Bí Mật Của Siêu Mẫu - Chương 97

Vào lúc Lâm Lam vừa nói xong chữ đừng, Diêm Quân Lệnh đã mạnh mẽ xé rách tà váy của cô, giây tiếp theo nâng đôi chân mà bất kì người đàn ông nào cũng khao khát, bất kể người phụ nữ nào cũng ghen tị lên, mạnh mẽ tiến vào.

Lần sau lại càng mạnh hơn so với lần trước.

...

“Sau này còn dám không.”

“Diêm Quân Lệnh anh nhẹ chút...”

Lâm Lam kêu nhẹ, nhưng trái tim Diêm Quân Lệnh giống như làm bằng sắt vậy, anh một mực muốn cô phải bảo đảm.

Cuối cùng Lâm Lam cũng không biết mình đã nói gì nữa, cô chỉ cảm nhận được khoái cảm cực hạn và sự đau đớn đang thay phiên nhau bao phủ lấy cơ thể mình, cuối cùng trong miệng lẩm bẩm, “Không ly hôn... sau này không ly hôn...”

“Vậy mới ngoan.”

Diêm Quân Lệnh cảm thấy hài lòng rồi mới buông tha người ở trong lòng, nhưng đó đã là chuyện của một tiếng sau.

Ở dưới lầu thím vương ôm Vượng Tài đi đi lại lại, hai người kia nếu như cãi vã thật thì đúng là tiêu đời rồi, cuối cùng bà đi tìm chút Trương để bàn bạc. Chú Trương cũng bế tắc, cuối cùng dứt khoát thông báo cho ông nội của hai người kia.

Diêm Quân Lệnh đi xuống nhà lần nữa liền nhận được điện thoại của ông nội, vừa mới được ăn no nên tâm trạng của cậu chủ Diêm không tồi, anh vui vẻ mở miệng, “Ông nội, tìm cháu có việc sao?”

“Cháu có phải người không? Sao lại có thể đánh vợ!” Ông nội cầm điện thoại, hỏi với giọng hùng hổ.

“Ha.” Diêm Quân Lệnh vô duyên vô cớ bị mắng, nhẹ giọng ha một tiếng rồi nhìn sang chú Trương.

Chú Trương vờ như không có chuyện gì xảy ra, lẩn vào trong sân. Thím Vương tuy lo cho Lâm Lam nhưng nhìn thấy tình hình không ổn nên ôm lấy Vượng tài đi tìm chuồng chó.

“Ông nội, có chuyện gì sao?” Tâm trạng vui vẻ ban nãy của Diêm Quân Lệnh bỗng chốc tan đi, hỏi một cách cứng nhắc.

“Cháu nói xem là có chuyện gì?”

“Từ lúc nào mà ông nội lại quản cả chuyện chăn gối của cháu thế?” Diêm Quân Lệnh không vui, ngay cả ông nội anh cũng không giữ thể diện cho.

“Ta... cái lão Trương vô dụng này!” Ông nội vừa nghe thấy câu nói của anh, khuôn mặt già đỏ lên, không quên mắng lão Trương, có điều sau đó lại nói với giọng nghiêm nghị, “Ta biết cháu cũng nhiều tuổi lại vừa mới kết hôn, nhưng cũng phải có chừng mực, cháu chịu được nhưng nha đầu nhà người ta cũng phải chịu được.”

“Đó là vợ cháu.” Hiển nhiên trong lời nó của ông nội đã chứng tỏ ông quản cũng khá rộng, còn cái gì mà nói anh nhiều tuổi?

“Tiểu tử thối nhà anh...”

“Ông cũng nhiều tuổi rồi, đừng lo mấy chuyện này nữa,cẩn thận lửa bốc lên không dập xuống được.” Nói về đội cay nghiệt, Diêm Quân Lệnh tuyệt đối không thua bất cứ ai.

“Hụ hụ... đồ khốn kiếp nhà anh... anh mau về đây cho tôi!”

Bộp...

Nhận thấy ông nội sắp nổi trận lôi đình, Diêm Quân Lệnh cúp điện thoại một cách quả quyết.

Quay đầu nhìn sang hướng sân vườn, xem ra sau này anh phải đặt ra mấy quy định trong nhà rồi.

Lúc Lâm Lam xuống nhà đã là hai tiếng sau, khuôn mặt dài nghệt ra, nhìn thấy Diêm Quân Lệnh liền hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.

Diêm Quân Lệnh lúc này vừa được ăn no lại vừa cãi thắng ông nên tâm trạng rất vui vẻ, anh không tính toán với nha đầu kia.

Nhưng chú Trương không biết là đi đâu mất rồi, thím Vương thấp thỏm giúp hai người xới cơm. Nhưng đến chiều vẫn bị gọi vào trong phòng sách, chú Trương muốn trốn cũng không thoát.

Lâm Lam miệng đã nói là sẽ không ăn gì, kết quả là mệt đến nỗi bụng kêu òng ọc. Nhưng ăn xong lại hối hận, cô lặng lẽ bước lên máy chạy bộ.

Đến khi cơ người thấm đẫm mồ hôi, cô liền nhìn thấy chú Trương và thím Vương cúi đầu ủ rũ đi ra khỏi phòng sách, cô cảm thấy buồn cười liền đi tới đó để an ủi, kết quả là thím Vương vui vẻ nói rằng ông chủ tăng lương cho bà rồi.

Chú Trương gật đầu, ý là cũng được tăng rồi, nhưng lương được tăng rồi tại sao bộ dạng của hai người này trông giống như có cả một bầu tâm sự vậy?

Đương nhiên Lâm Lam không biết hai người già cộng lại tuổi đã hơn trăm này bị cái tên lưu manh Diêm Quân Lệnh kia nói cho một trận và còn phổ cập cho một số kiến thức, đồng thời hi vọng hai người họ có thể tôn trọng sự thật, ít gọi điện báo cáo với ông nội, điều này thực sự cũng khiến hai người khó xử.

Lâm Lam đang không hiểu gì thì nhận được điện thoại của Tăng Tuyết, đầu dây bên kia phấn khích nói với cô, hai cái tên lưu manh ức hiếp cô kia do làm loạn nên đã bị phán năm năm tù giam, cái quán bar tên bule đó do chứa chấp người khác mua bán ma túy nên cũng đã bị tạm ngừng kinh doanh rồi.

Cuối cùng, Tăng Tuyết ra vẻ thần bí hỏi, “Có phải là Diêm tổng làm không?”

Lâm Lam cau mày, cô nhìn vào trong phòng sách, “Em không biết, chắc là ngoài ý muốn thôi, chị cũng biết bule vốn cũng không trong sạch gì mà.”

“Uhm, cũng đúng, nến như là tổng giám đốc Diêm ra tay thì e là sẽ xử lý cái tên Đại Hải đó trước!” Nhắc đến chuyện đêm đó là Tăng Tuyết lại ức giận.

“Thôi được rồi, đừng tức giận nữa, đi đêm lắm có ngày gặp ma, loại người xấu xa đã làm nhiều chuyện xấu, sớm muộn gì cũng sẽ tự chui đầu vào rọ.” Khuôn mặt Lâm Lam lộ vẻ thâm thúy trả lời.

“Uhm, chắc chắn rồi, bọn biến thái chết tiệt!” Tăng Tuyết chửi mắng xong khuôn mặt đột nhiên nghiêm túc trở lại, “Tay em sao rồi? Não bị va đập thế không bị ngốc đi chứ? Chị đến bệnh viện mấy lần đúng lúc Diêm tổng ở đó nên không dám vào quấy rầy hai người.”

“Chị mới ngốc ấy, có thể nói chuyện một cách hữu hảo không? Em chưa có lúc nào là tỉnh táo và thông minh hơn lúc này cả.” Lâm Lam vừa nói vừa trở về chiếc máy chạy bộ, tiếp tục chạy.

Cô nhất định phải tiêu hóa hết chất béo mà khi nãy mới ăn.

“Không sao thì tốt, thực ra chị gọi cũng là để nói với em một chu yện, Hàn Hinh Nhi cũng sẽ tham gia show diễn của Trình Phi, nếu như không có gì bất trắc thì mục tiêu của cô ta cũng là vị trí người mẫu chính.” Tăng tuyết bất lực nói, cô phát hiện Hàn Hinh Nhi đúng là con gián đánh mãi không chết, rõ ràng là bị dí đến cùng rồi mà vẫn có thể bò dậy để giành được vị trí đại diện nhãn hàng mĩ phẩm Đại Gia và tham gia show của Trình Phi.

“Uhm.” Lâm Lam uhm một tiếng, nói thực thì ngay từ đầu Hàn Hinh Nhi đã xác định được rõ là mình phải làm gì hơn cô. Vậy nên dù cho có vô vàn vụ tai tiếng nhưng Hàn Hinh Nhi vẫn có thể tiếp tục tiến về phía trước như thường, đi theo hướng mà cô ta muốn.

Bất luận là phải dùng thủ đoạn gì.

Lâm Lam không thể nói được là cách này của Hàn Hinh Nhi là tốt hay xấu, chỉ có thể nói mỗi người đứng ở lập trường khác nhau.

Người không cùng chí hướng thì không thể cùng trao đổi ý kiến.

“Sao em lại bình tĩnh thế?” Nói một hồi lâu Lâm Lam chỉ Uhm một tiếng, Tăng Tuyết sốt ruột.

“Đến lúc đó phân cao thấp, giờ nói gì cũng vô dụng.” Lâm Lam đã bắt đầu chạy ra mồ hôi, những giọt mồ hôi dày đặc thấm ra bên ngoài da, khiến cho khuôn mặt trắng trong như ngọc càng lộ ra được được nét thanh xuân tươi trẻ.

Diêm Quân Lệnh một tay đút túi quần đứng ở vị trí cũ nghe Lí Húc báo cáo công việc, ánh mắt không hề rời khỏi hình ảnh của Lâm Lam trên chiếc máy chạy bộ.

“Anh cả, anh vẫn nghe chứ?”

“Uhm.” Lí Húc nói một hồi, đằng kia lại không có chút phản ứng gì, anh không nhịn được liền hỏi, kết quả là nghe thấy một tiếng uhm nhẹ bẫng của Diêm Quân Lệnh.

Lí Húc buồn bực, “Nếu đã đang nghe, em nói nhiều như vậy, anh không thể hử một tiếng à?”

“Hử.”

“Khụ khụ khụ...” Lí Húc cảm thấy sớm muộn gì cũng có một ngày anh bị làm cho tức chết.

“Đừng ho nữa, tìm bằng được người đã bắt Lam Lam. Nếu cái quán bule đó và Diệp thị có liên quan đến nhau, vậy thì tiếp tục theo dõi. Tuy tạm thời không thể động vào Diệp thị nhưng tôi không muốn cái con lợn béo ngấy mỡ đó sống thoải mái như vậy, nhớ kĩ tất cả đều là ngoài ý muốn, hiểu?” Diêm Quân Lệnh cuối cùng cũng chịu buông lời vàng ngọc, nói thêm mấy câu.

“Con lợn béo ngấy mỡ.” Lí Húc bị cái sự so sánh cụ thể của Diêm Quân Lệnh làm cho ngạc nhiên, từ khi nào lượng từ vựng của anh cả của họ lại phong phú như vậy.

“Hửm?”

“Khụ, em hiểu.” Lí Húc nghe thấy ngữ khí trở nên lạnh lùng, vội vàng nhận lệnh rồi cúp điện thoại.

Một ngày sau, trên phố đột nhiên kháo nhau tin tức như sau, một tổng giám đốc nào đó chơi gái, kết quả là quá phấn khích nên đã làm đứt mất của quý, hơn nữa theo nhiều người mô tả thì vị tổng giám đốc nào đó kia rất giống với Diệp Đại Hải của Diệp Thị.

Tăng Tuyết cũng nghe được tin tức này, vội vã kể cho Lâm Lam nghe, ngay cả các tình tiết cũng bị cô phóng đại lên như phim vậy. Lâm Lam nghe xong không nói được lời nào, nhưng thấy bộ dạng nhiều chuyện, vui đến cực độ của Tăng Tuyết, cô cũng ngại ngắt lời, trong lòng biết rằng đây chắc chắn không phải là sự cố ngoài ý muốn.

Thế giới này làm gì có nhiều thứ trùng hợp đến vậy, chắc chắn chỉ có người nào đàn ông nào đó lao tâm khổ tứ.

Từ lần đầu tiên gặp Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam đã biết, đây là người đàn ông rất dễ khiến phụ nữ rơi vào lưới tình, nhưng lại không bao giờ ngờ rằng bản thân cũng dần dần rơi vào cái bẫy dịu dàng của anh.