng bềnh như sóng. Đính chiếc kẹp nạm đá long lanh hờ hững lên tóc. Không quên tô một chút son bóng lên môi. Nhìn lại mình tổng thể trong gương, Lam khá ổn. Xỏ chân vào đôi bốt, Lam hớn hở bước ra khỏi phòng. Một buổi tối đẹp trời, không mưa, đèn phố sáng choang lấp lánh.
Tuấn gọi:
- Lam ơi, anh xin lỗi nhé, thành thật xin lỗi em... Biết làm sao được. Đúng hôm nay ông tổng ở ngoài kia vào, ông mời tất cả anh em trong đội dự án...
- Và anh là nhóm trưởng, anh phải đi, không đi không được, đúng không?- Lam cắt ngang dòng trình bày của Tuấn, ném phịch chiếc túi đính đá lấp lánh xuống đất.
- Em giận anh đó sao? Anh chẳng biết làm thế nào được. Công việc, sao em không thông cảm cho anh? Chúng mình còn nhiều thời gian, trong khi đây là dự án sống còn của công ti anh mà...
- Thì anh cứ ở đấy mà sống còn với công ty anh. Em mệt mỏi lắm rồi. Dạo này anh đâu còn quan tâm em nữa, anh đi sớm về muộn, anh sống với cái dự án của anh chứ đâu coi em là gì. Đúng, có lẽ em chẳng là gì của anh và anh cũng chẳng là gì của em cả...
- Anh chẳng biết làm thế nào được. Tùy em nghĩ vậy. Chỗ chiêu đãi cũng hơi xa, chắc anh về muộn. Em ở nhà ngủ trước...
Chưa nghe xong câu nói của Tuấn, Lam tắt máy. Những giọt nước mắt tròn trịa bỗng đâu xuất hiện trên mí mắt, rồi lăn thành dòng trên gò má Lam. Lâu rồi Lam mới khóc, kể cả cái ngày chia tay Khánh, Lam cũng đâu có khóc. Vậy mà giờ cái cảm giác lạc lõng, tủi thân dâng lên, Lam không kìm nén nổi... Cứ thế, Lam ngồi bất động một hồi lâu trong bóng tôi, Lam cứ ngồi vậy nếu chiếc điện thoại không sáng lên, rung khẽ trên sàn...
Quệt vội nước trên má, cầm điện thoại và nghe, Lam không để ý dòng số hiện lên rất lạ.
- Lam nghe ạ!
...
- Alo!
...
- Tôi Lam nghe, đầu máy là ai đấy ạ? – Lam gằn giọng.
- Em có còn yêu anh không, Lam?
(CÒN NỮA...)
- ... Quệt vội nước trên má, cầm điện thoại và nghe, Lam không để ý dòng số hiện lên rất lạ.
- Lam nghe ạ!
...
- Alo!
...
- Tôi Lam nghe, đầu máy là ai đấy ạ? – Lam gằn giọng.
- Em có còn yêu anh không, Lam?
Giọng nói ấy, giọng nói đã từng gắn với một người, một người bên cô suốt hơn 4 năm. Giọng nói đã làm khuấy động tâm hồn cô ở bãi lâu gầy ngày đó. Giọng nói ấy cũng đã từng làm tim cô đau đến chết đi được. 3 năm rồi, cô không còn được nghe, tưởng đã bị lãng quên. Nhưng không, bây giờ... nó đang hiện hữa, ngay bên cô,... là thực hay mơ... Lam không rõ...
- Alo Lam, em còn ở đó không?
- Emmm... cònnn!
- Em còn nhớ anh không?
- Khánh? Phải anh không?
- Ừ! Anh đây. Anh đang ở Huế. Chúng mình gặp nhau được không? Một lát thôi... Không lâu đâu!
Và trong khoảnh khắc cứ ngỡ là mơ đó, một giấc mơ cô tưởng chừng sẽ ngắn ngủi, trái tim trong lồng ngực kia như muốn nổ tung ra, cô chỉ kịp nói tên một quán cà phê quen thuộc, cái tên duy nhất mà cô còn nhớ trong lúc đó.
- Ừ anh đợi. Em đến nhé. Mặc ấm, kẻo lạnh.
Lam buông điện thoại, đặt thật khẽ lên tấm thảm, ngồi thụp xuống tựa lưng vào chiếc bàn. Cô thấy mình khó thở, đưa tay lên ôm ngực... Và rồi bất giác, cô mở tung cửa, chạy thật nhanh, thật nhanh đến Muối, và không để ý có người đang chạy, cũng thật nhanh nhưng ngược hướng với cô, trên tay cầm một bó hồng nhung đỏ thắm.
Khánh ngồi đó, đúng ngay chỗ Lam và Tuấn vẫn hay ngồi. Nhìn thấy Khánh, Lam cố dặn lòng phải thật bình thản và cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, ngồi xuống, hướng đối diện với Khánh:
- Chào anh!- Lam lên tiếng trước, phá tan cái nhìn mà cô đã bắt gặp ngay khi vừa đặt chân qua cánh cửa. Cố gắng át đi từng tiếng run rẩy, cô thở nhanh và mạnh.
- Chào em! – Khánh nhìn Lam mỉm cười.
- Anh thay đổi nhiều... Anh về từ bao giờ?
- Anh về gần một tháng rồi. Câu đầu tiên anh được nghe khi về đến nhà ở Hà Nội “Con đi lâu quá, cái Lam vào miền Trung công tác, đã lâu chưa về...”...
- Và anh vào đây?
- Anh đã không định như vậy. Anh nghĩ mình chẳng còn lí do gì đẻ làm phiền em. Và chúng ta không còn lí do gì để gặp nhau. Anh đi, rồi em cũng đi...
- Chúng ta còn gì cho nhau đâu anh? Em...
- Chúng mình còn có tình yêu đang dở dang, anh chưa yêu em hết như lời anh hứa. Và bây giờ, anh trở về, yêu em, yêu tiếp em, yêu mãi...
- Em đã có người yêu rồi, chúng em sống chung... Anh ấy tốt...
Khánh cắt ngang:
- Hơn 600 cây số vào đây, tìm em, để nói cho em nghe, anh có lỗi, nhưng anh đã trở về. Em có còn yêu anh không Lam?
Lam cố nén từng tiếng nấc vào trong lòng, cô nhìn thẳng vào mắt Khánh:
- Có lẽ là còn.
- Về với anh nhé! Bố Mẹ nhớ em, Hà Nội cũng nhớ em. Nơi đây không thuộc về em. Chỗ của em là bên cạnh anh đây... Anh về rồi mà em...
Từng lời nói như thắt vào tim Lam, tất cả dâng lên mắt, nước mắt bỗng thành dòng rất tự nhiên... Lam khóc.
Nhoài người tới, đưa tay khẽ quệt đi dòng nước đó cho Lam, Khánh mỉm cười:
- Lần đầu tiên anh thấy em khóc.
- Anh sẽ không trách em kì lạ, lạnh nhạt và không yêu anh nữa chứ?
- Tình yêu có lối của riêng nó, em yêu anh theo cách của riêng mình, không pha lẫn... Anh nhận ra và anh trở về.
Tiếng nhạc vang lên, Lam khẽ nhắm mắt mường tượng lại Hà Nội những ngày 3 năm về trước, chỉ như mới hôm qua... Mối tình đầu, những lời hẹn ước, những ước mơ dang dở chưa gọi được thành tên. Không phải mơ, tất cả đều đang rất thực.
...
Khánh đưa Lam về tận phòng trọ.
Anh đợi em ở đây nhé!
Lam gật đầu rồi bước tới thật nhẹ, áp má vào vồng ngực rộng của Khánh.
Đợi em!
Lam bước vào căn phòng nhỏ, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, không nhiều nên chúng chỉ bó gọn trong 1 cái vali và một chiếc thùng cacton nhỏ - thùng giấy đựng những bức ảnh Hà Nội mà ngày xưa Khánh đưa Lam đi chụp. Lam viết lại cho Tuấn một lá thư, lúc viết thư, Lam cũng khóc. Hôm nay là một ngày lấy đi của Lam khá nhiều nước mắt. Lúc quay lưng đi, Lam ngoái nhìn lại căn phòng lần cuối.
Bức thư được đặt ngay ngắn trên bàn.
Cánh cửa dần khép lại.
Rồi Lam dậm bước đi, khát khao về với Khánh, về với Hà Nội yêu dấu của lòng cô...
KHOẢNH KHẮC
2 tiếng trước.
Hôm nay là Giáng Sinh, tôi quyết tâm gạt ngang mấy cái đồ án sắp hoàn thành để dành nguyên buổi tối cho cô gái bé nhỏ của mình.
Sáng nay, tổng công ti ngoài Hà Nội gọi điện vào, dự án của tôi được đánh giá xuất sắc và sẽ tiến hành thi công trong nay mai. Bao ngày qua, tôi đã bỏ nhiều công sức và tâm trí mình vào đó, ngay cả thời gian dành cho Lam cũng hạn hẹp dần. Đã lâu tôi không ăn tối cùng cô ấy, không cùng Lam đến Muối và viết những điều nho nhỏ rồi giấu phia sau khung hình. Đã lâu tôi không đến tòa soạn đón Lam, để cô ấy phải lầm lũi đi về bằng xe bus. Lam chắc đã buồn tôi lắm... Tôi đã hạnh phúc khi nhìn thấy niềm vui rạng rỡ trong đôi mắt nâu của cô khi biết tối nay tôi sẽ cùng cô ấy đi chơi Giáng Sinh. Sẽ tiếp tục những thói quen yêu thương của hai đứa.
Và chắc hẳn, Lam sẽ bất ngờ, sẽ òa khóa... hay cười đây... khi tôi sẽ cầu hôn cô, vào tối hôm nay.
Tôi sẽ khoe với Lam là trong thời gian qua tôi đã lập được công ti riêng và dành dụm được một số vốn đủ để xây một ngôi nhà xinh, sau lễ cưới chúng tôi sẽ đi Pháp hưởng tuần trăng mật như ao ước của Lam trong một lần vu vơ cô ấy nói “Em muốn cùng chồng mình đi Pháp, trèo lên tháp Eiffel ngắm trời Tây”.
Dù tôi biết cô ấy vẫn đang khắc khoải với những tâm tư thẳm sâu, về một người, về một nơi... Không phải nơi đây, cũng không phải tôi. Người mà Lam đã thảng thốt gọi tên nhiều lần trong mơ, và cũng là người đã cùng cô ấy đi chụp những tấm hình về Hà Nội, trong đó có cả bức cỏ lau phất phơ bay treo trước bàn làm việc. Hôm trước, bất cẩn tôi làm rơi tấm hình, chiếc khung vỡ ra, và đằng sau tấm hình có dòng chữ: “Kỉ niệm tình yêu của chúng mình- Quốc Khánh- Tường Lam”. Tôi đã bần thần một lúc lâu và quyết định đi kiếm một cái khung giống đúc cái khung cũ, đặt tấm hình và treo lại vào chỗ cũ. Và cô ấy đã không biết được. Ai cũng có quá khứ. Và tôi tin, tôi đang là hiện tại của Lam – của cô công chúa bé nhỏ.
Tôi chẳng bận tâm cái gã đó, cái gã đã bỏ rơi bạn gái tôi và tôi vẫn sẽ cầu hôn cô ấy. Nhưng thật là ngu ngốc, tôi đã bày ra cái trò nói dối Lam rằng tối nay sẽ về muộn, chỉ để chọc tức cô ấy. Tôi muốn nhìn đôi mắt nâu rạng ngời của Lam khi thấy tôi về nhà sớm, với bó hồng trên tay... Lam sẽ hạnh phúc lắm.
Và tôi đã về nhà sớm hơn dự định. Trước khi về, ghé qua Muối, “bày binh bố trận” ở đó, chỉ với một đạo cụ thô sơ nhưng quen thuộc. Và tôi đã nắm chắc nụ cười vỡ òa sung sướng của Lam.
Cô ấy không ở nhà!
Đèn sáng và chân tôi bất chợt đụng phải vật gì đó lép, cứng dưới sàn nhà. Cúi xuống, tôi nhặt chiếc điện thoại của Lam, tôi đoán là lúc nghe điện thoại của tôi, cô ấy đã giận dữ ném nó xuống sàn, trên màn hình, hiện ra một cuộc gọi nhỡ, một dãy số không có tên.
Tôi đến Muối. Từ bên này đường, tôi đã thấy Lam ngồi ở cái góc quen thuộc ấy. Em đợi tôi…
Ừ, anh đến đây, anh sẽ không bao giờ để em đợi anh nữa, vợ chưa cưới của anh.
Tôi vội băng qua đường và không để ý có chiếc xe con đang lao tới. Đèn pha sáng choang, một tiếng cốp khô khốc vang lên.. . Sau đó, tôi chẳng biết gì cả. Có lẽ lực va đập quá lớn, chiếc xe đó và tôi đã chạy quá nhanh. Lúc mắt mình sắp lòa đi, tôi chỉ nhìn thấy thấp thoáng bóng một người đàn ông ngồi trước mặt Lam. Rồi cả hai người cùng rảo bước đi ra, họ bước nhanh qua đám đông đang vây quanh tôi, có vẻ gấp gáp...
Và rồi tôi không nhìn thấy gì nữa, tất cả im ắng đến lạ thường. Có lẽ là vĩnh viễn...
NHỮNG CON ĐƯỜNG MÙA ĐÔNG
2 năm sau…
Tôi trở lại Huế vào một ngày mưa tháng mười một. Muối vẫn thế, hôm ấy quán mở bài November Rain của Gun’n Rose. Đối với tôi, đó là lần đầu tiên một quán cà phê chuyển mở những bản tình ca dịu dàng lại bật một bản rock kinh điển như thế. Dằn vặt và xót xa. Đó là những gì tôi cảm nhận được. Tôi vẫn ngồi ở góc cũ. Lạ thay là khung ảnh ngày ấy vẫn còn, với tay nhấc chiếc khung màu vàng của mình, trống trơn, không có gì đằng sau tấm hình cả. Chiếc khung màu xanh vẫn ở đó, nhưng tấm gương bên ngoài đã mất đi, tôi lần mở chiếc khung. Và lại một lần nữa, tim tôi như ngừng đập khi thấy một mảnh giấy hình trái tim được xếp ngay ngắn... Tôi run rẩy đọc:
“Em yêu, chúng mình lấy nhau nhé! Anh xin lỗi vì tất cả, vì thời gian qua anh đã để em một mình, nhưng tình cảm anh vẫn luôn như thế. Nó bắt đầu đầy lên trong anh khi lần thứ hai anh gặp em, một người con gái tận ngoài Hà Nội xa xôi có đôi mắt nâu... Anh biết, tim em còn quá nhiều khoảng trống do ai kia mang lại. Anh biết em vẫn chưa toàn tâm yêu anh. Nhưng anh chẳng bận tâm đâu em, miễn là anh yêu em. Anh đã mua vé rồi, tuần sau chúng mình ra Hà Nội em nhé, anh cần gặp Bố Mẹ để hỏi cưới cô con gái bướng bỉnh của ông bà...”
Tôi không khóc thêm được nữa. Hai năm qua, nước mắt đến với tôi mỗi đêm, tự nhiên và trở thành thói quen. Có lẽ bù cho những tháng ngày tôi hững hờ và quên đi việc mình cần phải khóc để chứng tỏ cần một sự bảo vệ và chở che.
Tối giáng sinh hôm đó, tôi và Khánh đáp chuyến bay đêm về Hà Nội trong niềm vui hân hoan của gia đình và bè bạn. Chúng tôi chuẩn bị gấp rút đám cưới ngay sau đó. Tôi quay lại trụ sở tòa soạn, xin được về Hà Nội sớm hơn một tháng so với lịch công tác do bận việc gia đình, để cơ quan kịp thời cử người khác vào Huế.
Bốn ngày sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại gọi đến văn phòng của một đồng nghiệp trong Huế, báo tin Tuấn mất trong một tai nạn ô tô, ngay trong đêm giáng sinh, đám tang đang tổ chức...
Tôi không nhớ rõ lúc đó làm sao mình có thể đủ bình tĩnh để đặt vé và điềm tĩnh bay đến Huế ngay chiều hôm đó. Có lẽ, mọi thứ trong tôi đã đông cứng, không đủ sức để suy nghĩ... Dự đám tang của Tuấn, tôi không còn thần trí nào để ý đến những lời bàn tán xung quanh khi mọi người thấy sự hiện diện của tôi. Điều khiến tim tôi tưởng chừng như vỡ ra từng mảnh đó là lời một người bạn của Tuấn:
- Khi vụ tai nạn xảy ra, trong tay nó đang cầm điện thoại của em. Anh thấy xung quanh có rất nhiều cánh hoa hồng...
Dự đám tang xong, tôi quay về nơi tôi đã từng gọi là nhà. Cửa vẫn khóa, quệt nước mắt đang loang dần trong mắt, tôi luống cuống tra từng chiếc chìa vào ổ. Cuối cùng cánh cửa cũng được mở ra. Căn phòng vẫn như thế, vẫn như lúc tôi quay lưng bước đi, chỉ khác là có một lớp bụi mỏng tang thương phủ lên trên khắp. Và trên bàn, có một lá thư, nó vẫn còn nguyên vẹn. Lá thư của tôi.
Đưa chìa khóa cho gia đình Tuấn và tôi về Hà Nội.
Tôi hủy hôn với Khánh.
Khánh không mấy bất ngờ. Và anh ấy lại ra đi.
Tôi vẫn là phóng viên của tòa soạn.
Vẫn thỉnh thoáng lang thang phố cổ, chụp những tấm ảnh. Nhưng lần này khác ngày xưa, chẳng ai đi cùng tôi cả.
Nhưng tôi không bao giờ quay trở lại bãi cỏ lau ngày ấy.
Có dạo, tôi quay về Huế, đúng vào mùa hè, bằng lăng nở tím cả góc trời. Nhắm mắt, tôi thấy Tuấn đang hôn sâu vào tóc tôi.
Chợt nhận ra, tôi chưa từng nói lời yêu đến cả hai người đàn ông mà tôi yêu nhất cuộc đời này...
Bây giờ đương là mùa gió, gió mùa đông rượt đuổi nhau trên những con đường dài hun hút.
Có chiếc lá khẽ khàng rơi, thanh thản, qua đời...