Động phòng hoa chúc cách vách - Chương 10 - Phần 1
CHƯƠNG 10
Vừa nghĩ đến việc chúng tôi đã thực sự kết thúc, đôi chân tôi càng mềm nhũn, dường như sức lực bị rút hết trong chốc lát. Tôi cất bước thật nhanh, muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi đó, nhưng bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, không thể đứng vững, dần khuỵu xuống rồi được đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy, sau đó tôi không biết gì nữa.
Trong cơn mê man, tôi cảm thấy có ai đó hôn tôi, sau đó, một chiếc lưỡi mềm ướt cứ đẩy vào, rồi những dòng sữa ngọt nóng chảy vào làm dịu cổ họng khô rát của tôi. Chiếc dạ dày trống rỗng đã đón nhận những dòng sữa ấy một cách rất tích cực. Tôi mơ màng nuốt xuống, dòng sữa nóng chảy xuống dạ dày, mang lại cảm giác rất dễ chịu.
Hết lần này đến lần khác, tôi rất muốn mở mắt nhìn xem người đó là ai, có phải là Diệp Chính Thần không, nhưng mí mắt nặng trĩu khiến tôi không sao mở ra được. Sau đó, tôi chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Khi tỉnh lại lần thứ hai, tôi thấy mình đang nằm trên giường của mình, Diệp Chính Thần ngồi bên cạnh giường tôi. Thấy tôi tỉnh dậy, anh vội bê cốc sữa lại cho tôi. Tôi ngồi dậy, cười lạnh lùng: “Bây giờ mới tỏ ra ân cần, anh không cảm thấy rằng đã quá muộn rồi sao?”
“Uống sữa đi rồi chúng ta sẽ nói chuyện.”
“Chúng ta đã nói chuyện rất rõ ràng rồi. Diệp Chính Thần, anh muốn tôi cũng giả câm giả điếc như Dụ Nhân ư? Tôi không làm được đâu.”
Diệp Chính Thần uống một ngụm sữa lớn, tôi sửng sốt, đến khi nhận ra thì đã quá muộn, chỉ trong mấy giây ngây người ra thì Diệp Chính Thần đã kịp thời đỡ lấy gáy tôi, cúi xuống hôn. Dòng sữa từ miệng anh lại chảy vào miệng tôi, ngọt tới mức phát sợ. Tôi cắn răng, nhất quyết không chịu tiếp nhận.
Diệp Chính Thần đặt cốc sữa xuống, hai tay túm chặt cổ tay đang chống chọi của tôi, giữ chặt lấy người tôi, sau đó hôn liên tiếp, tới mức tôi thấy ngạt thở, đành phải nuốt xuống.
Khi đã đạt được mục đích, Diệp Chính Thần mới buông tôi ra, cầm cốc sữa lên, nhìn tôi bằng ánh mắt khiêu khích. Khi một người đàn ông chứng tỏ sự vô lại của mình một cách rõ ràng thì đúng là chẳng có cách nào để đối phó. Tôi không còn cách nào khác, đành cướp lấy cốc sữa trong tay anh, tự mình uống hết.
Không ngờ, uống xong cốc sữa, tôi thấy dễ chịu hơn hẳn, hình như cốc sữa ấy được bỏ thêm chất phụ gia nào đó.
Diệp Chính Thần ngồi xích lại gần, chậm rãi nói: “Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên giấu em chuyện về Dụ Nhân. Nhưng quan hệ giữa anh và Dụ Nhân không như em nghĩ đâu.”
Ánh mắt của Diệp Chính Thần chân thành, kiên định tới mức khiến người ta không còn cách nào khác là phải tin anh: “Hai gia đình bọn anh chơi thân với nhau, anh và Dụ Nhân lại là bạn hồi đại học...”
Tôi sửng sốt: “Hai người quen nhau từ trước rồi?!”
“Phải, quen nhau đã hơn mười năm.”
“Là bạn thanh mai trúc mã?” Tôi cười vẻ châm biếm. Bàn tay nắm chặt chiếc cốc không chờ nghe anh nói tiếp.
“Không phải. Anh thừa nhận Dụ Nhân là một cô gái tốt, cha mẹ anh rất thích cô ấy. Nhưng anh không thích việc người khác cứ sắp đặt cuộc sống cho anh, thành ra dần dần cũng không có thiện cảm với Dụ Nhân. Kể từ khi anh và Dụ Nhân cùng thi vào một trường đại học, anh đối xử với Dụ Nhân rất lạnh nhạt.”
Bỗng tôi nhớ tới Ấn Chung Thiên, nhớ tới những lời ca cẩm dài dòng của cha mẹ, tôi không thể không thừa nhận, áp lực từ cha mẹ đúng là khiến con cái nhiều khi thấy rất ngột ngạt.
“Hai năm trước, họ định để Dụ Nhân cùng anh sang Nhật du học, nhưng anh phản đối kịch liệt... Sau đó, họ vẫn sắp xếp để cô ấy sang Nhật Bản. Em có nhớ vào ngày sinh nhật anh, có một người con gái gọi điện đến không?”
Tôi gật đầu, chăm chú nghe tiếp.
“Hôm ấy, Dụ Nhân vừa tới Osaka, cô ấy đã gọi điện cho anh từ sân bay, mặc dù anh không thích cô ấy, nhưng không thể để cho một cô gái bơ vơ một mình ở sân bay được.” Diệp Chính Thần thở dài. “Thực sự là anh không có gì với cô ấy, anh cũng không cố tình giấu em... chỉ vì anh sợ em hiểu lầm.”
Diệp Chính Thần lặng lẽ kéo chăn đắp cho tôi, nói tiếp: “Căn nhà ấy là nhà anh mua từ hồi mới sang Nhật, luôn để trống. Anh định sắp xếp cho cô ấy ổn định xong, chờ đến khi cô ấy đã quen và có thể tự chăm lo được cho mình thì sẽ nói rõ với em. Không ngờ, em lại gặp Dụ Nhân. Hôm ấy ở cửa hàng tiện lợi, nhìn thấy em và cô ấy nói chuyện với nhau có vẻ rất quen, anh lại càng không biết nên giải thích thế nào.”
Tôi cũng phần nào hiểu được suy nghĩ của Diệp Chính Thần nhưng không thể không chỉ ra điều quan trọng mà Diệp Chính Thần không nói tới: “Cô ấy thích anh,
đúng không?”
“Đúng, vì thế mà mối quan hệ lại càng khó khăn.” Diệp Chính Thần cười buồn. “Anh biết em không thể chấp nhận chuyện anh lại quan tâm, chăm sóc cho một cô gái thích anh, vì thế hôm ở cửa hàng tiện lợi anh mới giả vờ như không quen.”
“Anh thực sự không thích cô ấy một chút nào ư?”
“Nếu anh thích cô ấy thì anh đã mang cô ấy sang Nhật Bản hai năm trước rồi, việc gì phải chờ tới khi gặp em rồi mới để cô ấy sang.” Diệp Chính Thần thở dài. “Cô bé, chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, tình cảm của anh đối với em như thế nào thì em cũng biết... Nếu anh có ý với Dụ Nhân thì chỉ cần nói rõ với em là xong, cần gì phải lừa dối em?”
Nếu những lời anh nói là thật thì dường như anh đã không phạm vào tội lỗi gì không thể tha thứ. Nhưng Dụ Nhân nói, nếu để tôi biết quan hệ giữa họ thì nhất định tôi sẽ rời xa Diệp Chính Thần, và Diệp Chính Thần hình như còn có bí mật đang nằm trong tay người khác. Tôi lờ mờ cảm thấy anh vẫn giấu tôi chuyện gì đó, đó là một chuyện quan trọng.
“Vậy... hai người đã lên giường chưa?”
Tôi chờ câu trả lời của Diệp Chính Thần tới mức quên cả thở, quên cả chớp mắt, thậm chí trái tim cũng quên cả nhịp đập, bàn tay nhớp nhúa mồ hôi. Tôi rất sợ Diệp Chính Thần sẽ gật đầu, rất sợ.
“Em coi anh là loại đàn ông nào?! Anh không thích cô ấy thì sao lại động vào người cô ấy?” Diệp Chính Thần phủ nhận vẻ đầy chính nghĩa.
Tôi như cất được tảng đá nặng trĩu trong lòng, nhưng nghĩ tới sự gần gũi không nói thành lời giữa Dụ Nhân và Diệp Chính Thần, lại không khỏi cảm thấy khó chịu. Tôi hỏi lại một lần nữa: “Đúng là không có thật sao? Lúc uống rượu say, hoặc khi không làm chủ được mình, hoặc là cô ấy...”
Không chút do dự, Diệp Chính Thần cắt ngang lời tôi: “Không có, dù chỉ một lần cũng không có.”
Không có sự phản bội về tâm hồn, cũng không có sự phản bội về thể xác, tôi không tìm được lý do gì để trách cứ anh. Nhưng tôi vẫn lờ mờ cảm thấy một sự giấu giếm nào đó trong những lời giải thích nghe thì rất hợp lý của Diệp Chính Thần, vì những lời giải thích ấy là đương nhiên, nếu mọi việc đều phát triển theo hướng như lẽ tự nhiên thì anh đã không cần phải lo lắng, giấu giếm, càng không cần phải chịu sự uy hiếp của Dụ Nhân...
Tôi suy nghĩ thật kỹ, một người đàn ông không yêu một người phụ nữ mà vẫn phải qua lại với người phụ nữ ấy, nhất định giữa họ phải có mối quan hệ nào đó. Tôi chợt nghĩ ra một vấn đề quan trọng.
“Hai người có hẹn ước hôn nhân phải không?”
Tôi nhìn thật kỹ phản ứng của Diệp Chính Thần, muốn nắm bắt dù chỉ là một ánh mắt lóe lên, để phán đoán xem anh có lừa dối tôi không. Thực ra, không cần thiết phải như vậy, vì Diệp Chính Thần không hề có ý định lừa dối tôi. Anh im lặng, cúi xuống, tránh ánh mắt dò hỏi của tôi.
Đó chính là đáp án, sự mong chờ, nôn nóng đã dần nguội lạnh trước đáp án rõ ràng ấy, đầu óc cũng trở nên rất lạnh như bị đóng băng.
“Thảo nào... khi từ nước sang, anh đã muốn chia tay với tôi.” Một người con trai bị gia đình ép đính hôn với người con gái mình không yêu. Khi gặp người con gái mà mình thích, anh đã phải đấu tranh, mâu thuẫn, và cuối cùng thì tình cảm chiến thắng lý trí, anh đã phản bội lại lời thề hẹn của mình.
Tôi không thể tìm ra lý do để trách cứ Diệp Chính Thần. Vì suy cho cùng, một người đàn ông mắc sai lầm chỉ vì anh ta đã yêu bạn thì dù anh ta có làm bao nhiêu việc không nên làm cũng có thể tha thứ, ít ra tôi cũng có thể hiểu được, còn Dụ Nhân... Tôi không biết, tôi không thể hiểu được sự im lặng rất lâu của cô ấy, càng không hiểu nụ cười thoảng nhẹ mà cô ấy dành cho tôi. Nếu tôi là cô ấy, tôi đã lựa chọn từ bỏ từ lâu rồi.
Tôi nắm lấy mép chăn, cố gắng nén nỗi chua xót đang trào dâng trong lòng: “Anh đi đi.”
Diệp Chính Thần ngẩng phắt lên: “Em... vẫn không thể tha thứ cho anh sao?”
“Em không trách anh.” Tôi mỉm cười lần cuối với Diệp Chính Thần, mặc dù nụ cười ấy rất méo mó. “Người mà anh nên xin lỗi là cô ấy, không phải em.”
Diệp Chính Thần có vẻ cuống quýt, vội nói: “Em hãy cho anh một chút thời gian, anh có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này.”
“Anh định giải quyết như thế nào?”
“Em hãy cho anh thời gian ba năm, ba năm sau, anh nhất định sẽ...”
Cơn giận dữ bỗng trào lên, cánh tay tôi còn nhanh hơn cả sự điều khiển của trí não, một cái tát giáng xuống: “Diệp Chính Thần, anh định coi tôi là gì vậy? Vợ lẽ chăng?”
“Anh biết như vậy là rất không phải với em, nhưng với tình hình hiện tại mọi quyết định đều không phụ thuộc vào anh.”
Một câu “mọi quyết định đều không phụ thuộc vào anh” mới hay làm sao. Tôi chạy vào nhà vệ sinh, trong đó vẫn còn bày đồ của anh. Tôi vặn vòi nước thật lớn, vã nước lạnh lên mặt, cố gắng bình tĩnh trở lại.
Tôi quá thất vọng, trong mắt anh, thì ra tôi là một cô gái không có lòng tự trọng như vậy.
Dòng nước cứ chảy, tôi liên tục vã nước lên mặt...
Tôi nhìn thấy Diệp Chính Thần qua gương. Anh đứng sau lưng tôi, dường như anh có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không sao nói ra được.
“Cút!” Tôi nhặt đồ của anh, quay người lại, quẳng vào người anh. “Hãy cầm lấy đồ của anh và cút đi!”
Diệp Chính Thần không nhúc nhích, mấy đồ tôi đập lên lưng anh rơi lăn lóc xuống sàn nhà, phát ra những tiếng kêu trầm đục...
“Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!” Tôi nói.
Diệp Chính Thần bước ra, khẽ đóng cửa lại.
Bóng người lầm lũi ấy lại khắc vào lòng tôi.
Nước không ngừng chảy, đầy bồn rửa rồi chảy tràn xuống sàn nhà. Tôi bám vào tường, từ từ ngồi xuống, nhặt từng đồ vật đang bị nước tràn qua, kem đánh răng, khăn mặt, mảnh vỡ của chiếc cốc thủy tinh... rồi ném tất cả vào thùng rác.
Tôi thực sự ước sao nước có thể chảy tràn qua tôi, nhấn chìm trái tim tôi, như vậy nó mới không nhớ đến anh nữa.
Kể từ hôm đó, tôi không gặp lại Diệp Chính Thần, dường như anh đã lặng lẽ biến mất khỏi cuộc sống của tôi như chưa bao giờ xuất hiện. Tôi tiếp tục lên lớp, đọc tài liệu, nuôi cấy tế bào. Không kể ngày nghỉ, ngày lễ, không cần biết đến ngày tháng, tôi chăm chỉ lên lớp, chăm chú ghi chép bài vở, nghiên cứu tài liệu, dốc toàn tâm toàn ý vào việc nuôi cấy tế bào.
Phần tổng kết mà Diệp Chính Thần viết giúp tôi dạo trước tôi cũng nghiên cứu rất chăm chú. Tôi đã đọc không biết bao nhiêu lần những dòng chữ chú thích và những chỗ đánh dấu chú ý của Diệp Chính Thần.
Trong những ngày quan trọng của quá trình nuôi cấy tế bào, tôi ôm chăn chiếu đến ngủ ngay tại phòng nghiên cứu, cứ ba tiếng lại khoác áo bảo hộ sang quan sát một lần. Một lần, phó giáo sư đến phòng nghiên cứu từ sáng sớm, nhìn thấy tôi đang thu dọn chăn màn, rất lấy làm ngạc nhiên. Tôi nói với ông rằng tôi đang nuôi cấy tế bào nên phải theo dõi từng giờ từng phút. Thái độ của phó giáo sư đối với tôi thay đổi hẳn, càng ngày càng thân mật, ông còn có ý bảo tôi rằng phải chú ý nghỉ ngơi.
Tôi cũng đáp lại một cách giả dối: “Cảm ơn thầy!”
Ở Nhật Bản lâu ngày, con người cũng dần dần trở nên giả dối. Tôi cười và chuyện trò với bè bạn, rồi vui vẻ nắm tay Lăng Lăng đi dạo phố, để mọi người tưởng rằng tôi đang sống rất ổn, nhưng thực ra, ngày nào khi nằm trên giường, cuốn chặt tấm chăn không chút hơi ấm, tôi cũng nhớ tới cánh tay bị tôi gối lên làm cho tê dại của Diệp Chính Thần, nhớ tới hai bàn tay nắm chặt lấy nhau của chúng tôi trên gối. Những khi mất ngủ, tôi lại nhìn lên những chữ “Chính” trên tường và đếm từng chữ, từng nét một.
Có lúc, từ phòng bên cạnh vẳng lại lời bài hát làm xao xuyến lòng người - Yêu.
Tôi cắn chặt bàn tay, để mặc cho nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, giả dối tới mức khóc cũng không cho người ở phòng bên cạnh nghe thấy...
Có lần, tôi nấu một nồi mỳ rất to, định mang cho anh một ít... nhưng rồi nghiến răng nén lại. Tôi gọi cho Tần Tuyết, cô ấy nói ăn cơm rồi, tôi gọi cho Lăng Lăng thì cô ấy nói đang làm thí nghiệm ở phòng nghiên cứu.
Thế là tôi quyết định ăn một mình hết nồi mỳ. Lăng Lăng đến đúng lúc tôi vừa ăn xong, tôi nhìn và mỉm cười với cô ấy qua đôi mắt đỏ hoe.
Lăng Lăng thở dài, nhưng tôi vẫn nói bằng vẻ giả dối: “Tớ không sao.”
“Cậu cãi nhau với Diệp Chính Thần à?”
Tôi lắc đầu: “Không phải cãi nhau mà là chia tay.”
Lăng Lăng không tỏ ra ngạc nhiên mà mỉm cười, tìm cách làm cho tôi vui: “Lại chia tay à?”
“Lăng Lăng...” Tôi nhìn cô ấy, nói với vẻ nghiêm túc: “Giả sử cậu yêu một người, thế rồi tự nhiên xuất hiện vị hôn thê của người ấy, cậu sẽ làm thế nào?” Lăng Lăng thôi cười, bước ra phía ban công, nhìn những cây anh đào, hoa đã tàn, chỉ có những chồi non mới nảy.
“Thế thì phải xem xem người con trai ấy muốn như thế nào.”
“Nếu người ấy bảo cậu hãy chờ đợi thì sao?”
“Anh ấy...” Nhắc tới người ấy, nét mặt của Lăng Lăng không giấu được nỗi buồn. Tôi nghĩ chắc hẳn Lăng Lăng yêu người ấy lắm. “Nếu người ấy bảo tớ chờ đợi thì tớ sẽ chờ đợi, bao lâu cũng được...”
Tôi không biết “người ấy” mà Lăng Lăng nói tới là ai, nhưng tôi tin người ấy chính là người mà cô ấy luôn chờ đợi.
Lăng Lăng khẽ thở dài: “Vì có những người, nếu cậu đã yêu rồi thì không thể nào yêu người khác được nữa.”
Sau khi Lăng Lăng ra về, một mình tôi đứng ở ban công, suốt đêm không ngủ.
Tôi tự nói với mình, có những người nếu mình đã yêu rồi thì không thể nào yêu người khác được nữa! Nếu so sánh với sự đáng tiếc trong cuộc đời thì thời gian chờ đợi ba năm không thể coi là dài...
Nhưng nghĩ tới vẻ mặt của Dụ Nhân thì tôi lại không sao thuyết phục được mình, thực sự là không có cách nào.
Sau một đêm không ngủ, tôi đánh răng rửa mặt, cố gắng lấy lại tinh thần để lên lớp thì anh Phùng chạy tới gõ cửa, hỏi tôi có nhìn thấy Diệp Chính Thần không.
“Hơn hai mươi ngày nay em không gặp anh ấy”, tôi trả lời anh Phùng.
Anh Phùng nói, hôm qua lúc ở nhà ăn, khi mọi người nhắc tới Diệp Chính Thần, ai cũng bảo đã lâu rồi không nhìn thấy, đến cả Tiểu Lâm của trường Y khoa cũng không nhìn thấy. Tối hôm qua, anh Phùng gọi điện cho Diệp Chính Thần thì thấy tắt máy. Tôi chợt nhớ tới tiếng hát vọng sang từ phòng bên cạnh, tiếng hát thoảng nhẹ như tiếng sáo trời.
Trời đất bỗng tối sầm, mây đen dày đặc, hành lang dưới chân tôi như lún xuống, tôi vội bám vào lan can, cố đứng vững.
Ngay sau đó, tôi không kịp xỏ dép, lao tới trước cửa phòng Diệp Chính Thần, ra sức nhấn chuông, vừa nhấn chuông vừa đập cửa.
“Sư huynh, sư huynh! Anh có ở trong đó không? Mau mở cửa ra!”
Bên trong không có tiếng trả lời, cũng không có tiếng động nào. Tôi bắt đầu tìm cách điên cuồng phá cửa: “Diệp Chính Thần, em biết là anh đang ở trong đó, anh mau mở cửa ra!”
Vẫn không có tiếng trả lời. Máu trong người tôi như đóng băng lại, bàn tay lạnh giá ra sức kéo cánh cửa, giọng lạc hẳn đi: “Diệp Chính Thần, đừng làm em sợ, mau mở cửa đi, mau mở cửa đi...”
Anh Phùng kéo tôi sang một bên, rồi dùng chân đạp mạnh vào cánh cửa, gầm lên: “Diệp Chính Thần, cậu mau mở cửa ra...”
Bên trong vẫn lặng im như tờ. Tôi lùi về phía sau, run sợ, lần này tôi cảm thấy mình như sắp rơi xuống vực thẳm, tan xương nát thịt.
“Em chờ một chút, để anh xuống phòng trực ở tầng dưới mượn chìa khóa”, anh Phùng nói.
Tôi thẫn thờ gật đầu, nhưng không hiểu anh ấy nói gì.
Anh Phùng chạy xuống tầng dưới, nhưng tôi không thể chờ thêm một giây nào nữa. Tôi loạng choạng trở về phòng, cầm một chiếc ghế, chạy ra ban công, đứng lên ghế rồi trèo lên hàng rào cao hai mét. Tôi không biết mình đã trèo lên như thế nào, chỉ cảm thấy như có một sức mạnh đẩy từ phía sau, chỉ một loáng tôi đã trèo lên.
Đến khi cả người đã nằm trên đỉnh của hàng rào ngăn cách, nhìn xuống khoảng cách hai mét phía dưới, tôi bỗng thấy chóng mặt.
Vì chiếc rèm cửa màu xanh nhạt trong phòng của Diệp Chính Thần khép kín nên tôi không nhìn thấy mọi thứ bên trong. Tôi nghiến răng, nhắm mắt buông mình nhảy xuống rồi ngã xoài xuống đất. Tôi chẳng còn tâm trí nào để ý tới cơn đau nhói, vội vàng mở cửa sổ rồi xông vào trong phòng với tốc độ nhanh nhất.
Diệp Chính Thần mà tôi biết là người luôn quần áo chỉnh tề với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. Tôi không bao giờ nghĩ rằng có ngày anh lại nằm trên đất, khuôn mặt nhợt nhạt như người đã chết. Căn phòng luôn sạch sẽ, gọn gàng giờ đầy những vỏ lon bia lăn lóc khắp nơi, mùi rượu bia nồng nặc.
Đây không phải là Diệp Chính Thần mà tôi biết, tuyệt đối không phải! Bởi Diệp Chính Thần không yếu đuối như vậy!
Tôi nhào tới ôm lấy Diệp Chính Thần, người anh vẫn mềm và ấm. Lúc đó tôi mới lấy lại được chút sức lực, ra sức lay anh: “Rốt cuộc anh đang làm gì vậy, rốt cuộc là anh định làm gì?”
Sau đó, tôi gục lên người Diệp Chính Thần và òa khóc, tôi không muốn làm bất cứ việc gì, chỉ muốn khóc mà thôi. Anh Phùng và nhân viên phòng trực mở cửa, chạy vào. Anh Phùng nhìn thấy tôi thì tỏ ra rất ngạc nhiên, nhìn ra cửa sổ mới vỡ lẽ.
Anh Phùng không nói gì, xốc Diệp Chính Thần lên lưng, chạy về phía bệnh viện Toyonaka. Lúc đó, đầu óc tôi rất bấn loạn, chẳng nghĩ được gì, cũng quên cả gọi xe cấp cứu mà cứ chạy theo phía sau.
Các bác sĩ ở phòng cấp cứu của bệnh viện gấp rút truyền dịch cho Diệp Chính Thần, vừa truyền dịch vừa kiểm tra. Tôi cứ theo sau bác sĩ, hỏi: “Bác sĩ, anh ấy bị làm sao vậy? Có nguy hiểm tới tính mạng không?”
“Không sao đâu, vẫn cứu được. Cô chờ ở ngoài đi...”
Tôi thở phào, ngồi xuống chiếc ghế ở bên ngoài, bóp bàn chân sưng tấy. Anh Phùng cũng ra theo, gạt mồ hôi trên trán, thở dốc: “Hai người ở bên nhau, giận hờn, cãi cọ là chuyện bình thường, nhưng sao lại đến nông nỗi này?”
Tôi không nói gì, tôi không có lời nào để bày tỏ tâm trạng của mình lúc này. Anh Phùng tức giận cứ đi đi lại lại: “Em… Anh thực sự chưa thấy cô gái nào lòng dạ sắt đá như em, cậu ấy đã như thế rồi mà em vẫn không chịu tha thứ cho cậu ấy...”
“...”
Anh Phùng thấy tôi không nói gì, nguôi giận rồi ngồi xuống cạnh tôi: “Em nghĩ xem, nếu hôm nay anh không tới tìm cậu ấy, chẳng may cậu ấy chết thật... thì liệu em có không hối hận được không...”
Tôi đâu chỉ có hối hận, nếu Diệp Chính Thần chết trong tay tôi, tôi sẽ ôm anh nhảy từ trên tầng xuống: “Em thực sự không nghĩ rằng anh ấy lại như vậy, bình thường anh ấy đâu có yếu đuối như thế.”
“Chà!” Anh Phùng thở dài, đưa khăn giấy cho tôi. “Anh không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh biết rõ cậu ấy một lòng một dạ với em...”
Khi Diệp Chính Thần tỉnh dậy, nhìn thấy tôi, khóe môi khẽ mỉm cười rồi từ từ chìa tay về phía tôi. Tôi để bàn tay xuống giường, nhẹ nhàng nói: “Lần sau đừng làm những chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.”
“Anh đâu có làm chuyện ngốc nghếch, chỉ là anh không muốn ra khỏi cửa... không muốn gặp ai, không muốn làm bất cứ việc gì.”
“Vậy em về đây, anh hãy nghỉ ngơi cho khỏe.”
Tôi đứng dậy, đột nhiên Diệp Chính Thần giơ bàn tay đang truyền dịch nắm lấy vạt áo tôi, không mạnh lắm, có lẽ vì không còn nhiều sức lực. Nhưng tôi đã bị ngăn lại, sự lạnh lùng bỗng tan biến.
“Để em gọi cho Dụ Nhân, nói cô ấy tới chăm sóc anh.”
Diệp Chính Thần buông tay, cười khan một tiếng: “Thôi vậy, nếu em muốn đi thì cứ đi đi.”
Tôi thực sự muốn đi nhưng đôi chân lại như mọc rễ, không sao nhúc nhích được.
Diệp Chính Thần hỏi tôi: “Em có biết cảm giác mất tự do như thế nào không?”