Kiếp Chuông Gió

Tôi là chuông gió, xuất thân từ đâu thì tôi cũng chẳng nhớ
rõ nữa, chỉ biết rằng, tôi đã ở trong cái cặp nho nhỏ của một cậu bé xinh xinh
từ Nhật và đến đây, thật ra tôi chưa biết đây là đâu cả, bởi cậu bé chưa nói gì
với tôi, có thể khi cậu ấy rảnh cậu ấy sẽ trò chuyện với tôi chăng, khi đó, tôi
nhất định sẽ nói lại với các bạn…

Lần đầu đến đây, tôi được
treo lơ lửng trên cái cửa sổ ở phòng học của cậu bé. Mỗi lần gió đến, tôi lạnh
lắm, nên những tiếng nghiến răng của tôi mọi người mới gọi là tiếng kêu của
chuông gió. Mấy đứa bạn chuông gió của tôi mỗi khi thấy tôi nghiến răng thì
chúng lại phì cười và chế giễu, rằng chắc chắn có lúc tôi sẽ phải từ bỏ thế
gian và ra đi, bị ném ở đâu đó, trong một đống rác của thành phố chẳng hạn. Con
người đôi khi lại sợ tiếng nghiến răng của tôi nữa, và thường gọi tôi là ma mỗi
khi gió đêm ùa về. Lâu lâu họ lại cười lên đùa cợt tôi nữa cơ, tôi buồn lắm.
Nên tôi mới ghét gió, nguyên nhân tại vì nó lạnh, chỉ cần nhè nhẹ qua thôi cũng
đủ để cho tôi nghiến răng vài phát. Ôi thật là! Tại sao cậu bé kia lại cứ để
tôi ở đó nhỉ, quần áo của tôi cũng bạc phơ bạc phất lên rồi, mà cậu ấy có bao
giờ thay cho tôi bộ đồ mới nào đâu, con người một năm ít nhất cũng phải có một
lần sắm đồ mới, còn tôi, sinh ra với bộ đồ này, và có lẽ sẽ đem theo nó xuống đất
luôn thôi. Ê gió! Mày có thể đưa tao đi một nơi khác không? Về lại Nhật cũng được,
cái nơi mà xưa kia tao còn đang để cho nhiều người ngắm nghía và khen ngợi, rằng
tao là đứa đẹp nhất trong bấy nhiêu đứa chuông gió cùi bắp kia ấy. Không chịu
chứ gì, bởi vì mày cũng muốn đùa với tao mà, không có tao mày chán lắm đúng
không… Đấy, đứa nào nó cũng như thế với tôi, ước gì cái cậu chủ nhỏ này của tôi
để tôi ở một nơi nào đó kín đáo một chút để khỏi phải gặp gió nữa, như thế sẽ
không nghiến răng, và không bị ai gọi là ma, quần áo cũng sẽ mới. Cứ nghĩ đến
cái cảnh ấy là…. Một cảm giác rất yomost, tôi cũng chẳng biết cảm giác ấy là
gì, chỉ thấy trên ti vi hay quảng cáo cái cảm giác, nên tôi đoán, chắc nó cũng
hấp dẫn lắm.

Ồ! Hôm nay tôi có thêm một đứa chuông gió bạn nữa, không biết nó
là trai hay gái, nhưng tôi thấy kết nó rồi đấy, chắc tại cậu chủ thấy nó dễ
thương nên tậu nó về rồi, lại còn can đảm treo nó lủng lẳng trước mặt tôi nữa
chứ. Hơ hơ… Có khi nào cậu ấy muốn nhân giống lên không đây… Cũng được đấy, tôi
thấy vợ chồng của cái người mà đã tạo nên tôi vui lắm khi được thấy đứa con của
mình chào đời. Ấy! Mà cũng không biết nữa, bởi vì gia đình của cái cậu chủ này
đâu thích có con đâu, chỉ do bị lỡ kế hoạch hóa gia đình gì đó nên mới có thêm
cậu chủ nữa, họ có đến 8 người con lận, trước kia tôi là bạn của người anh cả của
cậu bé này, giờ thì thay chủ rồi. Nghĩ lại, tôi cũng đã làm bạn với 3 đời bạn rồi
ấy nhỉ, tôi thấy ông chủ đầu tiên là sung sướng nhất khi tôi có mặt trên trái đất
này. Thôi, dù sao đi nữa, tôi vẫn muốn có một đứa con. Tôi sẽ yêu thương chúng,
sẽ không ghét bỏ chúng đâu, tôi thấy tội cho cậu bé này lắm đấy, ước gì cậu ấy
được cha mẹ có cảm giác như là họ đã có sự vui vẻ khi người anh trai cả của cậu
bé ấy chào đời. Cậu ấy vẫn thường đến chỗ của tôi khóc, tôi chẳng biết nói gì nữa,
những lúc đó, tôi cảm thấy tiếng nghiến răng của tôi làm cho cậu bé trở nên vui
hơn nên cũng cố gắng nghiến thật to, mặc cho đám bạn của tôi có chọc gẹo đi
chăng nữa. Hê hê… tôi không nói nữa đâu, mất công mọi người nói tôi là đứa con
trai bép xép. Này! Cô bạn mới, cô thấy thế nào khi bị treo ở đây? Cô có thấy thằng
gió kia phiền không khi mỗi lần nó đến là chúng ta lạnh đến nghiến răng? Ê! Cô
không biết nói à? Ồ! Chắc là cô ta ngại với tôi ấy mà, đằng nào thì tôi cũng sẽ
có con với cô ta mà ngại cái nỗi gì chứ. Đúng là đồ con gái. Mặc kệ cô ta đi.
Tôi lại rên rỉ ỉ ôi với cái giọng thảm khốc ấy. Chẳng biết kiếp trước của tôi
có là con gái không nữa, hoặc là một đứa cực ít nói, nên kiếp này tôi mới nói một
cách rất ư là, tôi cũng tự ngại cho mình. Nhưng mà không sao, tôi tự cảm thấy bản
thân mình thật đẹp. Hí hí.

Một ngày nữa lại trôi qua, không biết bao giờ cậu chủ
nhỏ mới cho cô nàng kia phối giống với tôi nhỉ… Ồ! Hôm nay cậu ta dẫn về nhiều
bạn quá, tại sao ấy nhỉ, thông thường thì không ai thèm chơi với cậu ta cả, tôi
cũng chẳng biết lí do tại sao nữa… “Ê! Cái thằng chuông gió kia xấu thế, lại cũ
kĩ nữa chứ, tại sao cậu lại để nó bên cạnh cái chuông gió mới, làm nó xấu lây rồi
kìa. Hàng này nên được trưng bày vào nhà kho thì nên. Ha ha…”. Trời ơi! Có đứa
dám bảo tôi xấu cơ đấy, sốc quá, lại còn không xứng với cái nàng kia nữa. Ặc ặc,
phát ngôn bừa bãi quá đấy cậu trai, tôi lớn tuổi hơn cậu đấy, tại sao cậu lại
nói thô lỗ với một bậc đáng kính thế này?

Ôi, vậy mà chẳng biết có phải
do câu nói bâng quơ của thằng nhóc đó hay không mà cậu chủ lại di dời tôi đi chỗ
khác, nơi này tối hơn, nhiều đồ và bụi bặm, riêng một cái tôi cho là tốt hơn đó
là ở đây không có gió, tôi không cần phải nghiến răng kèn kẹt nữa. Nhưng mà, phải
xa cô ta trong khi tôi đang muốn có một đứa con quá. Thôi thì chịu vậy, cứ thử
xem sao, biết đâu đây là cơ hội cho tôi tỏa sáng với những đứa xấu xí ở đây… Hô
hô…

“Thằng kia! Làm cái trò gì
mà cứ cười như điên vậy? Không biết chỗ này chỉ giành cho những thứ rác rưởi
thôi sao, vào đây mà còn thích thú, không biết điều là coi chừng với tụi này đấy”

Chỉ giành cho rác rưởi á!
Tôi mà là đồ rác rưởi á! Một con người hết sức điển trai và luôn tỏa sáng, thế
mà bị coi là rác với rưởi, mà con người hầu như thường quan tâm nhiều đến dư luận
thì phải, tôi biết cậu chủ bé bỏng ấy vẫn còn thích tôi mà. Ôi! Cũng chẳng biết
nữa, mang về một cô chuông gió mới thì chắc là đâu cần đến tôi nữa. Con người lại
thường có tính vong ân bội nghĩa, không biết trân trọng đến quá khứ. Thật đáng
buồn, con người lại là những con người hết sức cao quý, tại sao lại cư xử y
chang như một thứ động vật bậc thấp vậy chứ. Không! Có khi nào, do tôi quá ư tự
cao? Ừ! Đúng thật, tôi đã quá già, so với những cô chuông gió mới ở trong những
cửa hàng trưng bày, quần áo cũng phất phơ bạc màu, thế mà lại luôn tự coi mình
là đẹp trai, chắc chỉ là đẹp lão thôi, hic…  

“Nhiệm
vụ của chuông gió là phát ra tiếng kêu vui tai cho con người mỗi khi họ buồn,
chuông gió phải luôn tận tâm với chủ của mình nhé, nếu có gió, thì con sẽ tỏa
sáng, con sẽ rung rinh giữa trời đất, tiếng ca của con sẽ được mọi người biết đến
như một khúc nhạc du dương giữa trời trưa hè, cho dù con có trở nên cũ đi, phai
màu đi bởi gió, con vẫn luôn phải ca hát. Và, nếu con có đến giờ phải bị đưa
vào nơi xó xỉnh, nơi cất chứa đồ đạc cũ kĩ, con vẫn phải luôn hoàn thành nhiệm
vụ và phải biết ơn người chủ của con. Nhớ đấy nhé, ta yêu các con nhiều lắm,
các con chính là quà tặng quý giá của con người đấy…”

Những lời nói vừa rồi, hình
như tôi đã từng nghe được từ đâu rồi thì phải, một giọng nói rất ấm áp, và nhẹ
nhàng. Ôi! Chính là người đã làm ra tôi, một cặp vợ chồng già hạnh phúc. Tôi nhớ
họ quá,… đúng vậy, mình phải nên khiêm nhường hơn nữa. Cái tiếng mà mình gọi là
nghiến răng kèn kẹt ấy thì ra là những tiếng ca hát của mình. Đúng rồi, cho dù ở
hoàn cảnh nào đi chăng nữa, tôi cũng không được oán hờn số phận hay oán hờn bất
cứ ai, tôi phải sống, và sống sao cho thật tốt. Cửa sổ ở đằng kia, tôi sẽ vươn
mình ra ngoài để chờ gió đến, thế là tôi có thể cất tiếng ca của mình lên, và
cho mọi người ở nơi đây cảm thấy vui hơn là oán hờn. Tôi sẽ gắng sức làm cho họ
trở nên thật lạc quan, yêu cuộc sống, cho dù họ không còn chút sức lực giúp ích
gì cho đời nữa. “Leng keng…. Leng keng…. Leng keng…..” Lần đầu tiên trong kiếp
chuông gió của tôi tôi cảm thấy mình thật có ích và thật hạnh phúc khi được gió
lùa qua thế này….

“Tiếng chuông gió ở đâu nghe
hay quá con? Mẹ nghe thấy nó phát ra từ phía nhà kho nhà mình đấy, chúng ta thử
vào kiếm nhé!”

Ôi!!! Cánh cửa đóng đã lâu,
nay đã lại được mở. Tôi sướng rên đi được…

“Cái xe đồ chơi cũ của con
kìa mẹ, con đem về phòng chơi nhé! Cả cái bàn học này nữa. Con nhớ chúng quá…”

“Ừ! Để mẹ xem, cái xe đạp
này tu sửa lại sẽ chạy ngon lắm đấy con, để mẹ sửa rồi giúp con tập chạy nha…”

Đi thôi con…

Đi… cái cảm giác nặng nề
quá, bóng đèn vẫn còn ở lại, cái ghế gãy, thùng đồ, cả cái chảo nữa, vẫn ở
đây,… tôi… cũng vậy….

Dù sao đi nữa, tôi cũng rất
vui bởi tôi đã có thể dùng tiếng ca hát của mình để cho những người chủ không
lãng quên đi những vật dụng mà trước kia chúng đã từng giúp cho họ rất nhiều.
Những người ở lại, chờ nhé. Rồi một ngày nào đó, các bạn cũng sẽ được ra ngoài
và tiếp tục giúp ích cho đời….

“Thằng kia! Mày không vứt
cái chuông gió cũ nát ấy đi à? Trông nó gớm quá!”

“Kệ các cậu chứ! Đây là thứ
đã gắn bó với tôi từ nhỏ cho tới bây giờ, cho dù nó có cũ đi chăng nữa thì tôi
vẫn thích nó, các cậu cũng đừng bao giờ nghĩ sẽ bỏ những thứ quý giá tuổi thơ
ngây đi đấy, rồi một ngày các cậu sẽ phải hối hận.”

Cậu chủ muôn năm, hi hi… tôi
báo tin vui cho các bạn nghe nhé, cuối cùng tôi cũng có một đứa con trai với cô
nàng kia, cô ấy đang cười kìa. Hí hí, đùa thôi, chuông gió không thể có con được,
chỉ là cậu chủ đã mang về một cái chuống gió nhỏ xinh nữa, chúng tôi nhận nó là
con….

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3