Khang Hy Đại Đế - TẬP 1 - Chương 05

5

Cha con Oa Hách cả hai bị giết

Hoạn quan đại nội riêng chịu mất đầu

Ngày hôm sau, vào canh năm, Khang Hy đã tỉnh giấc. Nàng Tô và Tôn thị đã lo sẵn sàng quần áo, người phòng Kính sự sớm đến thỉnh giá, kiệu khênh đã chuẩn bị xong. Khang Hy vội vàng súc miệng bằng nước muối nhạt, ăn vội mấy chiếc bánh điểm tâm, rồi ra lệnh khởi giá đến cửa Càn Thanh. Từ lúc vua Thuận Trị lên ngôi có đặt ra quy định, Hoàng đế phải triệu kiến đại thần một lần, vua Thuận Trị cũng tự mình thực hành. Các Hoàng tử phải dậy từ canh tư mỗi ngày tự tiễn đưa phụ hoàng ngự triều, sau mới trở về thư phòng của mình, nên việc dậy sớm đối với Khang Hy đã trở thành thói quen từ nhỏ.

Một đêm ngủ không tốt, Khang Hy có đôi phần ngái ngủ. Nhưng ngủ dậy, theo lệ đi mấy vòng quyền, mồ hôi vã ra, cơn buồn ngủ tan biến sạch. Bây giờ, ngồi trên kiệu, hứng gió sớm phía trước thổi lại, thật mát mẻ, cảm thấy tinh thần yên tĩnh nhiều.

Đến cửa Càn Thanh, đúng giờ Dần hai khắc. Chỉ thấy Kiệt Thư ở hàng đầu, phía sau bọn Ngao Bái, Át Tất Long và Tô Khắc Tát Cáp đang quỳ. Tư chính đại thần Sách Ngạch Đồ ôm một chồng văn thư, cúi người đứng sau ba vị đại thần. Hai hàng ngự tiền vệ sĩ, áo thô tươi màu, lưng đeo bảo kiếm đứng riêng ở dưới hiên. Khang Hy đưa mắt nhìn qua một lượt, thấy Ngụy Đông Đình gục đầu đứng ở cuối hàng, chỉ không thấy bốn người bọn Oa Hách, trong lòng bỗng nổi cơn giận dữ, không đợi ai dìu, bèn nhảy tót xuống, vung tay bước vào điện ngồi vào ghế giữa. Tiến đến Tô Khắc Tát Cáp vén màn lên, Kiệt Thư, Ngao Bái, Át Tất Long và Sách Ngạch Đồ nối đuôi cùng vào, quỳ thành chữ nhất.

Tiết lược tấu chương theo lệ, do Sách Ngạch Đồ bẩm báo. Một bản là thi Hương, thi Hội, thi Đình về thời nghệ chỉ dùng sách luận; một bản là triều Thanh miễn trừ thuế ruộng trước năm Thuận Trị thứ mười lăm còn chưa nộp; còn thêm một bản tấu báo Cảnh Kế Mậu đánh chiếm Đồng Sơn; bản cuối cùng do phi ngựa sáu trăm dặm đường cấp báo, nói đã bao vây chặt bọn tàn quân của Lý Sấm Vương là Lý Lai Hanh, Hách Dao Kỳ ở núi Mao Lộc Vân Dương, xin triều đình tăng binh tiến đánh quét sạch. Những việc này Khang Hy không rõ lắm, Sách Ni vừa đọc vừa giảng cho Khang Hy nghe, tốn hết một canh giờ.

Khang Hy vừa nghe vừa nghịch thanh ngọc Như ý để trên bàn, suy tính nên hỏi như thế nào về việc Oa Hách. Vua liếc nhìn xuống dưới, thấy Tô Khắc Tát Cáp im lặng quỳ mọp xuống đất, Át Tất Long không ngừng nhìn trộm Ngao Bái. Ngao Bái nghe đã chán ngán, bèn ngẩng đầu cắt lời Sách Ngạch Đồ: “Ông chỉ cần đọc thôi, ai bảo giảng? Hoàng thượng lẽ nào không bằng ông?”

Sách Ngạch Đồ vội cười nói: “Xin bẩm Trung đường, đây là ý chỉ của Thái hoàng Thái hậu, sợ Hoàng thượng nghe không hiểu, nên cố ý bảo tôi giảng giải.” Không đợi nói xong, Ngao Bái ngắt lời: “Những tấu chương này, Đình ký đã phát đi rồi, hà tất phải lắm lời như vậy!”

Khang Hy thấy Sách Ngạch Đồ vẻ mặt khó chịu, bèn lên tiếng hỏi: “Sách Ngạch Đồ, bệnh tình cha ngươi thế nào rồi?” Nghe vua nói đến hình tình của cha mình, Sách Ngạch Đồ vội quỳ xuống dập đầu trả lời: “Nhờ hồng phúc bề trên, sáng nay chứng hen đã đỡ chút ít.”

“Ừ, trở về nói Trẫm hỏi thăm.”

“Tạ ơn Bệ hạ.” Sách Ngạch Đồ vội cúi đầu tâu.

Ngao Bái thấy Khang Hy không còn hỏi gì, bèn nói: “Hoàng thượng nếu không có Thánh dụ, xin cho nô tài chúng tôi cáo lui.” Nói xong bèn định đứng lên.

Khang Hy đặt nhẹ thanh Như ý xuống bàn, nói: “Vội gì, Trẫm có chuyện muốn hỏi – Bọn Oa Hách, Tây Trú trước nay phục dịch cho Trẫm, Trẫm thấy không có gì sai, vì sao hôm qua quan Phụ chính cho người đến bắt đi? Bây giờ xử họ thế nào, Trẫm muốn nghe thử.”

Theo định lệ tổ tiên, Hoàng đế chưa nắm quyền bính thì xử lý mọi việc triều chính toàn quyền ủy thác cho các quan đại thần Phụ chính, việc tấu bẩm hàng ngày thực tế chỉ là thủ tục hành chính khuôn sáo, nghe xong thì thôi. Bây giờ Khang Hy muốn tra hỏi việc này. Át Tất Long cảm thấy bất ngờ, ngớ ra một hồi rồi khấu đầu trả lời: “Khải tấu Hoàng thượng, Oa Hách, Tây Trú, Chiết Khắc Đồ, Giác La Trại Nhĩ Bật tự ý cưỡi ngự mã, sử dụng cung tên ngự dụng bắn hươu trong ngự uyển, thật là đại bất kính! Hôm qua chúng thần họp bàn, đã cách chức bắt tra hỏi bốn tên này, hiện đang giam giữ ở phủ Nội Vụ chờ xét xử, còn xử phạt thế nào...” Ông suy nghĩ một lát rồi tiếp: “Phụ chính còn chưa bàn, đợi chúng thần họp bàn xong sẽ tấu trình Vạn tuế.”

Ngao Bái rất không bằng lòng cách trả lời của Át Tất Long, nhưng Át Tất Long trước nay với mình chỉ là ừ ào cho qua chuyện, cũng không cách nào khác. Suy nghĩ một hồi, cảm thấy bực bội, bèn ngửng đầu lạnh lùng nói: “Hoàng thượng hãy còn nhỏ, những việc chính sự này nên theo quy chế tiên đế để lại, do bọn thần quyết định thi hành!”

Lời chưa đứt, Khang Hy bỗng hỏi lại một câu: “Lẽ nào Trẫm muốn hỏi một câu cũng không được?”

Một câu hỏi làm những vị đại thần nghẹn họng, đành cúi đầu im lặng. Ngao Bái nghĩ bụng: “Hôm nay mà không chặn được, về sau việc gì cũng hỏi thì còn Phụ chính cái nỗi gì?” Rất lâu, Ngao Bái mới nói chậm rãi: “Theo giáo huấn tổ tiên, Hoàng thượng còn chưa nắm chính sự, thì không được hỏi. Có điều việc này can hệ đến nội cung, cũng có thể cho ngoại lệ.”

Thế có nghĩa là “lần sau không được ngoại lệ”, Khang Hy nghe được điều ấy, nhà vua dằn cơn tức giận, cười nhạt nói: “Được, theo như ngươi vừa nói, vậy tên Oa Hách phạm tội gì?”

“Tự ý cưỡi ngự mã trong Tử Cấm thành”, Ngao Bái nghiến răng, ngẩng đầu nói: “là tội khi quân, phải bêu đầu; cha hắn Phi Dương Cổ dạy con không nghiêm, nói lời oán trách, gào thét ở công đường, cũng phải bêu đầu!”

“Bêu đầu” tức là chặt đầu. Khang Hy giật thót người: “Bốn người bọn Oa Hách là thị vệ bên cạnh Tiên đế. Phi Dương Cổ là đại thần nội cung, trước hay cẩn thận, không có sai sót, chỉ vì cưỡi ngự mã mà xử tội chết, thật quá mức! Trẫm cho rằng đánh đòn là đủ rồi.”

“Muộn rồi!” Ngao Bái cười nhạt tâu lại: “Hoàng thượng, luật nước không thể tư vị mà bỏ đi, xưa đã dạy rõ! Phi Dương Cố và bốn tên Oa Hách đã bị hành hình chiều hôm qua rồi.”

Câu nói đã làm Át Tất Long và Tô Khắc Tát Cáp hoảng hồn, bọn họ nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch. Tô Khắc Tát Cáp dập đầu tâu: “Việc giết Oa Hách, chúng thần chưa bàn đến. Chỉ là Ngao Trung đường tự ý quyết định. Tự ý giết cận thần của Thiên tử, xin Hoàng thượng hỏi tội!” Ngao Bái cười khanh khách nói: “Tô Trung đường, Oa Hách tự ý cưỡi ngự mã, ông chẳng chửi “tên nô tài đáng chết” là gì? Sau khi chết thật rồi, ông lại thương xót hắn như vậy?” Tô Khắc Tát Cáp một lúc nghẹn lời, đang suy nghĩ tìm lời đối đáp, thì thấy Thái hoàng Thái hậu sa sầm nét mặt vịn nàng Tô bước vào điện. Át Tất Long biết bà Thái hậu này tinh nhanh năng nổ, bỗng đâu nhụt chí, cúi mọp xuống đất, không dám thở mạnh. Ngao Bái giật thót tim nhưng cố trấn tĩnh suy nghĩ: “Bà không còn như năm xưa, nay không còn Đa Nhi Cổn đỡ lưng rồi!” Dù nghĩ như vậy nhưng lặng im không nói một lời nào.

Một lúc lâu mới nghe Thái hoàng Thái hậu nói bình tĩnh: “Ta già lão chẳng còn làm được gì, mấy năm nay chỉ nghĩ đến hưởng phúc, mong có ngày thái bình, mọi người bình yên, thì có thể nhắm mắt đi gặp Thái Tổ, Thái Tông. Mấy vị Phụ chính các ông, ta vốn thấy cũng được, trong lòng rất yên ổn.” Mọi người đang ngạc nhiên sao bà lại nói những việc này, bỗng nhiên bà đổi giọng, bà nói lớn: “Ai dè không phải như vậy! Các ngươi cho rằng ta không giết được các ngươi sao?” Một tiếng vỗ bàn đánh “rầm”. Giọng bà xúc động phẫn nộ, cả Khang Hy cũng sợ phát run. Ngày thường chỉ thấy là một bà nội hiền từ, Kiệt Thư nhiều lần nói các thân vương, con cháu nhà quyền quý đều sợ bà, mình chưa tin, nay thấy sắc mặt bà, mới coi là mở được tầm mắt.

Ba vị Phụ chính liên tiếp dập đầu, Tô Khắc Tát Cáp tâu giọng run run, “Nô tài ….” “Không phải việc của ngươi!” Thái hoàng Thái Hậu không để hắn nói hết câu đã lạnh lùng chặn lại: “Ta muốn biết, Át Tất Long và Ngao Bái, ai đỡ lưng cho bọn ngươi, dám làm việc tày đình này! Dám tự ý vào đại nội bắt người, không tâu mà chém, quả là một việc kỳ lạ chưa hề thấy từ khi bản triều lập quốc!” Thấy Thái Hoàng Thái hậu hùng hổ hăm doa, ba vị đại thần vẫn chỉ im lặng quỳ mọp.

Át Tất Long cảm thấy mình không nói thì không khí không sao dịu lại được, bèn khẽ đằng hắng và nói: “Thái hoàng Thái hậu thiên tuế! Bọn thần không phải vào đại nội bắt người, là Thái giám Ngô Lương Phụ gọi ra, bắt chúng bên ngoài cửa.” Sách Ngạch Đồ thừa dịp cũng khuyên giải: “Hoàng thượng, Thái hoàng Thái hậu bớt giận! Chớ có tức giận mà tổn hao kim tôn ngọc thể!” Nói xong liếc mắt ra hiệu Khang Hy lên tiếng. Tô Khắc Tát Cáp đứng một bên chỉ im lặng.

Khang Hy không để ý cái liếc mắt của Sách Ngạch Đồ, nhưng Hoàng Thái hậu lại nhìn thấy, bèn đứng dậy kéo tay Khang Hy cười nhạt: “Gạo đã nấu thành cơm, còn nói đến làm gì nữa! Hoàng đế dưới mắt các ngươi chẳng qua chỉ là một cậu bé tinh nghịch không hiểu biết, hôm nay, chỉ là ta mụ già lắm chuyện! Chúng ta làm gì có “kim tôn ngọc thể”! Các vị Phụ chính tức giận mới đáng lo chứ!” Nói xong kéo tay Khang Hy bỏ đi, thanh ngọc Như ý bị kéo rơi xuống vỡ tan.

Số người cùng Khang Hy đi rồi, trong điện chết lặng, ai cũng tái mặt, chỉ Ngao Bái coi như không có chuyện gì, đứng lên cười nói: “Không quỳ nữa, bãi chầu rồi, chúng ta về thôi! Ngày mai mình tôi đến nhà đại nhân Tô Khắc Tát Cáp nhận tội!”

Hai bà cháu ra khỏi cửa Càn Thanh, Thái hoàng Thái hậu dặn dò tùy tùng: “Hoàng đế về trước điện Dưỡng Tâm, chị Mạn lo hầu hạ cẩn thận.” Lại dặn Khang Hy: “Chiều nay cho người gọi Sách Ngạch Đồ đến cung Từ Ninh.” Nói xong lên kiệu toan đi mất. Ngụy Đông Đình cùng số hiệu úy theo sát sau Khang Hy. Tôn thị và nàng Tô đã đợi ở hẻm Vĩnh Hạng từ sớm, thấy Khang Hy vội tiến lên nghênh đón. Mấy tên tiểu hoàng môn khênh kiệu sau đó mới chạy lên, nàng Tô hô lên: “Không cần!” bọn họ mới dừng bước.

Khang Hy không nhìn mọi người, chỉ rảo bước đi tới. Vừa đến cửa Nguyệt Hoa đã thấy Ngô Lương Phụ dẫn mấy tên tiểu Thái giám hì hục khênh một bức bình phong pha lê bát bảo từ phía kia đi lại, thấy Khang Hy bèn dừng lại. Ngô Lương Phụ tiến lên một bước, một chân quỳ xuống vái chào: “Nô tài thỉnh an Vạn tuế!” Nói xong ngửng đầu lên nét mặt tươi cười.

Thấy vẻ mặt đắc chí của Ngô Lương Phụ, Khang Hy càng tức khí, tay để sau lưng im lặng, chỉ nhìn hắn trừng trừng. Ngô Lương Phụ đang cười thấy Khang Hy sa sầm nét mặt, cũng không bảo hắn đứng dậy, hắn đang quỳ vái không dám ngẩng đầu, lo sợ tránh cái nhìn của Khang Hy.

Khang Hy không đoái hoài gì tới Ngô Lương Phụ, quay lại nói với nàng Tô: “Mới tiết xuân sao nóng thế này, ở đây gió mát, bảo mang tới cái ghế. Trẫm ngồi một chốc.” Không đợi nàng Tô ra lệnh, mấy tên tiểu hoàng môn đã chạy biến về phía sau, khênh ra một chiếc ghế gỗ chạm trổ. Khang Hy ngồi xuống chậm rãi hỏi Ngô Lương Phụ: “Tấm bình phong pha lê bát bảo này khênh đi tới đâu?”

Khang Hy đã lên tiếng, Ngô Lương Phụ mới nhẹ nhõm trả lời: “Lần trước Ngao Trung đường thăm vườn, Thái hoàng Thái hậu tặng cho ông ấy.”

Khang Hy không nhớ ra, suy nghĩ một chốc lại hỏi: “Sao lần đó ông ta không lấy đi?”

“Bẩm Vạn tuế, lúc đó Ngao Trung đường từ chối.”

“Lạ thật, đã từ chối rồi sao lại đem đến cho ông ta nữa?” Khang Hy trừng mắt nhìn hắn hỏi.

Ngô Lương Phụ vốn kém cỏi, không được thông minh, cũng không hiểu hết ý Khang Hy nên dập đầu đáp: “Ngao Trung đường hôm nay nhắn người tới hỏi. Nô tài cũng muốn tỏ lòng kính biếu Ngao Trung đường. Nô tài nghĩ lão đại nhân Sách Ni bệnh rồi, mọi chuyện lớn bên ngoài đều phải dựa vào Ngao Trung đường.”

“Đồ khốn!” Khang Hy tức giật quát to: “Cho nên ngươi dám ăn trộm bình phong đi nịnh bợ ông ta? Ta hỏi ngươi, ai bắt Oa Hách?”

Nghe Khang Hy hỏi việc này. Ngô Lương Phụ mới biết sự tình nghiêm trọng, bụng nghĩ hôm nay mà không đem vị phật Di Lặc già Ngao Bái ra áp đảo tay tiểu Bồ Tát, thì chắc cũng khổ sở nhiều. Bèn ra vẻ cứng cỏi mạnh dạn trả lời: “Việc này không can gì đến nô tài. Nô tài chỉ phụng lệnh trên sai dẫn người bắt Oa Hách, Ngao Trung đường tổng quản phòng vệ Tử Cấm thành, đương nhiên có quyền trừng trị bọn phạm pháp trong lục cung, việc này làm sao liên lụy đến nô tài được.” Nói xong cũng không dập đầu, lại còn nhìn Khang Hy không nháy mắt.

Thái độ ngạo mạn vô lễ của Ngô Lương Phụ làm Khang Hy ngớ người, vua quay đầu hỏi nàng Tô: “Ngươi nói việc này có liên quan đến tên nô tài này không?” Nàng Tô nói: “Việc khác không nói, chỉ riêng tội ngạo mạn có chém đầu thì cũng còn nhẹ! Có điều hiện nay hắn là con nuôi Ngao Trung đường, Hoàng thượng cũng nên nể mặt, nhượng hắn một chút được rồi.”

“Phải, tội tày đình có chém cũng còn nhẹ!” Khang Hy bị mấy câu nói “cầu xin” chẳng đâu ra đâu, khích cho càng không chịu nổi, vua đập bàn đứng lên: “Cha con bay tự quyền bắt thị vệ tâm phúc của Trẫm, còn dám nói không liên can! Truyền chỉ, gọi Triệu Bỉnh Chính phòng Kính sự vào đây!”

Ngô Lương Phụ ngày thường cáo mượn oai hùm, xúc phạm nhiều người, ai ai cũng sẵn ghét, bây giờ thấy Đức Vua tức giận ngay với hắn, chỉ mong có lời đó, một tên tiểu hoàng môn vội chạy như bay truyền chỉ.

Ngô Lương Phụ thấy có người đi gọi Triệu Bỉnh Chính, một luồng ớn lạnh làm hắn run rẩy, bụng nghĩ: “Có phải hôm nay đến phiên mình?” Tức thì mồ hôi đầu vã ra, hắn quỳ gối tiến lên mấy bước mặt méo xệch nói: “Nô tài đã biết tội, Đức Vạn tuế thương nô tài phục dịch Tiên đế nhiều năm tha cho nô tài lần đầu!”

“Lần đầu?” Nàng Tô đứng bên cạnh lạnh lùng chêm vào một câu: “Lần trước Đức Vạn tuế bảo mi vả mồm, mi đã vả chưa?”

Ngô Lương Phụ đầu dập đất vội nói: “Vả rồi vả rồi, không tin cứ hỏi Tiểu Ngô!”

“Thiên hạ chỉ một mình mi thông minh?” Nàng Tô lạnh lùng nói: “Ta mà không rõ ngọn ngành thì đã không dám hỏi mi? Tiểu Ngô tuy không danh phận, nhưng lần đó phụng chỉ thừa hành, mi dám vả mồm hắn!”

Nghe nói vậy, Khang Hy tức giận phát run, quát to: “Khá khá, tên nô tài này to gan làm bậy. Triệu Bỉnh Chính tới chưa?”

Triệu Bỉnh Chính đã tới từ lâu, đứng bên nhìn một chặp, cảm thấy sự việc quá gai góc, không biết nên thế nào, bỗng nghe Khang Hy hỏi, vội quỳ hai gối đáp: “Có nô tài Triệu Bỉnh Chính!”

Khang Hy hỏi: “Ngươi thấy hết rồi chứ, tên Ngô Lương Phụ này đáng tội gì?” Thật khó cho Triệu Bỉnh Chính, nói nhẹ thì vua không chịu, nói nặng thì tên ma quỷ này không dễ trêu chọc, trong lòng bối rối, bèn nảy ra một ý khấu đầu đáp: “Nên đánh đòn!”

Xử cách này có thể nhẹ có thể nặng, lại trúng ý mình. Khang Hy liền phán: “Làm theo như ngươi nói, đánh đòn! Ngươi thay Trẫm đánh cho thật đau!”

Triệu Bỉnh Chính đứng dậy quay ra ngoài khoát tay, mấy tên Thái giám chuyên xử đòn hung hăng chạy tới lôi Ngô Lương Phụ đi. Thấy Triệu Bỉnh Chính đứng yên bên cạnh, Khang Hy quát to: “Ngươi còn chưa đi giám hình, đứng đây làm gì?” Triệu Bỉnh Chính vội quỳ nói: “Thỉnh chỉ, đánh đòn bao nhiêu?” Khang Hy khó chịu lắc đầu: “Cứ đánh đi, chớ lắm lời!”

Đánh gần ba chục roi, tên Ngô Lương Phụ đã thịt da tơi tả, chịu hết nổi, bèn ráng sức kêu gào: “Ngao Trung đường ông ơi! Mau đến cứu con! Đánh chết người rồi!”

Khang Hy nghe Ngô Lương Phụ kêu khóc toàn gọi “Ngao Trung đường” càng bừng lửa giận, càng quát to về phía cửa Vĩnh Hạng: “Đánh, đánh! Đừng nói là cha nuôi, ông nội nuôi mi cũng không cứu nổi.”

Vừa nói xong, tiếng roi đã ngừng, người cũng không kêu nữa, Triệu Bỉnh Chính vào phục chỉ nói. “Bẩm Vạn tuế tên Ngô Lương Phụ đã bất tỉnh rồi.”

Khang Hy quay đầu nhìn nàng Tô, nàng Tô mỉm cười như không có chuyện gì, gật đầu nói: “Đức Vạn tuế chỉ nên xử phạt hắn, không nên nói nhiều lời như vừa rồi.” Tôn thị như không nhịn nổi, bước lên trước nói: “A di đà phật! Không nên đánh nữa, Đức Vạn tuế thôi đi.” Khang Hy cười nói: “A mẫu, mặc kệ con, đã có Trẫm!” Quay đầu bảo: “Đánh, đánh tiếp, đánh chết đồ chó này!”

Triệu Bỉnh Chính trở ra ngoài, nhìn Ngô Lương Phụ thấy đã hơi tỉnh lại. Hắn nhìn hai tên cầm roi, đi tới trước vòng tay vái Ngô Lương Phụ, nói to: “Ngô công công, không phải tiểu nhân không nể tình, Đức Vạn tuế hôm nay muốn giết ngài, hiện thời lại không có ai cứu. Nghĩ tình giao hảo lâu năm người anh em bảo chúng nó mạnh tay một chút để ngài đỡ khổ. Ngài muốn nói gì xin cứ nói với tiểu nhân.”

Ngô Lương Phụ biết đại hạn đã tới, thế nào cũng chết, nhắm mắt nằm trên đất, gật gật đầu, nói lên những lời đứt quãng: “Nói lại cha nuôi... Ngao… nói tôi chết… oan ức... tôi vì ông...” Triệu Bỉnh Chính không đợi hắn nói xong, vừa khoát tay, tên Thái giám giơ cao gậy bổ mạnh vào sau gáy một cái. Ngô Lương Phụ kêu ối một tiếng to, máu chảy ra đằng mồm, chân giẫy đạp mấy cái, rồi ô hô ai tai!

Khang Hy lúc đó mới cảm thấy trong lòng dịu bớt cơn tức giận, đứng dậy định về, bỗng một tên Thái giám đến khải tấu: “Ngao Trung đường đưa lệnh bài muốn gặp Thánh thượng.”

“Không gặp!” Khang Hy lạnh lùng trả lời, quay người bảo Ngụy Đông Đình: “Ngươi vẫn chưa đến Sách phủ truyền ý chỉ của Thái hoàng Thái hậu!”