[Thơ] Sài Gòn
Sài Gòn gọi tôi trong tiếng gió vơi đầy
Nắng chớm hao gầy
Say say hương rượu cũ
Ở một nơi cuộn mình, hóa rêu phong dưới bức rèm ủ rũ
Từng có một Sài Gòn đong nhớ, đong thương.
Sài Gòn bây giờ vẫn lưu tiếng, lưu hương
Thế nhưng màu yêu chẳng vương dài se tóc
Sài Gòn bây giờ chỉ thu mình vào mỗi góc
Với mỗi tâm hồn, mỗi nhịp điệu khác nhau.
Sài Gòn thở dài
Giấu vết rách chưa khâu