[Tự sáng tác] Dưới chiếc ô màu xanh
Tôi yêu anh, không quá dài cũng không quá ngắn. Tình yêu cứ chầm chậm len lỏi khắp trái tim tôi. Cho tới một ngày tôi nhận ra, bản thân mình chỉ vì anh mà sống. Bạn có thể nói tôi ngu ngốc, tôi khờ dại, tôi mặt dày, khi yêu một người không hề yêu mình. Lặng lẽ nhìn anh từ xa, lặng lẽ quan tâm anh từng chút một. Trái tim lần đầu yêu của tôi vì anh mà không ngừng thay đổi tần số.
Dưới cái nắng gần bốn mươi độ, không khí ngột ngạt khiến cho con người ta khó chịu. Tôi đầu trần đi bộ từ trường ra bến xe bus. Lúc sáng do dậy muộn nên không mang theo áo chống nắng hay ô. Tôi dần cảm thấy bực mình hơn là hối lỗi vì sai lầm của bản thân. Lúc tôi đang hoa mắt vì cái nắng lúc mười hai giờ trưa, hai bên đường chẳng có cái cây nào, anh xuất hiện. Với nụ cười tự nhiên, anh cho tôi mượn một chút bóng râm từ chiếc ô màu xanh của anh. Cái nóng trên đầu tôi cũng dần dần nguội bớt. Tôi mỉm cười lịch sự cảm ơn anh. Chúng tôi im lặng trên đường đi ra bến đợi xe bus.
Anh không mở lời, tôi cũng hoàn toàn im lặng. Xe bus tầm giờ tan học có rất đông học sinh, sinh viên. Chen lấn mãi mới lên được xe, tôi không muốn phải đứng ở bến bus với cái bụng đói meo của mình. Hình ảnh anh cũng nhanh chóng biến mất trong tâm trí tôi.
Tôi vẫn tiếp tục cuộc sống sinh viên tươi đẹp của mình. Sáng đi học, trưa ngủ tầm một hai tiếng, rồi thời gian còn lại ôm laptop nghe nhạc, đọc báo, đọc truyện, xem hoạt hình. Tôi có thể bận nhiều thứ: bận chơi, bận xem phim, bận đọc truyện,... nhưng tuyệt nhiên không bao giờ bận học. Chỉ khi nào kết thúc giai đoạn học, có một tháng để thi, tôi mới bắt đầu thức khuya cày bài. Đương nhiên kết quả học tập của tôi chỉ dừng ở mức tạm ổn, chứ không phải là tốt. Mặc dù nhìn điểm của đám bạn cao tôi cũng thấy thích, nhưng động viên bản thân cố gắng như vậy. Tôi không làm được. Đúng hơn, tôi không tự ép bản thân làm, mặc dù kết quả đó tốt cho chính tôi.
Sau khi cùng nhóm bạn ăn uống no say chúc mừng sinh nhật lần thứ hai mươi hai, tôi dọn dẹp lại nhà cửa. Chợt cảm thấy thèm món mỳ, tôi quyết định đi chợ mua đồ cần thiết. Trên chiếc xe đạp màu xanh bốn năm đại học, tôi vẫn cảm nhận thấy cái nóng của xế chiều. Hơi nóng qua lớp áo chống nắng, khiến cho người tôi vã mồ hôi. Tôi dùng tốc độ tối đa của bản thân, mua thật nhanh đồ để về nhà. Nhưng chính vận động quá nhiều, lúc về tới nhà, cái áo phông của tôi ướt đẫm mồ hôi. Một mùa hè nóng nực đã trôi qua như thế.
Mùa đông, tôi bận rộn với những cuộn len đủ màu sắc. Tôi có sở thích đan len, móc len để làm khăn, áo hay thậm chí là tất chân. Mặc dù chẳng có đồ nào làm cho mình. Thời tiết lành lạnh, cuộn mình trong chiếc chăn bông ấm áp, lắng nghe những bài hát nhẹ nhàng, và đan len. Đó là quãng thời gian hạnh phúc của tôi.
Vào kì thực tập, trong khi đám bạn học được gia đình gửi gắm vào những vị trí thích hợp, tôi vẫn loay hoay không biết ở đâu. Nếu không có chỗ thực tập, nhà trường sẽ sắp xếp, nhưng nghe chừng đám bạn kháo nhau, không tốt lắm. Thành tích học tập của tôi cũng chỉ tàm tạm, vào những công ty lớn yêu cầu rất cao, tôi đành chọn những công ty nho nhỏ. Chị gái hơn tôi hai tuổi, cũng đang làm cùng ngành, nhưng không thể giúp đỡ được nhiều. Tôi xác định tự lực cánh sinh.
Mang hồ sơ cùng bảng điểm “hơi đẹp” của mình đến một vài công ty, phỏng vấn qua loa một vài câu, cuối cùng vẫn không nhận. Cảm giác dư vị Tết vẫn còn đọng lại. Từng dòng người trên phố ai ai cũng mang tâm trạng vui vẻ, chỉ mình tôi là buồn chán.
Buổi tối ôm laptop kêu gào với đám bạn, gọi điện thoại hỏi thăm bố mẹ dăm ba câu, tôi lại tiếp tục xem hoạt hình. Giải tỏa tinh thần bằng hoạt hình hay nghe nhạc luôn là cách tốt nhất.
Một tuần trôi qua, tâm trạng càng ngày càng tệ. Mặc dù bên ngoài luôn mỉm cười, nhưng trong lòng tôi điên cuồng lo lắng. Bạn bè đều có chỗ thực tập hết cả rồi, còn tôi vẫn bơ vơ, biết lấy gì làm báo cáo thực tập bây giờ? Trưa ăn xong miếng bánh mỳ thì điện thoại reo. Cô bạn cùng lớp hỏi thăm tình hình thực tập của tôi, hảo tâm giới thiệu cho tôi một chỗ quen của mẹ cô ấy. Tôi cảm động tới phát khóc. Ngay buổi chiều đã có mặt tại công ty bạn giới thiệu. Sau vài lần hít thở sâu lấy can đảm, tôi mới đẩy cửa bước vào. Công ty không lớn, nhưng được bày biện khá ngăn nắp và sạch sẽ.
- Chúng tôi còn đang đoán em định đứng ở cửa công ty bao nhiêu lâu nữa?
- Dạ??? – Tôi hoang mang chẳng hiểu gì.
- Thì thấy em cứ ngó nghiêng ở cửa mãi không thấy vào, chúng tôi rảnh rỗi ngồi cá cược với nhau thôi. Em hôm nay tới đây xin thực tập à? – Một cô gái xinh đẹp đang ngồi ở bàn cười cười với tôi.
Đối với tôi, những người xinh đẹp luôn có ấn tượng tốt, và rất được yêu mến.
- Vâng ạ.
- Em đưa hồ sơ đây.
- Dạ, đây ạ.
Chị gái xinh đẹp xem xét qua loa rồi để xuống bàn. Tôi bắt đầu thực tập tại công ty nho nhỏ. Công việc cũng không quá bận rộn. Thỉnh thoảng có cùng mấy cô bạn tụ tập, gặp mặt giáo viên hướng dẫn. Quãng thời gian còn lại của đời sinh viên cứ thế trôi qua. Khi cầm tấm bằng tốt nghiệp trong tay, bất giác tôi luôn mỉm cười. Quá khứ.
Tôi tốt nghiệp. Bố mẹ còn đang chạy vạy tìm việc làm cho tôi. Làm con gái, nên cần có một cuộc sống ổn định, có việc làm ổn định, rồi lấy chồng, sinh con. Cuộc đời tôi, đều được bố mẹ nâng đỡ, chỉ đường, bao bọc. Bản thân cũng cảm thấy chẳng cần cố gắng. Trong thời gian chờ đợi, tôi có làm thêm để tích lũy kinh nghiệm.
Một buổi chiều mùa thu, sau khi ăn hết ba cái kem, tôi mới rời khỏi Tràng Tiền. Vị ngọt và lạnh khiến cho răng và lưỡi tôi mất cảm nhận vị giác. Đứng ở bến đợi xe bus, bất giác tôi nhớ tới anh. Một người lạ trên đường kí ức. Mỉm cười ngô nghê.
Không biết anh bây giờ như thế nào nhỉ? Tôi cố tưởng tượng về một hình mẫu nào đó, bởi hình ảnh của anh như thế nào tôi cũng không nhớ rõ.
Cuối tuần, tôi tự mình đi chơi. Mua vé xem phim cùng đồ ăn, tôi bước vào rạp. Thể loại yêu thích của tôi là kinh dị. Hiếm lắm mới tìm được phim phù hợp. Xem ở rạp đương nhiên sẽ nhiều cảm xúc hơn ở nhà. Đến khi bước chân ra khỏi cửa, thần kinh tôi vẫn còn chìm đắm trong bộ phim. Quả thật tuyệt vời.
Ghé Lotte mua một phần cơm gà. Một ngày cuối tuần thú vị trôi qua. Tôi hai mươi ba tuổi, vẫn chưa có người yêu. Nhiều lúc cũng thấy chạnh lòng. Nhưng rồi bản thân luôn có cách giải tỏa stress nên chẳng bao giờ tôi buồn quá lâu. Valentine mấy anh đồng nghiệp cùng phòng cũng tặng cho một ít socola. Thời gian cứ êm đềm trôi.
Cuộc đời tôi cứ bình lặng như vậy, nếu như không gặp anh. Dưới cơn mưa tầm tã của tháng bảy, những con đường đầy nước do hệ thống thoát nước chưa xử lý kịp. Tôi đeo túi vào một bên, xắn cao ống quần, tay xách đôi giày cao gót màu đen, một tay cầm ô bước đi. Mưa to khiến cho ống quần của tôi gần như sắp ướt hết. Tôi cố tránh những chiếc xe ô tô đang đi trên đường. Lỡ như nó tạt cho một cái thì người tôi sẽ ướt hết. Thực ra tôi thích tắm mưa, cũng muốn dầm mưa. Nhưng mà ướt quá, tôi sợ xe bus không cho lên. Đi trên con đường dài, đôi mắt tôi thoáng qua một hình ảnh. Một chàng trai đang đứng trú mưa dưới mái hiên một quán đóng cửa, sơ mi trắng, quần tây trông rất lịch sự. Đôi mắt anh không ngừng nhìn vào đồng hồ đeo trên tay, có vẻ vội. Chẳng biết lúc đó tôi nghĩ gì, bước tới hỏi anh có muốn đi cùng không. Anh nhìn tôi sững sờ ba giây, mỉm cười cảm ơn và cùng tôi che chung chiếc ô nhỏ.
Cảm giác này khiến tôi lại nhớ tới mùa hè năm ấy, bất giác mỉm cười.
Lần thứ hai, tôi gặp lại chàng trai đó. Anh là giám đốc mới của văn phòng nơi tôi làm việc. Anh lịch thiệp, ga lăng. Các cô gái cùng văn phòng đều luôn lấy anh làm đề tài bàn tán lúc rảnh rỗi. Tình yêu công sở, tôi không hi vọng.
Chúng tôi thỉnh thoảng có ăn cơm cùng nhau. Anh và tôi cũng trao đổi số điện thoại. Anh là một người đàn ông thông minh, và tôi thích đàn ông thông minh. Nói chuyện với anh rất thích. Dần dần, tôi nhận ra mình nhớ anh nhiều hơn. Quan tâm tới biểu cảm của anh nhiều hơn. Cho tới một ngày, tôi nhận ra mình đã yêu anh. Tôi không phải kiểu con gái mạnh mẽ, chủ động tiếp cận. Tôi thăm dò anh, muốn biết tình cảm của anh. Nhưng khi tôi còn chưa biết anh có yêu tôi hay không, thì cô ấy xuất hiện. Người con gái sẽ trở thành vợ anh. Cô ấy không xinh đẹp, không hàng hiệu, cũng không khéo léo. Nhưng tôi nhận ra, tình cảm anh dành cho cô ấy là tình yêu sâu đậm. Nó quá đẹp để khiến tôi dù ích kỉ đến đâu cũng không muốn chen chân vào. Mà có khi, tôi cũng chẳng có cơ hội.
Chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau hàng ngày, vẫn thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm. Tình cảm tôi dành cho anh vẫn vậy, nhưng tôi nhận ra giữa chúng tôi tồn tại một khoảng cách. Khoảng cách có một người con gái khác.
Yêu đơn phương một người không hề đau khổ như tôi vẫn tưởng. Nó nhẹ nhàng len lỏi trái tim tôi, nhẹ nhàng khiến tôi hạnh phúc, nhẹ nhàng đưa tôi đến với những ảo tưởng của riêng mình. Nhiều lúc tôi đã nghĩ tới việc nghỉ việc, như vậy tôi sẽ không còn nhìn thấy anh, như vậy sẽ không còn yêu anh nữa. Ngày anh đưa cho tôi thiệp mời đám cưới với nụ cười hạnh phúc, trái tim tôi đã nhói đau. Tôi miệng cười chúc anh hạnh phúc mà khóe mắt cay cay.
Tưởng như tìm thấy một nửa cuộc đời mình, nhưng người ấy lại thuộc về người khác. Tôi thức trọn một đêm xem hoạt hình. Cùng cười, cùng khóc.
Đến cuối cùng tôi chọn cách rời xa anh. Ngày mà anh tổ chức đám cưới, cũng là ngày mà tôi nộp đơn nghỉ việc. Bố mẹ gọi điện thông báo đã thu xếp cho tôi một công việc.
Tôi mặc một chiếc váy màu hồng, trang điểm nhẹ nhàng. Bước đi dưới cái nắng chói chang của mùa hè. Tôi nhớ tới hình ảnh trong ký ức. Đến bao giờ tôi tìm được người tình nguyện che chở cho tôi?
Có lẽ là, tương lai...