Quái Phi Thiên Hạ - Chương 97

Trọng Nghiêu Phàm đi rồi, Dạ Dao Quang ước lượng trong hộp đang cầm có bao nhiêu ngân phiếu. Hàng lông mày cong lên, cô không có ý định sẽ làm tiếp lần nữa. Trả tiền bói toán, giải quẻ là lẽ đương nhiên, thậm chí những người có tiền không có quan hệ gì với cô còn sẵn sàng cho cô nhiều tiền hơn. Nhưng không phải vì kiếm được nhiều tiền hơn mà cô lại mở rộng cánh cửa lợi lộc cho họ.

“Ha ha! Trạm ca à, chúng ta phát tài rồi!” Dạ Dao Quang kéo Ôn Đình Trạm về phòng, ném tờ danh mục quà tặng trong tay cho Ôn Đình Trạm xem rồi ngồi xuống mở hộp ra.

Bên trong có rất nhiều ngân phiếu, quả giống như những gì cô tưởng tượng, toàn bộ ngân phiếu trong hộp đều là tiền từ ngân hàng tư nhân thông dụng của cả nước. Mệnh giá mỗi tờ đều là một ngàn lượng, chắc cũng được một trăm tờ, vậy chỗ này là mười vạn lượng rồi!

Ba năm làm quan thanh liêm cũng kiếm được mười vạn bạc trắng.

Cô lấy đâu ra số tiền này? Với khoản tiền này, Dạ Dao Quang chính thức trở thành một phú bà. Mặc dù số tiền này tính theo nhân dân tệ thì là ba ngàn vạn nhưng khả năng mua bán ở đây so với hiện tại chắc cũng phải hơn sáu mươi vạn.

“Ngân hàng tư nhân Vạn Thông chính là ngân hàng tư nhân của Trọng gia.” Ôn Đình Trạm nhìn tờ ngân phiếu trong tay Dạ Dao Quang.

Ngân hàng tư nhân trong lịch sử bắt nguồn từ cuối đời nhà Minh nhưng thực chất là tiền triều đã có rồi. Bây giờ ở thời nhà Nguyên đã xuất hiện một kiểu ngân hàng mới.

“Trọng gia đúng là nhà có tiền.” Dạ Dao Quang thở dài, tùy ý cũng kiếm được mười vạn lượng rồi!

“Quẻ của nàng hôm nay có thể để cho hắn kiếm được gấp mười lần mười vạn lượng.”

Ôn Đình Trạm hiểu biết nhiều hơn so với những gì Dạ Dao Quang tưởng tượng. Trong học viện lúc nào cũng có một vài tin đồn, nghe được thì sẽ không quên, cộng thêm cậu thông minh, thích suy nghĩ cho nên một lúc sau đã hiểu. Cho dù có những thứ không hiểu, chỉ cần lật sách sử ra thì cũng có thể lấy cảm hứng từ điển cố của những người đi trước.

Lúc đầu khi xây dựng triều đại này, Thái Tổ muốn giỡ bỏ lệnh cấm hải nhưng lại gặp phải trở ngại lớn. Thương gia có tiếng ngày xưa giúp đỡ Thái Tổ tiếp tế lương thực để người tranh đấu giành thiên hạ hay văn gia giàu có cũng không ủng hộ. Khi đó Trọng gia chẳng qua là thương hộ hạng ba nhưng các thế hệ con cháu của Trọng gia đều là những người quyết đoán, vẫn lấy toàn bộ tài sản của gia đình đặt vào lần này, đổi lại được may mắn, đồng thời chiếm được sự khen ngợi của Thái Tổ. Cánh cửa mua bán ở trên biển cũng được mở rộng cho hắn, mặc dù sau này có rất nhiều người tham gia vào việc mua bán trên biển nhưng cũng không thể vượt qua Trọng gia. Điều không bình thường ở đây chính là hơn hai trăm năm nay, thuyền của Trọng gia chưa từng tay không mà về, vì vậy mà Trọng gia tích góp được rất nhiều của cải.

Người của Trọng gia không những thông minh, biết kiếm tiền lại còn rất biết làm người, giỏi nịnh nọt, có đôi mắt tinh tường biết nhìn xa trông rộng. Trước lúc Thái Tổ băng hà bọn họ đặt đúng cửa bảo, tân quân Thánh Tổ hoàng đế một lần nữa khen ngợi Trọng gia, muốn ban tặng hầu tước nhưng Trọng gia một mực chối từ, chỉ nguyện làm một phú hộ, không muốn làm quý hầu. Thời kì Thánh Tổ hoàng đế là lúc Trọng gia phồn vinh nhất nhưng lại giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, tất cả đếu đặt Thánh Tổ lên đầu. Năm đó phủ Ứng Thiên gặp phải đại họa, Trọng gia dốc hết tài sản của mình cho bách tính. Hiện nay Trọng gia ở phủ Ứng Thiên, không những được Thánh Tổ ban chiếu ca ngợi công lao, hơn nữa còn nhận được yêu mến của bách tính nơi đây. Nhờ sự giúp đỡ của bách tính nơi đây, Trọng gia không tốn sức bãi bỏ ba vị quan tri phủ của phủ Ứng Thiên, thế nên bây giờ Trọng gia nghiễm nhiên trở thành chủ nhân của phủ Ứng Thiên.

Hiện nay Thục quý phi là người được sủng hạnh nhất lại chính là tỷ tỷ ruột của Trọng Nghiêu Phàm, dù hắn là con thứ nhưng nô bộc trong tư phủ vẫn gọi Trọng Nghiêu Phàm là quốc cữu. Có người tấu lên thánh thượng rằng Trọng Nghiêu Phàm có mưu đồ bất chính nhưng thánh thượng cho rằng đó chỉ là một câu nói đùa, ngược lại còn phong cho Trọng Nghiêu Phàm làm quốc cữu.

Trọng gia không có ai làm quan nhưng Trọng Nghiêu Phàm lúc đó mới chỉ hai mươi hai tuổi, là người trẻ tuổi nhất của Trọng gia, nhất định sẽ trở thành người hô mưa gọi gió khuấy đảo triều Đại Nguyên.

Cũng chính vì vậy mà có rất nhiều người từ lâu đã kiêng nể Trọng Nghiêu Phàm. Mặc dù Thục quý phi chỉ là phận nữ nhân nhưng bên dưới Thục quý phi còn có hoàng tử. Mười ba gia thương ở Giang Nam đột nhiên liên thủ muốn tham gia vận chuyển trên biển, chắc hẳn sau lưng có người muốn mượn cớ cảnh cáo Trọng Nghiêu Phàm.

Được trời ưu ái sinh ra đã có đôi mắt sắc bén về chính trị, Ôn Đình Trạm hiểu được dụng ý phía sau là gì.

“Cho nên muội không thẹn với lòng.” Dạ Dao Quang sờ sờ tờ ngân phiếu, sau đó cười đến híp cả mắt.

Thứ mà Trọng Nghiêu Phàm thu lại được từ cô có lẽ cũng không ít hơn những gì đã cho cô. Lợi ích thu được không thể tính bằng một trăm vạn lượng bạc này, vì vậy những gì Dạ Dao Quang nhận được đúng là không thẹn với lòng.

“Trọng Nghiêu Phàm đúng là một đối thủ đáng gờm.” Trong đôi mắt phượng của Ôn Đình Trạm ánh lên vẻ suy tư.

Dạ Dao Quang đang vui sướng với số tiền mình kiếm được nghe xong chợt ngẩng đầu lên nhìn Ôn Đình Trạm, liếc mắt nói: “Nghe muội nói này Trạm ca, chàng có thể đừng bày ra dáng vẻ như ông già cả ngày được không?”

“Dao Dao, sau này ta muốn làm quan.” Ôn Đình Trạm cảm thấy bản thân đã định ra mục tiêu. Hiểu rõ hoàn cảnh sinh sống sau này và hoàn cảnh của những người xung quanh, đồng thời nắm rõ tình hình là điều cần thiết.

“Vâng! Chàng muốn làm quan, muội biết!” Dạ Dao Quang gật đầu, mặc dù cô và Ôn Đình Trạm có hôn ước từ trước nhưng cô không xem được tướng mạo của Ôn Đình Trạm. Thế nhưng cô biết số mệnh của cậu, Ôn Đình Trạm làm quan là lẽ tất nhiên. Cô hỏi: “Chàng một lòng muốn làm quan nhưng chàng có nghĩ chàng phải làm quan như thế nào không?”

Dạ Dao Quang hỏi câu này, chẳng qua chỉ muốn chỉ cho Ôn Đình Trạm thấy bản chất của vấn đề, không muốn cậu còn trẻ mà đã bị cuốn vào trong sự nịnh hót. Trọng Nghiêu Phàm là người có tham vọng lớn hơn Ôn Đình Trạm, mà chàng có từng nghĩ rằng sẽ trở thành kẻ thù của Trọng Nghiêu Phàm sau này không?

“Trước đây, mẫu thân hy vọng ta có thể làm rạng rỡ tổ tông, sau này ta lại vì mẫu thân mà muốn báo thù.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm rất thành thực nhìn Dạ Dao Quang:

“Bây giờ ta không những muốn làm quan mà còn muốn có được sức mạnh của quyền lực.”

Rõ ràng cậu vẫn còn non trẻ, giọng nói vẫn còn lanh lảnh như tiếng của đứa trẻ nhưng lời nói của cậu lại khiến cho Dạ Dao Quang rung động. Dường như cô có thể nhìn thấy được dáng vẻ oai hùng, sức mạnh to lớn không gì có thể sánh nổi của người thiếu niên trẻ tuổi đang đứng trước mắt. Cô cảm thấy cậu không nói khoác, có một ngày cậu sẽ làm được những điều mà cậu đã nói, đứng giữa hàng vạn người tận hưởng vinh quang.

“Trạm ca, có mục tiêu và khát vọng là chuyện tốt nhưng muội không muốn chàng trở thành một người tràn đầy dã tâm."

Có những người bất chấp mọi thủ đoạn chỉ để có được binh quyền, cho dù là thành công hay thất bại thì tất cả cũng chỉ vì quyền lợi. Vì quyền lợi mà họ phải trả giá bằng cả xương máu của mình nhưng họ vẫn mãi không có được hạnh phúc.

“Dao Dao, ta sẽ giữ vững lòng mình, ta sẽ cố gắng để nàng không bị trách phạt.”

Giọng nói Ôn Đình Trạm rất kiên định:

“Nàng từng nói nếu ta tạo phúc cho bách tính, đó cũng chính là công đức. Vậy nếu ta tạo phúc cho bách tính trong thiên hạ, có phải càng có công đức hơn không? Nàng là thê tử của ta, sau này có thể sẽ phải làm điều trái với lẽ thường, có phải như vậy sẽ thoát khỏi kiếp nạn không? Ta đã xem qua ghi chép của một số người, bọn họ đều nói rằng những người giống chúng ta đều có nhiều thiếu sót. Nếu ta nỗ lực làm cho nhiều người có cuộc sống ấm no hạnh phúc, liệu có thể lấp đầy nỗi hối tiếc trong cuộc đời họ hay không? Có thể làm trọn vẹn một cuộc đời không?"

Dạ Dao Quang đang đếm tiền bỗng dừng lại. Cô cúi đầu, hàng lông mày dài run run, đôi mắt xuất hiện những giọt lệ. Trong nháy mắt cô thực sự đã bị làm cho cảm động. Từ trước đến nay chưa có ai nghĩ cho cô nhiều đến vậy, cũng không ai nói muốn cho cô một cuộc sống trọn vẹn.