MẸ HIỀN YÊU DẤUĐêm dài thao thức không yênThương con phương ấy mẹ hiền buồn...
Thơ
Em cuộn mình trong nỗi nhớ tháng baHương cỏ mật thơm, lúa đương thì con gáiXanh...
Tự hỏi giờ anh hết buồn chưaTừ lúc em đi đã mấy mùaThu về nắng ấm luồng qua...
Kiện mùa thu cướp mất cả bầu trờiVà lỡ tâm đổ lên màu xanh biếcĐể tháng năm...
Cô bé à sao em cắt ngắn điMái tóc đen – thứ mà người đời luôn xem là nữ...
Tặng Thuỳ LinhCó những sớm đông buồn đến nỗi nhớ cũng thành tênhgió run rẩy...