Nhảy, nhảy, nhảy - Chương 41

41

Ba ngày sau khi Gotanda lao chiếc Maserati xuống biển,
tôi gọi cho Yuki. Thành thật mà nói, tôi không muốn nói chuyện với ai,
ngoại trừ con bé, nó là người duy nhất mà tôi phải nói chuyện.
Con bé yếu đuối và cô đơn. Một đứa trẻ. Và có lẽ tôi là người duy nhất
trên thế giới này chịu nghe con bé mở miệng. Và lại một lần nữa, quan
trọng hơn, Yuki vẫn còn sống. Và tôi có nhiệm vụ phải giữ con bé trong tình trạng đó. Ít nhất là tôi cảm thấy thế.

Yuki không còn ở Hakone. Ame uể oải trả lời điện thoại, nói rằng Yuki đã trở về căn hộ ở Akasaka hai ngày trước đó.

Tôi gọi tới Akasaka. Yuki bắt máy ngay lập tức. Hẳn là con bé đang phải ngồi ngay cạnh cái điện thoại.

“Rời Hakone, cháu thấy ổn không?” tôi hỏi.

“Cháu
không biết. Nhưng cháu cần ở một mình. Mẹ là người lớn mà. Chắc bà ấy
sẽ ổn thôi. Cháu muốn nghĩ về bản thân. Nhũng thứ kiểu như là từ giờ sẽ
làm gì. Cháu nghĩ đã đến lúc bắt đầu phải nghiêm túc với cuộc đời mình.”

“Phải, có lẽ thế.”

“Cháu đã đọc báo. Bạn chú, hắn ta chết rồi, phải không?”

“Phải, lời nguyền của chiếc Maserati. Đúng như cháu đã cảnh báo chú.”

Yuki
không trả lời. Khoảng lặng truyền qua cả đường dây điện thoại. Tôi
chuyển ống nghe từ tai phải sang tai trái. “Cháu có muốn đi ăn không?”
tôi hỏi. “Chú biết cháu ăn toàn ăn nhanh thôi phải không? Cả chú dạo này
cũng không ăn uống tử tế cho lắm. Chúng ta đi đánh một bữa cho ra trò
đi.”

“Hai giờ cháu sẽ phải gặp một người, nhưng trước đó thì không sao.”

Tôi nhìn đồng hồ. Hơn mười một giờ.

“Tốt rồi. Chú sẵn sàng rồi. Gặp cháu sau ba mươi phút,” tôi nói.

Tôi
thay quần áo, uống một ngụm nước cam to, nhét ví và chìa khóa vào túi.
Xong rồi, tôi tự nhủ. À không? Tôi quên gì nhỉ? Phải rồi, quên mất. Tôi
quên cạo râu. Tôi lướt dao cạo qua loa, rồi ngắm nghía mình trong gương.
Trông tôi còn giống như một anh chàng hai mấy tuổi không nhỉ? Có lẽ có.
Có lẽ không. Nhưng ai thèm quan tâm chứ? Tôi đánh răng thêm lần nữa.

Ngoài
trời nắng chói chang. Mùa hè đang tới. Chỉ không mưa thôi. Đeo kính râm
vào. Tôi lái xe tới căn hộ của Yuki. Tôi bấm cái chuông ở cửa ra vào và
Yuki xuống ngay sau đó. Con bé mặc váy liền ngắn tay và đi xăng đan,
mang theo một cái túi đeo vai.

“Hôm nay trông cháu thật sành điệu,” tôi khen.

“Cháu đã bảo là cháu phải gặp một người lúc hai giờ rồi mà,” con bé đáp.

“Bộ váy hợp với cháu lắm. Rất vừa vặn, rất người lớn.”

Con bé mỉm cười nhưng không nói gì.

Đã
gần mười hai giờ, nên chúng tôi vào luôn một nhà hàng. Hai chú cháu ăn
no nê xúp, mì ống, cá vược biển và xa lát. Trước khi các nhân viên văn
phòng lũ lượt kéo vào, chúng tôi đã ra khỏi đó rồi.

“Giờ mình đi đâu?” tôi hỏi.

“Không đâu cả. Đi lòng vòng thôi,” Yuki nói.

“Phản xã hội. Phí xăng,” tôi nói, nhưng Yuki phớt lờ, vờ như không nghe thấy.

Thay vào đó, nó mở nhạc. Fear of Music của Talking Heads. Không hiểu tôi nhét cái băng đó vào khi nào nhỉ?

“Cháu
đã quyết định học gia sư,” con bé nói. “Đó là người hôm nay cháu sẽ
gặp. Cháu nói với ba rằng cháu muốn học, và ba đã tìm cô ấy cho cháu. Cô
ấy có vẻ là một người tốt thật. Thật kỳ lạ, nhưng sau khi xem bộ phim
đó, cháu lại muốn học.”

“Phim nào? ‘Tình đơn phương’ à?”

“Vâng.
Cháu biết điều này nghe có vẻ điên điên. Thậm chí chính cháu cũng thấy
thế. Có thể vai thầy giáo của người bạn chú đã khiến cháu thấy thích
học. Ban đầu, cháu chỉ nghĩ cứ để xem thế nào, nhưng rồi cháu đã bị cuốn
hút. Có lẽ hắn thật sự có tài.”

“Phải, chú ấy là người có tài. Chú ấy có thể diễn. Nếu đó là hư cấu. Không phải ở ngoài đời, nếu cháu hiểu điều chú nói.”

“Cháu nghĩ cháu hiểu.”

“Cháu nên xem chú ấy đóng nha sĩ. Chú ấy nói với chú rằng đó
diễn... Dù sao chăng nữa, muốn làm một điều gì đó đã là một dấu hiệu
tốt rồi. Cháu không thể tiếp tục sống thế này mà không muốn làm gì cả.
Chú nghĩ Gotanda sẽ rất vui khi biết được điều này.”

“Chú đã gặp chú ấy à?”

“Chú
đã gặp,” tôi trả lời. “Chú đã gặp chú ấy và hai người đã nói chuyện.
Bọn chú nói chuyện rất lâu. Một cuộc nói chuyện chân thành. Và chú ấy
chết, chỉ thế thôi. Chú ấy nói chuyện với chú, rồi sau đó lao chiếc
Maserati xuống vịnh.”

“Vì cháu ư?”

“Không, không phải vì
cháu.” Tôi chậm rãi lắc đầu. “Không phải lỗi của cháu. Không phải lỗi
của ai cả. Ai cũng có những lý do riêng để chết. Trông thì có vẻ đơn
giản, nhưng chẳng bao giờ như thế cả. Nó giống một cái rễ cây vậy. Những
gì trên mặt đất chỉ là một phần nhỏ của nó. Nhưng nếu cháu lôi cái rễ
đó lên, nó sẽ dài, dài mãi. Tâm trí con người cũng ẩn sâu trong bóng
tối. Chỉ có bản thân chú ấy mới biết được lý do thật sự, thậm chí có thể
cả chú ấy cũng không biết nữa.”

Cậu ta vẫn đang đợi một cái cớ. Cậu ta đã đặt sẵn tay lên quả đấm cửa.

Không, rốt cuộc đó không phải là lỗi của ai cả.

“Nhưng cháu biết chú ghét cháu vì điều ấy,” Yuki nói.

“Chú không ghét cháu.”

“Có thể bây giờ chú không ghét cháu, nhưng sau này chú sẽ ghét.”

“Không phải bây giờ, cũng không phải sau này. Chú không ghét như thế.”

“Có lúc không phải ghét, nhưng sẽ có chú gì đó mất đi,” con bé thì thầm như đang nói với chính mình. “Cháu chỉ biết vậy thôi.”

Tôi liếc mắt nhìn Yuki. “Lạ thật. Gotanda cũng nói tương tự như vậy.”

“Thật sao?”

“Phải.
Chú ấy nói chú ấy cảm giác mọi thứ đang biến mất trước mắt mình. Chú
không biết chú ấy ám chỉ điều gì khi nói ‘mọi thứ’. Nhưng dù là cái gì
đi chăng nữa, thỉnh thoảng chúng cũng phải biến mất. Chúng ta đều xoay
chuyển, vì vậy mọi thứ cũng không thể đứng im mà cũng phải thay đổi khi
đến lúc. Chúng sẽ biến mất khi đến lúc cần biến mất. Và chúng sẽ không
biến mất chừng nào chưa tới thời điểm thích hợp để biến mất. Cũng giống
như cái váy cháu đang mặc vậy. Vài năm nữa, nó sẽ không vừa với cháu
nữa, và có thể lúc đó cháu sẽ nghĩ Talking Heads là những ông già lạc
hậu. Thậm chí cháu còn không thích ngồi xe đi chơi với chú nữa. Không
thể cưỡng lại được. Giống như mọi người vẫn nói đấy, phải đi theo dòng
chảy chung. Đừng chống lại nó.”

“Cháu sẽ luôn quý chú. Thời gian cũng không làm thay đổi được điều đó.”

“Chú
rất vui khi được nghe vậy, vì chú cũng muốn thế,” tôi nói. “Nhưng công
bằng mà nói, Yuki à, cháu vẫn chưa biết nhiều về thời gian đâu. Vào lúc
này tốt hơn cháu không nên quyết định gì nhiều. Cháu sẽ không tin nổi
người ta thay đổi đến thế nào qua những trải nghiệm đâu.”

Con bé im lặng. Băng tự động chuyển sang mặt B.

Mùa
hè. Nhìn vào bất cứ chỗ nào trong thành phố cũng biết đang là mùa hè.
Cảnh sát, học sinh phố thông hay tài xế xe buýt, ai cũng mặc áo ngắn
tay. Thậm chí rất nhiều các bà các cô mặc áo sát nách. Nhớ lại cách đây
không, lâu, trời còn đang có tuyết.

“Chú thật sự không ghét cháu chứ?”

“Tất
nhiên là không rồi,” tôi nói. “Trong cái thế giới không điều gì được
coi là chắc chắn này, đó là điều duy nhất mà chú có thể chắc chắn được.”

“Chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn hai nghìn năm trăm phần trăm.”

Con bé mỉm cười. “Cháu muốn nghe điều đó.” Rồi nó hỏi: “Chú yêu quý chú Gotanda phải không?”

“Chắc
chắn rồi, chú yêu quý chú ấy,” tôi trả lời. Đột nhiên giọng tôi nghẹn
lại. Hai hàng nước mắt trào ra. Tôi vừa kịp điều chỉnh được cảm xúc của
mình và thở ra một hơi thật dài. “Mỗi lần gặp, chú càng yêu quý chú ấy
hơn. Điều này không phải dễ dàng, đặc biệt ở độ tuổi của chú.”

“Bạn chú có giết người đàn bà đó không?”

Tôi ngắm nhìn quang cảnh thành phố vào buổi đầu hè một lát. “Ai mà biết được? Có thể chú ấy đã làm, cũng có thể không.”

Cậu ta vẫn đang đợi một cái cớ.

Yuki
tựa đầu lên cửa sổ, nhìn ra ngoài và nghe Talking Heads. Dường như con
bé có vẻ lớn hơn một chút so với lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, mới
chỉ cách đây hai tháng rưỡi.

“Giờ chú định làm gì?” Yuki hỏi tôi.

“Ừ,
chú đang định làm gì nhỉ,” tôi nói. “Chú vẫn chưa quyết định. Chú nghĩ
mình sẽ quay lại Sapporo. Ngày mai hay ngày kia. Ở đó còn rất nhiều mối
nối bị lỏng.”

Yumiyoshi. Người Cừu. Khách sạn Cá Heo. Nơi tôi là
một phần của nó. Nơi mà có ai đó đang khóc vì tôi. Tôi phải quay về để
nối lại vòng tròn đó.

Tôi gợi ý chở Yuki đến nơi con bé cần đi. “Để chú đưa cháu tới đó, hôm nay chú rỗi thật mà.”

Con bé mỉm cười. “Cám ơn, nhưng cháu tự lo được. Chỗ đó khá xa; đi tàu nhanh hơn.”

“Chú vừa nghe thấy cháu nói cám ơn à?” tôi nói rồi bỏ kính râm ra.

“Có vấn đề gì hả chú?”

“Không.”

Chúng
tôi đang ở sân ga Yoyogi - Hachiman, con bé sẽ bắt chuyến tàu đi
Odakyu. Yuki nhìn tôi trong mươi mười lăm giây gì đó. Nét mặt con bé
không biểu cảm gì, chỉ có ánh mắt và cái miệng là hơi đổi khác. Môi con
bé hơi nhếch lên một chút, rất khẽ khàng, ánh nhìn sắc và tươi tắn.
Giống như ánh mặt trời mùa hè khúc xạ trong nước vậy.

Con bé đóng
sập cửa xe và chạy ra ngoài, không ngoái đầu nhìn lại. Tôi nhìn bóng con
bé xa dần rồi mất hút trong đám đông. Và khi nó đã ở ngoài tầm nhìn,
tôi bỗng thấy cô đơn, cứ như vừa tan vỡ một mối tình.

Tôi lái xe
trở lại Omotesando rồi đến Aoyama để đi mua sắm ở Kinokuniya, nhưng bãi
đậu xe đã chật chỗ. Nào, nghĩ lại xem, chẳng phải mình sẽ đi Sapporo
ngày mai hay ngày kia sao? Vì vậy tôi lái xe loanh quanh thêm một lúc
rồi về nhà. Về căn hộ trống trải của mình. Tôi nằm phịch xuống giường và
nhìn chằm chăm lên trần nhà.

Phải có tên gọi cho thứ cảm xúc này, tôi nghĩ vậy. Mất mát. Mất mát người thân. Toàn những từ chẳng hay ho gì.

Cúc cu.

Âm thanh đó vang lên trong không gian trống trải của căn phòng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3