Tôi không phải thiên tài - Chương 22 - Phần 1

Chương 22: Duyên lại
là anh

 

“Sư phụ, đến phía
trước bác quay đầu lại, … đúng rồi, là ở đây, phiền bác tấp vào đầu ngõ phía
trước”, Á Quân chỉ đường cho bác lái taxi. “Có ngay!”, bác tài nhanh nhẹn đánh
vô lăng, quay đầu trước khi chuyển đèn đỏ.

“Dear, cậu xuống xe
thấy tòa nhà ở bên tay trái, Kim Tiền báo không phải ba tầng thì là bốn tầng,
cậu nói số đặt bàn là… để tớ xem, là 177, nhất định không được để lòi đuôi nhé!
Không là toi đấy!”. Á Quân vừa xem tin nhắn vừa nói. “Biết rồi, cậu nói cả trăm
lần rồi, ai ui!”. Vi Tinh nói rồi định đưa tay lên dụi mắt, tay vừa giơ lên đã
bị Á Quân vỗ cho một cái.

“Tớ bảo cậu lát nữa
đừng có dụi lung tung, không là thành gấu trúc đấy!’, Á Quân cười gian. Vi Tinh
buồn bực trợn mắt, “Ai bảo cậu cứ nhất định đòi đánh mascara cho tớ, giờ tớ
thấy mí mắt vừa nặng vừa dính, khó chịu chết đi được”. “Linh tinh, lông mi dài
ra gấp đôi, không nặng mới là lạ, có điều tớ nói thật, cậu chẳng trang điểm bao
giờ, giờ vừa tô vẽ một tí, đã như là người khác rồi ấy, tớ bảo cậu cũng nên
trang điểm một tí đi, mặt mộc đội trời không đại diện cho tuổi trẻ, hiểu chưa
hả?”.

Vi Tinh bĩu môi không
thèm bình luận, hôm nay trước lúc tan làm cô ú ớ thế nào để Á Quân lôi tuột vào
nhà vệ sinh rửa mặt, rồi lại bị kéo vào phòng họp nhỏ, cô nàng này lôi dụng cụ
trong túi đồ trang điểm ra tô vẽ lên mặt mình. Nói nhỡ đâu hôm nay lọt vào mắt
xanh anh chàng thiên tài kia thì sao, người ta có thiên tài đến đâu cũng không
có mắt nhìn xuyên thấu, bên trong cậu đẹp hay không trong chốc lát sao nhìn ra
được, nhưng mặt mũi cậu thế nào, chỉ cần anh ta không mù đều có thể trông thấy!

Nếu bình thường Vi
Tinh ở nhà đến mặt cũng chẳng buồn rửa không có chút hứng thú gì với trang
điểm, thì gần đây do tuổi tác nhiều thêm, cộng với điều kiện kinh tế khá hơn,
vừa từ “Đại Bảo, bên bạn mỗi ngày” tiến hóa thành “L’ Oreal bạn xứng đáng có
được”[1]

[1]: Câu slogan quảng
cáo của hai hãng mỹ phẩm, một rẻ tiền, một cao cấp.

Á Quân cực kỳ nhiệt
tình, cô ấy hình như rất muốn mình tương xứng với cậu cháu thiên tài kia thì
phải, cuối cùng Vi Tinh đành bó tay, hai người mỗi người lùi một bước, chỉ cho Á
Quân giúp sửa lại lông mày, tô chút mascara và son môi.

Vi Tinh ngày thường
toàn buộc tóc đuôi ngựa, Á Quân thấy thế tầm thường quá, cô nàng vừa chạy xuống
Watson[2] dưới lầu mua về mấy cái kẹp hoa với buộc tóc, rồi lôi mớ tóc dày cộp
của Vi Tinh ra vặn trái một túm, vẹo phải một cụm, xong lại chải lại một lượt.

[2]: Chuỗi cửa hàng
bán đồ chăm sóc sức khỏe, làm đẹp.

Nghĩ đến đây, Vi Tinh
không kìm được xoa xoa da đầu bị túm đau điếng, “Tinh” một cái, thang máy dừng
ở tầng bốn. Vi Tinh nhìn lại lần cuối bóng dáng trong gương thang máy, không
thể không thừa nhận, ngày thường mình cũng được gọi là mặt mũi thanh tú, ngũ
quan ưa nhìn, giờ đã thêm một chút nữ tính, tuy mới chỉ thêm một chút, song
dường như có sự khác biệt rất lớn. Là phụ nữ ai cũng chuộng hư vinh, Vi Tinh
bây giờ cảm thấy mình rất được, thang máy vừa mở, cô ngẩng đầu ưỡn ngực bước
ra.

Cô dẫn đường xinh đẹp
bước tới đón chào, vừa báo số, anh chàng thiên tài vẫn chưa tới, Vi Tinh bất
giác thở phào, cô cũng “yểu điệu thướt tha” thong thả bước theo người dẫn đường
đi vào trong. Vừa vào cửa chưa được bao xa, tưng đợt từng đợt hương thơm phả
vào mặt, rẽ một cái, một khung cảnh rộng rãi lộng lẫy hiện ra trước mắt, chỗ
này rộng quá, bàn ăn đủ các kiểu dáng hình dạng, còn cả những dãy bàn dài toàn
thức ăn, thoáng nhìn không thấy đầu bên kia, đủ loại mỹ vị bày la liệt, thật
khiến người ta lóa cả mắt, một nữ ca sỹ đang lắc lục lạc khẽ ngâm nga.

Vị đại tiểu thư mở to
mắt nhìn bốn chung quanh, đây là quán ăn sao? Đây không phải thiên đường nhân
gian đấy chứ, ha ha, đáng lắm, đáng lắm, không biết cái bác Ngô kia có mấy cậu
cháu… Vi Tinh không ngậm nổi miệng cười được người dẫn dường đưa tới chỗ ngồi
cạnh cửa sổ, ngay lập tức có phục vụ đến rót cho cô một ly nước quả, rồi lại
đưa cho bốn thấm thẻ, trên có số bàn, nói là dùng để gọi món.

Vi Tinh rất tao nhã
nhấp nước quả, dạt dào hứng khởi nhìn dãy đồ ăn ở cách đó không xa, ở gần cô
nhất là khu đồ Nhật, Vi đại tiểu thư trơ mắt nhìn những cái đĩa đầy ắp nào tôm,
cua, sò Bắc Cực, cá hồi, hàu, sushi… của thực khách khác.

“Ực”, Vi Tinh nuốt
nước bọt, “Đáng ghét, anh chành thiên tài kia sao mãi không chịu tới chứ”, Tuy
Vi Tinh thèm đến độ hai mắt sáng xanh cả lên, nhưng dù thế nào cũng không thể
một mình mình khởi động trước được, thế thì mất lịch sự quá. Vi Tinh cúi đầu nhìn
đồng hồ, bảy giờ kém năm phút, nghĩ bụng, cố nhịn đi. Tuy trưa đã ăn cơm rồi
không thể vịn tường đi vào, song nhất định phải ăn đến vịn tường mà ra, còn
việc anh chàng kia nghĩ thế nào… Dù gì mất mặt cũng là mặt Á Quân, hi hi, Vi
Tinh sung sướng tính toán.

“Tôi muốn ngồi chỗ này
được không?”. Liêu Mỹ mỉm cười hỏi, “Dương nhiên là được”, cô dẫn đường trả lời
không do dự. Liêu Mỹ ngồi xuống xuống uống một ngụm nước quả phục vụ mang tới,
phía sau chỗ sô pha lưng cao cô đang ngồi là tấm lưới mỏng màu đỏ, chỉ cần quay
đầu lại, là có thể trông thấy phía cạnh gương mặt đang thích thú, nhìn ngược
ngó xuôi của Vi Tinh đằng kia.

Đằng kia Vi Tinh hoàn
toàn không hề hay biết gì, cô bỗng phát hiện giếng trời ngoài cửa sổ bắt đầu
chiều hoạt động Flash, đàn cá, còn có cá vô số những con sứa từ màn hình LCD to
tướng trên giếng trời từ từ bơi qua. Vi Tinh nghĩ trong bụng, cuối năm sinh
nhật bố, hay là đưa bố mẹ tới đây mừng sinh nhật, cũng để bố mẹ mở mang tầm
mắt, vui một bữa.

“Tiểu thư Từ đúng
không? Xin chào, tiểu thư Từ?”, một giọng nam vang lên bên cạnh, Vi Tinh nghe
thấy song không có bất cứ phản ứng nào, vẫn chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ ngây
ngô cười. Anh chàng kia có vẻ bối rối, đang cúi người định thử gọi lại lần nữa,
thì thấy Vi Tinh xoạch cái quay đầu lại, miệng kêu tướng, “Vâng, vâng, vâng,
chính là tôi đây!”, nói rồi vụt đứng dậy, “Ôi chao!”. Anh chàng kia kêu lên,
lấy tay bưng mũi…

“Thật xin lỗi anh, hay
là, lấy thêm tờ nữa nhé?”. Vi Tinh ngượng ngùng đưa ra một tờ khăn ăn, nhìn anh
chàng đối diện đón lấy đem lau mũi. Cú húc đầu vừa rồi của Vi Tinh, thiên tài
kia chưa chảy máu mũi, song nước mũi thì rớt ra rồi, cô phục vụ đứng cạnh lúc
đưa khăn giấy lên mím môi rõ chặt.

Anh chàng đối diện bỏ
khăn giấy xuống, đẩy gọng kính, “Tiểu thư Từ sung sức thật đấy”, nghe chừng là
nói vui để tháo gỡ tình cảnh khó xử, nhưng mặt sao lại nghiêm nghị thế kia chứ.
Vi Tinh lè lưỡi trong bụng, ai bảo anh im lặng sáp lại làm chi, nhưng ngoài
miệng vẫn không ngớt nhận lỗi, “Thực sự xin lỗi anh, vừa rồi tại tôi không cẩn
thận…”.

“Thôi, may mà cũng
không có chuyện gì”, thiên tài kia xua xua tay, rồi tiện thể vuốt tóc một cái,
“Con người tôi thích thẳng thắn, tuy cô tôi chắc đã giới thiệu rồi, tôi vẫn
giới thiệu một chút nhé, tôi họ Ngưu, phó giám đốc chi nhánh X ngân hàng XX,
năm nay ba mươi hai tuổi, lương tháng 8.000, có một xe Bora, ngân hàng trả tiền
xăng xe, có một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách ở vành đai 4 Bắc Kinh, còn
có một khu vườn nhỏ đứng tên ông tôi, tôi là cháu trưởng, đương nhiên, phải chờ
ông khuất núi rồi mới tính là tài sản của tôi, ha ha”. Ngưu thiên tài thể hiện
khướu hài hước, nước quả trong miệng Vi Tinh ngồi đối diện suýt thì phun cả ra
ngoài.

“Hề hề, vậy sao, hề
hề”, Vi Tinh không biết nói gì đành ngoác miệng cười góp, tuy ánh đèn trền đầu
rất mông lung, song không ảnh hưởng gì tới việc nhìn rõ “phẩm chất” bên ngoài
của đối phương, thoáng nhìn một lượt, Vi Tinh đã hiểu, bữa cơm hôm nay thực sự
là một bữa cơm. Anh chàng thiên tài mà Á Quân nói là đây sao, hài hước, giỏi
giang, trình độ tiến sĩ? Đầu anh ta sao lại phản quang? Dưới cằm sao lại mua 1
tặng 1? Nhìn cái bụng cứ dính chặt vào mép bàn theo mỗi lần anh ta hít thở, Vi
Tinh bỗng có cảm giác như cái bàn đang khẽ di chuyển.

“Xin lỗi, tôi tới
muộn”. Liêu Mỹ tỉnh bơ như không quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp Mễ Dương mồ hôi
đẫm trán ngồi xuống, phục vụ đem nước quả tới, anh cầm cốc ừng ực một hơi hết
vèo, Liêu Mỹ chỉ kịp nhìn thấy cổ họng anh còn cử động, phảng phất trong không
khí mùi mồ hôi. Rõ ràng Mễ Dương tới rất vội, tuy đã thay jacket bên ngoài, song
bên trong vẫn là áo sơ mi đồng phục cảnh sát.

“Không sao, tôi cũng
vừa mới tới”, Liêu Mỹ mân mê cái cốc mỉm cười. Mễ Dương đặt cốc xuống, lấy tay
chùi mép, rồi thoải mái dựa lưng vào ghế, nhìn Liêu Mỹ, Liêu Mỹ cũng không hề
kiêng nể nhìn lại anh. Mễ Dương bỗng nhếch môi, “Nói đi, cô rốt cuộc định nói
gì với tôi?”. Liêu Mỹ nhướn chân mày, nửa cười nửa như không đáp, “Thế có thẳng
thắn quá không?”, “Cô gọi tôi tới đây không phải vì muốn vòng co quanh co hay
sao?”, Mễ Dương cười nhạt.

Liêu Mỹ tắt nụ cười,
không nói gì. Lôi từ trong túi ra một tấm ảnh đặt lên bàn. Mễ Dương vừa nhìn đã
nhận ra ngay là tấm ảnh tên trộm lấy đi lúc trước. Anh mân mê tấm ảnh giữa các
ngón tay, rồi lại nhìn, “Xem ra bố mẹ chúng ta quen nhau”. “Chỉ là quen thôi
sao?”, Liêu Mỹ mặt vẫn cười, đôi mắt lại rất sáng, “Anh có biết bố anh làm thế
nào mà về được thành phố không? Với cả làm thế nào mà ông đi học đại học công
nông binh được không?”. Mễ Dương lim dim mắt, “Cô rốt cuộc là muốn gì?”, “Để
tôi kể cho anh nghe một câu chuyện nhé”, ý cười trên mặt Liêu Mỹ càng rõ ràng,
Mễ Dương ngoài vẻ phớt lờ, song bụng thì thót lại.

“Hả”, Vi Tinh vưng đĩa
hít một hơi sâu mùi hương của thức ăn, lúc này mới cảm thấy mình đã trở lại
nhân gian, cô nhìn không chớp mắt nhất cử nhất động của đầu bếp bên trong, mong
chờ miếng cá chình nướng thơm ngon mau mau xuất nồi để an ủi cho vụ oanh tạc
tinh thần mà mình vừa phải chịu.

Thiên tài kia bắt đầu
từ lúc tự giới thiệu, xong là cứ thao thao bất tuyệt, miệng như tép nhảy, mưa
xuân tung tóe, cũng không hiểu anh ta quá tự tin vào bản thân mình, hay là quá
mất tự tin nữa. Từ đầu đến cuối không ngừng kể lể nào là mình biết huy động
tiền gửi thế nào, biết cho vay ra làm sao, giám đốc ngân hàng yêu quý mình đến
đâu, tương lai xán lạn chừng nào.

Lúc ấy Vi Tinh bụng
đói cứ réo òng ọc, ánh mắt mơ màng, anh ta cũng không hề nhận thấy. Nói mãi nói
mãi còn đột nhiên cao hứng đọc nửa bài từ “Nhàn nhã. Tu tri tử cảnh, cổ kim vô
giá. Vận xảo tư, xuyên châm lầu thượng nữ, đài phấn diện, vân hoàn tương á.
Điền hợp kim thoa, tư ngữ xử, toán thùy tại, hồi lang ảnh hạ. Nguyện thiên
thượng nhân gian, chiếm đắc hoan lạc, niên niên kim dạ”. Đọc xong anh ta hỏi vẻ
khoe khoang, “Cô biết bài từ này của ai không?”.

Vi Tinh nuốt nước bọt
đến lần thứ N, lắc đầu, đang định mở miệng nói, có thể đi lấy đồ ăn đã, rồi anh
lại tiếp tục? Ngưu thiên tài lại hỏi, “Vậy cô có biết bài từ ấy ý nói gì
không?”. Vi Tinh rả thầm trong bụng tôi biết cái đầu cá mè hoa nhà anh í! Bổn
cô nương đến tác giả là ai còn không biết, sao mà biết được nó có ý gì chứ!
“Tôi không hiểu lắm về mảng này, thực sự là hiểu nông biết cạn”, Vi tinh miễn
cưỡng khách sao đáp một câu, gần như phát điên uống liền hai ngụm nước quả để
dằn cơn đói.

Phục vụ bên cạnh mỗi
lần đi qua bàn họ, đều bất giác nhìn một cái, chắc cô ta chưa bao giờ gặp vị
khách nào đến Kim Tiền Báo chỉ để uống mà không ăn. Thiên tài kia vẫn chìm đắm
trong thế giới của mình, anh ta hào hứng nói, “Để tôi nói cho cô nghe, bài từ
này là của Liễu Vĩnh viết về Nhị Lang Thần, cô biết Nhị Lang Thần[3], diệt ác,
tôi rất thích ông ta, từng đi sâu nghiên cứu qua”.

[3]: Nhị lang thần:
Dương Tiễn, vị thần trong tôn giáo Trung Quốc.

Vi Tinh đến cười cũng
chả buồn cười nữa, thích Nhị Lang Thần? Còn nghiên cứu? Sở thích này mới đặc
biệt làm sao, giờ cô một lần nữa khẳng định, mình và thiên tài kia tuyệt đối
không phải đi chung một đường. Khoan chưa nói đến việc anh ta hai cằm, kể cả
cằm có thu gọn như Phạm Băng Băng, cô nương đây cũng không thèm hầu hạ nữa, mau
đi ăn, ăn no rồi biến!

“Là cái người có ba
mắt đúng không, tôi chưa nghiên cứu về cái đó bao giờ, tôi cũng hơi đói rồi,
anh không đói sao? Hay là gọi đồ ăn đã?”, Vi Tinh không thèm cố làm ra vẻ nữa
mà trực tiếp chuyển luôn sang chủ đề ăn. Thiên tài kia hiển nhiên có phần không
vui vì bị ngắt lời, “Cô đói nhanh thế à? Tôi vốn còn định kể cho cô nghe vì sao
anh ta lại có ba mắt, mà cô có biết vì sao anh ta lại nhìn thấu được mọi thứ,
thiện ác phân minh không?”. Vi Tinh đứng dậy cười khà khà, “Tôi không biết, có
điều ba mắt mà đều bị mắt hột, kể cả Nhị Lang Thần cũng chịu không nổi đâu, ka
ka”.

“Phì!”, cô gái tới rót
nước quả không kìm nổi phì cười, xong vội vàng cúi đầu đi mất, vai vẫn rung
rung. Thiên tài ngồi đối diện đương nhiên thấy chẳng buồn cười chút nào, trên
mặt anh ta chình ình mấy chữ, THẬT DUNG TỤC. Vi Tinh cũng chẳng thèm quan tâm,
ai cần biết anh mấy mắt, một cái miệng là quan trọng nhất! Nghĩ bụng cuối cùng
cũng có thể khởi động rồi, tâm trạng cô vui vẻ hẳn lên liền khách sáo hỏi, “Có
cần tôi giúp anh lấy gì không?”.

“Vi Tinh cái miệng mi
mới đáng chết làm sao!”, nghĩ đến đây, Vi Tinh lại muốn cho mình cái tát. Thiên
tài kia tuy không hưởng ứng thú vui cấp thấp của Vi đại tiều thư, song đến màn
sai bảo cô thì không hề khách khí, nào nầm heo, vịt nướng, cá nướng, tổ yến,
tempura chiên gọi hết một lượt, Vị Tinh bưng đĩa chạy đi chạy lại tới ba vòng
mới tìm đủ những món anh ta muốn ăn, anh ta ừ hử một câu cảm ơn rồi cắm đầu vào
ăn. Vi Tinh đành an ủi mình, thôi thì coi như tìm hiểu môi trường chiến đấu!
Giờ cuối cùng cũng đến lượt cô chăm sóc cho cái miệng của mình rồi, Vi đại tiểu
thư xông thẳng tới chỗ món cá chình nướng yêu thích!

Mễ Dương bê đĩa dạo
chơi không mục đích trong Kim Tiền Báo, những gì Liêu Mỹ vừa nói, thực sự giống
như mấy bộ phim truyền hình chuyên lừa gạt mất bà trung niên. Mỗi lần thấy mẹ
già xem mê mải, cùng khóc cùng cười theo, Mễ Dương cũng xem cùng cho vui, rồi
trong lòng thầm buông câu toàn là vớ vẩn. Nhưng giờ cái vở vẩn ấy đột nhiên rơi
xuống đầu bố mình, Mễ Dương mới thấy chẳng buồn cười chút nào!

Tuy Liêu Mỹ nói nghe
cứ như thật, song Mễ Dương vẫn chưa tin, anh cũng âm thầm điều tra một chút,
tuy không được tỉ mỉ như Liêu Mỹ nói. Có điều bố mẹ đúng là không thích nói về
quá khứ, Mễ Dương cảm thấy mình cần phải nói chuyện với bố. Đương nhiên, anh
tin chắc rằng bố mình không làm gì sai cả, nhưng không tin thì không tin, trong
lòng lại rất khó chịu, cứ như ăn nhầm phải ruồi vậy, bí bách.

Hơn nữa Mễ Dương cũng
không thấy được Liêu Mỹ rốt cuộc định làm gì, người con gái này tâm tư rất sâu
sắc, trực giác ban đầu của mình quả không sai. Cứ như hiện nay mà nói, gường
như cô ta có thể cảm nhận được những phiền não của Mễ Dương nén trong lòng thì
rất rui vậy. Chỗ bố tạm thời không nói, nhưng nếu mẹ mà biết được, Mễ Dương
chau mày, người trước nay tự cao tự đại như mẹ rõ ràng không thể chịu đựng nổi.

Vừa mới giao chiến
ngôn từ một phen với Liêu Mỹ, tuy Liêu Mỹ là một cô gái thông minh mồm miệng
lanh lợi, song Mễ Dương xuất thân là cảnh sát hình sự, với lời lẽ sắc bén và
đòn uy hiếp tâm lý được tôi luyện qua quá trình thẩm vấn phạm nhân, trong lúc
nói chuyện vẫn kích thích được Liêu Mỹ, Mễ Dương tin chắc cô gái vẫn luôn mỉm
cười kia rất muốn ném cả cái cốc vào mặt mình.

Tạm thời vẫn chưa thể
đánh vỗ mặt, Mễ Dương bèn viện lý do đứng dậy đi lấy đồ ăn, để đôi bên cùng
bình tĩnh lại. Xung quanh đồ ăn bày la liệt, Mễ Dương lại hoàn toàn không muốn
ăn, chỉ cứ đi vậy thôi. Một đứa bé gái rất đáng yêu chạy ngang qua, suýt nữa
thì đâm vào Mễ Dương, anh đưa tay ra đỡ cô bé, cô bé nói lời cảm ơn ngọt lịm
rồi đi mất.

Mễ Dương nhìn trong
đĩa cô bé có hai miếng cá chình nướng, bỗng nhớ ra Vi Tinh rất khoái món này,
còn anh thì lại thấy tanh ơi là tanh. Nếu hôm nay mà được tới đây, cô nàng ham
ăn ấy nhất định sung lướng lắm, nghĩ thế, Mễ Dương bật cười, vô thức đi tìm cá
chình nướng.

Tìm mãi mà không thấy,
sau cũng phải hỏi một người phục vụ mới biết là ở trong cùng. Chưa tới nơi, đã
thấy có người đang đợi rồi, Mễ Dương thoáng sững sờ, cô gái này nhìn sao rất
giống Vi Tinh, song nhìn kỹ lại kiểu tóc không phải, kiểu tóc này quá phức tạp
với lại nữ tính. Vi đại tiểu thư từng nói bao giờ có mốt đầu trọc thì tốt, như
thế cô đỡ rách việc, bởi bà Vi nghiêm cấm không cho cô cắt tóc, nói là có tí
tóc dài mới giống con gái.

“Phì, “Mễ Dương cứ
nghĩ tới Vi Tinh là muốn cười, lúc này đầu bếp bên trong đặt một đĩa cá chình
nướng mới ra lò ra, một mùi tanh ngọt ngào lập tức đậy lên, Mễ Dương nghe rõ
tiếng cô gái phía trước nuốt nước bọt đánh “ực” một cái. Mễ Dương thoáng buồn
cười, hóa ra con gái trang điểm như thế cũng có lúc không thục nữ. Rồi nhìn cô
lái lấy một miếng lại một miếng, rồi vẫn một miếng lại một miếng, Mễ Dương
không thốt lên lời, nghĩ bụng cô không sợ mỡ máu tăng cao hả trời.

Cô gái kia rõ ràng
nhận ra phía sau có người đang đợi, hai miếng cuối thoáng ngần ngừ, ngại không
lấy nốt, đưa tay bỏ cái xẻng vào trong đĩa, rồi khách sáo buông một câu, “Anh
lấy đi”, “Cảm ơn”. Mễ Dương cảm ơn theo phản xạ có điều kiện, rồi lập tức thấy
có gì là lạ, cô gái kia cũng đờ ra, đột nhiên ngoái đầu sang bên, định đi.

Mễ Dương bỗng tỉnh ra,
túm ngay cô lại, ánh đèn êm dịu chiếu xuống làn mi dày và đôi môi đỏ, cô lại
còn trang điểm nữa”, “Là cậu”. Vi Tinh ù ù cạc cạc buông câu, “Không phải tớ!”.

“Không phải cậu thì là
ai?! Cậu tưởng cậu tô vẽ thế này thì tớ không nhận ra chắc?”. Mễ Dương vừa vui
vừa buồn cười, lúc trước Vi Tinh không hiểu sao có phần chột dạ, không kịp nghĩ
đã buột miệng nói, giờ trông vẻ nửa cười nửa không của Mễ Dương, cô lại khôi
phục được phong độ thường này, trợn mắt hỏi, “Cậu làm sao lại ở đây hả?”. Tớ…”
Mễ Dương do dự, không trả lời ngay, phải nói là giữa anh với Liêu Mỹ vẫn không có
gì để giấu diếm cả, nhưng không hiểu vì sao, chỉ là không muốn để Vi Tinh biết.
Vi Tinh vốn cũng chỉ buột miệng hỏi thế thôi, song nhìn biểu cảm của anh, lại
thấy có gì đó bất thường.

Đang định truy hỏi,
phục vụ ở gần đó không biết xảy ra chuyện gì, thò đầu ra nhìn một lúc, thấy vẻ
mặt hai người đều không tốt, cuối cùng vẫn vẫn ngập ngừng bước tới, mỉm cười,
cực kỳ khách sáo nói; “Anh à, cá chình mới sẽ ra ngay thôi, anh có thể về chỗ
ngồi đợi một chút, lát nữa tôi sẽ mang tận nơi cho anh, bàn anh số bao nhiêu
a?”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3