Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ - Chương 90

Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ
Chương 90

Nha hoàn kia bỗng nhiên nắm chặt màn thầu, ngẩng đầu nhìn Trác Nhân, đưa màn thầu vào miệng. Trác Nhân gật đầu, để đồ ăn lại, sau đó rời đi.

Đại hán kia thoáng nhìn vào trong, thấy các nàng ăn ngấu nghiến, cười nhạo: "Đúng vậy, ăn nhiều một chút, ăn xong tới tối mới có sức lực kêu đừng, ha ha ha..."

Đáy mắt Trác Nhân lộ ra lệ khí, tươi cười nhìn đại hán đóng cửa: "Đại ca, không biết người kia có ăn không, để ta tiện trở về bẩm báo với tiểu thư."

"Đồ cứ để đó, ta sẽ không để các nàng chết đói, ngươi có thể trở về bẩm báo rồi, thuận tiện nói với tiểu thư nhà ngươi một tiếng, thời gian sắp tới, nếu không chuẩn bị tiền, ta sẽ dẫn người tới nơi khác đòi tiền chuộc." Một kẻ từ chỗ rẻ đi tới, khí thế hoàn toàn khác với đại hán này.

Trác Nhân nhiều năm luyện võ đương nhiên nhận ra người trước mặt công phu không kém, kính cẩn gật đầu: "Tiểu thư hôm nay có việc không thể tới, số lượng, nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng."

"Đưa nàng ra ngoài!" Người nọ chỉ nhìn Trác Nhân một cái, sau đó xoay người rời đi.

Trác Nhân ghi nhớ vị trí hắn xuất hiện, ngoan ngoãn đi về phía cổng lớn.

Xe ngựa chở nha hoàn của Trác Nghiên vừa ra khỏi cửa thành, Trác Dạ và thị vệ kia liền xông tới đánh xa phu hôn mê, xe ngựa mất khống chế đâm vào đại thụ, hai người bọn họ xốc màn lên, kéo nha hoàn kia ra.

Nha hoàn hoảng sợ nhìn hai hắc y nhân trước mặt: "Các ngươi có biết đây là xe ngựa của ai không, các ngươi..."

Trác Dạ lập tức kề thanh đoản đao lên cổ nha hoàn, trầm giọng phân phó: "Soát người!"

Người nọ gõ chuôi kiếm vào ót khiến ả hôn mê bất tỉnh, Trác Dạ nhìn ngân phiếu và một bình sứ nhỏ soát được, nói: "Ngươi về Tề phủ, giao thứ này cho thiếu gia, ta qua bên kia xem."

Thị vệ đưa nha hoàn vào xe ngựa, đánh xe trở về, Trác Dạ đi về hướng biệt viện, rất nhanh gặp Trác Nhân đang trên đường trở về.

"May là chúng ta không có hành động, bên kia thuê người bên ngoài, công phu của gã hình như là lão Đại không thua kém muội, muội gặp được hai nha hoàn kia rồi, Thượng Quan tiểu thư cũng ở biệt uyển đó, bọn họ không chịu nhận muội đi." Trác Nhân biết đồ ăn đều sẽ bị kiểm tra, vì vậy đã giấy tờ giấy vào trong màn thầu đưa cho một nha hoàn. Theo hướng đi của lão Đại kia, nơi Thượng Quan tiểu thư bị giam giữ hẳn là biệt viện.

"Trở về rồi nói." Trác Dạ kêu xa phu kia tăng tốc.

Về tới Tề phủ, Oánh Tú đã cho người điều tra thuốc viên trong lọ sứ, là hai viên dược tính rất mạnh, hơn nữa nhìn chồng ngân phiếu kia, có thể nhận ra Trương Nghiên đã động sát tâm, muốn Thượng Quan Nghệ Dung mất hết danh dự.

Nếu cứ thế mà đi cứu người, Trương Nghiên hoàn toàn có thể phủi sạch việc này, nháo lớn chỉ có tổn hại tới thanh danh của Thượng Quan Nghệ Dung, trừ phi bắt được ả tại biệt viện.

"Nha hoàn kia đã bị nhốt lại, nếu tới tối còn chưa trở về, biểu tẩu nhất định sẽ nghi ngờ. Trác Dạ, còn phải vất vả ngươi suốt đêm trông chừng Trương gia, nếu biểu tẩu chờ không được mà muốn ra ngoài, lập tức sai người về bẩm báo." Oánh Tú đang không ngừng nghĩ cách khiến Trương thị và Trương gia cắt được quan hệ, chỉ cần bắt được người, cho dù là Trương Quý Phi có bản lĩnh hơn trời, chỉ cần Thượng Quan gia cáo trạng với Hoàng Thượng, Trương thị, nhất định sẽ bị hưu.

Trác Dạ dẫn theo hai hộ vệ ra ngoài, Oánh Tú nghĩ nghĩ, phân phó Thanh Bích tới Thượng Quan tướng quân phủ một chuyến. Tề Hạo Minh nhìn sự cứng cỏi trong mắt Oánh Tú, khóe miệng khẽ lộ ra ý cười, đây chính là nữ nhân của Tề Hạo Minh y.

Tới tối, Trương Nghiên lưu luyến không rời mà tiễn Kiều Cẩn Hiền đi, về tới viện của mình mới phát hiện nha hoàn mình phái đi ra ngoài từ sáng sớm vẫn chưa trở về. Có chút chột dạ, Trương Nghiên bắt đầu bất an, nếu tất cả thuận lợi, nha hoàn kia sớm đã trở về rồi, sao tới bây giờ vẫn còn chưa xuất hiện? Trong kinh thành vẫn không có tin tức của Thượng Quan Nghệ Dung, chẳng lẽ đám người kia chê tiền ít, đổi ý?

Đợi một lúc vẫn không có tin tức gì, Trương Nghiên đứng ngồi áo đen, lập tức khoác thêm hắc y, phân phó một nha hoàn đi tìm xe ngựa, muốn ra ngoài.

"Tiểu thư, trời tối như vậy ra ngoài không an toàn, vẫn là ngày mai hãy đi."

Trương Nghiên cầm chìa khóa đi lấy một ít ngân phiếu rồi cất vào lòng ngực: "Không thể đợi, trễ như vậy còn chưa về, ta sợ có biến cố."

Nha hoàn kia chỉ đành theo ả ra ngoài, lên xe tới biệt uyển ở thành Đông. Trương Nghiên xuất phát không bao lâu, Trương phu nhân mang ít đồ bổ tới chỗ ả.

Vốn định hỏi ban ngày ban ngày Kiều Cẩn Hiền đã nói gì, vừa vào viện, đèn trong phòng đã tắt, nha hoàn canh cửa thấy Trương phu nhân tới, hoảng sợ cúi đầu không dám động.

"Tiểu thư các ngươi đâu? Ngủ rồi?"

"Vâng vâng, phu nhân, tiểu thư cảm thấy không khỏe, nên đã ngủ từ sớm."

Ban ngày còn thấy Trương Nghiên vẫn tốt đẹp mà! Trương phu nhân hoài nghi nhìn nàng, lạnh lùng hỏi: "Tiểu thư đâu! Nó đi đâu rồi!"

Nha hoàn kia vội quỳ xuống: "Phu nhân, tiểu thư thật sự không khỏe, buổi tối trở về hình như cảm nhiễm phong hàn, cảm thấy hơi đau đầu nên đã đi ngủ."

Nha hoàn theo sau Trương phu nhân lập tức tiến lên mở cửa, trong phòng một mảnh u ám, màn lưới trước giường đã buông xuống, Trương phu nhân gọi một tiếng "Nghiên Nhi", ra hiệu cho nha hoàn tới gần.

Trương Nghiên căn bản không ở trên giường, chăn cũng chưa trải ra. Trương phu nhân nhìn nha hoàn quỳ trước cửa: "Mau nói, tiểu thư đi đâu!"

"Phu nhân, nô tỳ thật sự không biết, tiểu thư chỉ phân phó nô tỳ canh giữ ở đây." Nha hoàn kia dập đầu thật mạnh.

Sắc mặt Trương phu nhân trầm xuống, đạp nàng một cái, rời đi: "Tới cửa hỏi xem có biết tiểu thư đi đâu không!"

Tề phủ bên này nhận được tin Trương Nghiên đã xuất phát, chút kiên nhẫn cuối cùng của Kiều Cẩn Hiền cũng biết mất, khóe miệng gợi lên ý cười chua xót. Nói phải về Nam Tầm, cho nên ả quyết định hoàn toàn hủy hoại Thượng Quan Nghệ Dung, như vậy tương lai sẽ không còn nỗi lo nữa sao?

Thượng Quan Linh dẫn theo Thi Nhã và đại ca của Nghệ Dung tới, Tề Hạo Minh kể lại sự tình, Cẩn Trạch đã chuẩn bị xe ngựa, đoàn người lập tức xuất phát tới thành đông.

Sáng sớm, Thượng Quan Linh đã điều động một đội người tới thành đông, Oánh Tú kêu Thanh Bích và Bão Cầm ở lại Tề phủ, chỉ dẫn theo Thụy Châu, trên xe, Trác Nhân đưa cho Oánh Tú và Thi Nhã mỗi người một thanh đoản kiếm: "Đợi lát nữa nhóm người Đại sư huynh vào, ta ở bên ngoài bảo hộ các người."

Đại ca của Nghệ Dung sau khi biết việc này có liên quan tới thê tử của Kiều Cẩn Hiền Trương thị, từ lúc gặp mặt chưa từng cho Kiều Cẩn Hiền nhìn sắc mặt tốt, Trác Dạ ở trước đi theo xe ngựa của Trương Nghiên, bọn họ theo sát phía sau. Đêm khuya ở thành Đông đặc biệt náo nhiệt, thỉnh thoảng sẽ có xe ngựa ra vào.

Rất nhanh đã tới biệt uyển, Trương thị xuống xe vội vàng vào trong, Trác Dạ và một thị vệ nhảy lên nóc nhà, cúi thấp người đi theo ả.

"Kiều thiếu nãi nãi, đã trễ thế này sao còn tới đây?" Trùm thổ phỉ Trương Nghiên thuê bắt cóc Thượng Quan Nghệ Dung từ hành lang phi người tới, "Hôm nay không phải nha hoàn tới nói ngươi có việc, không thể tới đây sao?"

"Viên Mộc, ngươi rốt cuộc cảm thấy giá này không đủ hay thế nào, vì sao người của ta vẫn chưa trở về? Nếu cảm thấy tiền không đủ, lại thêm là được?"

Viên Mộc dựa vào trụ hành lang, cười nói: "Một lượng bạc ta cũng chưa nhìn thấy, lấy đâu ra không hài lòng? Kiều thiếu nãi nãi, Viên Mộc ta trước nay không nói hai lời."

"Vậy tại sao người của ta vẫn chưa trở về?" Trương Nghiên chán ghét hất mặt đi, "Người sáng nay ta kêu đưa thuốc và ngân phiếu tới."

"Tới đưa đồ ăn đúng là có một người, còn thuốc và ngân phiếu thì không có, người nọ tới một lúc liền rời đi." Viên Mộc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nóc nhà bên cạnh, trầm giọng nói.

Trong lòng Trương Nghiên liền có dự cảm không tốt, hành lang phía trước đột nhiên truyền tới tiếng xin tha của nha hoàn, ả vội lấy ngân phiếu ra ném cho Viên Mộc: "Người là của ngươi, chúng ta thanh toán xong rồi, người kia là tiểu thư của Thượng Quan tướng quân phủ, tùy các ngươi xử trí."

Viên Mộc nhận lấy ngân phiếu, xua tay: "Người ta không cần, thỉnh Kiều thiếu nãi nãi mang đi, có điều ngươi cũng biết huynh đệ bọn ta, ngày thường chưa từng có cơ hội tiếp xúc với nha hoàn của gia đình giàu có, như vậy dứt khoát để lại hai nha hoàn kia cho chúng ta tiêu khiển đi."

Trương Nghiên xoay người, hai đại hán phía sau lập tức ngăn cản, ả sắc mặt thay đổi nhìn Viên Mộc: "Chẳng lẽ ngươi đổi ý?"

"Đương nhiên không phải, lúc trước đã nói rõ, bọn ta chỉ phụ trách bắt người, nhưng không phụ trách giữ người, thế lực của Thượng Quan gia mọi người đều biết, cục diện rối rắm này vẫn là Kiều thiếu nãi nãi ngươi xử lý đi." Viên Mộc ra hiệu ý bảo Trương Nghiên ra hậu viện, Trương Nghiên thần sắc khó hiểu đi theo.

Đang muốn mở cửa, ngoài cửa có một người vội vàng chạy tới: "Đại ca, không xong rồi, có vài chiếc xe ngựa đang đi về phía này của chúng ta."

Viên Mộc quay đầu nhìn Trương Nghiên, sắc mặt không tốt: "Kiều thiếu nãi nãi, ngươi còn giữ lại chiêu này?"

"Không phải, chỉ có một mình ta tới đây, không hề mang theo người khác." Trương Nghiên cả kinh, nha hoàn buổi sáng ra ngoài tới nay vẫn chưa về nàng nên biết việc này đã bại lộ, hiện tại rất nhiều người tới đây, nếu Thượng Quan gia tra ra được, vậy Cẩn Hiền khẳng định sẽ biết.

Viên Mộc đương nhiên không tin, lập tức cất ngân phiếu vào ống tay áo, nếu đã trói một người, gã cũng không ngại bắt cóc thêm một kẻ. Đang muốn hành động, bọn người Trác Dạ từ nóc nhà nhảy xuống tách Trương Nghiên và bọn thổ phỉ ra.

"Rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn, ta còn tưởng là huynh đệ nào tản bộ trên nóc nhà!" Viên Mộc rút kiếm, thấy bọn người Kiều Cẩn Trạch cũng xông tới, sắc mặt gã trầm xuống, "Muốn tới thì tới đi, người đả thương ta chưa chắc đã có thể an toàn rời khỏi."

"Súc sinh, dám bắt cóc muội muội ta! Mau thả muội ấy ra!" Thượng Quan Dịch nhìn bọn họ từ trong phòng bên cạnh giải cứu hai nha hoàn, lập tức rút kiếm muốn giết gã.

Viên Mọc nghiêng người, nhặt gậy gỗ đặt ở góc tường ném qua, lại chỉ vào Trương Nghiên, nói: "Người không phải do ta bắt, ngươi có thể hỏi Kiều thiếu nãi nãi, ta chẳng qua là lấy tiền làm việc, người ta còn phải giao cho Kiều thiếu nãi nãi, các ngươi nên hỏi ả mới đúng."

Trương Nghiên vì nhìn thấy Kiều Cẩn Hiền ở đây mà còn chìm trong khiếp sợ, hiện tại nghe Viên Mộc nói như vậy, vội thề thốt phủ nhận: "Mọi người đừng nghe gã nói bậy, gã bắt cóc Thượng Quan tiểu thư còn muốn bắt cóc ta."

Thượng Quan Linh một chân đá văng phòng chất củi, Thượng Quan Nghệ Dung bị nhốt bên trong suốt ba ngày, lại không chịu ăn gì, lúc này đã rơi vào hôn mê, thời điểm Thượng Quan Linh ôm nàng, nàng còn giãy giụa tưởng có người muốn xâm phạm mình, vừa mở mắt thấy đó là Đại ca, nàng cứ như thế mà ngất đi.

Viên Mộc vừa thấy hắn ôm người ra, lập tức ném bình gốm nhỏ về phía Trương Nghiên, sau đó bỏ trốn, biến mất ở hậu viện. Trác Dạ đưa kiếm che chắn rồi nhanh chóng phi thân đuổi theo.

Thượng Quan Linh nhìn mặt Nghệ Dung sưng đỏ, rút kiếm chỉ vào Trương Nghiên không ai bảo vệ: "Nữ nhân ngoan độc nhà ngươi, Thượng Quan gia và ngươi không thù không oán, vì sao lại bắt cóc Dung Nhi!"

"Không, ta không có, ta không có, ta chỉ là dọa nàng, chỉ là dọa nàng, không cho nàng tới gần Cẩn Hiền, chàng là tướng công của ta." Trương Nghiên nhìn trường kiếm chói lọi kia, liên tục lẩm bẩm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Kiều Cẩn Hiền, "Tướng công, không phải thiếp làm, chàng phải tin tưởng thiếp, việc này không phải thiếp làm."

Thượng Quan Dịch muốn động thủ lại bị Kiều Cẩn Trạch ngăn cản: "Bình tĩnh, hiện tại đã tìm được người, đưa ả về Trương gia là được, nếu ngươi làm ả bị thương, Trương gia sẽ cắn ngược lại."

Vừa dứt lời, Trương đại nhân và Trương phu nhân xuất hiện, Trương Nghiên hoang mang lo sợ thấy họ tới liền nhào vào lòng Trương phu nhân, thân mình run rẩy: "Nương, bọn họ muốn giết con, bọn họ muốn giết con."

Trương đại nhân nhìn Thượng Quan Nghệ Dung đang hôn mê trong lòng Thượng Quan Linh, lại nhìn hai nha hoàn y phục tả tơi đứng gần đó, rất nhanh liền rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nơi này người nào có thể đắc tội, Trương gia vì nữ nhi này, Thượng Quan tướng quân phủ cũng đắc tội, Kiều gia cũng thế.

"Lão phu quản giáo nữ nhi không nghiêm, ta ở đây nhận lỗi với các vị, xảy ra chuyện như vậy là lỗi của chúng ta, Nghiên Nhi tuổi trẻ hồ đồ, hi vọng các vị có thể cho nó một cơ hội, bỏ qua lần này." Trương đại nhân nhìn Thượng Quan Dịch và Kiều Cẩn Hiền, nếu truy cứu trách nhiệm của Trương thị, chuyện Thượng Quan Nghệ Dung bắt cóc sẽ bị nhiều người biết tới, như thế khuê danh của nàng sẽ bị tổn hại, ông ta là nhìn thấy điểm này, vì thế muốn họ hóa lớn thành nhỏ.

"Trương đại nhân, muội muội ta đang hôn mê bất tỉnh, Trương tiểu thư tìm người bắt cóc muội muội ta, hai nha hoàn bên cạnh cũng bị làm bẩn, nếu sáng nay không phải cản được nha hoàn ả phái tới, muội muội ta hiện giờ cũng đã bị kẻ khác vũ nhục."

Thấy Thượng Quan Dịch không chịu nhượng bộ, Trương Nghiên vội rụt người lại.

Trương đại nhân chỉ có thể cười làm lành cầu tha thứ, nói nhất định sẽ xử trí nữ nhi này. Con rể Kiều Cẩn Hiền từ đầu ý cuối không hề mở miệng giúp nữ nhi nói chuyện, trái tim Trương phu nhân theo đó mà trầm xuống.

Thượng Quan Dịch quyết không thể bỏ qua, lần này Thượng Quan Nghệ Dung chịu khổ không thể hóa giải đơn giản như vậy, Trương Nghiên càng sợ hãi, trong miệng bỗng dưng dâng lên mùi tanh, khóe miệng tràn ra máu tươi, hôn mê bất tỉnh.

Viên Mộc đào tẩu, những người còn lại đều bị bắt đưa về Thượng Quan tướng quân phủ. Trương đại nhân đuối lý không nói được câu nào, chỉ đành đưa Trương Nghiên đã ngất xỉu trở về.

Hai ngày sau, Kiều Cẩn Hiền đưa hưu thư tới Trương gia, lúc này Trương Nghiên vừa tỉnh lại, Trương phu nhân vì tránh cho ả lại chịu kích thích, lừa ả nói mấy ngày nay Cẩn Hiền bận rộn, tạm thời không tới.

Chuyện của Trương Nghiên giấu được nhưng tin tức trưởng tử Kiều gia hưu thê truyền khắp kinh thành, lần này Trương Quý Phi dứt khoát không nhúng tay vào, Trương gia vì bồi tội với Thượng Quan gia mà tặng không ít lễ, đồng thời truyền ra tin không tốt về Thượng Quan Nghệ Dung. Thượng Quan gia dứt khoát trả đồ về, không định bỏ qua đơn giản như thế.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3