Thượng Cổ - Chương 46
Thượng Cổ
Chương 46
Trong đôi con ngươi đen nhánh của thiếu nữ in rõ dáng vẻ chính mình chứa đầy kiên trì và quật cường, nhưng khi Thanh Mục nghe thấy hai từ 'nguyên tắc', đáy lòng lại bỗng nhiên sinh ra cảm giác phiền muộn, như thể hắn rất không thích Hậu Trì nói ra những lời như vậy.
"Hậu Trì, nàng.."
Hắn còn chưa dứt lời, một thanh âm cương ngạnh lạnh lẽo vang lên khắp chân trời, mang theo phẫn nộ không hề che giấu.
"Hậu Trì, hóa ra Thanh Mục xông vào Thiên cung đoạt Tụ Linh châu là vì ngươi, Bổn đế còn đang thắc mắc hắn vì sao lại lớn gan như vậy!" Thân ảnh khôi ngô của Thiên đế xuất hiện giữa không trung, trong mắt ẩn chứa thất vọng: "Ngươi thân là thượng thần, vốn nên phúc trạch tam giới, bây giờ sao có thể vì tư tình mà khiến cho tam giới hỗn loạn?"
Dừng một chút, Thiên đế hòa hoãn ngữ khí, nói: "Giao hoàn lại tam bảo, Bổn đế sẽ không trừng phạt nặng ngươi."
Thiên hậu, Cảnh Dương và Cảnh Giản trầm mặc xuất hiện phía sau Thiên đế, trên thân ba người đều mang theo một tia tĩnh mịch, lần đầu tiên không thấy mở miệng xen vào.
Cùng với sự xuất hiện của Thiên đế, sau lưng hắn tiên tướng đông nghìn nghịt tựa như thủy triều dâng lên, khôi giáp ngân bạch chiết xạ ra tia sắc băng lãnh, bầu không khí túc sát dưới Kình Thiên trụ dần dần lan tỏa.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Yêu hoàng âm thầm tặc lưỡi, lần này Thiên đế chẳng những đích thân xuất mã, mà ngay cả những thiên tướng vô cùng thiện chiến của tiên giới cũng mang tới để thị uy, xem ra đã thực sự nổi giận rồi.. Cũng chẳng trách, Tụ Linh châu và Huyền Thiên điện đều là tượng trưng việc hắn chưởng quản một giới, bây giờ một thứ bị lấy cắp, một thứ thì tan thành tro bụi, hắn có thể ngồi yên được mới là lạ!
"Thiên đế, Tụ Linh châu, Trấn Hồn tháp và Tụ Yêu phan, ta muốn mượn dùng trăm năm." Hậu Trì nhàn nhạt nói, bước lên trước nghênh tiếp, thân ảnh đơn bạc dưới sát khí áp chế của mấy vạn đại quân không hề nao núng, trường bào thâm trầm như mực đón gió tung bay, lại có loại trầm nhiên đến kinh tâm động phách.
"Hậu Trì, không được tùy hứng, hậu quả của việc nhiễu loạn tam giới, cho dù có Cổ Quân che chở cho ngươi, ngươi cũng không thể toàn thân mà lùi được đâu." Thấy Hậu Trì cố chấp như vậy, Thiên đế thần sắc càng lạnh, tức giận nói.
"Ta trước nay chưa từng nghĩ muốn phụ thần tới gánh trách nhiệm thay ta, tự nhiên là một người làm một người chịu rồi." Hậu Trì đột nhiên mỉm cười, nhướng mày nhìn về phía chân trời hư vô, nói: "Lão đầu tử, người nói có phải hay không?"
Thanh âm nàng trong trẻo, ánh mắt nhìn hướng chân trời có loại trương dương và trầm tĩnh không hề kiêng nể, chúng nhân sửng sốt, nhìn theo tầm mắt của Hậu Trì.
Giữa không trung, một bên Kình Thiên trụ, lão giả thân mặc khôi bào hiện ra thân ảnh, sắc mặt ngưng trọng nhìn xuống phía dưới, thần tình phức tạp.
"Lão đầu tử, người nói, trong thiên địa này, con có thể bất kính trời cao, bất tín quỷ thần, không làm tròn trọng trách thượng thần, cứ tùy hứng mà làm, tiêu dao một đời mà sống, phải vậy không?" Hậu Trì vẫn nói cười vui vẻ, giống như nhớ lại năm đó khi nàng còn nhỏ tuổi, Cổ Quân trước khi rời cung từng ngồi xổm trước cổng lớn mà nói với nàng, đáy mắt dâng lên hồi ức và thất vọng nhàn nhạt.
Nói vậy là sao? Cho dù có là phụ thân yêu thương con cái cũng không được phép nói ra những lời vô pháp vô thiên như vậy, nhưng người trước mặt kia, lại không ngờ là Cổ Quân thượng thần, kẻ tối cao uy lâm trong tam giới.
Chúng nhân bị nghẹn họng, thoắt cái không hồi thần lại được, chỉ đành ngơ ngác nhìn đôi phụ tử kia.
"Không sai, Hậu Trì, bất luận là chuyện gì, phụ thần cũng sẽ thay con gánh vác." Cổ Quân bước một bước trên không trung, vừa vặn đứng ngay giữa Thiên đế và Yêu hoàng, thái độ cường ngạnh bảo hộ Hậu Trì không lời nào có thể tả.
Sắc mặt Thiên đế và Yêu hoàng đều cứng nhắc, nhíu mày liếc nhìn nhau, lần đầu tiên cùng sinh ra một loại ngầm hiểu ý, đang chuẩn bị mở miệng, thì lại bị một thanh âm mang theo cố chấp làm gián đoạn.
Hậu Trì tiến lên một bước, vừa vặn thoát ra khỏi vòng bảo hộ của Cổ Quân thượng thần, nhíu mày cúi đầu, thanh âm hư vô: "Lão đầu tử, không thể được.."
Cổ Quân sững sờ, nhìn Hậu Trì hơi cúi đầu, trên khuôn mặt già nua lại hiện ra một tia bất đắc dĩ.
"Từ khi người vì con giành được tôn vị thượng thần trên Côn Lôn sơn, đã là không thể rồi. Con đã được hưởng tôn xưng thượng thần, được thế gian kính trọng, há lại có thể vứt bỏ trọng trách của một thượng thần."
Nhàn nhạt thở dài một hơi, Hậu Trì đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt thịnh quang rực rỡ: "Huống hồ con lớn lên trong Thanh Trì cung, tuyệt đối sẽ không để cho Thanh Trì cung trở thành trò cười trong tam giới. Lão đầu tử, con muốn người đáp ứng con, bất luận con đưa ra quyết định gì, người cũng không được can thiệp."
Cơ hồ là trong nháy mắt, thiếu nữ toàn thân huyền bào trên dưới khắp cơ thể lại có loại hào khí lẫm liệt xung phá thế gian, hiên ngang đứng trong thiên địa tựa như không thể phá hủy.
Nhìn thấy Hậu Trì như vậy, Cổ Quân thượng thần bỗng bừng tỉnh, giống như đang rơi vào trong một hồi ức vô cùng xa xưa, một lúc sau, mới gật đầu giữa không gian tĩnh mịch, thấp giọng nói: "Được, Hậu Trì, ta đáp ứng con."
Cổ Quân thượng thần vừa dứt lời, Hậu Trì liền nâng người lên không trung, đứng tại một bên Kình Thiên trụ, phía trước Cổ Quân thượng thần, vừa vặn nhìn thẳng vào Thiên đế và Yêu hoàng.
Dưới làm gió thanh mát, mái tóc đen dài chấm eo đón gió mà bay, Hậu Trì nhìn về phía ba người họ, trịnh trọng nói: "Thiên đế, Yêu hoàng, ta đã nói sẽ cho các người một lời giải thích."
Đôi mắt nàng khẽ ngước, hướng lên vị trí khắc danh vị thượng thần trên Kình Thiên trụ, thần tình khó đoán, vạn năm này, bất luận nàng nỗ lực nhiều thế nào, nơi đó vẫn luôn không có danh tự của nàng, nàng trước nay chưa từng được pháp quy của thiên địa chân chính thừa nhận. Nàng mang danh thượng thần, nhưng lại không có thực lực để giá ngự phần thịnh danh ấy.. Phụ thần tuy rằng muốn cho nàng thân phận chí tôn trong thiên địa, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, có lẽ nàng.. căn bản không có khả năng!
"Thượng thần Hậu Trì, trộm Tụ Linh châu, Trấn Hồn tháp, Tụ Yêu phan, nhiễu loạn tam giới, tội không thể tha, nay tự xin tước đi tôn vị thượng thần, làm dịu chúng nhân phẫn nộ, bảo toàn pháp quy tam giới!"
Thanh Mục và Phượng Nhiễm nghe thấy lời này, sắc mặt đại biến, Hậu Trì đây là muốn toàn lực gánh chịu! Bọn họ vừa muốn ngăn cản, lại bị một đạo linh lực thâm hậu cắt ngang, Cổ Quân hướng phía bọn họ khẽ lắc đầu, nơi đáy mắt đục ngầu nhìn không rõ cảm xúc.
Thiên đế và Yêu hoàng đều giật mình, tôn vị thượng thần trọng yếu biết bao, không ngờ Hậu Trì vậy mà lại cam nguyện từ bỏ!
Năm đó trên Côn Lôn sơn, tuy rằng chỉ là một câu nói của Cổ Quân thượng thần, nhưng tôn vị thượng thần của Hậu Trì rốt cuộc cũng đã được chư thiên thần phật tán thành, bây giờ không ngờ nàng lại nguyện ý giao ra một cách thoải mái như vậy.
"Thượng quân Hậu Trì, khiêu khích uy thế chủ giới của Thiên đế và Yêu hoàng, khiến cho hai giới bất ổn, tội phạm phải thiên lệ, cam nguyện tước đi tôn vị thượng quân, bảo toàn pháp quy tam giới!"
Lời này của Hậu Trì vừa dứt, vẻ trấn định trên khuôn mặt của chúng nhân hoàn toàn biến mất, ngay cả thượng quân cũng tước bỏ..
Bàn tay gác sau lưng của Cổ Quân thượng thần đột ngột siết chặt, ánh mắt đục ngầu dần dần trở nên minh mẫn.
Hậu Trì, nếu như con có được thực lực uy lâm tam giới, con căn bản chẳng cần phải cúi đầu trước chúng sinh trong tam giới.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng đã kết thúc, thiếu nữ huyền bào trên không lại đột nhiên nhìn ra địa phương bên dưới biển mây, thần tình thản nhiên quyết tuyệt, đôi con ngươi đen nhánh thâm trầm dữ dội như xoáy nước cuộn.
"Hạ quân Hậu Trì, vì tư tình luyện hóa tam bảo, tam giới khó dung, nguyện lưu đày trăm năm trong thế gian vô danh, bảo toàn pháp quy tam giới!"
Từng lời nói lẫm liệt vang vọng khắp chân trời, đạm mạc mà cao ngạo, tựa như hết thảy mọi trừng phạt trên người nàng chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.
Cổ Quân, Phượng Nhiễm và Thanh Mục dường như nghĩ tới cái gì, thần tình khẽ biến, nhưng lại không lên tiếng ngăn cản.
Phải nói rằng, bọn họ đã không kịp ngăn cản nữa rồi.. Vì để hoàn toàn gạt bỏ bọn họ ra khỏi chuyện này, Hậu Trì đã lựa chọn biện pháp rất quyết tuyệt và cũng vô cùng hữu hiệu.
Yên tĩnh đến mức chết chóc, ngay cả Thiên đế và Thiên hậu cũng ngây ngẩn. Thế giới vô danh tồn tại trong khoảng không gian hư vô, ngay cả thượng thần cũng không dám tùy tiện tiến vào, lo sợ sẽ bị cuốn vào thời không loạn lưu, từ đó đánh mất phương hướng. Tự mình lưu đày thế giới vô danh, nếu như không thể trở về, e rằng thực sự sẽ không trở về được nữa.
Không đúng, vì sao là trăm năm? Đáy lòng Thiên đế khẽ lạnh, thầm nhủ không tốt, một đạo ngân quang đã cắt ngang chân trời, bao trùm lên toàn thân Hậu Trì vẫn đang cúi đầu đứng đó.
Luồng linh lực ngân sắc phóng ra từ trong vòng đá trên cổ tay Hậu Trì đem giao giới tiên yêu vốn hỗn độn và u ám từng chút được chiếu sáng, một tòa băng quan thủy tinh từ nhân gian xuất hiện, xung phá biển mây Cửu trùng, hạ xuống phía trước Kình Thiên trụ.
Người trong quan sắc mặt điềm tĩnh, dung nhan tuấn dật, đôi mắt khép chặt, tựa như đã sớm vĩnh viễn rời ra khỏi thế gian.
Trấn Hồn tháp biến cao mấy trượng, bốc lên diệm hỏa màu bích lục, bao trùm lên toàn bộ băng quan, Tụ Linh châu và Tụ Yêu phan từ trong lòng bàn tay Hậu Trì bay ra, rơi vào trong tháp, từng tia sáng đỏ trắng giao thoa, luồng sức mạnh luyện hóa cắt ngang chân trời, phóng thẳng lên mây.
Cột linh quang ngân sắc ấy chiếu rọi xuống, khiến cho Thiên đế khó bề tiếp cận mấy thước xung quanh Hậu Trì, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đem tam bảo luyện hóa cùng với người trong băng quan.
Phòng ngự ngân quang khổng lồ làm cho linh lực Hậu Trì hao hụt, sắc mặt nàng tái nhợt, không nhìn Thiên đế và Yêu hoàng nữa, mà quay người hướng Cổ Quân bái lạy nói: "Phụ thần, Hậu Trì bất hiếu, cô phụ lòng tốt của phụ thần, cam nguyện lưu đày trong thế gian vô danh trăm năm, phụ thần bảo trọng." Cổ Quân thượng thần trước đây chịu đựng bất mãn của tam giới vì nàng mà tranh tôn vị thượng thần, bây giờ lại bị nàng tùy tiện vứt bỏ..
"Đừng nói nữa!" Cổ Quân xua xua tay, che giấu thương tiếc nơi đáy mắt, cười dài nói: "Hậu Trì, phụ thần chờ con trở về."
Hậu Trì gật đầu, quay người, nói với Phượng Nhiễm: "Phượng Nhiễm, phụ thần ta và Thanh Trì cung phải nhờ tới ngươi rồi."
Phượng Nhiễm trịnh trọng gật đầu với Hậu Trì, áp xuống lo lắng nơi đáy lòng, lớn tiếng: "Yên tâm, ta sẽ nuôi lão đầu tử trắng mập mới thôi! Tốt nhất.. để nó ở cùng với ngươi đi." Cổ tay Phượng Nhiễm khẽ động, một quả trứng bị ném ra.
Hậu Trì đón lấy, khẽ giật mình, lập tức bừng tỉnh, gật đầu.
Không có ai phát hiện ra vẻ hồ nghi và chấn kinh lóe lên nơi đáy mắt Thiên hậu khi nhìn thấy quả trứng kia..
Thanh niên toàn thân trường bào xanh thẫm sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng đôi mắt lại vô cùng linh lợi, hắn đứng dưới Kình Thiên trụ, chờ tới khi Hậu Trì quay đầu lại thì khẽ mỉm cười, dung mạo ôn hòa, thần tình xán lạn.
"Thanh Mục.."
"Ta ở đây chờ nàng, trăm năm cũng không quá dài."
"Trăm năm sau thì sao?"
"Chờ ta có được thực lực khống chế tam giới, ta sẽ đón nàng trở về."
"Sau đó thì sao?"
Thiếu nữ tóc đen cười nói vui vẻ, yên lặng nghe từng lời thanh niên nói, khóe môi khẽ cong lên, tựa như trên thế gian không còn thứ gì có thể gây khó khăn được nữa.
"Chúng ta thành thân."
Thanh niên hơi ngẩng đầu, linh lực kim sắc lưu chuyển trên người càng thêm nồng đậm, mơ hồ trong nháy mắt lại có cảm giác thần bí xa xăm lấn át cả Thiên đế và Cổ Quân thượng thần.
"Được."
Lời nói vừa dứt, lại không có một từ nào dư thừa, Hậu Trì khua tay, linh lực ngân sắc bổ vào khoảng không gian hư vô phía sau Kình Thiên trụ, một hố đen kích cỡ bằng cơ thể người xuất hiện trước mắt chúng nhân, u ám lạnh lẽo, tựa như có thể nuốt chửng mọi thứ.
Hậu Trì nắm lấy Trấn Hồn tháp, quay người bay về phía hố đen, thản nhiên mà quyết tuyệt.
Kình Thiên trụ to lớn, đại quân tiên giới băng lãnh, thượng thần tối cao tam giới, dường như vào một khắc này, đều chìm trong bối cảnh của bộ huyền bào giữa thiên địa ấy.
Tiếng rền vang cực lớn, thân ảnh kia bị hố đen nuốt chửng, nhật nguyệt và các vì tinh tú một lần nữa lấp lánh trên bầu trời.
Dưới Kình Thiên trụ, tam giới trầm tịch.
Kể từ đó, thượng thần Hậu Trì, tự tước thần vị, lưu đày chân trời, vĩnh viễn không có ngày trở lại.