Cám Ơn Anh Đã Tặng Em Đầy Người Tổn Thương - Chương 30

An Mặc Huyên chỉ cảm thấy trước mắt một vùng đen tối.

Xong rồi, cái gì cũng xong rồi.

Xem ra Tịch Vũ Thần là đã sớm biết bọn họ muốn chạy trốn rồi, cho nên mới nhẹ nhõm cùng đùa bỡn với họ.

Đoán chừng trong mắt hắn, hai người họ giống như là khỉ làm xiếc vậy.

"Trầm Ôn... làm sao bây giờ... chị vẫn liên lụy đến em rồi..." An Mặc Huyên hoảng sợ nói, giọng nói cũng mang theo tiếng khóc nức nở.

"Chị đừng nói những thứ này, chị đừng sợ, em sẽ bảo vệ chị." An Trầm Ôn nói, nắm chặt lấy tay của cô chặc hơn.

An Mặc Huyên tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Cái gì cũng xong rồi.

Bên ngoài Tịch Vũ Thần đã đợi một hồi vẫn không thấy hai người đi xuống, cuối cùng mở mắt lên, có chút không chịu nổi đưa tay ra lệnh, lập tức những người đàn ông áo đen vạm vỡ đều đi đến, kéo cửa xe ra liền cưỡng ép đem chị em An thị lôi ra ngoài.

Một vệ sĩ cẩn thận từng li từng tí một ẫm đứa bé giao cho Tịch Vũ Thần.

Tịch Vũ Thần thần sắc băng lãnh tiếp lấy đứa bé, ngẩng đầu nhìn đến An Mặc Huyên.

"Vợ, anh đã nói rồi?" Tịch Vũ Thần mở miệng, ngữ khí vẫn lưu luyến ôn nhu như cũ, "Chỉ cần em ngoan ngoãn, em muốn gì đều sẽ có đấy."

"Nhưng em lại đối xử với anh như thế nào?!" Giọng nói của Tịch Vũ Thần đột nhiên gia tăng âm lượng, "Sao cũng được, em tại sao vẫn muốn chạy trốn chứ?!"

Đứa bé trong lồng nhận được sự sợ hãi, há miệng oa oa khóc lớn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến phát đỏ lên.

Lòng của An Mặc Huyên bị nhéo một cái, nhắm hai mắt lại thỏa hiệp nói: "Em sai rồi, em sai rồi còn không được sao?!"

"Sai rồi? Nhưng anh sẽ không tin tưởng vào em nữa rồi." Tịch Vũ Thần cười cười.

"Tịch Vũ Thần! Ngươi đừng khinh người quá đáng! Chị của tôi là người, không phải vật phẩm!" An Trầm Ôn giận dữ nói, "Thì ra ngươi đối xử với chị tôi như thế này sao?! Tôi hoàn toàn có thể đi cáo ngươi!"

"Xin lỗi, ngươi là ai?" Tịch Vũ Thần cười lạnh, "Cáo tôi? Ngươi có tư cách gì mà cáo tôi? Bản lĩnh gì cũng chưa có, còn là con sâu cái kiến dựa vào người chị mới có thể mới có thể tiếp tục sống, có tư cách gì, cáo tôi?"

Gân xanh trên trán của An Trầm Ôn đều hiện ra rõ rệt, tức giận nhìn hắn.

"Ngươi cho rằng ngươi nhìn tôi như vậy tôi liền sẽ biết sợ sao?" Tịch Vũ Thần cười khẽ, "Ngươi hãy lo lắng cho bản thân ngươi trước đi."

"Anh đã sớm biết rồi đúng không?" An Mặc Huyên đột nhiên mở miệng nói.

"Từ lúc mới bắt đầu." Tịch Vũ Thần gật gật đầu, "Chỉ trách là diễn xuất của các ngươi quá kém, hơn nữa... kết qua được thương lượng ra cũng quá con nít rồi."

An Mặc Huyên cắn chặt môi dưới.

"Vợ, anh đã đưa cho em cơ hội." Tịch Vũ Thần đến gần cô, cúi người khẽ nói, "Mãi cho đến cuối, anh đều luôn cho em cơ hội."

An Mặc Huyên quay đầu qua một bên.

"Nhưng mà cũng tốt, là chính em vén lên trước, điều này cũng không thể nào trách anh được, vốn dĩ, còn có thể giữ em một đoạn thời gian đấy." Tịch Vũ Thần thẳng người lên, "Anh đang nghiệm chứng một vấn đề, hy vọng sự phỏng đoán của anh là không sai."

Hắn quay đầu hướng về An Mặc Huyên lộ ra nụ cười ý nghĩa không rõ, lập tức ôm đứa bé lên xe.

Chị em An thị cũng sau đó bị bọn vệ sĩ áp lên xe, xe nhanh chóng rời khỏi con đường nhỏ chật hẹp, chỉ để lại chiếc xe màu đen rỗng tuếch.

Vừa mới lên xe, chị em An thị đã bị tiêm vào thuốc mê, tiếp đó liền bị bọn vệ sĩ dùng dây thừng trói lại, thả ở phía sau.

Tịch Vũ Thần ôn nhu an ủi đứa bé trong lồng, khóe miệng luôn khẽ ngoác.

Vậy, trò chơi sắp chính thức bắt đầu rồi...

Có lẽ, nên đem cái này coi là kết thúc cũng không tệ.

Đầu óc của Tịch Vũ Thần chuyển động không ngừng, mãi lâu sau mới rủ mắt xuống, nhìn khuôn mặt yên tĩnh của đứa bé, đột nhiên đưa tay ra véo mạnh nó một cái.

"Oa ——!"

...

An Mặc Huyên mở mắt lên, bốn phía một vùng đen tối.

Cô có chút khủng hoảng, giọng nói run rẩy nói: "Trầm Ôn, em ở đâu?"

"Em đây, chị, đừng sợ." An Trầm Ôn lập tức lên tiếng nói.

Hắn bị trói ở vị trí cách An Mặc Huyên không xa.

An Mặc Huyên nghe được giọng nói của em trai lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại nói: "Trầm Ôn... em có thể trông thấy được đồ vật không? Chị không phải là..."

Mù rồi?

An Mặc Huyên có chút hồi hộp.

"Đừng sợ, chị, chị không bị mù, chúng ta chỉ là bị nhốt vào một căn nhà màu đen." An Trầm Ôn nói.

"Em không sao chứ?!" An Mặc Huyên căng giọng.

"Em không sao, chị." An Trầm Ôn nói, "Xin lỗi, là em... không có cân nhắc toàn diện liền vội vã muốn dẫn chị đi..."

"Không trách em được, là chị không tốt."Giọng nói của An Mặc Huyên run rẩy, "Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta chẳng lẽ thật sự sẽ phải..."

"Sẽ có cách ra ngoài thôi." An Trầm Ôn nói, "Chị đừng sợ, em sẽ bảo vệ chị."

"Đúng rồi, đứa bé, đứa bé đâu?!" Vừa nghĩ tới đứa bé, trong lòng của An Mặc Huyên vừa chua xót vừa đau đớn.

"Đứa bé ở trên tay của hắn, hổ dữ không ăn thịt con, hắn có lẽ không làm gì với đứa bé đâu." An Trầm Ôn nói.

"Không, đó hoàn toàn không phải ——" An Mặc Huyên muốn giải thích rõ ràng, nhưng lại bỗng dưng ngừng nói.

Không được, không thể để cho Trầm Ôn biết được.

"Chị? Chị muốn nói điều gì?" An Trầm Ôn hỏi, "Chị có phải là có chuyện gì đang che giấu em phải không?"

An Mặc Huyên đang muốn phản bác, cửa lại bị không hề báo trước mở ra, ánh sáng mãnh liệt làm chói nhói mắt của hai người.

Tịch Vũ Thần chậm rãi đi tới, giọng nói nhẹ nhàng: "Chuyện mà chị của ngươi che giấu còn rất nhiều đấy."