Duy Ngã Độc Tôn - Chương 045 - 046

CHƯƠNG 45:
CỔ QUÁI!

Ba ngày sau, đoàn người Lý công công mặt
mày xám xịt rời khỏi thành Hoàng Sa, bởi vì hắn vừa nhận được thánh chỉ từ
hoàng cung do chim câu mang tới: bị mắng cho một trận, ra lệnh bắt buộc hắn
không được ở lại thành Hoàng Sa, lập tức phải quay về đế đô. Nguyên vốn lần này
bọn họ ra ngoài, chính là để làm vui lòng công chúa, không nghĩ tới chẳng những
vỗ mông ngựa không thành, ngược lại còn bị ăn đá!

Xe ngựa của Lý công công chạy ra khỏi thành
Hoàng Sa một đoạn, hắn vén rèm bên hông xe ngựa, thò đầu ra quay lại dùng con
mắt duy nhất nhìn Hoàng Sa tường thành nguy nga kiên cố kia, lộ ra vết sẹo kinh
dị trên gương mặt, khiến thoạt nhìn hắn giống như lệ quỷ bình thường, vô cùng
dữ tợn đáng sợ.

- Tần Lập! Ngươi nhớ kĩ cho ta, một ngày
nào đó, ta sẽ bầm thây ngươi làm vạn đoạn! Còn Thượng Quan gia nữa, chúng ta cứ
chờ xem một ngày nào đó con gái nhà ngươi bị thất sũng, chúng ta sẽ chiếu cố
cho nàng thật tốt!...Đi!

Gã đánh xe giơ roi quất ngựa, xe ngựa xa
hoa tung lên một đám bụi mù, rất nhanh biến dạng ngoài xa.

...

- Bẩm gia chủ! Bọn họ đi rồi.

Cùng ngày hắc giáp kị sĩ cường thế kia giờ
phút này ở trước mặt Thượng Quan Thiết, vẻ mặt kính cẩn, nhẹ giọng nói.

- Hừ! Một tên hoạn quan, cũng dám kiêu ngạo
như thế! Cường giả Địa cấp lại có thể làm gì? Chống lại thánh mệnh, chính là tử
tội, hắn không dám!

Thượng Quan Thiết thản nhiên nói:

- Tốt lắm! Tần Lập bọn họ không có việc gì
rồi! Để cho bọn họ rời đi thôi.

- Chủ nhân! Ngài không gặp Tần công tử?

Hắc giáp kị sĩ nhắc nhở một câu.

Thượng Quan Thiết do dự một chút, sau đó
cười khổ nói:

- Đồ nhỏ mọn đó mềm cứng đều không chịu!
Nhưng không thích nhất là thiếu nợ ân tình của người ta! Ta đoán lần này, nếu
không bởi vì có đám đồng bọn thợ săn kia, hắn sẽ không chịu ở lại phủ chúng ta
tới ba ngày! Quên đi! Để hắn đi thôi.

Hắc giáp kị sị thoáng nao nao trong lòng,
khom người xuống. Nhiều năm qua, rất hiếm khi hắn thấy trên mặt chủ nhân tràn
đầy vẻ từ ái, lại có chút bất đắc dĩ như vậy, trong lòng hắn thầm kinh ngạc
không thôi, không khỏi thêm vài phần xem trọng Tần Lập.

Nguyên với thân phận của Tần Lập, từ trên
xuống dưới Thượng Quan gia, cũng không có mấy người coi trọng hắn. Cho dù
Thượng Quan Thi Vũ có bệnh trong người không tiện nói ra, nhưng thân phận của
Tần Lập càng không vẻ vang gì!

Mối quan hệ như vậy nên ngay cả đám thị vệ
này, cũng nhiều ít có phần không có cảm tình với Tần Lập. Chỉ có điều gia quy
của Thượng Quan gia sâm nghiêm, bọn họ không dám biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Nhưng thủ lĩnh hắc giáp kị sĩ này từ trên mặt Thượng Quan Thiết, rõ ràng nhìn
ra chuyện không đơn giản. Bằng vào thân phận Thượng Quan Thiết, không cần cấp
mặt mũi cho một đứa con hoang nho nhỏ như thế. Nói đến quả thực đúng là chuyện
hi hữu!

Cho nên, gã thủ lĩnh hắc giáp kị sĩ thầm
quyết định trong lòng: mình nhất định phải quan hệ thân thiết với Tần công tử.

...

Vừa về đến cửa nhà, liền thấy hai người Tần
Hàn Nguyệt cùng Tần Tuyết đang phơi quần áo mới giặt trong sân, lại nhìn hàng
rào vốn cũ nát, không ngờ rực sáng hẳn lên, cánh cửa nhà cũng được thay mới,
tuy rằng thấy cũng không có giá trị bao nhiêu, nhưng dù sao cũng tốt hơn nhiều
so với trước đây.

Tần Lập ngẩng đầu nhìn, phát hiện ra mái
ngói rêu xanh trên mái nhà cũng đã thay mới, trong lòng hơi động, chính mình
mới đi hơn mười ngày thôi, như thế nào trong nhà biến hóa lớn như vậy?

- Mẫu thân! Con đã trở về!

Tần Lập nhìn Tần Hàn Nguyệt đi tới đón mình
nhẹ giọng nói.

- Con trai bảo bối! Con thật hại chết nương
rồi! Mau cho nương nhìn xem, có bị thương hay không?

Tần Hàn Nguyệt cũng không biết chuyện Lý
công công kia, nghĩ đến đứa con vừa mới trở về.

Tần Lập tự nhiên không muốn cho mẫu thân lo
lắng, cho nên cũng không đề cập tới, nghe vậy cười nói:

- Mẫu thân, ở trong mắt ngài, con thế này
không chịu nổi một kích sao?

Tần Tuyết lúc này bước tới, hướng về phía
Tần Lập nhẹ nhàng thi lễ, dịu dàng nói:

- Thiếu gia đã trở về...

- Tỉ tỉ! Người một nhà, khách sáo như vậy
làm chi, gọi đệ là Tần Lập, hoặc Tiểu Lập là được, không cần kêu thiếu gia!

Tần Lập khẽ cười nói.

Tần Tuyết cười mặt hơi đỏ lên, hơn mười
ngày ở chung, cảm tình giữa nàng cùng Tần Hàn Nguyệt càng ngày càng tốt, hiện
tại quả thật đã xem mình trở thành một thành viên trong nhà này.

Tần Lập chỉ vào mái ngói xanh cùng hàng rào
quanh nhà hỏi:

- Những thứ này... ở đâu ra vậy?

Tần Tuyết mỉm cười, nói:

- Những thứ đó, đều là sau khi Thượng Quan
tiểu thư đến đây, tìm người sửa chữa, chúng ta cũng ngăn cản không được, chỉ có
thể để mặc nàng làm gì thì làm!

Tần Lập sửng sốt, mấy ngày này thật ra hắn
gặp Thi Vũ hai lần, tuy nhiên nha đầu kia, cũng không nói tới chuyện này! Chẳng
lẽ là muốn cho ta kinh ngạc một phen hay sao? Khóe miệng Tần Lập thoáng hiện
lên vẻ tươi cười, nhớ tới mấy ngày nay trải qua ở Thượng Quan gia.

Mấy ngày nay ở Thượng Quan gia, hắn được
đối đãi rất tốt. Đám người A Hổ cũng coi như dựa hơi Tần Lập, mở mang kiến thức
một chút về cuộc sống của nhà giàu có. Đáng nhắc tới chính là, con Thiết Giáp
Ngạc kia, bị Thượng Quan gia trực tiếp lấy giá bốn vạn lượng bạc mua lấy. Đương
nhiên, cái giá này phần nhiều là nể mặt mũi Tần Lập, trong lòng mọi người đều
rất rõ ràng. Cho nên, thời điểm chia tiền, Tần Lập chiếm được cả một vạn lượng!
Vốn là định cấp cho hắn hai vạn lượng, nói thế nào Tần Lập cũng không nhận,
cuối cùng giảm xuống còn một vạn lượng, còn là bị A Hổ uy hiếp nếu không nhận
sẽ không làm huynh đệ, Tần Lập mới miễn cưỡng nhận lấy.

Khi hắn gặp Thượng Quan Thi Vũ, nàng đang
điềm tĩnh đứng ở bờ hồ cho cá ăn, rực rỡ như một bức tranh đẹp. Thấy Tần Lập,
nàng cũng không kinh ngạc, đôi mắt xinh xắn thoáng lộ ra một ý cười nhàn nhạt,
nhưng không nói gì, tiếp tục cho cá ăn.

Tần Lập đi đến bên cạnh nàng, nhìn bấy cá
chép to mọng bơi trong nước, nói:

- Mập như vậy, làm thịt cá chép kho tàu,
nhất định ăn ngon lắm đây!

Thượng Quan Thi Vũ lườm Tần Lập một cái,
thanh âm trong trẻo dễ nghe nhưng lạnh lùng rốt cục vang lên:

- Không được ăn chúng nó!

Tần Lập sờ sờ cái mũi, cười hắc hắc, từ
trên người Thượng Quan Thi Vũ tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, trong lòng hắn đột
nhiên cảm thấy thật yên bình, nhưng Tần Lập phát hiện Tiên Thiên Tử Khí trong
cơ thể mình, ngược lại bắt đầu xao động cả lên, hắn thử vận dụng công pháp hơi
dẫn đường một chút, liền bắt đầu hấp thu một cách điên cuồng.

Tần Lập giật mình không phải là nhỏ, bởi vì
tốc độ tu luyện này, không ngờ so với hấp thu Tiên Thiên Tử Khí phía chân trời
mỗi sáng sơm thường ngày còn muốn nhanh hơn!

Mà Thượng Quan Thi Vữ đang đứng bên cạnh
hắn, lại cảm giác được cả người mình bỗng nhiên trở nên dồi dào sức sống, thập
phần thoải mái, dường như còn có cảm giác như hơi ngứa ngứa. Thượng Quan Thi Vũ
ửng đỏ sắc mặt, trên người càng lúc càng ngứa hơn. Nàng cảm thấy thật kì quái,
mình tắm rửa mỗi ngày, như thế nào lại ngứa ngáy? Cảm nhận được ánh mắt cảu Tần
Lập bên cạnh mang theo chút xâm lược, Thượng Quan Thi Vũ khẽ gắt một tiếng,
nhích ra xa Tần Lập một chút, cảm giác ngứa ngứa đó lập tức biến mất, đồng thời
cảm giác thoải mái thư sướng đó cũng không còn nữa.

Ngay tại trong nháy mắt Thượng Quan Thi Vũ
né sang một bên, Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể Tần Lập lập tức bình ổn trở
lại, tốc độ khôi phục bình thường. Trong đầu Tần Lập thoáng lóe linh cơ, bỗng
nhiên nhớ tới lần đầu thiên gặp mặt Thượng Quan Thi Vũ, trong khoảnh khắc hai
người đứng gần nhau, Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể đã từng xao động một hồi lâu,
chỉ là lúc đó mình hoàn toàn không có để ý tới điều ấy!

Chẳng lẽ nói... ở bên thân thể của nàng, ta
có thể tu luyện nhanh hơn hay sao? Tần Lập mang theo nghi hoặc, bước tới gần
Thượng Quan Thi Vũ lần nữa.

A!

Thượng Quan Thi Vũ ở trong nháy mắt Tần Lập
bước tới gần mình, cái loại cảm giác lúc nãy lại xuất hiện. Mà Tần Lập, cũng là
trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng. Hai người liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh
ngạc từ trong mắt đối phương

CHƯƠNG 46:
TẬP KÍCH ĐÊM!

Sao lại thế này? Trong đầu hai người gần như
cùng một lúc nảy sinh ra ý niệm như vậy.

- Cô cảm giác được cái gì?

Tần Lập nhìn Thượng Quan Thi Vũ hỏi.

- Ngươi nói trước đi!

- Ái chà... được rồi! Ta ở bên cạnh cô, tốc
độ tu luyện của ta nhanh một cách khác thường!

Tần Lập thành thật trả lời.

Cũng không nghĩ tới câu trả lời của hắn,
Thượng Quan Thi Vũ hiểu lầm, làn da màu làm sau tấm khăn che mặt tầng tầng đỏ
ửng, trong lòng thầm phun ra một tiếng:

- Đồ xấu xa!

- Còn cô có cảm giác gTần Lập nghi hoặc
trong lòng, thấy Thượng Quan Thi Vũ không nói lời nào, liền hỏi thẳng.

- Không nói cho ngươi biết!

Thượng Quan Thi Vũ nói xong, xoay mình chạy
đi.

Tuy nhiên hai ngày kế tiếp, Tần Lập vẫn gặp
Thượng Quan Thi Vũ. Với hắn mà nói, dù Thượng Quan Thi Vũ có thông minh mấy đi
nữa, cũng chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi, chỉ cần da mặt hắn dày một chút, nàng
liền không có biện pháp.

Trên thực tế đúng như thế, Thượng Quan Thi
Vũ né tránh vài lần không xong, cũng đành phải để mặc cho Tần Lập đứng sát bên
mình. Tuy nhiên cũng may là hắn không có hành động vượt giới hạn gì.

Điều này làm cho Thượng Quan Thi Vũ là một
cô gái mới lớn, thở phào một cái. Nếu hắn thật sự động tay động chân, cho dù
hắn là vị hôn phu của mình, vậy cũng cương quyết không cho phép!

Tần Lập ở Thượng Quan gia hai ba ngày, mỗi
ngày cùng Thượng Quan Thi Vũ gặp mặt hơn nửa canh giờ. Hai người gần như không
có trao đổi điều gì, Thượng Quan Thi Vũ cho cá ăn, Tần Lập tu luyện. Thời gian
chỉ ngắn ngủn mấy ngày này, không ngờ thực lực Tần Lập lại lần nữa có dấu hiệu
đột phá! Tuy rằng không có qua thử nghiệm, nhưng trong lòng Tần Lập biết rõ,
hiện tại bản thân mình đã đạt tời Huyền cấp bậc sáu trạng thái đỉnh phong, rất
nhanh sẽ có thể đột phá đến bậc bảy, đạt tới thực lực bằng A Hổ!

Loại tốc độ tu luyện này, nếu ở trong mắt
võ giả tầm thường là nhanh không thể tưởng tượng. Cho dù là thiên tài như Tần
Phong, cũng không thể tin được trên đời này còn có võ giả yêu nghiệt như thế.

Kì thật nghĩ lại, cũng sẽ không có gì khó
hiểu: thân thể trước đây Tần Lập tu luyện Yếu Quyết Cơ Sở, vốn không phải vật
phàm, chỉ có điều người đời ngu muội, căn bản không biết chỗ lợi ích của nó. Tu
luyện mười năm căn cơ, tiện nghi lại dành cho Tần Lập xuyên tới đây hưởng. Sau
đó là Tiên Thiên Tử Khí Quyết, la lão đạo sĩ nuôi dưỡng Tần Lập, đã kết hợp tất
ca bản thảo bản lĩnh cùng công pháp nổi danh trong đạo giáo, cùng kết hợp với
tâm đắc suốt đời tìm hiểu thiên đạo của lão sáng chế thiên công pháp này, như
vậy sao có thể là vật tầm thường chứ?

Công pháp Duy Ngã Độc Tôn, ở thời đại cổ
chính là một trong những công pháp thuộc vào loại cao nhất, chỉ có điều yêu cầu
của nó rất cao, người bình thường căn bản không thể tu luyện công pháp Duy Ngã
Độc Tôn. Không biết Thiên Huyền đan kia cần các tài liệu gì, nhưng khảng định
là tuyệt thế quý hiếm thậm chí có thể là độc nhất vô nhị! Nếu như chỉ đơn giản
liền có thể thu được, liền có thể luyện thành, vậy thì võ giả của thời đại
thượng cổ kia cùng thời hiện tại qua tám ngàn năm đã chật đất, cũng căn bản là
sẽ không thể sinh sản ra được nữa rồi!

Cho nên nói, qua rất nhiều điều bất ngờ
cùng trung hợp va chạm vào nhau, sau đó thai nghén sinh ra một tên cực kì biến
thái như Tần Lập. Tuy rằng công pháp này sau khi tu luyện tới Địa cấp, tiến
triển sẽ chậm lại, nhưng thực tế là võ giả Địa cấp, bản thân mình cũng đã là
nhân vật thượng tầng đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp của đại lục này! Một thiếu niên
còn vị thành niên, tu luyện đến cảnh giới Địa cấp, so ra còn có chuyện gì kinh
người hơn thế chứ?

Mỗi ngày Tần Lập đều chăm chỉ tu luyện một
lần chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn, dùng chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn dung hợp tất cả mọi
võ học sở trường của mình ở kiếp trước, rốt cục trở thành công pháp thuộc về
một mình Tần Lập, độc nhất vô nhị, Duy Ngã Độc Tôn!

Chuyện này nói đến thực đơn giản, trên thực
tế Tần Lập kết hợp kinh nghiệm võ học hai mươi năm ở kiếp trước cùng với bộ
thân thể có căn cơ tuyệt hảo của mình hiện nay, ở trước mặt Tần Lập xuất hiện
một cái thiên địa mới tinh!

Tầm nhìn của hắn, đã không hề bị giới hạn
như loại sở trường riêng biệt trong quá khứ. Chỗ lợi hại nhất của công pháp Duy
Ngã Độc Tôn, chính là loại năng lực có thể dung hợp sở trường của mọi nhà để
mình sử dụng!

Võ công cũng tốt, chiến kĩ cũng tốt, càng
là thứ cao cấp, càng có tính chất độc đáo, thì sau khi trải qua công pháp Duy
Ngã Độc Tôn dung hợp, không ngờ lại có thể xâu chuỗi toàn bộ vào cùng nhau! Khi
thi triển ra, uy lực so với lúc trước không biết lớn hơn gấp bao nhiêu lần!

Cho nên nói, lần này cùng A Hổ bọn họ mạo
hiểm tiến vào rừng, nhìn như không có thu hoạch gì nhiều lắm, nhưng trên thực
tế đối với Tần Lập mà nói, thu hoạch quá lớn!

Hơn nữa, khi Tần Lập cầm tờ ngân phiếu một
vạn lượng đặt vào tay mẫu thân, hắn cảm giác được trong ánh mắt mẫu thân vui
mừng khôn xiết.

Đối với một người mẹ mà nói, tiền tài, vĩnh
viễn đều không trọng yếu bằng tiền đồ của đứa con mình! Vì tiền tài, nàng vĩnh
viễn sẽ không cúi thấp cái đầu cao ngạo, nhưng vì tương lai con mình, nàng lại
nguyện ý trả giá hết thảy bằng mọi giá có thể!

- Nương nhận lấy đi! Đây chính là khoản
tiền đầu tiên con của người tự mình kiếm được! Tần Lập cười tủm tỉm nhìn ánh
mắt mẫu thân có chút dại ra, trong lòng hắn chua xót, nhiều thêm là một tự hào:
rốt cục, ta có thể kiếm ra tiền nuôi gia đình rồi!

Tần Tuyết nghiêng đầu nhìn lướt qua con số
trên ngân phiếu, nàng bị dọa cho hoảng sợ, kinh hô một tiếng:

- Như thế nào nhiều như vậy?

Tần Lập kể lại quá trình săn bắt Thiết Giáp
Ngạc, hai nữ nhân chưa bao giờ tiến vào rừng sâu như si như dại lắng nghe kể.
Đương nhiên, chuyện Lục Nhung Miêu kia, Tần Lập hoàn toàn không đề cập tới.

Tần Tuyết nghe xong, một lúc sau còn chưa
hết bàng hoàng nói:

- Không nghĩ tới đi mạo hiểm tốt như vậy,
câu cá cũng có thể câu được một vạn lượng bạc! Lần sau ta cũng phải đi!

- Tỉ ngoan ngoãn ở nhà đi, linht hú hung
mãnh trong núi sâu rừng thẳm đó cũng không phải để bài trí!

Tần Lập nhìn lướt qua Tần Tuyết đầy vẻ hưng
phấn, dội một gáo nước lã.

- Hừ! Ta là tỉ tỉ ngươi. Ngươi ngược lại muốn giáo huấn ta ư!

Tần Tuyết không một chút khách khí vỗ trên đầu Tần Lập.

Tần Hàn Nguyệt ở một bên nhìn thấy tủm tỉm cười, trong lòng vô cùng ấm áp.
Tần Tuyết chung quy là bản tính cô gái trẻ, cho dù mấy năm nay bị tẩy não,
nhưng từ khi theo Tần Hàn Nguyệt, không bao lâu liền khôi phục lại tính tình
trong sáng.

- Đúng rồi! Tây Qua thế nào?

Tần Lập nghĩ đến tên tiểu tử kia, cười hỏi.

- Xú tiểu tử đó? Mỗi ngày đều bận bịu chiếm lĩnh địa bản! Ta hiện giờ quả
thật có chút do dự, thu nhận hắn là đúng hay sai. Tiểu tử này trời sinh không
phải là một tên an phận!

Nhắc tới Tây Qua, Tần Tuyết dường như có chút kiêu ngạo, lại có chút phiền
não.

Tần Lập cười, nói:

- Tính tình con nít! Cứ theo hắn đi là được.

Buổi tối theo thường lệ Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Tuyết làm một bữa tối có
hơi thịnh soạn. Tần Lập ăn xong, trở lại phòng, vừa mới nhập định, trong lòng
bỗng nhiên sinh ra một cảm giác báo động: một khí tức có phần quen thuộc, đang
tiến gần tới nơi này. Tần Lập mở hai mắt, trong mắt hiện lên tia lạnh giá.

Theo thực lực của hắn tăng cao, linh thức càng ngày càng mạnh hơn lên. Như
trước kia Tần Lập có thể cảm ứng được mọi sự vật trong phạm vi ba mươi thước,
mà hiện tại, trong phạm vi sáu mươi thước gần như không thoát khỏi cảm ứng của
hắn.

- Tần Thập Tam sao? Không ngờ ngươi còn tới đây!"Tần Lập bùng lên cơn
phẫn nộ! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết: cái gì gọi là " Kẻ sĩ cách ba ngày
nên nhìn với cặp mắt khác!

Tuy rằng dựa theo thực lực mà nói, Tần Lập
khảng định không phải là đối thủ của Tần Thập Tam, nhưng Tần Lập có con bài lớn
nhất chưa lật. Đó là Tần Thập Tam căn bản không biết hắn đã đột phá đến thực
lực Huyền cấp!

Có chút phiền phức bên mình, còn không bằng
giải quyết cho xong càng sớm càng tốt!

Nghĩ đến mình rời khỏi Tần gia, dọn đến căn
nhà nhỏ cũ nát này, vẫn còn bị Tần Thập Tam một lần tìm đến đánh đập làm nhục,
Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể Tần Lập, liền bắt đầu xao động lên.

Nghe tiếng hô hấp cực nhẹ bên ngoài, Tần
Lập nằm trên giường, phát ra tiếng hít thở kéo dài đều đều, nghe ra, giống như
tiếng ngáy trong giấc ngủ say.

Cửa sổ gỗ phát ra một tiếng động nhỏ, giống
như một luồng gió mạnh thổi ập vào nó, lập tức hóa thành một đống bột phấn! Tần
Lập không kìm nổi kinh hãi, đây là thực lực của cường giả Địa cấp à, quả nhiên
rất mạnh!

Một thân ảnh, nhẹ nhàng nhảy vào, bước vài
bước tới giường Tần Lập, nhìn Tần Lập "ngủ say", không kìm nổi phát
ra một tiếng cười lạnh rất nhỏ:

- Nếu không có đại gia dặn dò không được
giết ngươi, cái mạng đê tiện của ngươi này, Thập Tam gia đã sớm lấy đi rồi! Hừ!

Tần Thập Tam vốn tất có tin tưởng với thủ
đoạn của mình, nhưng không biết tiểu tử Tần Lập kia làm thế nào đề kháng được
như vậy, chỉ vài ngày sau không ngờ liền đi theo một đoàn mạo hiểm vào núi! Mà
còn chọc phải một cái tổ ong thật lớn, nếu không có lão già Thượng Quan Thiết
vô cùng cường thế kia, chỉ sợ Tần gia cũng nhất định bị liên lụy.

Mười ba năm trước đây vì tên con hoang này,
Tần gia đã lỡ mất cơ hội trở thành hoàng thân quốc thích; mười ba năm sau, lại
là vì hắn, thiếu chút nữa đắc tội với đại thái giám Lý công công có quyền thế
cực lớn ở đại nội hoàng cung! Cho nên, Tần gia từ trên xuống dưới đối với thằng
con hoang đáng xấu hổ Tần Lập này, đều vô cùng căm ghét.

Tần Thập Tam hôm này lại đây, mục đích rất
đơn giản, hoàn toàn phá đi chỗ yếu huyệt trên người Tần Lập, để hắn biến thành
một phế nhân, miễn cho hắn lại gây nên họa hoạn gì nữa. Đây vốn là câu nói của
đại gia. Tần Thập Tam là một cường giả Địa cấp, tuy rằng không nguyện ý làm
chuyện nhỏ mọn này, nhưng mệnh lệnh khó cãi. Hơn nữa, trong cốt tủy của hắn vốn
chính là người ưa thích làm nhục kẻ yếu! Cái gì phong phạm cường giả, ở trong
mắt Tần Thập Tam, xin lổi đều thứ "chó má"!

- Tiểu tử! Đừng trách ta...

- Yên tâm! Ta không trách ngươi, nhưng
ngươi cũng đừng trách ta!

Một thanh âm thiếu niên trầm thấp vang lên
hết sức đột ngột. Đồng thời, Tần Thập Tam cảm giác được dưới bụng mình truyền
lên một cơn đau đớn kịch liệt. Hắn không kỉm nổi phát ra một tiếng kêu trầm
thấp thảm thiết.

- Ngươi dám đánh lừa ta!

Tần Thập Tam vừa sợ vừa giận, vung tay hung
hăng bổ một chưởng về phía Tần Lập. Đao Phong Chưởng Pháp của Tần gia, từ lâu
đã được Tần Thập Tam tu luyện đến tầng cao nhất, một chưởng này bổ xuống, có
thể trực tiếp cắt người ta thành hai đoạn!

Tần Lập vừa mới nện một quyền vào bụng Tần
Thập Tam, ngay sau đó đã sớm co chân lại, trong giây lát dồn sức duỗi thẳng
chân ra, hung hăng đá một cước vào ngay hạ bộ Thần Thập Tam.

- Làm thái giám đi!

Tần Lập tức giận quát.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3