Lát cắt của tình yêu !
-------------
Người ta nói: Chia tay xong mong làm
bạn. Nhưng với anh, tình bạn ấy quá mong manh mà chẳng bao giờ anh có
thể chạm vào được nữa...
Tình yêu thường được bắt đầu
đôi khi không hiểu lý do vì sao. “Đừng hỏi vì sao anh yêu em”, người ta
không thể nào lý giải nổi những rung động của trái tim, hay sự khờ khạo
của lý trí. Để rồi đến khi kết thúc, người ta lại đổ lỗi cho mọi thứ, và
mong sao những giọt nước mắt có thể cuốn trôi đi tất cả. Anh lại khác,
thậm chí, anh còn chẳng cho cô một lý do. Mực có thể tẩy được, còn ký
ức… thì không
Anh vẫn biết rằng, mình đã chà đạp lên người con
gái mình yêu thương nhất, người con gái mà cả cuộc đời này, anh sẽ chẳng
bao giờ trả hết tình thương cho cô ấy. Vậy mà, anh vẫn quyết định rời
xa cô. Không phải vì anh hết yêu cô, mà vì hai chữ “cuộc sống”, cuộc
sống thường không giống với cuộc đời.
Có lẽ sẽ nhiều người đổ lỗi
cho anh là thằng hèn, là người không có dũng khí, là người không biết
bảo vệ hay chung thủy với người yêu mình, là người đánh đổi công danh sự
nghiệp trên nỗi đau mà cô phải chịu. Anh bỏ ngoài tai tất cả dư luận xã
hội, gia đình, bạn bè, anh quay lưng trên những giọt nước mắt đớn đau
của cô, để dằn lòng chọn cho mình một cô người yêu xinh tươi ngay sau
đó. Anh cố tình làm như vậy để cô có thể quên anh nhanh hơn. Nhưng anh
đâu hiểu rằng, nếu anh không làm như thế, cô vẫn có thể chấp nhận và
quên anh.
Thậm chí, điều đó còn dễ dàng hơn rất nhiều.
Từ
ngày chia tay, anh hút thuốc nhiều hơn. Trên bàn làm việc của anh, những
đầu lọc, những khói, những cái suy nghĩ trầm tư. Đôi khi làn khói thuốc
ấy làm anh nhớ đến cô… Nhưng anh biết mình chẳng còn tư cách gì để gọi
một cuộc điện thoại hay nhắn một tin nhắn. Hỏi thăm ư? Chúc ngủ ngon ư?
Anh sẽ lại làm cô buồn và nghĩ ngợi nhiều. Chẳng thà cứ làm một thằng
đểu như mọi người vẫn nói với cô.
Đêm mưa lạnh. Anh nhớ đến cô.
Facebook của cô, anh không nằm trong danh sách bạn bè. Anh lập một cái
face mới, giả vờ làm một người quen của cô để cô đồng ý kết bạn. Và anh
dõi theo từng bước chân, từng suy nghĩ, từng hành động của cô như thế.
Lặng lẽ, âm thầm… Lòng anh thấy xót xa khi biết cô ốm, anh thấy đau khi
cô nói ngã xe. Với anh, người con gái anh yêu, đã yêu, và bây giờ vẫn
yêu ấy, còn rất yếu đuối…
Một tháng, hai tháng… rồi tám tháng
trôi qua. Anh muốn gặp cô. Anh đã chủ động gọi điện mời cô đi uống nước.
Cô đồng ý. Anh lại sửa soạn cho mình cái dáng vẻ bất cần, chua chát, để
đả kích, để làm cô buồn. Dù thật tâm, anh không muốn thế. Anh không còn
tin vào mắt mình, cô đã thay đổi, từ dáng vẻ bề ngoài, từ cách nói
chuyện. Cô nói nhiều hơn, cười nhiều hơn. Nhưng anh biết, đằng sau nụ
cười ấy, là những giọt nước mắt nuốt vào trong. Anh hỏi cô rất rất
nhiều, và cô cũng vậy. Từ ngày chia tay, hai người thỉnh thoảng vẫn nói
chuyện, nhưng chưa bao giờ cô hỏi anh “Anh có hạnh phúc không?”. Cô chỉ
dặn anh, bình an và may mắn. Khi cô quay lưng bước ra về, anh thấy mắt
mình cay xè, và bất chợt cười chua chát “Mình ơi, anh xin lỗi!”.
Tình
yêu của anh và cô bắt đầu khi còn là cái thời hoa phượng đỏ ấy. Nhưng
cô đã từ chối anh vì sợ ảnh hưởng đến học hành. Anh vẫn quyết tâm theo
đuổi cô. Cho đến năm thứ hai đại học, trước tấm chân tình của anh, cô
đồng ý. Tình yêu của thời sinh viên đói khổ ấy, nghèo mà vui, ấm áp và
hạnh phúc. Người ta đâu cần trao nhau những món quà được tính bằng bao
nhiêu tiền, mà với cô, hạnh phúc chỉ đơn giản, là được nhìn thấy anh,
hai đứa chở nhau trên chiếc xe đạp cũ dưới trời đêm Hà Nội, ngửi mùi hoa
sữa… Còn với anh lúc đó, chỉ là được ôm cô thật chặt từ phía sau, nghe
cô gọi “Mình ơi”… Bây giờ, đó là thời xa vắng…
Giờ đây, anh đã có
người yêu mới, nhưng anh biết, sẽ chẳng bao giờ anh quên được cô, cả
cuộc đời này, anh nợ cô quá nhiều… Đôi khi anh muốn chia tay người yêu
hiện tại, nhưng anh lại muốn, mình làm một thằng đểu của cô, để cô quên
anh nhanh hơn. Có lần, người yêu mới của anh đòi cầm điện thoại để kiểm
tra. Ừ, thì anh đồng ý. Tối hôm ấy, cô lại nhắn tin vào máy anh. Tình
bạn, tình yêu… đủ để cô nhận ra, người nói chuyện với cô, không phải là
anh… Trưa hôm sau, anh gọi điện giải thích. Cô chỉ cười “Tại sao phải
giải thích?”
Cuộc sống vẫn cứ như vậy trôi qua, anh vẫn dõi theo
cô mỗi ngày như một thói quen không thể bỏ. Có những lúc cô đi dạy thêm
về muộn, anh lái xe theo sau. Lúc cô phải đi ăn uống với khách hàng. Anh
cũng ngồi một bàn gần đó. Và cô vẫn không hay biết gì… Đôi khi anh tự
hỏi “Mình đang làm gì thế này?”
Ngày hôm nay, anh sững sờ khi
nhận được tin, còn năm ngày nữa cô sẽ đi nước ngoài. Cô sẽ sang Mỹ du
học và ở lại luôn cùng với cô chú. Anh gọi điện ngay cho cô
- “Thế là thế nào? - Anh hỏi. Cô cũng chỉ lại cười:
- “Em muốn bắt đầu cuộc sống mới”.
Năm
ngày nữa. Anh không muốn cô đi, anh muốn cô ở lại. Nhưng vì cái gì, anh
có là gì của cô nữa đâu. Những tổn thương anh gây ra cho cô chưa đủ
sao. Anh lao vào rượu, anh cãi nhau với người yêu mới không lý do, anh
đi đêm nhiều hơn… Nhìn cô đóng cổng nhà, anh lại quay lưng ra về, chua
chát và đau nhói.
Trở lại nơi bàn làm việc, bật máy tính, tìm
trong ổ cứng những kỷ niệm về anh và cô. Anh nói dối cô, anh đã xóa hết
rồi, thư đã đốt hết rồi, những gì cô tặng, đã cho hết rồi. Nhưng thật
ra, anh vẫn giữ, vẫn trân trọng, nâng niu từng chút một. Yêu anh, từ khi
yêu anh, cô đã khổ rất nhiều… Còn tương lai, anh không thể bắt cô chờ
đợi. Nhà anh lại không giàu có như người ta, anh còn phải lo cho ba đứa
em, lo cho bố mẹ đang già yếu.
Gánh nặng anh đang mang trong mình
đã buộc anh hi sinh tình yêu của mình, khi anh không muốn cô bỏ tuổi
xuân vì anh. Anh, thậm chí còn không biết bao giờ mình có thể tiến tới
hôn nhân. Anh, thậm chí đôi lúc còn không dám đối diện với cô. Anh không
muốn cô khổ vì anh thêm nữa. Một nỗi sợ mơ hồ trong anh… Và anh nói
chia tay cô, mặc cho cô ngã quỵ gần tháng trời trên giường bệnh… Hãy cứ
để cô nghĩ rằng anh là một thằng đểu như thế…
Còn một ngày nữa cô
bay. Liệu cô có muốn gặp anh không? Anh muốn cô ở lại, nhưng với tư
cách gì, với quyền gì? Bất chợt anh nhớ cô, nhớ cô vẫn thường nói với
anh rằng: “Đôi khi con người ta cứ mải mê lao vào những cuộc tìm kiếm
hạnh phúc, để rồi có lúc chợt nhận ra rằng, hạnh phúc đang ở ngay dưới
chân mình, nhưng lại không có đủ can đảm và dũng khí, để cúi xuống nhặt
nó lên”… Hãy để cho cô ra đi tìm sự nghiệp và hạnh phúc mới của mình?
Hay nói thật lòng mình với cô? Đâu mới là cái anh cần làm. Bản thân anh
biết, cô không trách anh, không hận anh, không ghét anh. Bản thân anh
biết, cô hiểu anh vì sao lại làm như vậy với cô.
Nhưng, chính
anh, vẫn đang tự tạo rào cản vô hình với cô… Mà có lẽ, hai người sẽ
chẳng bao giờ nhìn thấy nhau qua cái rào cản ấy nữa…
Còn một ngày nữa cô cất chuyến bay… Hạnh phúc thật sự… Đang nằm ở nơi đâu?