Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh - Chương 92

Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh
Chương 92: Nhiệm Vụ Thứ Mười (3)

Editor: Ngạn Tịnh.

Hôm nay, Ngự hoa viên sắp cử hành tiệc thưởng cúc tất nhiên trở nên náo nhiệt hẳn lên, dù sao tiệc thưởng cúc trong cung càng có khuynh hướng như một bữa tiệc xem mặt hơn, thậm chí là tiệc tuyển tú, Hoàng Đế, phi tử trong cung, con trai trưởng đích nữ của các đại thần hay là những Vương gia vừa đủ độ tuổi, Hầu gia, Trạng Nguyên gia đều tiến cung đến, cũng bởi vậy thành không biết bao nhiêu đôi giai ngẫy, để lại rất nhiều giai thoại.

Mà lúc này, Bạch Vi vẫn đang một thân áo lụa trắng, ngồi trước gương trang điểm, kẻ mi. Mỹ nhân trong gương tóc đen như mực, trên đầu không hề có một chút trang sức làm đẹp, cứ như vậy thả đến bên hông. Hai cung nữ ở phía sau nàng ngồi xổm giúp nàng chải vuốt.

Tư thế chậm rãi kia khiến Lục Chỉ cầm Qúy phi cẩm bào đứng ở bên cạnh gấp đến hai mắt bốc hỏa, thấy Bạch Vi kẻ mi xong, liền sốt ruột tiến lên, "Nương nương, tiệc thưởng cúc sắp bắt đầu rồi, người xem chúng ta..."

Xuyên qua gương đồng nhìn bộ dáng gấp gáp cuống cuồng của Lục Chỉ, Bạch Vi xì cười một tiếng đứng lên, sóng mắt lưu chuyển khiến Lục Chỉ nhìn có chút thất thần, trực tiếp ngây ngốc nói, "Nương nương, người thật là xinh đẹp..."

Nói xong mới phát giác nói lỡ, sắc mặt trắng nhợt, quỳ mạnh xuống, "Nô tỳ biết sai!"

Nhìn nàng như vậy, ý cười nơi khóe miệng Bạch Vi cũng không biến mất, nhưng cũng không để ý tới nàng ta nữa, ngược lại bắt đầu tinh tế điểm son, màu hồng tươi đẹp. Không thể không nói, dung mạo dáng người Vạn Bạch Vi thật sự rất tốt, nếu không chỉ bằng trí mưu mà muốn làm Qúy phi, thậm chí là Hoàng Hậu cũng không đủ tư cách. Hoàng Đế ấy à, đều là động vật thị giác, nếu không có dung mạo xinh đẹp, ngay cả cơ hội đến gần cũng không có, càng đừng nói đến gì khác.

Đáng tiếc mấy ngày trước đây Vạn Bạch Vi bởi vì con chết mà sa sút thời gian dài, sắc mặt nhìn qua có chút khó coi. Ba ngày nay Bạch Vi cố gắng vớt vát, nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, không thể không trang điểm che giấu đi. Thật ra khuôn mặt Vạn Bạch Vi cực kỳ thích hợp trang điểm, nhưng nàng ấy lại không thích mùi son phấn kia, trong ngày thường trừ bôi một ít mỡ, cơ bản không trang điểm gì cả. Nhưng đến cùng thiên sinh lệ chất cũng không bằng chí tiến thủ, mặc dù nàng như vậy cũng có thể hạ gục một đám phi tần tuyệt đại trong cung, cũng là lợi hại.

Trang điểm xong, Bạch Vi mới để cung nữ hầu hạ, mặc từng lớp cẩm bào vào. Nhìn quần áo hoa lệ xinh đẹp kia, không biết sao, Bạch Vi đột nhiên nghĩ đến một số quyển tiểu thuyết xuyên không từng xem lúc nhàm chán kia, trong đó nữ chính vì không giống người thường, mặc một thân trắng, nhất thời làm cho nam chính, nam phụ vân vân... đều chấn kinh, thoáng như tiên tử cung trăng hạ phàm đến.

Lại nhìn đến nữ nhân một thân thanh nhã cao quý, quyến rũ trong gương đồng lớn, Bạch Vi vẫn cảm thấy như vậy xinh đẹp hơn, mấy loại tiểu thuyết kia viết ra chỉ để gạt người đi, quần áo màu trắng đơn điệu như thế sao có thể so với cẩm bào trải qua nhiều vi tú nương lao lực nhiều ngày dùng hết tâm huyết may ra được chứ, thật sự là chê cười!

Xoay người một vòng, Bạch Vi càng thêm vừa lòng, làn váy không tiếng động lướt qua mặt đất không chút tro bụi, Bạch Vi lập tức bước ra ngoài cung điện, lúc đi ngang qua Lục Chỉ cũng không dừng lại, chỉ nhẹ giọng nói, "Đứng lên đi, không có lần sau."

Cô nương này có lẽ trước đó được Vạn Bạch Vi sủng ái quá rồi, tính tình còn phải tôi luyện một chút, nếu không với bộ dáng còn mang theo chút ngây thơ kia của nàng ta, đảm đương không nổi tâm phúc tín nhiệm nhất của nàng.

"Vâng, nô tỳ biết sai." Lục Chỉ lên tiếng, sau đó lập tức đứng lên, đi theo.

Chờ khi đến Ngự hoa viên, cách thật xa Bạch Vi đã chợt nghe náo nhiệt bên trong, mày nhẹ nhướng, khóe miệng cong lên, chậm rãi đi đến. Còn chưa đến gần, chợt nghe hai ả phi tần ở trong một góc nói chuyện đến vui vẻ, nghe rõ lời nói Bạch Vi liền thủ thế ý bảo cung nữ bên người đừng lên tiếng, nghỉ chân tại chỗ nghe.

"... Ai, ngươi từng nghe nói chưa? Thần Mỹ nhân kia quỳ trước Thính Tuyết điện một ngày một đêm đấy, cuối cùng vẫn là bị Vạn Qúy phi thưởng hai bàn tay, nghe Tiêu Qúy nhân nói, ngày đó chính mắt nàng ta thấy Vạn Thanh Ly đi trên đường hai má sưng thật cao, cũng không biết tiệc thưởng cúc lần này có đến được hay không, ha ha..."

"A, thật sao? Thật sự là đnags tiếc, ta không thể tận mắt nhìn một cái. Chỉ là, hai tỷ muội này xích mích thật đúng là một hồi trò hay nha! Bây giờ Vạn Bạch Vi không có con thân lại là Qúy phi, mà Vạn Thanh Ly có con lại chỉ là một Mỹ nhân nho nhỏ, sau này trong hậu cung, còn có trò hay để xem đấy!"

"Còn không phải sao, ha ha ha..."

"Hai vị muội muội, nói cái gì vui vẻ đến vậy? Có thể cho tỷ tỷ cùng nghe được hay không? Tỷ tỷ cũng rất tò mò đấy..." Giọng Vạn Bạch Vi đột nhiên chen vào, dọa hai phi tử kia sắc mặt nhất thời trắng bệch ra, hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Bạch Vi, "Qúy... Qúy phi nương nương vạn phúc kim an!" Sau đó không ngừng bắt đầu hành lễ, biểu tình bình tĩnh, nhưng thân thể không ngừng run rẩy kia hoàn toàn bán đứng hai người họ, trong đó một người gầy hơn run cực kỳ mãnh liệt.

"Ai nha, Thuần muội muội sao lại run rẩy đến thế này chứ?" Bạch Vi tiến lên cầm tay nàng ta, "Ai nha, còn ra rất nhiều mồ hôi luôn này? Chắc không phải là thân thể không tốt đấy chứ?"

"Không... Không phải..." Người kia vừa định mở miệng đã bị Bạch Vi đáng gãy.

"Ai... Thuần muội muội sao lại bất cẩn như vậy chứ? Thân thể không khỏe còn đến tiệc thưởng cúc làm gì, dù sao sang năm lại tổ chức mà, thân thể quan trọng hơn. Lục Chỉ, triệu Tần Thái y vào cung, bắt mạch thật kỹ cho muội muội! À, vị này hẳn là Lan Mỹ nhân đúng không? Nhìn ngươi trò chuyện vui vẻ với Thuần muội muội như vậy, có lẽ quan hệ cũng không tệ đi, ta phó thác Thuần muội muội cho ngươi, hy vọng ngươi có thể chăm sóc tốt cho nàng. Dù sao hôm nay trong cung khó được náo nhiệt thế nào, một mình nàng nằm trên giường dưỡng bệnh cũng quá buồn khổ, có bằng hữu như người làm bạn, bệnh hẳn sẽ khỏi rất nhanh, cho nên tỷ tỷ ở nơi này làm phiền ngươi!" Vẻ mặt Bạch Vi thật ôn hòa, sắc mặt hai người lại khó coi muốn chết.

Sao có thể không khó coi đây? Tiệc thưởng cúc không chỉ có nữ tử chưa xuất giá có thể lên đài hiến nghệ, ngay cả phi tần trong cung cũng có thể, thậm chí có rất nhiều phi tử rất lâu không được sủng chính là dựa vào tiệc thưởng cúc mới giành được niềm vui của Thánh Thượng, chưa nói đến, còn rất có khả năng được một bước lên trời, ai mà không ham. Bây giờ Bạch Vi lại muốn hai người này trở về, chính là hoàn toàn chặt bỏ niệm tưởng của hai nàng, sắc mặt có thể đẹp mới là lạ!

Cười tủm tỉm nhìn theo hai bà bà bát quái dần dần đi xa, tâm tình của Bạch Vi thật tốt, ngay cả sinh vật không rõ núp trong bóng tối vây xem kia cũng không thèm để ý.

Ngay khi Bạch Vi chuẩn bị xoay người rời đi, một bóng dáng màu vàng đột nhiên xuất hiện trước mặt của nàng. Hai mắt giao nhau, Bạch Vi thẳng tắp lọt vào con ngươi lạnh lẽo phảng phất thâm u yên tĩnh kia, trên mặt hợp thời lộ ra chút kinh ngạc, vui sướng cộng thêm chút xấu hổ, ngượng ngùng.

"Hoàng Thượng... Người... Người vẫn luôn ở đây sao?"

Người tới chính là Đông Huyền Diệp mà Vạn Bạch Vi hận đến xương tủy. Sắc mặt nam nhân thật trắng, hoàn toàn khác loại trắng trong suốt của Giang Dụ Lâu, ngược lại hiển lộ một chút bệnh trạng. Giữa lông mày có một vết nhăn thản nhiên, hình như là bởi vì thường xuyên nhíu mày mà tạo thành. Môi cũng rất mỏng, lai lộ ra một tia bạc tình. Hai má gầy yếu, trong ánh mắt lúc đầu mang theo một chút hung ác nham hiểm, dù sao cái nhìn đầu tiên Bạch Vi đã cảm thấy không thoải mái.

Thấy biểu tình kia của Bạch Vi, Đông Huyền Diệp đột nhiên liền nở nụ cười, tiến lên cầm tay nàng, "Hôm nay Vi nhi thật khiến trẫm mở rộng tầm mắt, chỉ là nàng có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi, cũng như mấy ngày trước trẫm đã nói, đứa bé, chúng ta sẽ lại có, đừng vì thế mà quá đau lòng, tổn thương thân thể là không tốt..."

Vừa tiếp xúc tay của đối phương, cái loại cảm xúc lạnh như băng kia, thiếu chút nữa khiến Bạch Vi lập tức rụt tay về. Đây là tay của con người sao? Giống như một khối băng vậy, cũng khiến tâm tình người khác không thể vui vẻ được, nhưng Bạch Vi vẫn như bình thường đáp lời đối phương, "Nô tỳ thông suốt."

Nhìn bộ dáng dịu ngoan này của nàng, Đông Huyền Diệp híp híp mắt, hơi hơi tới gần, mũi nhẹ chuyển động, thơm quá...

Rồi sau đó, sau khi hai người có địa vị cao nhất tới tiệc thưởng cúc liền thuận lợi triển khai, ngay từ đầu vẫn khá là hàm súc, thơ từ thi họa, nhìn cúc hoa muôn hồng nghìn tía, ngâm vài ba câu thơ, thưởng thức mấy bức tranh. Mà lúc này xuất sắc nhất chính là Nhạc Xảo Dung, đích nữ Thừa tướng, tài nữ nổi danh ở kinh đô, không chỉ có hư danh. Mà Vương Uyển Thanh luôn thiện múa, lúc này không ra màu nhiều, nhưng là vẫn có thể thu hút ánh mắt người.

Đáng tiếc là Bạch Vi vẫn luôn không phát hiện bóng dáng của Vạn Thanh Ly, nhưng nàng cũng không cho rằng nữ nhân này từ bỏ, nói không chừng là đang ấp ủ chiêu lớn gì đấy!

Sau đó là yến tiệc, toàn tiệc đều là rượu cúc hoa ủ thành, đương nhiên còn có cua màu mỡ, nhưng cua ăn rất là phiền toái, Bạch Vi không quá thích, ngược lại rượu cúc hoa ngọt có nhấp mấy ngụm, hai má liền nhiễm màu hồng nhẹ, dẫn tới Đông Huyền Diệp liếc nhìn nàng vài lần.

Mà lúc này rốt cuộc đến phần chính, yến hội cũng không mời vũ công, ngược lại nữ tử nguyện ý đều có thể lên đài, cầm kỳ thư họa, chỉ cần là sở trường của ngươi, đều có thể phô bày ra, sẽ không ai chê trách, chỉ cần là nữ tử lên đài đều sẽ được tán dương. Đây xem như là nơi tiên tiến nhất của Chu Hướng, cho phép nữ tử triển lãm điểm tốt của mình.

Ngay từ đầu nữ tử đi lên biểu diễn đều không quá kinh diễm, nhưng mọi người đều rất vừa lòng. Mãi cho đến khi Vương Uyển Thanh lên dài mới nhấc lên đợt kinh diễm nhỏ, một điệu múa lôi cuốn biết bao nhiêu ánh mắt người. Sau đó Nhạc Xảo Dung cũng không cam lòng yếu thế, đi lên đàn một khúc mọi người chưa bao giờ nghe qua, tất cả mọi người đều như say như mê, thế nhưng thành công nổi bật vượt qua Vương Uyển Thanh, hai người này rất được!

Nhưng chờ đến sau khi Nhạc Xảo Dung lui xuống, đột nhiên xuất hiện một đám người, đưa vài cái trống lớn lên đặt trên mặt đất, ngoài ra, trong tay mỗi người đều cố ý cầm một cái trống nhỏ, cũng không biết muốn làm cái gì. Ngay khi mọi người còn đang kinh ngạc, một đóa hoa sen khổng lồ màu trắng đột nhiên xuất hiện trên đài, sau đó là một hồi tiếng chuông dễ nghe, trống trong tay đám người kia có quy luật vang lên theo.

Sau đó hoa sen dần dần nở ra, Vạn Thanh Ly mặc vũ y màu trắng chậm rãi đứng lên từ bên trong, miệng còn ngậm một gốc cây cúc hoa đỏ tươi, trên chân không mang giày, lộ ra móng chân mượt mà cùng bàn chân phấn nộn; nơi mắt cá chân treo một dãy chuông thật nhỏ, càng tô điểm hai bàn chân khéo léo; cổ tay cũng là một dây chuông, theo tiếng trống kia bắt đầu lắc lư.

Ừm, dụng tâm tư, cũng tuyệt đối kinh diễm. Bạch Vi nâng cằm, tinh tế nhìn. Đáng tiếc nữ nhân này đừng có luôn nhìn Đông Huyền Lâm như vậy có được hay không, sợ có người không biết hai người có một chân sao, bây giờ ngươi còn là phi tử của Đông Huyền Diệp đấy! Ừm, còn sau khi nhìn thấy Đông Huyền Lâm trong mắt cũng lộ ra vẻ si mê, còn lộ ra vẻ thỏa mãn, em gái, ngươi là đang chiêu phiền phức đấy à? Ngẫy nhiên còn ném ánh mắt khiêu khích về phía hai người Nhạc Xảo Dung, Vương Uyển Thanh, ta đi, hai nàng chỉ biết cho rằng ngươi là một kẻ ngốc đấy có được không?

Nữ nhân này, Bạch Vi cũng không tìm thấy được từ ngữ nào để hình dung. Có lẽ vì nàng cố ý quan sát nàng ta, cho nên người bên ngoài chưa nhìn ra miêu mị gì cả? Đều là ánh mắt kinh diễm, ách, đương nhiên còn có vẻ ghen ghét trong mắt đám phi tần, nói như vậy, Vạn Thanh Ly là thành công rồi? Vậy cũng được sao?

Bạch Vi không còn lời nào để nói.

Đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm giác trên tay mát lạnh, theo bản năng nhìn sang bên cạnh, lại phát hiện Đông Huyền Diệp ngồi bên cạnh nàng thế nhưng không xem Vạn Thanh Ly khiêu vũ, thế nhưng nhìn về phía nàng, "Vi nhi cũng thích điệu múa này? Nếu không tiếp theo Vi nhi nhảy cho xem, thế nào?"

Ta cũng không có hứng thú chơi mấy trò tình thú gì kia với ngươi! Trong lòng Bạch Vi liếc trắng mắt, nhưng trước mặt vẫn lộ ra nụ cười nhợt nhạt, "Hoàng Thượng lại giễu cợt nô tỳ, người cũng biết nô tỳ khiêu vũ không tốt..."

"Không sao, trẫm không ngại!"

Ta ngại!

Bạch Vi cũng không có lệ câu nào nữa, điệu nhảy của Vạn Thanh Ly cũng đã xong, mọi người sôi nổi tán dương, thậm chí đã có người bắt đầu viết thơ vẽ tranh. Màn nhảy này của Vạn Thanh Ly cũng thật đủ nổi bật, không biết làm cho bao nhiêu phi tử cắn khăn tay.

Mà nàng ta sau khi kết thúc vũ đạo liền hành lễ với Đông Huyề Diệp, liền lui xuống, cũng thật là cao quý lãnh diễm không chịu được. Mà sau khi nàng ta lui ra không lâu, Đông Huyền Lâm liền mượn cơ hội cũng rời khỏi yến tiệc.

Bạch Vi híp híp mắt, có ý tứ! Sau đó bám một tia tinh thần lực của mình lên người Đông Hyền Lâm liền không để ý tới nữa.

Bữa tiệc sau đó, có thể bởi vì Vạn Thanh Ly quá xuất sắc, mọi người thật lâu cũng không thể quên, cũng bắt đầu cảm thấy vô vị với những tiết mục sau, điều này cũng làm cho rất nhiều người thầm hận Vạn Thanh Ly.

Nhưng Bạch Vi cũng không xen vào, bởi vì phần phấn khích đã sắp bắt đầu rồi. Tinh thần lực thật là một vật tốt mà, nàng giống như đang xem phim truyền hình cẩu huyết lúc tám giờ tối vậy, đã nghiền!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3