Nhật thực - Chương 12 - Phần 1

Chương 12

THỜI GIAN

 -Mình vừa mới tiên thị… - Alice lên tiếng bằng một giọng ái ngại.

Edward ngay lập tức huých tay vào em gái, nhưng Alice đã kịp thời né được.

-Được rồi – Cô bạn làu bàu – Anh Edward đang bắt mình làm cái điều này nè. Nhưng mình vừa mới tiên thị một chuyện, ấy là nếu mình làm bạn ngạc nhiên thì bạn sẽ trở nên khó tính lắm lắm.

Tan trường, chúng tôi đang đi ra bãi đậu xe, tôi hoàn toàn không có ý niệm gì về câu nói của Alice.

-Bạn nói luôn cho rồi – Tôi đưa đẩy.

-Đừng có trẻ con nha. Nhất là đừng có giận đấy.

-Mình cảm thấy sợ rồi đây.

-Là như vầy – tức là tụi mình – sẽ tổ chức một buổi tiệc mừng ngày tốt nghiệp. Không lớn đâu. Không có việc gì khiến bạn phải kích động cả. Mình đã thấy từ trước rồi, mình mà làm bạn bất ngờ, thể nào bạn cũng sẽ làm rùm beng lên – Một lần nữa, cô bạn lại né kịp bàn tay của Edward đang vươn tới toan vò đầu mình – Nên anh Edward dặn mình hãy báo trước với bạn, chứ thật ra cũng chẳng có gì cả. Mình thề đấy.

Tôi buông ra một tiếng thở dài não nề.

-Không có gì đáng để phàn nàn sao?

-Ừ, không có gì cả.

-Được rồi, Alice. Mình sẽ đến. Nhưng thật lòng, mình chẳng muốn có mặt ở đó chút nào. Mình thề đấy.

-Ôi, bạn thật là quả cảm! À, mình thích quà của mình lắm. Nhưng thật ra bạn không cần phải…

-Trời ơi, Alice, mình đâu đã chuẩn bị quà!

-Ờ ờ, mình biết mà. Nhưng bạn sẽ tặng quà cho mình.

Sửng sốt đến ngây cả người, tôi cố nhớ lại xem mình đã có quyết định tặng Alice cái gì mừng ngày tốt nghiệp hay không, để khiến cho cô bạn có thể tiên thị được?

-Ngộ quá nhỉ – Edward thì thầm – Sao người nhỏ xíu như vầy mà lại có thể làm um mọi chuyện lên được, hay vậy?

Alice cười khanh khách:

-Tài của em mà.

-Sao bạn không để vài tuần nữa hãy nói với mình? – Tôi hỏi một cách hờn dỗi – Giờ thì mình sẽ căng thẳng cho tới ngày đó đấy.

Alice cau mày nhìn tôi, rồi chậm rãi lên tiếng:

-Bella, bạn có biết là ngày nào không?

-Không lẽ thứ Hai?

Cô bạn trố mắt ra:

-Ừ. Thứ Hai… ngày bốn.

Dứt lời, Alice chộp lấy khuỷu tay tôi, xoay tôi ra sao và chỉ vào một tấm ápphích lớn màu vàng treo trên cửa phòng thể dục. Kia, ngày tốt nghiệp được in rõ ràng bằng chữ đen. Còn đúng một tuần nữa.

-Ngày  bốn? Tháng Sáu? Thật ư?

Không một ai trả lời. Alice chỉ lắc đầu một cách buồn bã, giả vờ thất vọng; còn Edward thì nhướng đôi lông mày lên.

-Không thể nào! Làm sao có thể như thế được? – Tôi nhẩm đếm lùi ngày trong đầu, nhưng không sao tính ra được những ngày kia đi đâu mất.

Tôi có cảm giác như ai đó vừa ngáng chân mình. Những tuần căng thẳng, lo lắng… Không hiểu tại sao vào giữa lúc tôi bị ám ảnh về thời gian nhất thì thời gian của tôi lại biến mất tăm. Những dự định, những kế hoạch định bụng sẽ thực hiện thế là đi tong tất thảy. Thôi rồi.

Tôi vẫn chưa sẵn sàng.

Tôi không biết phải thực hiện điều ấy ra sao. Làm sao nói lời từ biệt bố, mẹ… Jacob… đang trong lúc còn là một con người đúng nghĩa như thế này.

Tôi biết chính xác điều mình mong muốn, nhưng hốt nhiên tôi lại kinh sợ nó.

Đáng lý ra, tôi phải háo hức, thậm chí phải khắc khoải khi sắp được thoát khỏi điều người ta thường sợ nhất khi đối diện, đó là cái chết, để bước vào cuộc sống bất tử. Đây là con đường duy nhất giúp tôi và Edward được vĩnh viễn sống chung đôi. Mà chẳng phải tôi đang bị nhóm này, nhóm kia săn lùng đó hay sao. Tôi đâu có muốn ngồi ngây ra đấy mà chờ người ta đến tiễn về thế giới bên kia.

Đáng lẽ ra, cái ngày ấy có ý nghĩa với tôi lắm mới phải.

Nhưng thực tế… tôi chỉ tâm niệm có mỗi một điều: mình là con người. Tương lại hệt như một vực thẳm rộng lớn, âm u; và tôi chẳng tài nào biết được nếu không tự dấn thân vào.

Hiện thời, cái ngày hôm nay – nó rành rành đến mức tôi buộc mình phải lơ đi – khiến cho kì hạn lúc nào tôi cũng mong ngóng từng giờ thoát một cái trở thành ngày tôi đặt bút ký tên mình vào án tử hình.

Mọi thứ dường như vừa lướt qua tôi. Trong mơ màng, tôi nhận ra Edward mở cửa xe cho mình, Alice thì ngồi ở ghế sau đang nói cười ríu rít, và nước mưa thi nhau bắn xối xả vào ô cửa kính chắn gió. Edward dường như cũng nhận ra kẻ ngồi bên cạnh mình đang trong trạng thái xác ở đây mà hồn thì để tận đâu đâu; song, anh không kéo tôi trở về thực tại. Mà cũng có thể là anh đã nỗ lực làm điều ấy, nhưng không được tôi lưu tâm đến.

Cuối cùng, chúng tôi về đến nhà của ngài cảnh sát trưởng. Edward nhê dìu tôi đến ghế tràng kỷ, kéo tôi ngồi xuống bên anh. Vẫn thảng thốt, tôi dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đắm hồn vào khung cảnh xám xịt, đẫm nước mà lục lọi trong tiềm thức sự quyết tâm. Tại sao bỗng dưng tôi lại trở nên hèn nhát như thế này? Tôi thừa hiểu hơn ai hết kì hạn của mình đang đến kia mà. Vậy thì cớ sao khi nó tiến đến gần, tôi lại có cảm giác sợ hãi?

Không rõ Edward đã kiên nhẫn để tôi trầm tư mặc tưởng như thế được bao lâu, chỉ biết rằng khi màn mưa bắt đầu tan dần vào bóng tối muôn trùng thì anh đã không còn chịu đựng nỗi nữa.

Áp cả hai bàn tay lên má tôi, anh buộc tôi phải nhìn thẳng vào đôi mắt vàng óng chứa đầy những tia nhìn tha thiết.

-Xin em hãy chia sẻ với anh các suy nghĩ của mình. Bằng không, anh sẽ phát điên lên mất.

Tôi biết nói gì với anh bây giờ? Rằng tôi là đứa yếu bóng vía ư? Tôi cố tìm từ ngữ để diễn đạt.

-Môi em nhợt nhạt quá. Em nói đi, Bella.

Tôi thở ra. Không biết mình đã nín thở từ bao giờ nữa.

-Ngày tốt nghiệp khiến em ngạc nhiên – Tôi thều thào – Chỉ có như vậy thôi, anh ạ.

Edward kiên nhẫn chờ đợi thêm một lúc nữa, mặt hiện rõ mối quan tâm, lo lắng xen lẫn với hoài nghi.

Tôi cố gắng giải thích cho rõ hơn.

-Em không biết phải làm gì… Em phải nói với bố… nói gì đây… Em biết nói làm sao… - Giọng nói của tôi run run, vỡ oà.

-Không phải là vì bữa tiệc chứ, em?

Tôi cau mày.

-Không. Nhưng em cảm ơn mọi người đã nhớ đến em.

Ngoài trời, mưa lại bắt đầu rơi. Vẫn chú mục vào gương mặt tôi, anh cố gắng dò bằng được những cảm xúc trên đó.

-Em chưa sẵn sàng – Anh khẽ khàng kết luận.

-Em đã sẵn sàng rồi – Tôi nói dối ngay tắp lự, như một phản xạ tự nhiên. Nhưng tôi cũng hiểu rằng anh thừa biết điều đó. Không còn cách nào khác, tôi hít vào một hơi thật đầy, quyết định sẽ nói thật – Em buộc phải chuẩn bị tâm lý kĩ càng.

-Em không cần phải thế này, phải thế kia đâu.

-Vc, Jane, Caius… Không rõ ai đã vào phòng em…! – Ngay đến chính tôi cũng còn có thể tự cảm nhận được nỗi kinh hãi đang dâng đầy trong mắt mình khi thốt ra những lý do đó.

-Thế thì mình càng có lý do để chờ xem là ai.

-Lý do của anh không có đủ sức thuyết phục, Edward.

Hai bàn tay của anh áp chặt thêm nữa vào hai má tôi, còn lời nói của anh thì chậm rãi, và thận trọng hơn.

-Bella. Cả gia đình anh, không một ai có được cái quyền chọn lựa. Em cũng biết tình thế diễn ra như thế nào mà… nhất là chuyện của Rosalie. Bọn anh lúc nào cũng phải nỗ lực, đấu tranh với bản thân để gò mình vào khuôn khổ. Anh sẽ không để em phải lâm vào hoàn cảnh đó đâu. Em có quyền lựa chọn.

-Em đã chọn rồi.

-Chỉ vì thanh gươm kia đang treo lơ lửng ở trên đầu, nên em mới quyết định như vậy. Hãy để những khó khăn ấy cho bọn anh, anh sẽ bảo vệ em – Anh đáp một cách chắc nịch – Một khi mọi khúc mắc đã được giải quyết ổn thoả, một khi em không còn gặp nguy hiểm nữa, nếu em vẫn giữ nguyên ý muốn làm thành viên của gia đình anh thì lúc ấy, em quyết định cũng chưa muộn màng. Còn bây giờ, xin em đừng lựa chọn trong lúc tâm trạng đang rối bời. Em không cần phải làm như thế đâu.

-Bác sĩ Carlisle đã hứa với em rồi – Tôi thẽ thọt, không còn cao giọng như ngày xưa – Sau khi tốt nghiệp.

-Nhưng đó là khi em đã sẵn sàng rồi kìa – Anh nghiêm giọng phản bác – Hoàn toàn không phải là lúc em đang sợ hãi như thế này.

Tôi không trả lời, không biết phải tranh cãi ra sao; có vẻ như ngay vào lúc này đây, “kỹ năng chống chế” của tôi đã đột ngột biến mất, không để lại một vết tích.

-Thấy chưa – Anh hôn lên trán tôi – Em không có việc gì phải lo lắng hết.

Tôi bật cười, tiếng cười nghe run rẩy và yếu ớt.

-Có gì phải lo lắng đâu, chỉ là thần xui xẻo đang trên đường đến đây thôi.

-Tin anh đi.

-Em luôn luôn tin anh mà.

Edward vẫn quan sát sắc mặt tôi, chờ đợi một dấu hiệu của sự lắng dịu.

-Em hỏi anh một chuyện, có được không? – Tôi rụt rè lên tiếng.

-Em cứ hỏi đi.

Tôi bặm môi lại, ngập ngừng, rồi buông ra một câu hỏi chẳng ăn nhập goì tới điều tôi đang phấp phổng.

-Em tặng Alice cái gì nhân ngày tốt nghiệp vậy?

Edward bật cười thành tiếng, đáp:

-Hình như em đang có ý định tặng bọn anh vé xem hoà nhạc…

-Ờ ha! – Lòng tôi bỗng chùng xuống, và tôi mỉm cười gượng gạo – Buổi hoà nhạc ở Tacoma. Tuần trước, em xem báo có thấy mẩu quảng cáo, em nghĩ anh sẽ thích, vì anh nói rằng chừng nào họ ra đĩa CD chắc chắn sẽ hay lắm.

-Tuyệt vời. Cảm ơn em.

-Em mong nó không cháy vé.

-Điều ấy, anh cũng rất quan tâm. Anh luôn muốn hiểu em mà.

Tôi thở dài.

-Em còn điều khác muốn hỏi anh nữa đấy – Anh nhắc nhở.

Tôi cau mày, nói:

-Anh thật tốt với em.

-Anh đọc được cảm xúc của em mà. Em cứ hỏi đi.

Khẽ khép mắt lại, tôi ngả vào người anh, giấu mặt vào vồng ngực lạnh giá.

-Anh không muốn em là ma-cà-rồng.

-Ừ, anh thật lòng không muốn – Anh đáp lời tôi một cách dịu dàng, rồi chờ đợi thêm một lúc, anh lại nhắc – đây đâu phải là câu hỏi, Bella.

-Vâng… Em cứ lo lắng về nỗi… vì sao anh lại như thế?

-Em lo lắng ư? – Anh hỏi lại một cách ngạc nhiên.

-Anh giải thích cho em hiểu, được không? Anh sẽ kể thật tất cả, đừng bận lòng đếnói chuyệnảm xúc của em, nha anh.

Edward ngập ngừng trong giây lát.

-Nếu anh trả lời câu hỏi của em, em sẽ giải thích câu hỏi của mình nhé?

Tôi lẳng lặng gật đầu, mặt vẫn không rời khỏi ngực anh.

Edward hít vào một hơi thật sâu trước khi trả lời.

-Em có khả năng đối phó tình thế rất tốt, Bella. Anh biết em luôn luôn nghĩ rằng anh có linh hồn, nhưng anh hoàn toàn không tin điều đó, làm sao anh có thể huỷ hoại… - Anh lắc đầu một cách chậm rãi – Đối với anh mà nói, nếu như anh chấp thuận chuyện này – để em trở thành một kẻ như anh, chỉ để không bao giờ phải chịu cảnh chia lìa – thật sự, anh không thể hình dung được liệu có còn hành động nào ích kỷ hơn thế hay không. Về phía anh, thật lòng mà nói, quả là anh rất mong mỏi điều ấy. Nhưng về phía em, anh lại nghĩ cho em nhiều hơn. Nhượng bộ ư – đó là tội lỗi. Đó là hành động ích kỷ nhất của anh trong cuộc đời này.

“Giá mà có cách nào đó để anh được trở lại thành người, vì em – thì cái giá phải trả dù có đắt đến cỡ nào, anh cũng sẽ cam tâm tình nguyện.”

Tôi ngồi yên  lặng mà uống từng lời ngọt lịm đang được rót vào tai.

Edward tự nhận rằng mình ích kỷ.

Tôi cảm nhận được nụ cười đang từ từ nở ra trên môi mình.

-Vậy ra… không phải anh lo rằng anh sẽ… không còn thích em nữa, một khi em đã là một con người mới – không còn mềm mại, ấm áp và không còn ngào ngạt hương thơm như trước? Anh thật sự muốn ở bên em, cho dẫu em có thành ra như thế nào?

Nghe tôi nói vậy, Edward bỗng trở nên gay gắt:

-Em lo rằng anh sẽ không thích em nữa hay sao? – Anh hỏi gặng. Rồi trước khi tôi kịp trả lời, anh bật cười ngặt nghẽo – Bella ơi là Bella, nếu xét theo trực giác của con người đơn thuần, thì em quá là ngốc nghếch đấy!

Tôi biết anh sẽ coi câu hỏi này là ngốc nghếch, là ngớ ngẩn, nhưng tôi lạicảm thấy nhẹ lòng. Nếu quả thực anh cần tôi, tôi sẽ không ngừng lại… bằng cách này hay cách khác. Hốt nhiên, ích kỷ trở thành một mỹ từ.

-Chắc em không biết rằng mọi chuyện đối với anh sẽ đơn giản đến thế nào đâu, Bella – Edward tiếp tục, giọng nói vẫn còn rung rung dư âm của tiếng cười – một khi anh không còn phải thận trọng trong những lúc ở bên em nữa. Lẽ tất nhiên, anh sẽ nhớ nhiều thứ lắm. Đây là một…

Anh nhìn thật sâu vào mắt tôi và mơn nhẹ lên má tôi. Tôi nhận thức được máu trong người m ình đang sôi lên khiến làn da đỏ lựng. Edward bật cười khe khẽ:

-Và nhịp đập của trái tim em – Anh lại tiếp, đôi môi vẫn giữ một nụ cười nhưng thái độ đã tỏ ra nghiêm túc hơn – Đó là âm thanh quan trọng nhất trong thế giới của anh. Giờ thì anh đã quá quen với giai điệu này rồi, anh xin thề với em rằng anh có thể nhận ra nó trong vòng bán kính hàng dặm. Nhưng những điều này không bao giờ có thể sánh bằng một thứ. Đây – Anh áp cả hai tay lên má tôi – Chính là em. Đây chính là điều mà anh luôn luôn phải giữ gìn. Emsẽ mãi mãi là Bella của anh, chỉ khác là em sẽ mạnh mẽ hơn mà thôi.

Tôi khép mắt lại, thở ra một cách mãn nguyện vì được ở trong vòng tay của anh.

-Giờ thì em trả lời câu hỏi của anh nhé? Kể thật tất cả, không bận lòng đến cảm xúc của anh? – Anh đột ngột lên tiếng.

-Vâng – Tôi đáp ngay tắp lự, mắt mở tròn xoe đầy ngạc nhiên. Anh muốn biết điều gì nhỉ?

Anh phát âm từng từ rành rọt:

-Em không muốn trở thành vợ anh.

Trong khoảnh khắc ấy, tim tôi chợt ngừng đập rồi ngay sau đó, nó lại đập loạn xạ. Gáy tôi toát mồ hôi lạnh và đôi tay muốn đông cứng lại thành băng.

Edward chờ đợi, quan sát và lắng nghe từng phản ứng trong tôi.

-Đây không phải là câu hỏi – Cuối cùng, tôi cũng lặp bặp được vài tiếng.

Anh hạ tầm nhìn. Bóng đôi mi phủ xuống tận gò má, rồi anh đón lấy bàn tay tôi, mân mê các ngón.

-Tâm trí anh đang rối bời vì không biết lý do.

Tôi cố nuốt vào một hơi thở.

-Đó không phải là câu hỏi – Tôi thì thào.

-Anh xin em đấy, Bella!

-Sự thật ư? – Tôi gần như là lắp bắp khi thốt ra mấy tiếng ấy.

-Ừ. Anh sẽ chấp nhận tất cả.

Tôi hít vào.

-Anh sẽ cười em mất.

Lập tức, anh nhướng mắt lên nhìn tôi, ngạc nhiên:

-Cười em? Không có đâu.

-Để rồi xem – Tôi lầm bầm và thở odài. Mặt chợt đỏ ửng vì ngượng – Được rồi! Chắc chắn anh sẽ thấy như chuyện đùa, nhưng là thật đấy! Em… em… xấu hổ lắm! – Tôi thật thà thú nhận, rồi lại gục đầu vào ngực anh.

Một thoáng im lặng.

-Anh sẽ không như em nói đâu.

Tôi ngửa đầu ra sau để có thể nhìn rõ được mặt anh; tâm trạng bối rối bỗng dưng làm cho tôi trở nên bị kích thích; sẵn sàng tranh cãi.

-Anh Edward, em không phải là týp con gái đó. Không phải là mấy cô gái tỉnh lẻ vừa rời ghế nhà trường đã mau chóng lên xe hoa vì trót nhỡ…! Anh biết người ta nghĩ gì không? Bây giờ đã sang thế kỉ nào rồi? Người ta đâu chỉ kết hôn ở tuổi mười tám! Không có đầu óc thực tế, không có tinh thần trách nhiệm, chưa trưởng thành! Em không muốn trở thành một người như vậy! Em không thể như thế… - Tôi ngừng lời, ấp úng.

Edward đăm chiêu trong một thoáng, vẻ mặt của anh rất khó hiểu.

-Hết rồi à? – Cuối cùng, anh cất tiếng hỏi.

Tôi chớp chớp mắt.

-Như vậy vẫn còn chưa đủ?

-Có thật em mong… được bất tử… là vì… anh không đấy?

Tôi những tưởng anh sẽ phải cười lăn cười bò trước cách nhìn nhận sự việc của tôi, ngờ đâu chính tôi mới là kẻ không còn giữ được vẻ nghiêm nghị.

-Trời ơi, Edward! – Tôi lắp bắp giữa những tiếng cười khinh khích – Vậy mà… em cứ tưởng rằng… chuyện gì… anh cũng… biết chứ!

Anh ôm riết lấy tôi, và tôi cảm nhận được cả thân mình anh cũng đang rung lên vì cười.

-Anh Edward – Phải xoay sở lắm tôi mới hoàn tất được câu nói của mình – Không có anh, bất tử cũng chẳng có nghĩa lí gì. Không có anh, em không muốn sống thêm một ngày nào nữa.

-Ừ, anh thấy nhẹ lòng rồi – Edward thì thầm.

-Nhưng… điều đó có thay đổi được gì đâu.

-Hiểu nhau quan trọng hơn, Bella à. Giờ thì anh đã hiểu được tình cảm của em rồi, hiểu một cách đúng nghĩa. Và anh cũng mong em hiểu anh.

Bây giờ thì tôi đã lấy lại được bình tĩnh; tôi gật đầu, cố gắng giữ cho mặt không có một nét nhăn nhó.

Và đôi mắt màu hổ phách lại hút lấy hồn tôi.

-Em biết không, Bella, anh vẫn luôn là týp con trai đó. Trong thế giới của anh, anh thật sự đã trưởng thành. Anh chưa hề tìm kiếm cho mình một tình yêu – à không, anh luôn mang trong mình nhiệt huyết của một người lính chiến đấu vì điều đó; trước khi bị bán ra chiến trường, trong tim anh không có gì khác ngoài những lời rao giảng về ý nghĩa cao đẹp của cuộc chiếc – nhưng nếu anh đã tìm được… - Anh chợt dừng lời, hơi nghiêng đầu trầm tư – Anh định nói rằng nếu anh đã tìm được người tri kỷ, nhưng không đời nào có chuyện đó. Nếu anh đã tìm được em, chắc chắn chỉ có một lối rẽ duy nhất mà thôi. Anh là mẫu người đó – một khi nhận ra được em là người anh luôn tìm kiếm rồi – anh sẽ quỳ xuống một bên gối và ngỏ lời cầu hô. Bella, anh cần em mãi mãi, cần em hơn tất cả mọi ngôn từ có thể diễn tả được.

Nói đến đây, đôi môi anh nở một nụ cười ranh mãnh.

Tôi trân trối nhìn anh, hai mắt mở to quên cả chớp.

-Hít thở lại bình thường đi nào, Bella – Anh nhắc nhở tôi, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười.

Tôi làm theo như một cái máy.

-Em có hiểu tình cảm của anh không, Bella?

Có chứ, em hiểu! Lời đáp của tôi vang lên trong đầu. Tôi chợt thấy mình súng sính trong chiếc áo cánh cao cổ và chiếc váy dài, tóc búi cao; thấy cả Edward đang cầm bó hoa dại đặt trên tay, trông anh thật bảnh bao trong bộ comple sáng màu. Chúng tôi đang ngồi bên nhau trên một chiếc xích đu bằng gỗ…

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, nuốt khan một miếng. Tâm trí tôi vừa tái hiện lại một cảnh trong “Anne ở Green Gables”.

-Edward, thật ra… - Tôi lên tiếng bằng một giọng run run, cố né tránh câu hỏi - … đối với em, hôn nhân và sự vĩnh cửu không mang nghĩa bao hàm hay tách biệt. Chúng mình chỉ sống trong thế giới của em một khoảng thời gian, hay chúng mình sẽ sống bên nhau mãi mãi, có lẽ anh hiểu em muốn nói gì.

-Nhưng mà – Anh phản đối gần như ngay tức thì – rồi em sẽ sớm quên ý niệm về thời gian. Nếu không thì cớ sao phong tục vùng miền vốn chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian nhất định lại có thể ảnh hưởng đến quyết định của em như thế?

Tôi mím môi lại.

-Ơ, nhập gia tuỳ tục mà?

Edward bật cười khanh khách.

-Hôm nay em không cần phải trả lời “có” hay “không” với anh đâu, Bella. Chúng mình hiểu nhau là tốt lắm rồi, em không nghĩ vậy sao?

-Thế điều kiện của anh…?

-Vẫn không thay đổi… Nhưng anh cũng biết vấn đề của em rồi, Bella ạ, nếu em muốn anh biến đổi…

-Tèng, teng, teng-teng – Tôi ngậm miệng ngân nga bản hành khúc đám cưới, nhưng không hiểu sao nó lại ư ử hệt như một bài ca trong lễ truy điệu.

Thời gian vẫn lướt qua vô tình, vội vã.

Đêm hôm đó, tôi ngủ thật say. Sáng hôm sau, cái ý nghĩ về ngày tốt nghiệp cứ chờn vờn trong đầu tôi như một ám ảnh không nguôi. Cả một núi bài phải học cho ngày thi tốt nghiệp… và tôi sẽ không hoàn tất được vì đã bỏ lỡ mất mấy ngày.