[Truyện ngắn] Chuyện tình yêu
Câu chuyện thứ nhất
Phần 1.
Gã không sợ đau, chết thì lại càng không sợ. Ba mươi lăm tuổi, gã lăn lộn trong nghề cũng quá mười năm. Công việc điều tra án hình sự nguy hiểm và khắc nghiệt đã tôi luyện gã thành một thằng đàn ông cứng cỏi có thần kinh thép, dứt khoát và quyết tuyệt đến lạnh lùng. Những cụm từ "sợ hãi" hay "chùn lòng" đã bị gã xóa khỏi từ điển từ không biết bao nhiêu năm về trước. Gã lì tới mức nhịn ăn nằm mai phục suốt bốn mươi giờ dưới cái lạnh gần không độ ở SaPa mà mặt không đổi sắc, gã cứng tới độ bị súng dí vào đầu vẫn bình tĩnh mỉm cười. Gã vốn tưởng rằng phần não dành cho cảm xúc mềm yếu của gã đã bị tiêu biến và thoái hóa triệt để. Ấy vậy mà giờ đây, gã đang hoảng loạn.
Trước mặt gã, nữ y tá nhỏ nhắn lọt thỏm trong chiếc áo blouse trắng muốt, đôi tay đeo găng đang lướt nhẹ trên chiếc khay đựng đủ loại dụng cụ y tế lỉnh kỉnh. Cô không hề nhìn gã, dù đôi lúc ánh mắt cô có lướt qua nhưng ánh mắt ấy hoàn toàn hờ hững vô cảm hệt như gã chỉ là một mẫu vật sống. Gã thấy tim đập nhanh dần. Thình thịch... Thình thịch... Gã đếm nhịp tim đang đập bùng nhùng, lại thêm luồng gió từ điều hòa thổi xuống làm sống lưng gã lạnh buốt.
Nữ y tá hoàn toàn không phát giác ra vẻ hốt hoảng của gã. Cô chậm rãi lựa chọn, cầm lấy một hộp nhỏ từ khay dụng cụ, nghiêng đầu cân nhắc rồi khóe môi nhếch nhẹ - vẽ thành một nụ cười lạnh nhạt vô tình. Thay đổi nhỏ nhặt ấy không qua nổi mắt gã, và hẳn nhiên nó làm lòng gã càng lạnh. Mồ hôi rịn ướt đẫm hai bên thái dương, gã nhắm mắt rồi hung hăng cắn đầu lưỡi. Sợ gì. Còn có chuyện gì mày chưa trải qua đâu: đạn bắn, dao đâm... mày đều vượt qua được. Vậy chuyện này thì có là gì. Không cần phải sợ! - Trong một tích tắc, phần lí trí trong gã thét lên. Gã hít một hơi thật sâu, và khi mở mắt ra mọi hoảng loạn trong gã đều được xua đi hết. Mặt gã đanh lại, môi mím chặt, đôi mày rậm nhíu lại như thách thức. Gã là công an nhân dân. Gã không sợ!
Ý chí bùng phát của gã bị nữ y tá cảm nhận được. Cô ngẩng mặt, đưa mắt nhìn - lần đầu tiên kể từ khi bước vào phòng cô thực sự "nhìn" gã. Cái nhìn đầy chán ghét chỉ kéo dài trong vài giây. Ngay khi hàng mi dài rủ che khuất đôi mắt, cô cúi người xuống trước mặt gã, chậm rãi mở chiếc hộp... Một cơn đau bất ngờ bùng lên, xoáy thẳng vào phần bụng dưới rồi đánh thốc lên đại não làm gã tái mặt. Gã nghiến chặt răng. Cái lưng thẳng tắp từ từ gục xuống.
Trong đầu gã, phần lí trí lại bắt đầu cất tiếng - Đứng thẳng người, chỉ đau như kiến cắn, sợ mẹ gì. Thẳng lưng! - nhưng gã không bị nó thuyết phục, gã thiếu điều rít thành tiếng "Im mồm. Tao không sợ. Mẹ nhà nó... Tao ngượng!". Lần này thì tiếng lải nhải của lí trí im bặt. Gã thở hổn hển, cúi đầu, cái mặt vẫn trơ trơ nhưng hai tai đã hóa đỏ như đít khỉ.
Phải, gã đang ngượng. Gã, cũng chỉ là con người.
***
"Thằng đó là đồ ma cô bệnh hoạn! Tao thật muốn cắt phăng cái của quý của gã đi!" - Hải An vừa gầm gừ vừa lấy tay phác một động tác chém ngang làm Tiên không nhịn nổi cười lăn lộn.
"Sao mày dám chắc gã là đồ ma cô bệnh hoạn? Nhỡ đó chỉ là tai nạn thì sao?" - Tiên ôm bụng cười, rồi hỏi vặn.
Nghe con bạn hồ nghi, Hải An sầm mặt:
"Dẹp! Mày đừng ngu. Tai nạn kiểu đó thì phải đi khám nam khoa chứ. Có thằng đần nào bị kẹt thằng nhỏ vào khóa quần mà chạy tới khoa ngoại bệnh viện không."
"Ngộ nhỡ người ta gấp quá..."
"Xì, mày biết gì. Thằng cha này mặt mày bặm trợn sừng sỏ lắm, lúc tao chuẩn bị đồ để tháo khóa gã còn trừng tao thách thức. Cái mặt ấy không phải dân anh chị thì tao đi đầu xuống đất!"
"Thật hả?"
"Tao dọa mày chắc. Với cả lúc tan ca tao nghe mấy chị nói hồi sáng có tội nhân bị thương khi bỏ chạy được mấy anh công an tháp tùng tới viện. Tao nghi là thằng cha này lắm! Khéo đang mua dâm, công an xông vào, hốt quá nên mắc kẹt. Chạy không nổi mới bị công an xách vào viện. Tao mà biết thế, lúc sáng tao xiết cho phát!"
Ý nghĩ độc ác của Hải An khiến Tiên không khỏi rùng mình, gật gù:
"Hải An, mày có tố chất làm kẻ ác!"
Phần 2.
Chín giờ sáng, bệnh viện đông muốn nghẹt thở. Người nêm kín hành lang. Gã nhíu mày, trầm mặt len qua những con người đủ lứa tuổi già trẻ đang lướt đi trong vạ vật mệt mỏi. Gã thu vào mắt đủ loại cảm xúc: buồn rầu, ủ dột, bất an, lo lắng... Đủ loại cảm xúc, duy chỉ thiếu nụ cười. Cũng đúng, người ta chỉ tới viện khi có bệnh, mà đã có bệnh thì ai muốn mỉm cười. Gã ngẫm nghĩ rồi chặc lưỡi khâm phục những con người khoác trên mình chiếc áo blouse trắng. Nghĩ mà xem: ngày ngày tất bật với hàng tá công việc, tiếp xúc với hàng trăm con người bệnh tật thiếu sức sống đến cỗi cằn - nếu đặt gã vào môi trường này thì gã e chỉ sau vài tuần gã từ khỏe mạnh cũng biến thành con bệnh. Vậy mà những bác sĩ, những y tá này vẫn vững chãi như thường.
Và thậm chí họ còn mỉm cười...
Trong một thoáng, đôi chân gã như bị nền nhà hút chặt. Gã thấy cô. Ngay phía trước, chỉ cách gã tầm chục mét, cô đang bê khay thuốc và trên môi rạng rỡ nét cười. Vẫn dáng người nhỏ nhắn, cô bước đi những bước thong thả nhưng khóe môi vương nụ cười không hề che giấu. Nụ cười tươi rói, sáng bừng vẻ thanh xuân căng tràn sức sống và hi vọng. Gã ngẩn người, trái tim gõ lên một chặp âm thanh lệch tông kì quặc.
...
Thành "cối" chào gã bằng nụ cười lương y mẫu mực, nhưng trực giác gã lại thấy rằng nụ cười này có tới tám phần mát mẻ chọc khe nhau. Quả nhiên chưa dứt ý cười Thành "cối" đã phang ngay cho gã một câu chào hỏi:
"Thằng nhóc thế nào? Sứt đầu mẻ trán gì không? Chắc là không, em An là y tá tao tin tưởng nhất, làm ăn cẩn thận lắm. Nhỉ!"
Gã nghe mà muốn ói máu. Nhìn cái bộ mặt nhây nhây của thằng bạn bác sỹ mắc dịch, gã nén giọng gầm gừ.
"Cha mày!"
"Uậy! Cái thằng! Nói nghe mất đoàn kết."
"Chửi mày vậy là nhẹ. Thằng chó. Đem con bỏ chợ. Lẽ ra không nên tin tưởng mày!"
"Ơ hay. Tao cố ý đâu mà chửi tao. Hôm ấy tao có ca cấp cứu gấp mới phải giao mày cho em An, mày biết rõ còn gì. Với cả, tự mày gây việc cho mày trước chứ lỗi của tao à."
Thành "cối" nhún nhún vai phân bua nhưng mắt vẫn cười tít. Gã hít sâu, cố nén cái ý nghĩ muốn đấm thẳng vào bộ mặt bảnh bao nhăn nhở ấy. Ừ thì vốn là do gã sơ sẩy. Hai ngày trước, gã nhận lệnh truy bắt một phạm nhân. Tên này là nhân chứng vô cùng quan trọng trong một vụ án hình sự lớn nên cấp trên đặc biệt coi trọng kế hoạch truy bắt này. Chỉ không ngờ lực lượng công an bên gã chưa kịp trở tay thì tên này đã bị đồng bọn ra tay diệt khẩu dẫn tới bị thương nghiêm trọng. Gã cùng đồng đội buộc phải áp tải tên này tới viện để cứu chữa. Vậy rồi gã sơ xuất gặp tai nạn đáng xấu hổ trong toilet, do quá bối rối gã đã gọi điện cầu cứu Thành "cối" - thằng bạn làm bác sỹ trong viện, rồi lại do quá tin tưởng bạn mà gã tha nguyên chú chim kẹt tới phòng khám khoa ngoại, thế rồi gã bị Thành "cối" bỏ rơi, rồi cô bước vào và cơn ác mộng mang tên xấu hổ chính thức bủa vây, ám ảnh gã tới mất ngủ. Nghĩ cũng kì, gã xông pha chinh chiến suốt bao năm, nguy hiểm và áp lực không làm hề gã lo lắng vậy mà gã lại mất ngủ vì một chuyện cỏn con như thế. Gã lắc đầu, đổ lỗi cho tình huống "đụng chạm" quá đặc thù. Và phần nhiều cũng do mày già đầu mà chưa hề gần gũi con gái. Một loạt ý nghĩ chạy loạn trong đầu khiến tai gã đỏ bừng. May mắn là Thành "cối" không ép gã quá, hắn chỉ khẽ cười rồi đổi chủ đề.
"Tên kia, để ở đây có ổn không?"
"...Hẳn là không sao. Luôn có ba người trông chừng, tao cũng hay ghé qua xem xét." - Gã nghiêm túc gật đầu. Trong công việc, đầu gã rất "lạnh".
"Sẽ không có gì ngoài ý muốn đâu nhỉ!"
"Mong là thế. Tao sẽ nhắc trông chừng kỹ hơn... Y tá của phòng đó để một người thôi nhé."
"Tao biết."
"Ờ..."
Gã gật đầu đáp lời, nhưng lạ là khi thốt ra chữ "y tá" trong đầu gã lại hiện lên một bóng hình mềm mại. Tai gã ửng hồng, tim nảy lên một nhịp lạc tông lạc quẻ. Gã quay mặt, che giấu vẻ lúng túng của mình bằng một câu chào.
"Thôi, vào làm đi. Tao ngó qua phòng bệnh rồi về cơ quan."
Dứt lời, gã xoay gót, và "Bộp" - gã đụng thẳng vào một vóc người nhỏ nhắn. Gã trợn mắt, đứng hình. Là cô! Va chạm làm khay thuốc trên tay cô đổ tràn ra đất. Cô hốt hoảng ngồi thụp xuống nhặt những vỉ thuốc nằm tung tóe trên sàn. Bàn tay thon nhỏ thoăn thoắt xếp từng vỉ thuốc vào hộp. Biến cố làm gã cũng bất ngờ, sau mười giây đơ gã bần thần cúi người, nhưng chưa kịp giúp cô thì tầm mắt gã dừng lại phần gáy cô đang phô ra trước mắt.Trắng và mịn hệt như bơ đun chảy - cái ý nghĩ ấy vừa nảy ra giây trước thì giây sau một ý nghĩ khác ập tới - Thật muốn chạm vào và ve vuốt.
Cái ý nghĩ quái đản làm gã sững người, chết trân như trúng gió. Trong tích tắc, đại não gã trở nên trì trệ. Không thể suy nghĩ. Không thể suy nghĩ bất cứ điều gì! Gã nắm chặt tay, bước vội như trốn chạy.
***
"Tao biết chắc thằng cha đó không ra gì mà! Nay vô tình gặp lại, gã tông vào tao, làm đổ hết khay thuốc mà một câu xin lỗi cũng không được. Đã thế còn cắp đít chạy thẳng." - Giờ cơm tối, Hải An một tay múa đũa và cơm, tay còn lại chém như nhạc trưởng. Thái độ hung hăng làm Tiên nghệt mặt, thở dài.
"Nhỡ đâu người ta có việc gấp..."
"Gấp cái con khỉ. Loại biến thái ấy gấp gì. Hôm trước nhìn đã ngứa mắt, nay nhìn lại càng sôi máu!"
"Ha ha... "
"Ha ha cái đầu mày. Gặp cha đó là rước bực mình. Đàn ông kiểu đó: mua dâm, bặm trợn, bất lịch sự... Nếu như có còn gặp lại, tao thề sẽ tính sổ cả vốn lẫn lời!"
"Mày tính kiểu gì?"
"Giết con chim nhại, để tóc mái, đái ngồi!"
Câu nói của Hải An làm Tiên sặc cơm đến đỏ mặt. Con bé trợn mắt, đấm ngực, ho sù sụ rồi thốt ra đúng sáu từ:
"Mày mới là đứa biến thái!"
...
Phần 3.
Hải An cảm thấy không khí ở khoa có phần khác lạ. Căng thẳng hơn mọi ngày. Mặc dù không ai nói rõ có chuyện gì xảy ra nhưng chắc chắn vấn đề tới từ phòng bệnh số sáu - nơi phạm nhân Lại đang nằm điều trị. Tuy Hải An không phụ trách phòng này nhưng cô biết suốt tuần vừa rồi luôn có ba người (chắc là công an) quanh quẩn canh chừng ngoài cửa phòng. Có điều từ tối qua, số công an mặc thường phục đã tăng thêm hai người nữa và mặt ai nấy đều nghiêm trọng như có bom trong túi áo. Họ canh chừng trong và ngoài cửa phòng, soi xét tất cả mọi thứ trong tầm mắt - và chuyện này vô hình làm không khí trở nên trầm trọng. Chỉ tới giờ cơm trưa Hải An mới loáng thoáng biết chút ít tình hình. Cô vô tình gặp cậu công an trẻ nhất nhóm lúc mua cơm ở căn-tin, sau khi bị Hải An chọc vài câu thì cu cậu mới cười ngại ngùng.
"Rất xin lỗi đã làm phiền mọi người, nhưng hiện vụ án đang ở thời điểm cuối. Nhân chứng này là nút thắt quan trọng nhất nên bên em phải cảnh giác bảo vệ cẩn thận. Mọi người thông cảm, qua vài hôm nữa thôi."
Sau đó, nhận ra Hải An có vẻ hơi bất an, cậu chàng lại cười hiền.
"Chị đừng lo, cũng chỉ là biện pháp đề phòng thôi ạ. Tụi em có năm người, đủ xoay sở. Chị cứ làm việc như thường, nếu có kẻ khả nghi thì báo cho em, bọn em sẽ xử lý."
"Kẻ khả nghi?"
"Vâng. Những người có thái độ bất thường, không tự nhiên."
"... Chị chưa hiểu lắm, nhưng nếu có người như vậy chị sẽ báo lại."
"Vâng. Mà em chỉ dặn phòng xa thế chứ chưa chắc sẽ có chuyện đâu ạ."
Nhìn cậu công an trẻ chào lễ phép rồi đi xa dần, Hải An bỗng thấy lòng có chút nao nao như lo lắng. Lo lắng? Ôi thôi nào, mình chỉ là một y tá quèn, chuyện to tát chả tới lượt mình. Cảm giác bất an vừa len lỏi ngay lập tức bị dập tắt, Hải An ôm suất cơm, ăn ngấu nghiến. Cơm gà, cô thích cơm gà.
...
Sau bữa trưa, Hải An ôm một bụng no căng ì ạch leo cầu thang lên tầng ba. Còn nửa tiếng nghỉ trưa nữa, cô muốn tranh thủ chui vào phòng ngủ một chút. Gần đây cô ăn nhiều và rất thèm ngủ, nói như Tiên thì cô "có xu hướng tiến hóa thành lợn" vậy nên cô mới chọn đi cầu thang bộ với hi vọng làm chậm "quá trình tiến hóa" phải gió ấy. Đang lật đật cất bước thì ánh mắt cô chạm phải một bóng người. Chính gã - chim kẹt! Chiều cao khủng, áo đen, quần đen, cái mặt bặm trợn đi cùng với quả đầu một phân làm gã nổi bần bật. Nhìn bộ dạng gã, trong ngực cô trào lên vẻ chán ghét khó hiểu. Gã đang đi dọc hành lang, tay nhét túi quần, và mắt ngó nghiêng liên tục. Giờ nghỉ trưa nên hành lang khá vắng, thành ra cái bộ dạng ấy của gã nhìn rất giống một kẻ đang lén lút rình mò. Lén lút rình mò? Cơn mệt mỏi bỗng dưng tan hết, Hải An mím miệng, chăm chú nhìn. Dường như cảm giác được có người theo dõi, gã ngẩng đầu tìm kiếm; chạm phải ánh mắt cô, gã sửng sốt, rồi cúi đầu lẩn thẳng. Hải An không khỏi ngẩn người. Thái độ này... Gã có vẻ giống kẻ khả nghi?
...
Gã bị cô bắt gặp khi đang kiểm tra xung quanh phòng bệnh. Trong chiếc áo blouse trắng, nhìn cô nhỏ xíu - nhỏ tới nỗi gã nghĩ rằng mình có thể ôm trọn bờ vai ấy vào lòng chỉ với một vòng tay. Gã cũng không thể lí giải vì sao cứ gặp cô thì gã lại nảy sinh những suy nghĩ ham muốn sở hữu như thế. Đúng là gã chưa từng gần gũi con gái, nhưng trong công việc gã cũng chứng kiến và tiếp xúc không ít phụ nữ, vậy thì đâu thể đổ tại những thất thố gần đây của gã là do "tinh trùng lội não" chứ. Nghĩ đi nghĩ lại, lí do hợp lý nhất là vì gã có cảm xúc đặc biệt với cô. Kết luận này lại làm gã càng bối rối tợn, vậy nên lúc bắt gặp ánh mắt cô gã đã lựa chọn bỏ chạy. Ngồi dưới ghế đá, nghĩ lại những biểu hiện của mình gã không khỏi thấy mất mặt. Mày thật vô dụng!
Đúng lúc này, điện thoại gã đổ chuông. Số nội bộ. Giọng thằng cu lính mới vang lên gấp gáp.
"Có biến. Phát hiện hai đối tượng khả nghi. Hiện bốn đồng chí đang truy đuổi về phía cổng chính!"
Nghe dứt câu, gã nhét điện thoại vào túi quần, vẻ uể oải ngay lập tức thu liễm. Gã nhanh nhẹn đứng bật dậy, ánh mắt chỉ còn kiên nghị cùng quyết đoán. Gã định hướng rồi lao vụt đi trên những bước chạy dài.
...
Có chuyện! Khi Hải An ra khỏi toilet cô nhận thấy một loạt bác sỹ, y tá đang vội vàng chạy về phòng số sáu. Cô nghe thấy tiếng bác sỹ Thành đang to tiếng chỉ huy.
"Tình hình nguy kịch. Đưa vào phòng cấp cứu."
Lớn chuyện rồi! - lòng Hải An bỗng nặng như đá đè, cô rảo bước chạy lại gần. Bất chợt, cô thoáng thấy một bóng người chạy vụt qua góc hành lang phía ngược lại. Một người đàn ông, áo đen... Là gã? Tim Hải An bỗng đập thình thình. Trong nháy mắt não bộ của cô phân tích tình huống với công suất của một siêu máy tính. Lần đầu gã xuất hiện là ngày phạm nhân nhập viện. Gã luôn lén lút, lẩn trốn. Và bây giờ, phạm nhân gặp nguy hiểm, gã bỏ chạy. Lối gã vừa chạy sẽ dẫn ra hành lang nối thông với khu nhà khám bệnh cũ, khu nhà này đang bỏ trống chuẩn bị xây lại. Những tình tiết nhỏ nhặt liên kết lại đưa ra một kết quả làm Hải An lạnh người. Gần như không cần suy nghĩ, cô xoay người đuổi theo.
Phần 4.
Hải An thục mạng chạy. Lười vận động lâu ngày khiến cô nhanh xuống sức, tim đập nhanh và mệt tới hít thở không thông. Thằng cha kia, sao chạy nhanh vậy. Cô đã băng qua hành lang, chạy sang khu phòng khám cũ nhưng không thấy dấu vết nào của gã. Có lẽ gã đã xuống tầng dưới? Hải An há miệng thở hổn hển, vừa tự trách bản thân lẽ ra lúc trưa nên xin số điện thoại của cậu công an trẻ, lẽ ra lúc thấy gã khả nghi nên báo lại ngay, lẽ ra cô không nên ăn no quá... Mà quan trọng nhất là lẽ ra cô không nên liều lĩnh đuổi theo thế này. Đứng giữa khu phòng khám cũ kỹ xập xệ không một bóng người, cô bỗng rùng mình, cảm giác lo lắng len lỏi vào từng ngóc ngách cơ thể khiến cô sởn gai ốc. Vậy rồi ngay lúc cô định quay về thì từ tầng dưới vọng lên tiếng động và cả tiếng người la hét. Nghe như tiếng đánh nhau? Tiếng đánh nhau?
Hải An dừng lại giữa lưng chừng cầu thang. Ngay trước mắt cô, dưới sảnh, hai người đàn ông đang lao vào vật lộn kịch liệt. Là chim kẹt, và một thanh niên có gương mặt non choẹt. Cậu ta chắc là công an. Thấy tình hình như vậy, tảng đá trong lòng Hải An buông dần. Cô nép vào chỗ khuất, chăm chú theo dõi.
Phía dưới, hai tên đàn ông vẫn đang so kè quyền cước. Chim kẹt có vẻ áp đảo hơn, gã liên tiếp tung đòn móc và các thế đánh bằng khuỷu tay - đòn nào đòn nấy dứt khoát, chắc nịch. "Rõ ràng là đánh đấm thành quen" - Hải An nhìn mà nghiến răng ken két - "ra tay đủ hiểm, đồ khốn." Cô chú ý thấy một con dao rơi giữa hai người, và tay cậu thanh niên có vết máu. "Khốn nạn, lại còn chơi dao!" - Hải An trầm giọng gầm gừ. Dưới sảnh, cậu thanh niên bị gã áp đảo, chỉ có thể dùng tay che chắn phần đầu; dù cậu có đôi lần đánh trả nhưng hình như do yếu hơn nên cú trả đòn của cậu hệt như "muỗi đốt inox". Thấy cậu thanh niên đuối sức, chim kẹt tấn công càng mạnh. Gã liên tiếp tấn công, quay cậu thanh niên như quay dế, rồi sau cùng gã vận lực tung một cú đá hiểm tầm cao. Cú đá trúng ngay đầu, cậu thanh niên ngã sấp xuống sàn. Nhanh như cắt, gã chồm lên, bẻ quặt hai tay cậu ra sau lưng.
Chứng kiến tới đây Hải An nhịn không nổi. Nhìn cậu thanh niên nằm bẹp trên sàn, gương mặt bầm dập rỉ máu, lửa giận trong cô bùng lên dữ dội. Không chần chừ, Hải An đứng phắt dậy, chạy xuống dưới sảnh, rút giày và ném thẳng tay.
"Thằng cờ hó!"
Tiếng thét lói chói làm cả hai tên đàn ông kinh hãi giật mình, chưa ai kịp phản ứng thì ngay sau đó một chiếc giày đế mềm rơi ngay chóc đầu chim kẹt và nảy cái "póc". Chim kẹt tròn mắt nhìn cô đang nhe nanh trợn mắt. Gã đớ người, cánh tay đang khóa cậu thanh niên vô thức nới lỏng. Cơ hội! Trong nháy mắt, cậu thanh niên thu tay, vận lực thụi thẳng khuỷu tay vào mặt gã, rồi nhân lúc đó vùng dậy lao ra vồ lấy con dao. Cục diện chuyển biến làm Hải An trong bụng mừng thầm. Tuy nhiên, ngay sau đó cô phát hiện có điều không ổn. Cậu thanh niên cầm con dao, chĩa về phía chim kẹt nhưng ánh mắt cậu ta liên tục liếc về phía cô. Và ánh mắt đó bất thiện. Trong nháy mắt, Hải An gần như hiểu rõ vấn đề. Bỏ mẹ, chửi nhầm người rồi. Gã thanh niên lăm lăm con dao, lao thẳng về phía Hải An.
"Nguy hiểm! Chạy đi!"
Hải An nghe thấy tiếng chim kẹt hét, cô cũng muốn chạy, nhưng đôi mắt vằn máu của tên thanh niên như có ma lực khiến cả người cô không thể cử động. Áp lực nguy hiểm khiến cô chẳng thể làm được gì ngoài đứng chôn chân và cảm nhận sự sợ hãi. Tim cô đập dồn dập nhưng phổi dường như hít không thông. Không khí vón cục và mắc lại ngay cuống phổi làm lồng ngực cô đau tức, ngột ngạt tới muốn xỉu. Mùi máu tanh tràn tới ngày càng gần...
Ngay khoảnh khắc Hải An nghĩ mình sắp bị thộp cổ thì tầm mắt cô chợt tối sầm. Chắn trước mặt cô là chim kẹt. Trong thoáng chốc, cô bị đánh úp bởi mùi đàn ông mạnh mẽ ập thẳng vào mặt. Cô đối mặt với lồng ngực gã - vòm ngực rộng với cảm giác vững vàng. Khoảng cách giữa hai người gần tới mức cô cảm nhận được hơi ấm đang tỏa ra từ vòm ngực rộng và cả hơi thở nam tính đang bao phủ quanh mình. Sợ hãi, lo lắng trong cô được xua tan hết. Ngực bớt đau, cô có thể thở lại được - cô hít thật sâu, như muốn ghi nhớ mùi vị nam tính này vào trong tâm khảm. Trái tim cô như ngân nga những tiếng nhẹ nhàng. Gã dùng lưng che chắn cho cô. Trước khi đẩy cô ra phía sau, cô kịp nghe gã nói một câu thật nhẹ, chỉ hai từ.
"Đồ ngốc!"
Sau đó là mùi máu tanh nồng.
...
Gã trúng một nhát dao dài. Gã cảm nhận được mũi dao thọc sâu, xé toạc phần cơ lưng và máu từ đó tuôn xối xả. Con mẹ mày! - Gã nghiến răng, mặc kệ vết thương, xoay người đối diện với thằng du côn ranh con. Vẻ mặt khát máu của thằng khốn làm gã sôi tiết. Gã biết tình trạng của mình, phải đánh nhanh thắng nhanh nếu không muốn hỏng hết. Gã mím môi, mắt khóa chặt thằng lỏi, rồi bất chợt vung quyền...
...
"Mày không biết đâu. Anh ấy đấm, đấm, rồi tung người đá như này nè... Vù một cái, quặp lấy cổ thằng kia quật xuống cái hự. Thằng kia xụi luôn. Ra đòn quá đẹp, bay người như Chân Tử Đan."
Nhìn Hải An vừa kể vừa nhảy nhót minh họa, Tiên cười rinh rích.
"Mày kể không thôi đi, mày minh họa như Tôn Ngộ Không chổng mông bắt chấy chứ Chân Tử Đan nỗi gì."
"Gì chứ. Anh ấy xịn thật mà. Anh ấy xử đẹp thằng kia rồi mấy gã công an khác mới chạy tới. Mà bọn tội phạm cũng ghê, dùng hai thằng làm mồi nhử công an đi hết, sau đó mới sai thằng sát thủ chính vào khử anh công an còn lại và nhân chứng. May là anh ấy phát hiện kịp, vậy nên nhân chứng và anh công an kia được cứu kịp thời. Phán đoán quá chuẩn luôn! Mà lúc anh ấy nghiêm túc nhìn rất đàn ông nhé..."
"Tao nhớ bữa trước mày một câu gã, hai câu gã... Sao nay cứ mở miệng là anh vậy nè?"
"... Có hả? Thì lúc đó tao hiểu nhầm anh ấy nên mới vậy thôi. Hơn nữa, một người đàn ông như thế đáng phục mà... Gửi gắm một người như thế... cũng đáng."
Câu trả lời của con bạn cùng phòng làm Tiên trợn mắt.
"... Gửi gắm? Mày vừa nói gửi gắm?"
"... Có hả?"
"Đừng giả ngu! Khai ra ngay!"
"Ờ thì... gửi gắm là gửi gắm đó chứ sao. Thật may hôm đó ra tay nhẹ nhàng chứ không có xiết... Hàng họ cũng thật ngon lành. Chiến sĩ công an Trần Trọng Đạt, anh chạy không thoát đâu... Ha ha... Thôi tao đi tắm nha."
"Trời... Cái gì... Đứng lại, nói cho rõ, con quỷ..."
...
End.
-- o0o --