Ôm Lấy Kim Chủ: Daddy Mau Tới Cưới Mommy - Chương 57-1
Loại phụ nữ đê tiện này, mắt anh ta thật sự bị mù mới có thể dây dưa với cô ta.
Da mặt Nhiếp Trường Tình cũng rất dày, sau khi xấu hổ một lúc, cô ta lại giơ tay vuốt tóc, nũng nịu kêu một tiếng, “Anh Giang...”
“Cuộn phim.”
Giang Thiếu Huân lạnh lùng nhìn lướt qua Nhiếp Trường Tình, ánh mắt giống như chim đại bàng vừa sắc bén vừa tối tăm, khiến người Nhiếp Trường Tình không khỏi run lên.
Còn muốn tỏ vẻ nũng nịu, nhưng thấy ánh mắt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn của Giang Thiếu Huân, cô ta không dám nhiều lời nữa, ngoan ngoãn lấy ra một chiếc USB nhỏ từ trong túi.
Tất cả ảnh đều trong chiếc USB này.
Hai mắt Trường Hoan sáng ngời, vươn tay cầm lấy nó, nắm chặt trong tay.
Phải biết rằng, cho dù cô có nói đến rát họng, Nhiếp Trường Tình cũng sẽ không đưa ảnh lại cho cô, nhưng một ánh mắt của Giang Thiếu Huân, ngay cả nói cũng không cần nhiều lời, Nhiếp Trường Tình đã ngoan ngoãn nộp ra...
Quả nhiên khí chất bức chết người, Trường Hoan cất USB đi, cố ý cười vô cùng ngọt ngào với Nhiếp Trường Tình, “Tôi còn đang lo mình không có nhiều ảnh chụp của Đâu Đâu, phải cảm ơn cô nhiều rồi...”
Đồ cũng đã lấy được, Trường Hoan không muốn tiếp tục nhìn thấy mặt họ, một phút đồng hồ cũng không muốn ở lại, kéo Giang Thiếu Huân trực tiếp xoay người rời đi.
Từ khi Giang Thiếu Huân xuất hiện, Lục Hướng Viễn vẫn không nói gì, đến ngay cả cảm giác ho khan khó nhịn, anh ta cũng nén lại.
Khi Trường Hoan nhìn thấy người đàn ông này, trong ánh mắt tràn ngập sự ỷ lại, anh ta với cô quen biết lâu như vậy, làm sao không biết đâu là diễn đâu là thật, khi ở bệnh viện, Trường Hoan giới thiệu đó là người đàn ông của cô, trong ánh mắt vẫn có vài phần trốn tránh, nhưng hiện tại cũng đã thay đổi rất rõ ràng...
Lục Hướng Viễn đè lấy ngực của mình, nơi đó vô cùng đau đớn, quả nhiên, con người là động vật không có tự trọng, khi Trường Hoan không chịu buông tay, anh ta lại vứt bỏ như chiếc giày rách, nhưng hiện tại Trường Hoan thật sự buông tay, dường như anh ta lại không nỡ.
Nhiếp Trường Tình nhìn bóng dáng Nhiếp Trường Hoan và Giang Thiếu Huân sóng vai rời đi, ánh mắt cô ta đầy cay độc, phẫn hận đến nỗi muốn cắn nát răng mình.
Mấy tấm ảnh này cô ta đã xem qua hết, cũng không biết tên chó săn kia cố ý hay vô tình, tất cả đều không chụp đến chính diện của người đàn ông kia, khiến Nhiếp Trường Tình không biết tên đàn ông mang theo đứa con hoang kia đi chơi là ai.
Sớm biết Giang Thiếu Huân sẽ ra mặt giúp Nhiếp Trường Hoan lấy USB, cô ta đã copy ra thành nhiều bản, hiện tại thì tốt rồi, chỉ còn có mỗi bức ảnh trong tin nhắn gửi cho Nhiếp Trường Hoan mà thôi.
Hiện tại, có Giang Thiếu Huân ra mặt giúp Nhiếp Trường Hoan, nhất thời làm cho cô ta không có cách nào lợi dụng tấm ảnh kia để làm gì, Nhiếp Trường Tình càng nghĩ càng căm tức.
Nhưng Giang Thiếu Huân và Nhiếp Trường Hoan cũng đã rời khỏi, cô ta đến cả lửa giận cũng không có chỗ phát tiết, nhịn không được oán giận với Lục Hướng Viễn, “Anh Hướng Viễn, em vất vả làm nhiều như vậy, chẳng phải đều vì anh sao, vậy mà vừa rồi anh một câu cũng không nói giúp em...”
Lục Hướng Viễn mỉa mai cười, cũng không mở miệng, trong phổi lại một trận đau đớn làm anh ta nhịn không được ho khan kịch liệt.
Ngày đó ở trong căn hộ của Trường Hoan, anh ta say rượu, anh ta nghĩ nếu sinh một đứa bé với Trường Hoan, Trường Hoan sẽ không náo loạn muốn chia tay nữa, nhưng mấy vệ sĩ bỗng nhiên xông vào, kéo anh ta đi, ném anh ta xuống đất, đánh cho anh ta một trận, những người đó đánh rất tàn nhẫn, phổi của anh ta bị thương nặng khiến thời gian này bị ho khan rất khó chịu.
Lục Hướng Viễn ho kịch liệt như vậy, nhưng Nhiếp Trường Tình căn bản coi như không nghe thấy, sau khi chạm vào Giang Thiếu Huân, trong đầu óc cô ta đều bị người đàn ông thần bí tôn quý kia chiếm cứ, bỗng nhiên Lục Hướng Viễn trong mắt cô ta không đáng một đồng...
Nhiếp Trường Hoan không muốn anh Hướng Viễn, vậy cô ta còn muốn anh ta làm gì? Cô ta cần gì phải nhặt đồ bỏ đi của Nhiếp Trường Hoan chứ?
Nhưng rốt cuộc, anh Hướng Viễn cũng là người đàn ông đầu tiên của cô ta, nếu thật sự không quan tâm đến anh ta như vậy, cô ta vẫn có chút không nỡ.