Sư sĩ truyền thuyết - Chương 368 + 369

Chương 368: Hạt giống

Sinh hoạt của Diệp Trùng lập tức trở nên bận rộn. Thiết kế tạo hình tàu lượn không hề khó khăn, nhưng làm chu đáo cụ thể mỗi một linh kiện lại làm người ta không khỏi tốn công suy nghĩ rất nhiều. Hơn nữa, một vấn đề rất quan trọng là làm sao tìm thấy nguyên liệu thích hợp cho mỗi một bộ phận, đây cũng là chỗ quan trọng nhất. Diệp Trùng không thể không một lần rồi lại một lần tiến vào Hắc sâm lâm, tìm kiếm nguyên liệu thích hợp.

Khi Diệp Trùng chế tạo linh kiện của tàu lượn, Hoàng Bạch Y đều ở một bên quan sát rất hứng thú. Khống chế chính xác vô cùng của Diệp Trùng đối với sức mạnh thường làm cho lão khen ngợi liên tục. Nhưng lúc này, Diệp Trùng đều tập trung cực độ, lời khen của Hoàng Bạch Y không hề lọt vào tai.

Từng cây gỗ tròn thô to ở trên tay Diệp Trùng không ngừng trở nên nhỏ, mỏng hơn, giống như có ma thuật vậy, Diệp Trùng lúc này giống như một nhà ảo thuật gia. Động tác lưu loát, thanh chủy thủ đó trên tay hắn có đầy linh tính, giống như vật sống.

Nhìn mấy linh kiện trăm kỳ ngàn quái này, Hoàng Bạch Y thường sẽ tò mò đánh giá thiếu niên lạnh lùng này. Hắn rốt cuộc là người thế nào? Vốn dĩ cho rằng hắn chỉ là một thiếu niên từ nhỏ lớn lên ở nơi núi sâu, theo sư phụ của mình một lòng khổ tu võ thuật, nhưng mấy thứ này, rõ ràng không phải là thứ mà một võ thuật gia nên nắm bắt.

Hoàng Bạch Y lúc trẻ từng đi qua vô số nơi, thấy qua vô số người, vừa nhìn mấy linh kiện để tán loạn trên mặt đất này thì đã biết chúng bao hàm tri thức chuyên nghiệp phong phú cỡ nào. Võ thuật gia không phải là học giả, điểm này vô luận ở chỗ nào về cơ bản đều là thiết luật. Võ thuật gia lão từng gặp cũng nhiều không kể xiết, có người thô lỗ, có người lãnh khốc, có người ôn hoà, có người bền bỉ, dạng nào cũng có. Nhưng lão trước giờ chưa từng gặp qua một võ thuật gia ôm đầy tri thức, càng không cần nói một võ thuật gia trẻ tuổi thế này.

Phải biết thời gian của con người là có hạn, mỗi một lĩnh vực đều bác đại tinh thâm. Tinh thông một lĩnh vực thường cần tiêu phí gần như một đời người. Thứ võ thuật tôi luyện là thân thể, tu hành của bọn họ cực khổ vô bì, một động tác thường cần làm đi làm lại, luyện tập vô số lần. Ngược lại, tuy không biết máy bay trong miệng Diệp Trùng thuộc về lĩnh vực gì, nhưng khẳng định là một lĩnh vực cần tính toán.

So với võ thuật gia, trong thuật thừa sư, tỉ lệ học giả lớn hơn nhiều.

Nhưng Hoàng Bạch Y không định truy tìm gốc ngọn, mấy ngày gần đây, tính khí của Diệp Trùng, lão đã sớm lần ra gần hết. Cho nên lão không hề muốn bởi vì vấn đề này mà phá hoại quan hệ của hai người.

Vấn đề này rất mau liền bị lão bỏ sang một bên. Điều lão hiện giờ càng chú ý hơn là nghiên cứu và giao lưu với Diệp Trùng liên quan tới bí thuật. Trong lòng lão, bộ lạc Hy Phượng chân chính về cơ bản đã có thể nói là diệt tuyệt rồi. Lão cực kỳ muốn mang những tâm đắc này của mình truyền thụ cho Diệp Trùng, trong đó có rất nhiều thứ truyền lại từ xưa của bộ lạc Hy Phượng, lão không muốn chúng cứ thế này mà biến mất theo mình.

Nhưng điều làm lão tiếc nuối là, Diệp Trùng không có chút hứng thú trở thành một thuật thừa sư nào. Điều này làm lão rất buồn bực nhưng lại không biết làm sao.

May mà lão rất mau liền phát hiện tuy Diệp Trùng không có bất cứ ý muốn thành thuật thừa sư, nhưng hắn đối với việc nghiên cứu phương diện bản chất của bí thuật lại cực kỳ có hứng thú. Lão đương nhiên không biết đây hoàn toàn là một loại tập tính nghiên cứu đã ăn sâu vào xương tuỷ của Diệp Trùng.

Hoàng Bạch Y già thành tinh, cũng tuyệt không nhắc tới thuật thừa sư, mỗi ngày chỉ không ngừng cùng Diệp Trùng nghiên cứu liên quan tới lý luận đại loại như khống chế tinh thần. Điểm này quả nhiên rất hợp với khẩu vị của Diệp Trùng, Có thể là bản thân Diệp Trùng hắn cũng không chú ý tới đặc điểm này trên người mình.

Vô luận lý luận của lĩnh vực nào, thứ khó thấm sâu nhất thường là bản chất cốt lõi nhất của nó.

- Tốt rồi, tốt rồi, bản chất của bí thuật thật ra chính là khống chế tinh thần của mình. Ừm, đương nhiên, đây không phải là ta to mồm khoác lác mà là có thể chứng minh. Muốn chứng minh một điểm này, chúng ta phải hiểu rõ khái niệm tinh thần này. Đối với khái niệm này, vậy thì có rất nhiều cách nói, thí dụ…

Liếc mắt, thấy dáng vẻ nghiêng tai cẩn thận lắng nghe của Diệp Trùng, Hoàng Bạch Y thầm mừng trong lòng, sắc mặt lại không đổi, vẫn trình bày không nhanh không chậm. Tri thức liên quan tới phương diện thuật thừa sư chính thế này mà bất tri bất giác được thấm vào trong nội dung chuyện trò.

Mỗi khi nói tới một khái niệm, lão đều đưa ra lượng lớn dẫn chứng, thí dụ phương pháp sử dụng một kỹ xảo nào đó. Lúc này, Hoàng Bạch Y đều sẽ mang những chi tiết nhỏ này nói tận tường vô bì, Diệp Trùng cũng nghe rất cẩn thận, chỉ sợ để sót một chút nào. Hoàng Bạch Y đã tu hành bí thuật sáu mươi năm, mà mười năm bị khống trong Hắc sâm lâm này, lão trầm tĩnh lại, kinh nghiệm thực chiến phong phú tích lũy lúc trước, thêm vào cơ sở vững chắc gây dựng từ nhỏ, suy nghĩ không ngừng trong mười năm này, nhận thức của lão ở phương diện bí thuật đã tới một độ cao mới.

Trong nội dung thảo luận mỗi ngày với Hoàng Bạch Y bao hàm lượng tri thức quá lớn, làm hắn không thể không tốn khá nhiều thời gian để suy nghĩ. Cứ như vậy, tiến độ chế tạo tàu lượn lập tức chậm lại. Hoàng Bạch Y nhìn thấy, trong lòng mừng rỡ, nhưng không hề lộ ra ngoài chút nào. Phương thức mỗi lần nghiên cứu của lão đều xảo diệu vô cùng, thường là loanh quanh vấn đề Diệp Trùng nên làm thế nào để đối phó thuật thừa sư, như vậy ép buộc Diệp Trùng không thể không suy nghĩ.

Trong bất tri bất giác, dưới sự truyền thụ của Hoàng Bạch Y, trong đầu Diệp Trùng đã xây nên một hệ thống bí thuật hoàn chỉnh, đương nhiên, đây chẳng qua chỉ là một hệ thống lý luận. Nhưng điều này đối với Diệp Trùng mà nói thì đã đủ rồi, với cái nhìn của hắn, có sự hiểu biết ở một trình độ nhất định đối với thuật thừa sư đã có thể làm cho mình không bị động như thế khi đối mặt với thuật thừa sư. Chỉ là hắn làm sao cũng không ngờ, hiểu biết mà mình cho rằng là một trình độ nhất định này lại tới trình độ nào.

Đối với cách nghĩ của Diệp Trùng, trong lòng Hoàng Bạch Y rõ ràng vô cùng, nhưng lão tự nhiên sẽ không nói toạc ra. Hệ thống lý luận này gần như là tổng kết liên quan đến bí thuật của cả đời lão, rất nhiều thứ trong đó đều là thứ mà hầu hết thuật thừa sư mơ mộng có được. Nhưng, lão cũng biết, mấy thứ này đối với Diệp Trùng mà nói vẫn chỉ là một vài tri thức lý luận.

Nhưng điều này đã đủ rồi! Lão tin tưởng, Diệp Trùng sẽ có một ngày đối mặt với thuật thừa sư khác, nếu như một khi xảy ra xung đột, vậy thì hắn tự nhiên sẽ biết giá trị của mấy lý luận này. Hơn nữa, mấy ngày này lão đã nhìn thấu Diệp Trùng, lão biết, một khi Diệp Trùng xác định loại tri thức nào đó có giá trị với hắn, vậy thì hắn sẽ nghiên cứu cực kỳ sâu.

Mấy lý luận này hiện giờ chẳng qua chỉ là công tác chuẩn bị mà thôi. Hoàng Bạch Y đột nhiên phát hiện đây là một trò chơi cực kỳ thú vị, rất nhiều lúc, lão cũng muốn cười to lên, nhưng năng lực khống chế của lão đã tới mức lô hỏa thuần thanh, trên mặt nhìn không ra chút dấu vết nào. Diệp Trùng vẫn không biết tí gì.

Tương lai, thật là mong chờ a!

Đột nhiên, lão đột nhiên có được sự thả lỏng trước giờ chưa từng có. Mình đã vì bí thuật của bộ lạc Hy Phượng mà chôn một hạt giống, có lẽ thứ nó mọc ra lại cũng không phải là bí thuật của bộ lạc Hy Phượng. Nhưng điều đó có quan hệ gì chứ, bí thuật của bộ lạc Hy Phượng không phải cuối cùng cũng truyền thừa lại sao?

Rất sớm lúc trước, trong lòng lão đã biết rõ, sự biến mất của bí thuật bộ lạc Hy Phương đã định sẵn, chỉ là lão không chịu thừa nhận mà thôi. Đây giống như một khối đá, vẫn luôn đè lên lòng lão. Bây giờ, lão cuối cùng đã thả lỏng được, lão đã vì bộ tộc được định sẵn sẽ biến mất mà làm ra nỗ lực cuối cùng của mình.

Đối với những tộc nhân đi theo con đường khác đó, đã không còn liên hệ gì với lão rồi.

Nỗ lực của Diệp Trùng cuối cùng không uổng phí. Chế tạo tàu lượn tuy hao phí lượng lớn thời gian của hắn, nhưng may mà cuối cùng đã thành công. Sự khổ cực trong này, ngoại trừ hắn ra cũng chỉ có Hoàng Bạch Y nhìn thấy. Có vài linh kiện phức tạp, hắn thậm chí thất bại không dưới ba mươi lần, nhưng hắn vẫn thành công làm ra nó, chính là dựa vào thanh chủy thủ trên tay này.

Sự kiên nhẫn thế này, nếu như dùng trên phương diện bí thuật thì tốt lắm a! Mỗi lúc thế này, Hoàng Bạch Y đều thở dài trong lòng.

Diệp Trùng tìm tới Hoàng Bạch Y.

- Chúng ta có thể rời khỏi chỗ này rồi. Cái máy bay được này có thể chở được hai người. Xác suất thành công ở giữa bảy mươi và tám mươi lăm phần trăm. - Diệp Trùng giới thiệu đơn giản.

- Cậu đi đi. Ta không muốn rời khỏi chỗ này. - Hoàng Bạch Y bình tĩnh nói.

Đáp án này ra ngoài ý liệu của Diệp Trùng, hắn nhìn Hoàng Bạch y, cả nửa phút sau mới mở miệng: - Tại sao?

Hoàng Bạch Y cười khẽ: - Ta già rồi, không muốn đi ra ngoài nữa.

- Ông xác định? - Diệp Trùng nhíu mày, với hắn, đây rõ ràng không phải một lý do đầy đủ.

- Còn nhớ bộ lạc Hy Phượng ta nói với cậu chứ? Cậu cảm thấy lựa chọn rời khỏi tinh khu tự do của bọn họ là đúng hay sai? - Hoàng Bạch Y đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan.

Chỉ hơi tính toán trong lòng, Diệp Trùng liền trả lời cực kỳ khẳng định: - Chính xác. - Hắn biết thế lực hiện giờ của bộ lạc Hy Phượng lớn cỡ nào, vô luận là ở năm thiên hà lớn, hay là ở thiên hà Hà Việt, ngay cả tinh khu tự do cũng có xúc giác của họ. Từ góc độ một bộ tộc mà nói, lựa chọn này của bọn họ vô nghi là cực kỳ chính xác. Hơn nữa, với cái nhìn của hắn, thuật thừa sĩ càng có sức sinh tồn hơn thuật thừa sư nhiều. Trước mặt sức mạnh của khoa học kỹ thuật, mấy sức mạnh cổ xưa này khá là yếu ớt.

- Quả nhiên. - Hoàng Bạch Y lầm bầm một mình, có chút thất hồn lạc phách, một lát sau mới khôi phục bình thường, cười khổ tự chế giễu nói: - Xem ra là ta lúc trước quá cố chấp rồi. Bọn họ chẳng qua chỉ đi một con đường khác mà thôi. - Lão lúc này trông ra già hẳn đi.

Trầm ngâm hồi lâu, Hoàng Bạch Y đột nhiên nói: - Mấy ngày này ta cũng đã dạy cho cậu không ít thứ. Thực hiện trao đổi bình đẳng, ta thỉnh cầu cậu một việc. Đương nhiên, cậu có thể lựa chọn đồng ý hay không?

Suy nghĩ một lát, Diệp Trùng mở miệng: - Ông nói đi.

- Tận hết khả năng tiêu diệt Lược đồng giả. - Trong ngữ khí lạnh nhạt của Hoàng Bạch Y có vài phần sát khí, nhưng lão lập tức bổ sung nói: - Đương nhiên, ta nói nếu như có khả năng. Dù sao lực lượng một mình cậu cũng rất có hạn.

- Tại sao? - Hôm nay Diệp Trùng lần thứ nhì hỏi tại sao.

Vẻ mặt Hoàng Bạch Y bình tĩnh nói: - Bọn họ lựa chọn con đường nào, ta đều không có gì để nói, nhưng mấy việc cướp đoạt con nít này, ta không thể nào dung thứ được.

- Tôi không bảo đảm. - Diệp Trùng rất thản nhiên nói. Tuy hắn không cho rằng loại thủ đoạn này của bộ lạc Hy Phượng có gì không thể chấp nhận. Nhưng hắn tin rằng, bộ lạc Hy Phượng và Lược đồng giả tuyệt đối có quan hệ cực kỳ nồng hậu. Hắn vẫn còn nhớ trong Tông sở có rất nhiều thuật thừa sĩ bồi dưỡng từ nhỏ, Trúc Linh chính là một người trong đó. Nghĩ chắc là mấy đứa trẻ này chắc đều là dùng thủ đoạn cướp đem về.

Đương nhiên, mấy điều này đều không quan trọng, quan trọng là quan hệ đối địch giữa mình và Lược đồng giả. Đồng ý cũng không có gì, chỉ là hắn rất rõ thực lực của mình. Việc này với cái nhìn của hắn, xác suất xảy ra nhỏ tới mức đáng thương. Nhưng nếu như thật sự có cơ hội bỏ đá xuống giếng, hắn tự nhiên cũng không bỏ qua.

- Ừm, không cần bảo đảm. - Hoàng Bạch Y mỉm cười, thoải mái nói không ra lời.

- Vậy tôi đi. - Diệp Trùng xoay người rời khỏi, tàu lượn đã sớm được hắn vác lên đỉnh núi, lớp lớp công việc chuẩn bị đều đã chuẩn bị tốt rồi.

- Mọi việc thuận lợi. - Hoàng Bạch Y nhìn bóng lưng đi xa dần của Diệp Trùng khẽ nói.

Chương 369: Bay lượn

Hàn Việt nhìn Thích nha lang vô cùng vô tận trước mắt, trong lòng hắn đã lạnh toát. Trong mắt chỉ thấy đầu sói lúc nhúc, sắc mặt mấy người bên cạnh hắn trắng bệch, bọn họ không bị dọa tới mức nhũn cả chân đã đủ để nói rõ bọn họ huấn luyện có số má rồi.

Thích nha lang là sinh vật quần cư, thể hình mỗi con Thích nha lang tương tự cỡ một người trưởng thành, lực bạo phát kinh người, tính hung tàn. Nếu như chỉ gặp phải một hai con thì cũng không đáng sợ, nhưng loại sinh vật này lại phần lớn thời gian đều xuất hiện theo bầy. Chúng hung hăng, tàn bạo, phân công rõ ràng, hiểu rõ chiến thuật, khổ tu giả hoặc thương đội bình thường gặp phải chúng căn bản là chỉ có một con đường chết.

Hàn Việt cắn chặt môi, đôi tay cầm kiếm bởi vì dùng sức quá độ mà trắng bệch. Hắn năm nay hai mươi tám tuổi, chính là tuổi tác hoàng kim vừa hết chát, dần trở nên chín muồi. Trên người hắn không có quá nhiều trang sức, cực kỳ giản dị. Nhưng lại không có ai dám xem thường hắn, trên đôi tay thon dài của hắn đầy vết chai dày cộm, ánh mắt sắc bén như kiếm. Kiểu dáng trường kiếm trên tay cũng cực kỳ đơn giản, vỏ kiếm cũ kỹ, mọi thứ đều cứ không nổi bật như thế.

Hắn làm việc vẫn luôn ổn thoả, gặp việc quả đoán, rất được gia chủ xem trọng. Cũng chính vì nguyên nhân này, lần này gia chủ mang nhiệm vụ quan trọng này giao cho hắn. Hắn biết rõ lần hành động này trách nhiệm trọng đại, cho nên công tác chuẩn bị cũng có thể nói là chu đáo. Hắn dẫn theo tới hơn ba trăm cao thủ, một đám lực lượng thế này cho dù gặp phải một vài thành trấn nhỏ cũng có thể đánh hạ được.

Nhưng hắn thế nào cũng không ngờ lại gặp phải đám Thích nha lang lớn cỡ này. Số lượng đông đảo của đám Thích nha lang này, vô cùng vô tận, số lượng chắc không dưới mười vạn. Bầy sói thế này, là một lực lượng đầy tính hủy diệt, chỗ đi qua, trừ có chỗ hiểm có thể thủ, nếu không nhất định không còn cọng cỏ.

May mà phản ứng của hắn có thể nói là cực nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất lập trận, bố trí chướng ngại vật. Hắn lần này mang theo đều là tinh nhuệ, bọn họ không chỉ là cao thủ mà còn là chiến sĩ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Cho nên gặp phải cảnh tượng khủng bố này, tuy ai nấy mặt không chút máu, nhưng không có ai hoảng loạn.

Không cần mệnh lệnh, mọi người gần như đồng thời cầm vũ khí trên tay. Điều bồi sư ở chỗ đó mau chóng phối chế dược vật, còn mấy dược vật đã sớm chuẩn bị sẵn đó lại đưa tới tay chiến sĩ ở trước nhất. Thuật thừa sư lại được sắp xếp ở sau lưng võ thuật gia, cảm giác của bọn họ mẫn cảm vô bì, thường có thể hỗ trợ võ thuật gia chống lại công kích trí mạng.

Trong lòng hơi an tâm, nghiêng đầu liếc nhìn một lão bà. Lão bà này đầu tóc trắng như tuyết, vẻ phong sương trên mặt hơi nặng, xem ra có vẻ hơi mệt mỏi. Bà ta khoác một cái áo khoác trắng tinh, cái vòng màu xanh ngọc trên tay rất nổi bật. Sắc mặt bà ta trầm tĩnh, nhìn không ra bất cứ sự hoảng loạn nào. Xung quanh bà ta, mấy mươi người mặc đồ đen bảo vệ nghiêm ngặt bà ta. Bên người lão bà còn có một thiếu nữ mặc đồ trắng, nhưng sắc mặt thiếu nữ này giờ đây so với y phục của nàng còn trắng hơn.

Mười người này chính là cao thủ trong cao thủ, Hàn Việt tự nhận ánh mắt của mình có thể nói là độc, nhưng vẫn không sao nhìn rõ độ sâu của mấy người đồ đen này.

- Đội trưởng, bây giờ làm sao? - Người hỏi là một trợ thủ của hắn. Vẻ mặt hắn hoang mang, rõ ràng nghĩ không ra có phương pháp gì tốt.

Nhìn thấy lão bà sắc mặt trấn tĩnh, Hàn Việt hít một hơi thật sâu, sự quay cuồng trong lòng khôi phục bình thường. Lập tức nhẹ giọng trách mắng: - Hoảng cái gì mà hoảng, liều mạng một trận là cùng. - Nhẹ nhàng vuốt cán kiếm, Hàn Việt bỗng bình tĩnh lại.

Trợ thủ ngớ người, lập tức lộ ra vẻ xấu hổ.

Hàn Việt đi tới trước trận, đột nhiên mở miệng: - Các bộ vào vị trí. Co hẹp trận hình, chuẩn bị chiến đấu. Nhân viên cứu viện đã phái đi rồi. Chúng ta chỉ cần kiên trì thủ mười giờ. Nhớ kỹ, mười giờ, chỉ cần mười giờ! Chúng ta sẽ có thể sống sót! - Hàn Việt nói như chém đinh chặt sắt. Mọi người ai nấy đều phấn chấn tinh thần, kiên trì thủ mười giờ, tuy rất khó khăn nhưng không hề là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Hàn Việt vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại hơi thở dài. Đám sói này khẳng định là sớm nhìn trúng đám người mình. Hắn từng có kinh nghiệm đánh nhau với Thích nha lang, biết loại dã thú này thông minh dị thường, khi chúng xuất hiện trước mặt con mồi, chắc chắn có nghĩa là bọn chúng đã hoàn thành hợp vây. Khả năng nhân viên cứu viện đột xuất trùng vây nhỏ tới mức không có chút hy vọng. Nhưng trên mặt hắn không dám lộ ra chút nào, hy vọng này tuy nhỏ, nhưng lại là động lực lớn nhất cho ý chí sinh tồn trong lòng mọi người!

Lão bà hơi tán thưởng nhìn Hàn Việt. Bà từng thấy vô số sóng gió, tự nhiên biết trong lòng Hàn Việt đang nghĩ gì.

Bầy sói đã hoàn thành hợp vây cuối cùng dằn nén không nổi, tiếng sói tru u u vang khắp nơi, sắc mặt mọi người cùng biến đổi. Sói hú chưa dứt, công kích mãnh liệt như thủy triều lũ lượt kéo tới.

Sự thảm liệt của trận chiến ra ngoài tưởng tượng của mọi người.

Mấy con Thích nha lang này, một đợt tiếp một đợt, cực có quy củ. Lực bạo phát của chúng cực mạnh, điên cuồng công kích trận hình đã được thu lại tới cực độ này. Máu thịt bắn tung tóe, trong không khí lan tràn mùi máu tanh nặng nề, làm người ta buồn nôn. Nhưng lúc này lại không có ai để ý điều này.

Trường kiếm trên tay Hàn Việt vung lên, chính xác đánh trúng con Thích nha lang đang lao bổ tới mình ở trên không. Bụp, máu ấm như suối phun lên khắp mặt hắn. Xung quanh toàn là người, hắn ngay cả chỗ né tránh cũng không có. Trước mắt lập tức mơ hồ, trong lòng thầm kêu hỏng bét, trên tay phát lực, kiếm quang bùng phát, một tay còn lại mau chóng chùi máu sói đang che khuất tầm nhìn.

Hắn hiện giờ giống như một người máu. Không chỉ hắn, người ở chiến tuyến phía trước ai mà không như thế.

Nhân viên chiến đấu giảm lợi hại phi thường. Hiện giờ chẳng qua còn chưa tới nửa giờ đã có bốn mươi mốt người ngã xuống. Đây chính là một phần sáu lực chiến đấu a! Trong lòng Hàn Việt đau đớn, trường kiếm trên tay càng thêm dữ tợn.

Chiến đấu đang tiếp tục!

Diệp Trùng đang làm công tác kiểm tra cuối cùng, điều quan trọng nhất trong này chính là chỗ nối những linh kiện chủ yếu đó. Hắn dùng sợi tơ xanh trong Thanh ti đằng để cố định. Thanh ti đằng cực kỳ dẻo dai chính là do mấy sợi tơ xanh này. Nhưng vì để rút tơ xanh từ trong Thanh ti đằng, hắn hao tốn lượng lớn thời gian. May mà kết quả vẫn làm hắn rất vừa ý, tơ xanh vô cùng nhỏ, hơn nữa lại nhẹ, ba sợi tơ xanh bện lại thì hoàn toàn có thể đủ để đáp ứng yêu cầu của hắn.

Đây chỉ e là phi hành khí đơn giản nhất mà Diệp Trùng từng chế tạo qua. Ngoại hình của nó giống như một con chim đang giương cánh, hai cánh cong vút ra phía sau có đường cong tròn bóng. Vì theo đuổi hiệu ứng khí lưu càng thêm ổn định, bề mặt hai cánh bị Diệp Trùng dùng chủy thủ gọt bóng từng chút một. Nó chỉ là một cái tàu lượng, không có bất cứ động lực nào, chỗ dùng duy nhất của nó là mang Diệp Trùng an toàn tới mặt đất.

Một bên khác của vách núi là thảo nguyên, đứng trên đỉnh núi, có thể nhìn thấy một con sông lớn uốn lượn trên thảo nguyên này.

Thiết kế ban đầu của cái tàu lượn này là chở được hai người. Không ngờ Hoàng Bạch Y lại không muốn đi ra, như vậy ngược lại mang lại cho hắn sự phiền phức nhất định. Nhưng vấn đề này rất dễ giải quyết, hắn chế tạo hai cái rương gỗ lớn, bên trong chứa đầy các loại chế phẩm điều bồi và nguyên liệu điều bồi đã trải qua gia công sơ. Rất nhiều nguyên liệu điều bồi của Hắc sâm lâm rất khó gặp được ở địa phương khác. Còn cái mâu gỗ đó của Diệp Trùng, lại một lần nữa trở thành đòn gánh, nhưng thứ gánh lần này không phải túi lưới, mà là hai cái rương gỗ lớn. Bề ngoài mâu gỗ dùng Chỉ diệp bọc lấy kỹ càng, xem ra chẳng qua chỉ là một cây gậy màu lục. Ngoài ra, Diệp Trùng còn chuẩn bị một cái túi lưới, toàn bộ bên trong đều là thức ăn, còn có nước của Thủy trúc.

Công tác chuẩn bị của Diệp Trùng làm cực kỳ chu đáo, ngay cả tướng mạo trên mặt, hắn cũng thay đổi. Ai biết nơi này cách Vương gia bao xa, nếu như vừa đáp xuống liền bị người Vương gia phát hiện, vậy không phải là việc tốt đẹp gì. Trong con chip của Quản phong tử ghi chép công thức của rất nhiều loại dược phẩm điều bồi, Diệp Trùng tuỳ tiện chọn một loại, sở dĩ chọn loại này là bởi vì Quản phong tử đánh giá nó rất cao.

Phối chế không hề khó khăn, trừ nguyên liệu khó tìm một chút. Vì an toàn, Diệp Trùng quét lên cả người mình. Như vậy thì không dễ bị người ta nhìn ra. Nhưng hiệu quả của loại dược phẩm này quả nhiên cực tốt. Nhìn dáng vẻ mình hiện giờ trong nước, so với hình tượng mặt đầy mụn đậu mùa lúc trước thì hoàn toàn chả ăn nhập gì vào nhau, cũng hoàn toàn không giống dáng vẻ của bản thân mình. Diệp Trùng không hề rõ rằng hành vi của mình là phung phí tới mức nào, loại dược phẩm này, có lẽ cũng chỉ có một mình hắn mới quét lên toàn thân.

Không có bất cứ kẽ hở nào, Diệp Trùng kiểm đi kiểm lại ba lượt. Trên không xuất hiện cái gì bất ngờ, cho dù mình đã là giới giả thì cũng sống không nổi. Không kìm chế được, hắn lại không khỏi hoài niệm về quang giáp. So với quang giáp, cái tàu lượn này giống như quái vật bò ra từ trong đống mộ viễn cổ.

Mang hai cái rương gỗ, túi lưới và mâu gỗ cố định lại hết.

Thò tay ra, cẩn thận cảm thụ dòng chảy của khí lưu trên đỉnh núi.

Trời trong, khí lưu ổn định, tốc độ gió hơi yếu.

Hít một hơi thật sâu, Diệp Trùng đẩy tàu lượn chạy nhanh tới trước, từ chậm thành nhanh. Trong khoảnh khắc rời khỏi đỉnh núi, Diệp Trùng dùng sức nhảy một cái, cả thân hình xòe ra, phiêu dật vô cùng, treo người trên cái giá treo phía dưới tàu lượn.

Tàu lượn lúc này giống như một con chim, bay trong không trung!

Loại bay này Diệp Trùng vẫn là lần đầu tiên, cảm thụ gió thổi thẳng vào mặt, không khí mau chóng lướt qua bên tai, kêu lên vù vù. Nhưng Diệp Trùng rất mau liền thoát khỏi cảm giác mới mẻ, hắn bắt đầu thử ròng rọc điểu khiển phương hướng.

Tuy hắn trước giờ chưa từng điều khiển tàu lượn, nhưng hắn rất mau liền nắm bắt được mấu chốt trong đó. So với quang giáp, điều khiển tàu lượn đơn giản hơn nhiều, hơn nữa tốc độ đủ chậm. Chẳng mấy chốc, động tác của hắn liền trở nên điêu luyện.

Vô luận từ góc độ nào mà nói, gần như lần hành động này có thể coi như là kết thúc thành công. Nhưng chính ngay lúc này, đột nhiên hướng gió không khí xảy ra thay đổi.

Tốc độ lưu động không khí càng lúc càng nhanh, quá trình thay đổi này cực nhanh. Tàu lượn lắc lư cực kỳ lợi hại, Diệp Trùng không thể không đặt tất cả sự chú ý vào việc ổn định tàu lượn.

Tàu lượn lúc này giống như một cái lá trong cơn gió lớn, nhỏ bé yếu ớt, chỉ có thể tuỳ theo gió mà đi!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay