Khang Hy Đại Đế - TẬP 1 - Chương 02

2

Hoàng tử lên ngôi, nội giám quát giá

Ngao Bái khoanh đất, quan Phụ chính dối vua

“Đại tang” của Hoàng đế Thuận Trị được cử hành như thật. Linh đường đặt tại điện Dưỡng Tâm. Một chiếc giường chạm trổ, từng xấp từng xấp lụa vàng dùng chỉ kim tuyến thêu đầy văn kinh chữ Phạn đắp lên chiếc quan tài vàng của Hoàng đế, hương An tức cắm trong chiếc lọ vàng ròng Tuyên Đức đặt trước linh cữu, những sợi khói xanh lượn lờ trong đại điện báo hiệu linh hồn chủ nó đã thăng vượt ra ngoài tam giới. Một đạo ý chỉ truyền ra, văn võ bá quan phải tháo bỏ cái dải hồng phe phẩy trên chiếc mũ to. Các quan bộ Lễ đã sớm định ra các trình thức nghi lễ cho vua mới lên ngôi – trước hết thành phục, rồi ban di chiếu, cử hành đại lễ lên ngôi.

Khắc đầu giờ Tỵ, bắt đầu cử hành tiểu liệm Hoàng đế, phía trước cung Càn Thanh tối mò mò các thân vương, quận vương, hoàng thân quốc thích và các quan chức các bộ, viện đứng đấy. Đứng đầu nội phủ, quan Thái giám Ngô Lương Phụ đứng dưới thềm, sắc mặt u ám, cổ nghiêng ngoẹo, môi trên mím chặt môi dưới, cái cằm nhẵn nhụi có một đường rãnh sâu, người không biết cho là ông ta đang giận ai. Thực ra, giờ này trong lòng ông vô cùng đắc ý. Ông Ngô Lương Phụ này vốn là một Trưởng ban trong phủ Thân vương Khắc Đồ trắc lễ Khoa Nhĩ Tẩm, từ khi Bác Nhĩ Tề Cẩm được chọn vào cung, vì bên cạnh không có người được việc, Thân vương bèn lấy ông ta tô điểm một chút rồi đưa tiến cung. Nói về thân phận, ông vốn là một Thái giám theo hầu Hoàng hậu, nên không mấy năm đã lên chức Phó đô Thái giám Lục cung. Bác Nhĩ Tề Cẩm bị truất làm phi, Hoàng thượng thấy ông là con nuôi Ngao Bái nên không gây khó dễ. Hôm nay, trước khi tiểu liệm, cử tang, lúc các Phụ chính đại thần họp bàn, Át Tất Long đề xuất Ngô Lương Phụ làm Tư nghi, tấu trình Thái hậu chuẩn y. Ông liền cảm thấy gió đã đổi chiều, đi đường cứ ngẩn mặt nhìn người.

Giờ này, lòng ông có chút nôn nóng, cũng có chút ngọt ngào. Kể từ khi Bác Nhĩ Tề Cẩm vào lãnh cung, tám năm nay chưa bao giờ ông lên mặt như hôm nay – Nghị chính vương Kiệt Thư, Nhất đẳng bá Sách Ni, còn cả Tô Khắc Tát Cáp, những Thân vương đại thần trước nay chưa hề để mắt đến nội thị, và còn một đám hoàng thân quốc thích phải xếp hàng trước hàng hiên nước nhỏ giọt, tất cả đều phải nghe theo điều lệnh của ông. Biết bao là oai phong, biết bao là vinh dự!

Khắc hai giờ Tỵ, Sách Ni hơn sáu mươi tuổi, – đứng đầu cố mệnh Phụ chính đại thần đến cung Từ Ninh thỉnh huấn, và nghênh đón Hoàng Thái hậu Ái Tân Giác La – Huyền Hoa đến cung Càn Thanh làm lễ tiểu liệm. Tân Thái hậu Đồng Giai ít ăn ít nói, lời lẽ vụng về, có lúc ứng phó không nổi, bèn liếc nhìn Hiếu Trang Thái hậu nói: “Mời mẹ huấn từ”. Hiếu Trang Thái hoàng Thái hậu nhìn lại, thấy Sách Ni thân già lụ khụ dập đầu sát đất khóc lóc thỉnh huấn, bèn nghĩ tới cảnh ngộ cuộc đời mình: từ bé đã vào cung, lớn lên một chút thì chồng chết, đã qua bao dằn vặt, trải bao hiểm nguy, lòng vòng giữa Đa Nhĩ Cổn và Tế Nhĩ Cáp Lăng, thậm chí đạp lên trinh tiết của mình, khó khăn lắm mới giữ được địa vị của mình, mới được mấy ngày sống yên ổn, thì xảy ra biến cố! Trong lòng bỗng thấy chua cay, nước mắt tuôn ra: “Ngươi là lão thần tiên triều, phải ứng biến cho phải lẽ. Hoàng đế quyết ý đi xa, đó là việc chẳng đặng đừng, không có cách nào khác hơn. Tam A Ca thông minh, ai cũng biết, các ngươi phải hết sức giúp đỡ, khi Ngài lớn lên đương nhiên không phụ công các ngươi đâu! Chỉ mấy lời đó, nàng Tô hãy đưa Hoàng Thái tử lên điện Dưỡng Tâm.”

Từ phòng sau, nàng Tô dắt ra cậu bé tám tuổi Huyền Hoa. Hình như cậu có vẻ không tự nhiên, cậu lần lượt vấn An Thái hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu rồi nói: “Bà kính mến, cháu muốn A Mẫu cùng đi!” A Mẫu tức là bà vú. Tôn thị nghe nói Hoàng Thái tử gọi, vội vàng chạy ra, nắm tay Huyền Hoa nói: “A Ca này, nghe nói từ nay trở đi, Ngài là Hoàng thượng rồi, không thể tùy tiện. A Mẫu chẳng qua chỉ là một nô tài nuôi nấng Ngài, không được đi đến những nơi đó.”

“Nàng Tô bảo ta, bất kỳ ai cũng phải nghe Hoàng thượng, phải vậy không? Lời của Hoàng thượng là Thánh chỉ, phải vậy không? Bây giờ ta hạ Thánh chỉ. “A Mẫu đi cùng ta!”” Huyền Hoa nói vặn lại. Nàng Tô đứng bên cạnh nhếch mép mỉm cười, đưa mắt nhìn Thái hậu.

Bà Đồng Giai cảm thấy vui mừng và cũng hả lòng hả dạ, nhìn qua mẹ, thấy Hiếu Trang cũng gật đầu mỉm cười. Sách Ni quỳ bên cạnh ngớ người, kinh ngạc nhìn ông chủ nhỏ sắp làm vua thiên hạ. Nhìn thấy Thái hậu gật đầu, Sách Ni vội nói với Tôn thị: “Ngươi không mau cảm tạ đi!”

Nghe vậy, Tôn thị liền quỳ xuống quay về phía Huyền Hoa cúi lạy nói: “Nô tài Tôn thị cảm ơn ông chủ!” Nói xong đứng dậy, Huyền Hoa bước lên phía trước, một tay nắm tay Tôn thị, một tay giữ chặt nàng Tô sắp bước đi, làm Sách Ni hoảng hốt vội đứng dậy, với sự nhạy cảm ít thấy ở người già, bước nhanh đến một bước, lên giọng hô to: “Hoàng Thái tử khởi giá, lên kiệu đi hầu!”

Ngoài cung Càn Thanh, các hoàng thân, trọng thần nóng lòng chờ đợi. Cố mệnh Phụ thần Át Tất Long xếp thứ hai, lặng lẽ chuyển đến bên cạnh Ngao Bái xếp thứ tư, chớp mắt mấy cái. Ông có cái tật, hễ nói chuyện, trước hết phải chớp mắt mấy cái, không chớp mắt không nói ra lời – lời phải vòng quanh hai lần trong mồm mới mở miệng được: “Ông Ngao Bái này, phòng Thượng thư chuyển sang một cuốn sổ do Oa Hách viết sau khi phục dịch bên Thừa Đức trở về, nói Trung đường khoanh chiếm đất của tám đại hoàng trang. Ông xem...”

Các bắp thịt trên mặt Ngao Bái căng phồng lên, cũng không thèm nhìn thẳng vào mặt Át Tất Long trả lời một cách cứng nhắc: “Vậy thì xin mời ngài cứ phép công mà xử!” Át Tất Long nháy mắt nói tiếp: “Ngao Bái, tôi hỏi không phải với ý đó, cuốn sổ thì tôi đã xử lý rồi, một phường tiểu nhân đặt điều gây hiềm khích, ta vốn không cần nghiêm túc với chúng, lão Trung đường Sách Ni tuổi đã cao, tôi nghĩ việc này nhất định không nên làm phiền ông ta.”

Đối với hạng người này, Ngao Bái không thể chịu thua. Ông quay đầu nhìn thẳng vào mặt Át Tất Long, hơi mỉm cười: “Cảm ơn chiếu cố, Át Công tình cảm cao thượng, ngày sau xin tạ ơn.” Át Tất Long hiểu ý gật gật đầu. “Loại việc này chỉ một lần, không được tái diễn.” Mồm nói nhưng mắt nhìn cố mệnh đại thần Tô Khắc Tát Cáp. Ngao Bái nhìn lại Tô Khắc Tát Cáp, cười nhạt một tiếng rồi gật gật đầu.

“Hoàng Thái tử giá lâm!” Ngô Lương Phụ lên giọng hô, các quan viên lập tức đứng nghiêm lại, cúi đầu xuôi tay. Át Tất Long cũng vội vàng trở về vị trí của mình.

Ở hẻm Tây Vĩnh cung Càn Thanh, nàng Tô và Tôn thị đỡ Huyền Hoa xuống kiệu. Huyền Hoa tính trẻ con hiếu kỳ, thấy trong sân trước điện người đứng chật ních, liền nôn nóng muốn bước nhanh vào ngay. Nàng Tô nói nhỏ vào tai cậu: “Sắp làm Hoàng thượng rồi, đừng trẻ con thế, phải đi chầm chậm, càng tôn nghiêm càng danh giá!” Nói xong cùng Tôn thị quỳ xuống đưa mắt nhìn Huyền Hoa đi vào trong.

Sách Ni đi trước đưa Huyền Hoa chầm chậm đi vào giữa hàng người đứng thẳng tắp. Ngự tiền thị vệ Oa Hách, Tây Trú, Triết Khắc Đồ, Giác La Trại Nhĩ Bật, lưng dắt bảo đao cũng từng bước tiến vào. Khi đi ngang qua bên cạnh Ngô Lương Phụ, Oa Hách trừng mắt nhìn, xem như Ngô Lương Phụ lúc đó thấp xuống ba phân.

Oa Hách là con trai Nội thị đại thần Phi Dương Cổ, năm Thuận Trị thứ tám làm Ngự tiền thị vệ, Thuận Trị không ngày nào không nhìn thấy ông ta trước mặt, Hoàng hậu bị truất ngôi, Ngô Lương Phụ tự tiện lấy trộm cây hốt như ý do Ngài ngự tặng bà, bị Oa Hách bắt quả tang, đánh cho một trận nhừ tử. Ngô Lương Phụ tới khóc kể với vua Thuận Trị, dè đâu nhà vua lại nói: “Ông ta có lương tâm đấy, không thừa lúc người ta rủi ro mà làm chuyện tiểu nhân.” Chính vì có chuyện đó mà ông căm thù Oa Hách đến tận xương tủy.

Vua tôi sáu người bước lên thềm điện. Sách Ni bước lên trước vén áo quỳ xuống, ba đại thần cũng quỳ theo. Sách Ni cao giọng: “Kính mời Hoàng Thái tử nhập điện hành lễ!” Nói xong quay đầu lại thấy Ngao Bái trong lúc vội vàng quỳ lên ngang hàng với mình, đợi cho Huyền Hoa nhập điện mới quay đầu nói nhỏ giọng nghiêm khắc: “Xin Ngao Công tự trọng!”

Ngao Bái trước nay nể sợ ông. Sách Ni nay tuy già lụ khụ, nhưng ai cũng đều biết, trước kia ông giáo vàng ngựa sắt uy phong hơn đời, ngay cả với Duệ Thân vương cũng không chịu nhường, nhờ vào chút oai phong xưa, danh hiệu công đầu ba triều, trước nay chưa ai dám so đo, cho nên trước mặt Sách Ni tốt nhất là nên khiêm nhường một chút. Lúc đó quần thần ở trên dưới hành lang, trong ngoài thềm đỏ, thấy họ quỳ cũng vội vàng quỳ xuống.

Huyền Hoa bước vào trong điện, gác ấm phía tây treo đầy vải xô rèm trắng, khói hương nghi ngút, mười phần nghiêm trang cung kính, bài vị để giữa chói lọi chữ vàng: “Thế Tổ thế thiên long vận định thống, kiến cực anh duệ, khâm văn hiển võ, đại đức hoằng công, chí nhân thuần hiếu chương Hoàng đế chi vị” – đây chính là Thuận Trị. Theo lời Sách Ni căn dặn từ trước, Huyền Hoa hướng về trước làm đại lễ ba quỳ chín lạy, một nội thị bê sẵn một ly ngự tửu, Huyền Hoa hai tay bưng ngước lên trời rồi nhẹ nhàng rưới xuống linh tiền, lễ xong đứng dậy. Nhìn cảnh này, Sách Ni nhớ đến ơn tri ngô thời tiên đế, mà nay, người đi điện trống, lưu lạc không rõ tăm hơi, hứng thú nhân sinh quả đã hết sạch, bất giác lệ già lã chã khóc lên thành tiếng. Các thái giám, vương công, tôn thất có mặt thấy cảnh phát tang, đều đồng thanh khóc gào, kêu trời khóc đất.

Từ giờ phút này, coi như Hoàng Thái tử đã tiễn biệt “Hoàng đế đi xa”, đã lên ngôi trước linh cữu. Ngô Lương Phụ vẩy phất trần, đã có quan táng lễ chùa Hồng Lư ra xướng lễ, bá quan sì sụp quỳ lạy, Huyền Hoa ngồi trên chiếc long kỷ bọc vải vàng tiếp nhận lạy chầu. Mười tám hàng tỉnh, một trăm triệu chúng sinh, đều quy tụ dưới sự cai quản của “Đức Khang Hy” mới tám tuổi này.

Khang Hy kiên nhẫn tiếp nhận xong lễ mừng bèn từ từ đứng lên, đi đến trước mặt bốn vị cố mệnh đại thần, đỡ họ đứng lên từng người một. Vừa đỡ vừa hỏi: “Ông là Sách Ni?” “Ông là Tô Khắc Tát Cáp?” “Ông là Át Tất Long?” “Ông là Ngao Bái?” Bốn vị nhất nhất dập đầu xưng thần. Khang Hy nói: “Tiên đế trước khi đi xa có nói, các vị đều là hào kiệt Mãn Châu, là trung thần, bảo Trẫm nghe theo lời các vị, các vị cố làm việc cho tốt!”

Bốn vị nghe nói Tiên đế có di mệnh như vậy, đều cảm động rơi nước mắt, chỉ vì trong ngày vui lên ngôi của vua mới trước linh cữu, không dám khóc thành tiếng, chỉ nghẹn ngào nuốt lệ. Sách Ni dập đầu xuống đất, quay lại nói với ba người kia: “Tiên đế với chúng ta ơn trọng như vậy, lấy gì báo đáp đây? Hôm nay Tự quân lên ngôi, bốn người chúng ta cùng có lời thề: Chúng tôi phụng di chiếu Tiên đế, bảo vệ phù trì ấu chủ, đem hết lòng trung thành và trí tuệ phò tá chính quyền, không tư riêng thân thích, không gây thù oán, không kết bè đảng, không nhận hối lộ, không cầu phú quý bất nghĩa, duy chỉ lấy lòng son trung thành đền ơn Tiên đế. Nếu người nào vì mình mưu lợi riêng, phản lại lời thề này, thì trời chu đất diệt, bị chết thảm thê. Các vị có muốn cùng nhau thề như vậy không?” Ngao Bái tuy trách Sách Ni lắm chuyện, nhưng cũng đành trả lời: “Muốn!” theo như hai vị kia.

Khang Hy không rõ lắm những lời nửa văn nửa bạch, ngay cả những lời vừa nói cũng là do nàng Tô dạy cho trên đường đi đến đây. Nhưng cả một tràng năm, sáu chữ “không” thì cậu hiểu là những lời rất tốt đẹp, bèn trầm tĩnh gật đầu nói: “Tốt, các vị có thể đứng lên!”

Bốn vị đại thần và Nghị chính vương đưa chúng thần lui ra, Hoàng đế Khang Hy như trút được gánh nặng, bỗng chốc trở lại là cậu bé ngây thơ hoạt bát, cũng không bảo tùy tùng đi theo, liền nhảy chân sáo ra ngoài, bọn Oa Hách vội vàng chạy đuổi theo. Khang Hy vừa chạy vừa khoát tay nói: “Các ngươi đừng đến!” Vừa nói đã biến mất sau bức bình phong lưu ly, chạy thẳng đến chỗ A mẫu Tôn thị và nàng Tô đang quỳ ở đường hành lang.

Thấy Khang Hy chạy nhanh quá, Tôn thị nóng ruột kêu to: “Đức Ông của tôi, coi chừng vấp!” Khang Hy như không nghe thấy tiếng kêu, vừa chạy vừa cười khanh khách: “Đứng lên! Đứng lên! Tôi về rồi!” Nói xong rúc đầu vào lòng Tôn thị. Nàng Tô bên cạnh vừa sửa lại vạt áo sau cho vua vừa nói: “Bây giờ là Hoàng thượng rồi, không được xưng “tôi”, mà phải nói “Trẫm” nhé!”

Khang Hy cười nói: “Ngồi nửa ngày, tù túng chết đi được, đưa ta đi thăm Thái Hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu nhé.” Tôn thị thân tình véo nhẹ một cái vào mặt vua nói: “Đức Ông hôm nay mới ra mắt, để ta bế ngài đi!” Vừa nói vừa bế ngay Khang Hy vào lòng, ba người nói nói cười cười đi về phía cung Từ Ninh. Bốn vị tiểu Thái giám thấy Thánh giá đi rồi, bèn chạy nhanh theo sau. Vừa qua một khúc quanh, thì nghe thấy một tiếng quát: “Đặt xuống!”

Ba người giật mình hoảng hốt ngước nhìn lên, thì ra là Phó đô Thái giám Ngô Lương Phụ đứng trước mặt. Ngô Lương Phụ trước hết nhìn Khang Hy cười một cái, sau vênh mặt mắng Tôn thị: “Bế Hoàng thượng như vậy chạy khắp cung, còn ra cái thể thống gì hả?” Tôn thị trước nay nhu mì trung thực, thấy Ngô Lương Phụ mặt sắt đen sì, có hơi sợ, len lét đặt Khang Hy xuống nói: “Hoàng thượng hãy còn bé...”

“Bé à? Bé cũng là Hoàng thượng! Ngươi nói là con riêng nhà ngươi sao?” Thấy Tôn thị dám co cương, Ngô Lương Phụ càng tức giận, lớn tiếng sai bảo tiểu Thái giám: “Đi tới cung Từ Ninh gọi thủ lĩnh Thái giám Lý Minh Thôn đến đây.”

Khang Hy ban đầu không hiểu sự tình ra sao, thấy tiểu Thái giám “dạ...” một tiếng rồi chạy đi, bèn quát: “Quay lại!” nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ đưa mắt nhìn nàng Tô đang nghiêm trang thần sắc.

Nàng Tô quỳ xuống thỉnh chỉ nói: “Hoàng thượng, việc này giao cho nô tài xử được không?” Khang Hy gật đầu nói: “Trẫm giao nhà ngươi xử lý!”

Bây giờ nàng Tô mới quay người lại nói: “Ngô Lương Phụ, ai cho phép ngươi quát tháo trước mặt Hoàng đế, diễu võ dương oai gì ở đây?”

“Ngươi là cung nữ dưới năm cờ thì biết phép tắc gì?” Ngô Lương Phụ lập tức hạch lại.

“Cung nữ?” nàng Tô cười nhạt, “Hiện giờ ta là Khâm sai, ngươi quỳ xuống!”

“Hả?” Ngô Lương Phụ quay mặt lại, vừa nói mấy tiếng “Ngươi là…”, tiếng “đồ” chưa kịp nói ra, nàng Tô đã giang tay ra, một cái tát gọn dòn, nẩy lửa vào mặt Ngô Lương Phụ. “Chủ cũ vừa mới đi xa, ngươi dám coi thường Hoàng thượng! Phụng chỉ, ngươi phải quỳ xuống! – Hoàng thượng, có nên như vậy không?”

Khang Hy vừa tỉnh ra, mới định bảo hắn “Giáng chỉ”, nhưng vội nói: “Quỳ xuống, vả vào mồm năm mươi cái!”

Ngô Lương Phụ thấy Khang Hy đã lên tiếng, mới miễn cưỡng quỳ xuống. Một tiểu Thái giám vội bước lên xắn tay áo, giang tay định đánh, nàng Tô vội quát: “Ai khiến ngươi làm thế! Hoàng thượng muốn hắn phải tự vả vào mồm! Ngươi hãy đứng đây đếm cho đủ số. – Tâu Đức ông, Thái hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu đang còn đợi Đức ông, chúng ta đi thôi!” Nói rồi ba người đi thẳng một mạch.

Ngô Lương Phụ bị nàng Tô chơi cho một vố đau điếng, tức muốn nổ tròng mắt. Thấy bọn họ đã đi xa mà tên tiểu Thái giám đứng bên cạnh đợi đếm số lần hắn vả mồm, vừa thẹn vừa tức, hắn bỗng vùng đứng lên giang tay cho tên tiểu Thái giám, một cú đấm nổ đom đóm: “Đồ súc sinh đáng chết, mày cũng dám coi thường tao à!”

“Anh nuôi thôi đi, hơn thua gì với bọn nhóc đó?” Ngô Lương Phụ quay đầu lại, thì ra là thị vệ Nạp Mô, con nuôi Ngao Bái. Nạp Mô cười khanh khách: “Ngao Trung đường tối nay mời tiếp khách bảo ông về phủ một lát, Phụ quốc công Ban Bố Nhĩ Thiện, Thị lang Thái Tất Đồ, đại nhân Lạc Thế đều tới dự. Thế nào, có tới không? – Còn muốn hả giận thì dễ ợt!” Ngô Lương Phụ gật đầu, quát tên tiểu Thái giám: “Cút!”

Một ngày vui mừng bị Ngô Lương Phụ quấy rầy, Khang Hy cảm thấy cụt hứng. Tôn thị và nàng Tô đi theo sau cũng thấy lòng nặng trịch. Tôn thị vốn định nhân ngày vui Đức Vạn tuế lên ngôi, trong lòng vui mừng, bà sẽ đem tâu chuyện Ngụy Đông Đình, xin điều hắn từ Nha môn tuần phòng sang làm sai dịch, một là sau này có đường tiến thân, hai là mẹ con cũng được gặp nhau thường xuyên. Ý định này cũng đã bàn bạc trước với nàng Tô. Bà biết rằng cô gái này mới mười lăm tuổi nhưng lại là người tâm phúc của Thái hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu, dáng người khỏi phải nói, lòng dạ lại rất thông minh, một câu nói ra bằng mười câu của mình! Dè đâu gặp phải tên Ngô Lương Phụ xúi quẩy, nên không dám mở miệng nói gì nữa. Nàng Tô biết rõ nội tình nhưng cũng im lặng, chỉ thầm nghĩ: “Tên Ngô Lương Phụ này hôm nay ăn phải cái bả gì mà to gan thế!” vừa nghĩ vừa lấn tới một bước, cười nói với Khang Hy: “Đức Vạn tuế đừng thèm giận bọn tiểu nhân này làm gì. Hôm nay phải dành được cát lợi, trở về gặp Thái hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu phải vui vẻ lên, hả!” Khang Hy gật đầu, bước nhanh vào cung Từ Ninh.

Thái hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu một người nằm nghiêng trên sạp, một người ngồi duỗi ở cuối đầu bàn, trên bàn xếp những bộ đồ trà tinh xảo, từ sớm đã đợi Khang Hy tới. Vừa thấy Khang Hy trịnh trọng bước vào, phía sau, nàng Tô và Tôn thị chân giẫm lên nền gạch hoa, tay bưng lụa vàng tơ trắng cũng từng bước tiến lên, hai người nhìn nhau cười, không hẹn trước mà cùng nghĩ rằng: “Giống y như một Thiên tử đấy!” Khang Hy tiến lên vấn an, Thái hoàng Thái hậu giang tay kéo lại, ôm vào lòng, hỏi dài hỏi ngắn: “Hôm nay trời rét thế này, con có bị lạnh không? Mẹ con chuẩn bị cho con bao nhiêu là thức ngon, chọn thứ dễ tiêu ăn nhiều một chút!” Nghe mẹ nói vậy, Hoàng Thái hậu vội căn dặn: “Nàng Tô, tìm chiếc áo lông báo tía cho Hoàng đế mặc – nghe Trương Vạn Cường nói, hôm nay con người nhỏ này lại làm người lớn cả một ngày, thật cũng khổ cho con!” Tôn thị vội góp vui: “Ái dà dà! Cơ man là người, quả là tôn nghiêm tráng lệ! Con quỳ bên phía hông, cứ phát run lên. May mà Đức ông là chân mệnh Thiên tử mới vượt qua được, danh giá làm sao, công việc trót lọt!”

Nàng Tô lấy ra áo lông báo tía chậm rãi khoác lên người Khang Hy. Cậu đi đến chiếc kính pha lê khảm vàng ngắm nghía, thấy rất vừa, rồi đĩnh đạc đi đến trước hai người già, nói: “Chiếc áo này mặc rất đẹp, cảm ơn mẹ!”

Bà Đồng Giai vội nói: “Con ngồi xuống.” Quay người nói với Thái hoàng Thái hậu: “Mấy ngày nay vì việc của Đức ông Thuận Trị ai nấy đều bận rộn, lòng không thanh thản. Con xem Hoàng đế phải tìm một người thầy thích hợp mới được, đã tám tuổi rồi, phải đi học thôi.” Thái hoàng Thái hậu gật đầu cười: “Phải rồi, ta cũng đang nghĩ tới việc đó. Mấy quyển sách học mấy năm nay đều do nàng Tô dạy cho, bây giờ phải tìm ông thầy học cao mới được. Có điều việc này cũng không nên vội vàng, phải chú ý tìm những người phẩm hạnh đoan chính, học vấn uyên bác rồi hẵng hay. Trước mắt phải tìm thêm cho Hoàng đế một người năng nổ, ta thấy nên để nàng Tô sớm hôm hầu hạ cũng yên tâm hơn – Mạn Thư, con có nghe thấy không?”

Nàng Tô vội quỳ xuống thi lễ, đáp rằng: “Con xin tuân ý chỉ của Thái hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu! Có điều nô tài còn muốn bày tỏ ý nguyện của kẻ dưới này, không biết có nên nói ra hay không?” Thái hậu vội hỏi: “Cứ nói xem!” Nàng Tô nói: “Nô tài theo Đức Vạn tuế chỉ biết coi nóng lạnh đau ốm thế nào, việc quan trọng nhất đối với Đức Vạn tuế bây giờ là điều cho được mấy người thị vệ tâm phúc giỏi giang. Không phải là nô tỳ cả gan, chứ rốt cùng Đức Vạn tuế tuổi hãy còn nhỏ. Lời xưa nói, “lòng người khó đo”, khó mà nói là trong số đông triều thần, thị vệ không có người có ý xấu...”

Lời nói này đã làm cho hai cung rợn gáy biến sắc. Thái hậu vội nói: “Thế là thế nào? Bên ngoài có tin đồn gì không?” Nàng Tô bèn đem chuyện Ngô Lương Phụ quát tháo nhà vua vừa rồi đầu đuôi kể ra tỉ mỉ cho hai vị nghe.

Nghe xong Thái hoàng Thái hậu hỏi ngay: “Tên Ngô Lương Phụ này là người thế nào? Nó còn trên cả Đô thái giám Lục cung sao?” Thái hậu nghe hỏi vội đứng lên cười nói: “Xem ra trong việc này Mạn Thư và bà Tôn cũng hơi mạnh tay. Chẳng qua tên Ngô Lương Phụ này là con nuôi của quan Phụ chính Ngao Bái, cũng nên nể tình một chút, đừng nên gây khó dễ làm gì. Lần trước khi triệu kiến bốn vị quan Phụ chính đã bàn định, việc bên ngoài dựa vào Sách Ni, việc trong cung coi quản thị vệ do Ngao Bái làm chủ. Đức Bà cứ yên tâm, nó làm được gì? Đã có bọn Oa Hách rồi.” Thái hoàng Thái hậu nghe xong, một hồi lâu mới nói: “Mạn Thư suy nghĩ thấu đáo, điều này thật đáng lo. Nhưng Hoàng đế đã mệt rồi, hôm nay hãy dừng ở đây. Mạn Thư, hầu vua đi nghỉ thôi.”

Khang Hy quỳ thưa hai vị Thái hậu rồi đứng lên theo Tôn thị và nàng Tô, đi được mấy bước bỗng quay lại nói: “Thái hoàng Thái hậu, Hoàng Thái hậu, chiếu chỉ đại xá đã công bố chưa?” Thái hậu nghe nói bật cười: “Đi thôi, đi thôi! Còn nghĩ tới chuyện đó sao? Vậy thì bọn họ làm việc gì? Bọn Sách Ni lần trước phụng chiếu đã sắp đặt xong rồi.” Khang Hy nghe xong không nói gì, vội bước theo nàng Tô và Tôn thị.