Người Hùng Trở Lại - Chương 23 - 24

Chương 23

Chúng đưa Myron lên một căn nhà kho bằng gỗ tuyết tùng lớn trên tầng hai. Myron nằm sõng sượt trên sàn. Hai tay anh bị quấn băng dính ngoặt sau lưng, chân anh cũng bị trói lại. Dominick Rochester đứng cạnh anh, khẩu súng lăm lăm trong tay.

“Mày đã gọi cho thằng bạn Win của mày phải không?”

Myron nói, “Ai cơ?”

Rochester cau mày. “Mày nghĩ bọn tao ngu chắc?”

“Nếu chúng mày biết Win,” Myron nói, nhìn vào mắt lão, “về những gì anh ta có thể làm, thì câu trả lời là phải. Tao nghĩ chúng mày thật ngu xuẩn.”

Rochester cười khẩy, “Để rồi xem,” lão nói.

Myron đánh giá nhanh tình hình. Không cửa sổ, một lối vào. Đó là lý do tại sao bọn chúng lại đưa anh lên đây: không cửa sổ. Vì vậy Win không thể tấn công từ bên ngoài hoặc từ xa được. Bọn chúng đã nhận ra điều đó, tính đến nó, đã đủ thông minh để trói anh lại và đưa anh lên đây.

Thế này thì không hay rồi.

Dominick Rochester có vũ khí. Cả thằng Giáo viên Nghệ thuật cũng vậy. Hầu như không thể đột nhập vào đây được. Nhưng anh hiểu Win. Myron chỉ cần cho anh ta thời gian.

Ở bên phải, thằng Cà vạt Thích cắn vẫn cười. Có máu - máu của Myron - trên răng hắn. Giáo viên Nghệ thuật đứng bên trái.

Rochester cúi xuống nên mặt lão gí sát vào mặt Myron. Mùi nước hoa rẻ tiền vẫn còn trên người lão, tởm hơn bao giờ hết. “Tao sẽ nói cho mày biết tao muốn gì,” lão nói. “Sau đó tao sẽ để mày lại một mình với Orville và Jeb. Thấy không, tao biết mày có liên quan đến con bé mất tích kia. Và nếu mày có liên quan đến nó, mày có liên quan đến con Katie nhà tao. Hợp lý, phải không?”

“Bà Seiden đâu?”

“Không ai có hứng làm hại mụ ta đâu.”

“Tao không có liên quan gì đến con gái mày hết,” Myron nói. “Tao chỉ cho Aimee đi nhờ xe. Thế thôi. Cảnh sát sẽ nói cho mày rõ.”

“Mày đã gọi luật sư tới.”

“Tao không gọi luật sư tới. Luật sư của tao tự đến. Tao đã trả lời mọi câu hỏi. Tao đã bảo họ là Aimee gọi tao để xin đi nhờ. Tao đã chỉ cho họ chỗ tao cho cô ấy xuống xe.”

“Thế còn con gái tao thì sao?”

“Tao không biết con bé. Cả đời mình tao chưa hề gặp con bé ấy bao giờ.”

Rochester quay lại nhìn Orville và Jeb. Myron không biết thằng nào là thằng nào. Chân anh run lên vì vết cắn.

Giáo viên Nghệ thuật đang buộc lại tóc, chỉnh cho chặt và quấn lại bằng cái dải dây. “Tao tin nó.”

“Cà Vạt Thích cắn thêm vào, “chúng ta cần phải, cần phải chắc chắn, tengo que estar seguro.”

Giáo viên Nghệ thuật cau mày. “Ai thế?”

“Kylie Minogue.”

“Chà, hơi lạ đấy, anh giai ạ.”

Rochester đứng thẳng dậy. “Chúng mày làm việc của mình đi. Tao sẽ trông chừng bên dưới.”

“Đợi đã,” Myron nói. “Tôi không biết gì hết.”

Rochester nhìn anh trong chốc lát. “Đó là con gái tao. Tao không thể nắm lấy cơ hội đó. Vì vậy những gì sắp xảy ra ở đây là, Anh em song sinh sẽ xử lý mày. Sau đó mà mày vẫn nói nguyên xi câu chuyện đó, tao biết là mày không liên quan gì cả. Nhưng nếu mày có, có lẽ tao sẽ cứu được con tao. Mày có hiểu tao đang nói gì không?”

Rochester đi về phía cửa.

Anh em song sinh thủng thẳng bước lại gần. Giáo viên Nghệ thuật đẩy Myron ngửa ra sau. Sau đó hắn ngồi lên chân Myron. Cà Vạt ngồi giạng háng trên ngực Myron. Hắn nhìn xuống và nhe răng. Myron nuốt nước bọt. Anh cố hất hắn ra, nhưng với hai tay bị trói ngoặt sau lưng, điều đó là không thể được. Bụng anh cồn lên vì sợ hãi.

“Đợi đã,” Myron nói lần nữa.

“Không,” Rochester nói. “Mày sẽ trì hõa n. Mày sẽ hát hò, mày sẽ nhảy múa, mày sẽ bịa chuyện...”

“Không, đó không phải...

“Để tao nói nốt, được chứ? Đó là con gái tao. Mày phải hiểu điều đó. Mày cần phải vỡ vụn ra trước khi tao tin mày. Anh em song sinh. Họ giỏi làm người ta vỡ vụn lắm đấy.”

“Nghe tôi nói hết đã, được không? Tôi đang cố tìm Aimee Biel... ”

“Không.”

“... và nếu tôi tìm thấy cô ấy, rất có khả năng tôi cũng sẽ tìm thấy cả con gái ông nữa. Tôi nói thật đấy. Xem này, ông đã tìm hiểu về tôi, phải không? Đó là cách ông biết về Win.”

Rochester ngừng lại, chờ đợi.

“Chắc hẳn ông đã nghe được đây là những gì tôi vẫn làm. Tôi giúp mọi người khi họ gặp rắc rối. Tôi cho cô bé kia xuống xe và giờ đây cô ấy đã biến mất. Tôi có nợ với bố mẹ cô bé việc tìm ra cô bé.”

Rochester nhìn Anh em song sinh. Từ phía xa Myron nghe thấy tiếng một chiếc radio của xe ôtô, bài hát lúc to lên lúc nhỏ đi. Đó là bài “We Built This City on Rock-n-Roll” của Starship.

Bài hát dở thứ hai trên thế giới, Myron nghĩ.

Cà Vạt Thích cắn bắt đầu hát theo. “Chúng ta đã xây dựngthành phố miền Đông, Chúng ta đã xây dựng thành phố miền Đông, Chúng ta đã xây dựng thành phố miền Đông...”[50]

[50] Câu này trong nguyên bản là “We built este ciudad, We built este ciudad, We built este ciudad” là một câu lẫn lộn nửa tiếng Anh nửa tiếng Tây Ban Nha, trong đó “este ciudad” là nói trệch đi của cụm từ “Ciudad del Este” có nghĩa là thành phố miền Đông.

Giáo viên Nghệ thuật hippy, vẫn giữ chân Myron, bắt đầu lắc lư cái đầu, rõ ràng đang họa theo đoạn xướng âm cùng đồng bọn.

“Tôi nói thật đấy,” Myron nói.

“Thật hay dối,” Rochester nói, “dù mày nói thật hay nói dối, Anh em song sinh sẽ ở đây. Chúng sẽ tìm ra. Hiểu chưa? Mày sẽ không thể nói dối chúng được. Chỉ cần chúng mần sơ sơ, mày sẽ phun sạch những gì tụi tao cần biết.”

“Nhưng tới lúc ấy thì quá muộn rồi,” Myron nói.

“Không mất nhiều thời gian đâu.” Rochester nhìn Giáo viên Nghệ thuật.

Giáo viên Nghệ thuật nói, “Nửa tiếng, tối đa là một tiếng.”

“Ý tôi không phải thế. Tôi sẽ quá đau đớn. Tôi sẽ không thể làm gì nổi.”

“Nó nói cũng có lý,” Giáo viên Nghệ thuật nói.

“Chúng ta sẽ để lại những dấu vết,” Cà Vạt chêm vào, nhe răng.

Rochester nghĩ ngợi về điều đó.

“Orville, mày nói nó đã ở đâu trước khi về nhà?”

Giáo viên Nghệ thuật - Orville - cho lão biết địa chỉ của Randy Wolf và kể cho lão nghe về bữa tối. Chúng đã bám theo anh, và Myron đã không để ý đến chuyện đó. Hoặc chúng rất giỏi hoặc Myron đã quá xuống phong độ - hoặc cả hai. Rochester hỏi Myron tại sao anh lại đến cả hai nơi đó.

“Căn nhà là nơi bạn trai của cô bé ở,” Myron nói. “Nhưng cậu ta không có nhà.”

“Mày nghĩ nó có liên can gì sao?”

Myron biết tốt hơn hết là trả lời theo kiểu khẳng định. “Chỉ là nói chuyện với các bạn bè của Aimee, xem có chuyện gì với cô bé thôi. Còn ai thích hợp hơn bạn trai của cô ấy chứ?”

“Còn bữa tối?”

“Tôi đã gặp một chân rết. Tôi muốn xem xem họ đã tìm được gì về con gái ông và Aimee. Tôi đang cố gắng tìm ra một mối liên hệ giữa bọn họ.”

“Vậy mày đã biết được gì rồi?”

“Tôi chỉ mới bắt đầu thôi.”

Rochester suy nghĩ thêm một chút. Sau đó lão lắc đầu chậm rãi. “Theo tao được biết, thì mày đã đón đứa con gái nhà Biel lúc hai giờ sáng.”

“Đúng vậy.”

“Lúc hai giờ sáng,” lão nhắc lại.

“Cô ấy đã gọi cho tôi.”

“Tại sao?” Mặt lão đỏ lên. “Bởi vì mày thích đón bọn con gái học trung học à?”

“Không phải thế.”

“Ô, tao cho là mày sẽ bảo tao việc đó là vô hại chứ gì?”

“Phải.”

Myron có thể thấy cơn giận đang bùng lên. Anh đang để mất lão.

“Mày có theo dõi phiên tòa có cái thằng bệnh hoạn Michael Jackson đó không?”

Câu hỏi làm Myron lúng túng. “Một chút, tôi đoán thế.”

“Hắn ngủ với những thằng nhóc, đúng không? Hắn thừa nhận chuyện đó. Nhưng rồi hắn lại nói, ‘Ô nhưng việc đó vô hại mà.’”

Giờ thì Myron biết chuyện này đang đi đến đâu rồi.

“Và mày ở đây, y như thế, bảo tao là mày đón những đứa con gái học trung học xinh xắn lúc nửa đêm. Lúc hai giờ sáng. Và rồi mày nói, ‘Ô nhưng việc đó vô hại mà.’”

“Nghe tôi đã...”

“Không, tao nghĩ tao nghe đủ rồi.”

Rochester gật đầu ra hiệu cho Anh em song sinh tiếp tục.

Thời gian trôi qua đã đủ nhiều. Win đã, Myron hy vọng thế, vào vị trí. Có thể anh ta đang chờ đợi pha đánh lạc hướng cuối cùng. Myron không thể nhúc nhích, vì vậy anh thử một cách khác.

Không hề cảnh báo trước, Myron thét lên một tiếng.

Anh thét lâu và to hết mức có thể, ngay cả sau khi thằng Orville Giáo viên Nghệ thuật thoi một quả vào răng anh.

Nhưng tiếng thét đã có hiệu quả như mong muốn. Trong một giây, tất cả đều nhìn anh. Chỉ trong một giây. Không hơn.

Nhưng thế là đủ.

Một cánh tay vòng quanh cổ Rochester khi khẩu súng gí vào trán lão. Khuôn mặt Win ló ra bên cạnh mặt Rochester.

“Lần sau,” Win nói, nhăn mũi, “làm ơn cố nhịn mua nước hoa rẻ tiền của mày ở trạm xăng Exxon trong vùng mày ở nhá.”

Anh em song sinh nhanh như chớp. Chúng rời khỏi Myron chỉ trong vòng chưa đầy một giây. Giáo viên Nghệ thuật rút vào góc phía xa. Cà vạt Thích cắn lùi ra sau lưng Myron và kéo anh dậy, dùng Myron như một tấm lá chắn. Giờ hắn cũng đã rút súng ra. Hắn gí nó vào gáy Myron.

Hòa.

Win vẫn vòng tay quanh cổ Rochester. Anh siết chặt lấy khí quản. Khuôn mặt Rochester đỏ sậm lại vì khí ôxy đang cạn dần. Đôi mắt lão trợn ngược lên. Vài giây sau, Win làm một việc hơi bất ngờ: Anh thả vòng tay đang siết quanh cái cổ họng. Rochester nôn ọe và sặc một hơi dài. Dùng lão như một tấm lá chắn, khẩu súng của Win để gần phía sau đầu lão nhưng giờ lại hướng về phía Giáo viên Nghệ thuật.

“Cắt nguồn dưỡng khí của lão, với cái mùi nước hoa kinh dị đó,” Win nói, như phân bua. “Thế thì nhân đạo quá.”

Anh em song sinh nhìn ngắm Win như thể anh là thứ gì đó bé bỏng và xinh xắn chúng tình cờ gặp trong rừng. Chúng không có vẻ gì e ngại anh cả. Ngay lúc Win bước vào hiện trường, bọn chúng đã phối hợp hành động như thể chúng đã từng làm thế từ trước rồi.

“Lẻn vào như thế,” Giáo viên Nghệ thuật hippy nói, cười khẩy với Win. “đấy là một nước cờ rất khá đấy, chú em ạ.”

“Vậy hả,” Win nói. “Phải là, quá tuyệt chứ.”

Hắn cau mày. “Mày đang giễu tao đấy hả?”

“Nhanh nhẹn. Hấp dẫn. Hoa súng[51].”

[51] Nguyên văn: Flower Power - là bông hoa trong trò chơi Mario, khi Mario ăn được bông hoa này thì có khả năng bắn các đối thủ chắn đường mình.

Giáo viên Nghệ thuật nhìn Cà Vạt Thích cắn như muốn nói, Anh có tin thằng cha này không?

“Ối chà chà, chú em, mày không biết mày đang giỡn mặt ai đâu.”

“Bỏ vũ khí xuống,” Win nói, “không thì tao sẽ giết cả hai đứa mày.”

Anh em song sinh mỉm cười thêm một chút, tận hưởng điều này.

“Chú em, mày đã từng làm, ờ, toán chưa?”

Win nhìn Giáo viên Nghệ thuật bằng ánh mắt kiên quyết. “Hừ, rồi.”

“Thấy không, bọn tao có hai khẩu súng. Mày có một.”

Cà Vạt Thích cắn tựa đầu lên vai Myron. “Mày,” hắn nói với Win, hào hứng, liếm môi. “Mày không nên trêu vào tụi này nhá.”

“Mày nói đúng.”

Tất cả các con mắt đều dán vào khẩu súng gí sát thái dương Rochester. Đó là sai lầm. Nó giống như một xảo thuật kinh điển của một pháp sư. Anh em song sinh đã không thắc mắc tại sao Win lại thả vòng tay đang siết quanh cổ họng Rochester ra. Nhưng lý do thật đơn giản:

Nhờ vậy Win - sử dụng thân hình Rochester để che tầm nhìn của bọn chúng - có thể chuẩn bị sẵn khẩu súng thứ hai của mình.

Myron hơi nghiêng đầu sang bên trái. Viên đạn từ khẩu súng thứ hai, khẩu súng đã được giấu sau hông trái của Rochester, trúng thẳng vào trán Cà Vạt Thích Cắn. Hắn chết ngay tức khắc. Myron cảm thấy có gì đó ươn ướt bắn lên má mình.

Cùng lúc, Win bóp cò khẩu súng thứ nhất, khẩu súng đặt nơi đầu Rochester. Viên đạn đó xuyên vào họng Giáo viên Nghệ thuật. Hắn ngã xuống, tay bấu lấy chỗ đã từng là thanh quản của mình. Hắn có lẽ đã chết hoặc chí ít cũng chảy máu cho đến chết. Win không đánh liều vào chuyện đó.

Viên đạn thứ hai trúng thẳng vào giữa hai mắt hắn.

Win quay lại phía Rochester. “Cứ ngọ nguậy đi và mày sẽ cùng chung số phận với bọn chúng ngay.”

Rochester bắt bản thân mình đứng im tới mức khó tin. Win cúi xuống bên Myron và bắt đầu xé miếng băng dính ra. Anh nhìn xuống xác chết của Cà Vạt Thích cắn.

“Nhai nữa đi,” Win nói với cái xác. Anh quay lại phía Myron. “Hiểu không? Đồ cắn bậy, nhai nữa đi?”

“Vui lắm. Bà Seiden đâu rồi?”

“Bà ta vẫn bình yên vô sự, ở bên ngoài ấy, nhưng cậu sẽ phải bịa ra một câu chuyện dành cho bà ta đấy.”

Myron nghĩ về điều đó.

“Cậu đã gọi cho cảnh sát chưa?” Myron hỏi.

“Chưa. Phòng khi cậu muốn hỏi vài câu.”

Myron nhìn Rochester.

“Nói chuyện với lão ở tầng dưới ấy,” Win nói, đưa cho Myron một khẩu súng. “Tớ sẽ cho xe vào gara và bắt đầu dọn dẹp.”

Chương 24

Dọn dẹp.

Myron cũng lờ mờ đoán được ý của Win, mặc dù họ không tranh luận trực tiếp về nó. Win có cổ phần ở khắp nơi, bao gồm một dải đất ở vùng hẻo lánh thuộc Hạt Sussex, New Jersey. Mảnh đất rộng tám mẫu Anh. Đa phần là rừng chưa được khai phá. Nếu bạn có cố lần ra chủ sở hữu, bạn sẽ tìm ra một công ty cổ phần tại Quần đảo Cayman. Bạn sẽ không thấy cái tên nào hết.

Có lúc Myron đã thấy khó chịu với những gì Win làm. Có lúc anh đã gom góp tất cả những chuyện xúc phạm đến đạo đức của mình. Anh bày tỏ với người bạn lâu năm của mình những điều suy ngẫm dài dòng, phức tạp về sự thiêng liêng của cuộc sống và những hiểm họa của việc tự ra tay trừ gian diệt bạo và tất cả. Win nhìn anh và buông ra ba từ:

Ta hay chúng.

Win đã có thể duy trì thế “hoà” thêm một hay hai phút nữa. Anh và Anh em song sinh lẽ ra có thể đi đến một thỏa thuận. Các anh đi, chúng tôi đi, không ai bị thương cả. Kiểu như vậy. Nhưng điều đó là không thể có được.

Ngay từ lúc Win bước vào hiện trường, Anh em song sinh coi như đã chết rồi.

Tệ nhất là ở chỗ Myron không còn cảm thấy áy náy về chuyện đó nữa. Anh rũ bỏ nó. Và khi anh bắt đầu làm như thế, khi anh biết rằng giết chúng là một hành động khôn ngoan và rằng đôi mắt của chúng sẽ không ám ảnh giấc ngủ của anh... đó là lúc anh biết đã đến lúc ngừng làm việc này. Cứu giúp mọi người, đi trên ranh giới mong manh giữa thiện và ác - nó cướp đi một mảnh nhỏ tâm hồn của bạn.

Trừ khi biết đâu không phải thế.

Biết đâu đi trên ranh giới đó - thấy được mặt kia của nó - chỉ đặt bạn vào hiện thực nghiệt ngã mà thôi. Thực tế là thế này: Một triệu thằng Orville Giáo viên Nghệ thuật hay Jeb Cà Vạt cũng không đáng giá bằng mạng sống của thậm chí chỉ một người vô tội, của một Brenda Slaughter hay một Aimee Biel hay một Katie Rochester hay, như ở nước ngoài, là mạng sống của đứa con trai anh đang là lính, Jeremy Downing.

Xem ra việc cảm thấy như vậy thật không hợp với luân thường đạo lý. Nhưng nó là thế. Anh cũng áp dụng suy nghĩ này với cả cuộc chiến tranh. Trong những giây phút thành thực nhất của mình, những giây phút anh không dám nói ra, thì Myron không quan tâm lắm đến những thường dân đang gắng gượng sinh nhai ở một cái sa mạc khỉ ho cò gáy nào đó. Anh không quan tâm liệu họ có được nền dân chủ hay không, liệu họ có biết đến tự do không, liệu cuộc sống của họ có được cải thiện không. Điều anh thực sự quan tâm là những chàng trai như Jeremy. Cứ giết một trăm người, một ngàn người, của bên kia đi, nếu cần phải thế. Nhưng đừng để đứa nào làm thằng con tao bị thương.

Myron ngồi đối diện với Rochester. “Lúc trước tôi đã không nói dối. Tôi đang cố gắng tìm Aimee Biel.”

Rochester chỉ nhìn chằm chằm.

“Ông biết là cả hai cô gái đều dùng một máy ATM chứ?”

Rochester gật đầu.

“Phải có một lý do tại sao. Đó không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Bố mẹ của Aimee không biết con gái ông. Họ cũng không nghĩ là Aimee biết cô ấy.”

Cuối cùng Rochester nói. “Tôi đã hỏi vợ tôi và bọn trẻ con,” lão nói, giọng yếu ớt. “Không có người nào nghĩ Katie biết Aimee cả.”

“Nhưng cả hai cô bé cùng học ở một trường,” Myron nói.

“Đó là một trường lớn.”

“Có một mối liên hệ. Phải có. Chúng ta chỉ đang bỏ sót nó thôi. Vì vậy những gì tôi cần ông và gia đình làm là bắt đầu tìm kiếm mối liên hệ đó. Hỏi các bạn bè của Katie ấy. Kiểm tra các đồ dùng của cô ấy nữa. Có cái gì đó kết nối con gái ông và Aimee. Ta mà tìm ra được, ta sẽ tiến gần hơn nhiều.”

Rochester nói, “Anh sẽ không giết tôi.”

“Không.”

Mắt lão đảo lên phía tầng trên. “Anh bạn của anh đã làm một việc đúng. Giết chết Anh em song sinh, ý tôi là thế. Anh mà thả cho bọn chúng đi, chúng có thể sẽ hành hạ mẹ anh cho tới khi bà ta nguyền rủa cái ngày anh đã sinh ra.”

Myron chọn cách không bình luận gì.

“Tôi thật ngu xuẩn vì đã thuê chúng,” Rochester nói. “Nhưng tôi đã rất tuyệt vọng.”

“Nếu ông đang tìm kiếm sự tha thứ, thì cút xuống địa ngục ấy.”

“Tôi chỉ đang cố gắng làm anh hiểu thôi.”

“Tôi không muốn hiểu,” Myron nói. “Tôi muốn tìm Aimee Biel.”

Myron phải vào phòng cấp cứu. Ông bác sĩ xem vết cắn trên chân anh và lắc đầu.

“Lạy Chúa, anh vừa bị cá mập tấn công đấy à?”

“Một con chó,” Myron nói dối.

“Anh nên giết nó đi.”

Win trả lời luôn: “Làm rồi.”

Ông bác sĩ khâu lại và sau đó băng bó vết thương. Đau khủng khiếp. Ông cho Myron ít kháng sinh và thuốc dành cho vết thương. Khi họ ra về, Win kiểm tra lại xem Myron còn giữ súng không. Anh vẫn giữ.

“Cậu có muốn tớ đi cùng không?” Win nói.

“Tớ ổn rồi.” Chiếc xe tăng tốc xuống Đại lộ Livingston. “Hai thằng đó đã được giải quyết chưa?”

“Một đi không trở lại.”

Myron gật đầu. Win nhìn mặt anh.

“Chúng được gọi là Anh em song sinh,” Win nói. “Thằng lớn tuổi hơn thắt cà vạt ấy, hắn sẽ cắn đứt những núm vú của cậu trước tiên. Đó là cách bọn chúng khởi động. Một núm vú, rồi đến cái còn lại.”

“Tớ hiểu.”

“Không có bài diễn thuyết nào về việc đã làm quá tay sao?”

Những ngón tay của Myron rờ rẫm xuống ngực. “Tớ thật sự rất thích mấy cái núm vú của tớ.”

Khi Win cho Myron xuống xe thì đã rất muộn. Gần cửa trước nhà mình, Myron tìm thấy điện thoại di động của anh ở dưới đất chỗ anh đã đánh rơi nó. Anh kiểm tra số người gọi. Có cả đống cuộc gọi nhỡ, chủ yếu là các cuộc liên quan đến chuyện làm ăn. Trong lúc Esperanza đang ở Antigua hưởng tuần trăng mật, lẽ ra anh nên giữ liên lạc. Giờ cũng quá muộn để lo lắng về chuyện đó.

Ali cũng đã gọi cho anh.

Anh đã bảo nàng rằng tối nay anh sẽ đến từ lúc nảo lúc nào rồi. Họ đã nói đùa về việc anh ghé qua để làm một “ca trưa” ban đêm. Trời ạ, có thật là hôm nay không nhỉ?

Anh tính chờ đến sáng, nhưng Ali có lẽ sẽ lo lắng. Thêm nữa, được nghe thấy giọng nói ấm áp của nàng thì sẽ rất dễ chịu, thật sự là dễ chịu. Anh cần nó, trong cái ngày điên rồ, mệt mỏi, đau đớn này. Anh đang đau. Chân anh run lẩy bẩy.

Ali trả lời ngay sau tiếng chuông đầu tiên. “Myron?”

“Chào, hy vọng rằng anh đã không đánh thức em dậy.”

“Cảnh sát đã ở đây.”

Không có chút ấm áp nào trong giọng nói của nàng.

“Khi nào?”

“Vài giờ trước. Họ muốn nói chuyện với Erin. Về lời hứa nào đó mà hai con bé đã hứa dưới tầng hầm nhà anh.”

Myron nhắm mắt lại. “Chết tiệt. Anh không bao giờ có ý lôi con bé vào.”

“Tiện thể, con bé đã xác nhận câu chuyện của anh.”

“Anh xin lỗi.”

“Em đã gọi cho Claire. Cô ấy kể cho em về Aimee. Nhưng em không hiểu. Tại sao anh lại bắt mấy con bé hứa một chuyện như vậy?”

“Hứa gọi cho anh, ý em là thế chứ gì?”

“Phải.”

“Anh nghe lỏm được chúng nói chuyện về việc lái xe với một đứa đang say xỉn. Anh chỉ không muốn chuyện đó xảy ra với chúng.”

“Nhưng sao lại là anh?”

Anh mở miệng ra những không nói được câu nào.

“Ý em là, anh chỉ mới gặp Erin hôm đó. Đó là lần đầu tiên anh nói chuyện với nó.”

“Anh không định thế, Ali.”

Có một khỏang im lặng. Myron không thích thế.

“Chúng ta ổn chứ?” anh hỏi.

“Em cần một chút thời gian cho chuyện này,” nàng nói.

Anh cảm thấy bụng mình thót lại.

“Myron?”

“Vââậy,” anh nói, kéo dài chữ đó ra, “Anh đoán là không có lần nào để bù lại cái ca trưa kia đúng không?”

“Đây không phải lúc nói đùa.”

“Anh biết.”

“Aimee đang mất tích. Cảnh sát tới nhà và chất vấn con gái em. Đây có thể là chuyện thường ngày đối với anh, nhưng đó không phải là thế giới của em. Không phải em đang trách cứ gì anh đâu, nhưng...”

“Nhưng?”

“Em chỉ... em chỉ cần thêm thời gian thôi.”

“‘Cần có thời gian,’” Myron nhắc lại. “Cái đó nghe gần giống như ‘cần có không gian’ ấy.”

“Anh lại đùa cợt nữa rồi.”

“Không, Ali. Anh không đùa.”