Dùng cả đời để quên - Chương 02 - Phần 1

Chương 2: Thế giới của anh chỉ có em là hiểu nhất

Buổi sáng tôi dậy rất sớm,
đúng là kiểu người điển hình “ngày đi làm thì không dậy được, ngày được nghỉ
thì không ngủ được”.

Không ngờ có người còn
dậy sớm hơn tôi, khi tôi vẫn đang trong tình trạng ngái ngủ đi vào nhà vệ sinh,
xém chút nữa là đụng phải anh.

Ân Chân tay cầm một cuốn
sách, đang đọc rất say sưa.

Đấy là cuốn Diêm
Sùng Niên kể sử Thanh
, ấn phẩm in màu đặc biệt, tôi vừa mua chưa được bao
lâu, do thỉnh thoảng lấy ra lật xem nên tiện tay bỏ ở ghế sô pha.

“Anh cũng ham học quá
nhỉ!”

Anh liếc tôi một cái: “Quá
khen!”

Nhìn bộ dạng rất thoải
mái của anh, xem ra tối qua đã ngủ khá ngon giấc, chỉ tội nghiệp tôi, tự dưng
trong nhà xuất hiện một người lạ, cho dù tôi có to gan tới đâu cũng không dám
ngủ sâu.

“Phiền anh bỏ một chân
xuống!”

Anh mỉm cười, đổi tư thế,
nhường đường cho tôi.

Tôi rửa mặt xong, làm
hai quả trứng ốp la, nướng vài lát bánh mỳ rồi lấy sữa tươi trong tủ lạnh ra
rót vào cốc. Bưng đến trước mặt anh, tôi không khách khí, nói: “Ăn thôi!” Sao
càng ngày tôi càng có dự cảm mãnh liệt rằng, tôi đã đưa một vị đại gia về nhà để
hầu hạ nhỉ?

Đầu tiên anh cắn một miếng
bánh mỳ, chắc chắn thấy mùi vị cũng không tệ nên ngồi nghiêm chỉnh, từ từ nhai,
lúc này cuối cùng chắc cũng nhớ ra tôi: “Cô cũng ngồi đi!”

“Cảm ơn!” Tôi trừng mắt.

Ăn sáng xong, xem tin tức
một lúc, thấy sắp đến giờ mở cửa hàng, tôi nói: “Đi, tôi đưa anh đi sửa tóc và
mua quần áo.”

Anh chỉ chỉ vào bộ quần
áo ngủ trên người: “Cô định để tôi ăn mặc thế này ra ngoài?”

Tôi cười: “Mặc đồ ngủ
hoặc mặc quần áo của tôi, anh chọn đi.”

Anh buồn bã hồi lâu,
đành khuất phục: “Vậy đi thôi.”

Hiếm lắm mới có lúc làm
cho anh bị “cứng họng”, tâm trạng của tôi bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều.

“Đợi đã!” Tôi lật tìm
trong tủ quần áo ra một chiếc mũ len: “Anh đội vào!” Nếu để anh ra ngoài với bộ
tóc này, chắc lát nữa cảnh sát sẽ tới tận nhà “thăm” tôi.

Tôi đưa anh đến một
salon ở dưới khu chung cư.

“Cô Niên, hôm nay dậy sớm
thế!” Nhân viên phục vụ số 4 Tiểu Ngô là thợ làm tóc “ngự dụng” của tôi, cả
salon này ai cũng biết tôi sùng bái số 4.

“Ừm, đưa một người bạn
tới cắt tóc, cậu thấy để thế nào đẹp thì cứ làm cho anh ấy.”

Tiểu Ngô cầm tóc của Ân
Chân lên, nghệt mặt ra hỏi: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy kiểu tóc như thế này đấy.”

Tôi dài giọng mắng: “Cậu
chả có kiến thức gì cả, trong các phim về triều Thanh chẳng có kiểu này hay
sao?”

Tiểu Ngô gật đầu: “Nhìn
giống thật!”

Tôi tiếp tục “sáng tác”
bừa bãi: “Người ta là diễn viên quần chúng đáng kính, vừa từ phim trường trở về
đấy.”

Tiểu Ngô như hiểu ra: “Được,
hay là cạo trọc đi, khi nào tóc mọc tôi sẽ tạo cho anh ta một kiểu phù hợp.”

Thấy Ân Chân không phản
đối, tôi liền quyết định thay: “Được, cứ thế mà làm.”

Chiếc kéo trong tay Tiểu
Ngô vung lên loang loáng, từng mớ tóc rơi xuống lả tả, tôi nhìn mà tự hổ thẹn,
tóc của anh còn dài hơn tóc một người con gái là tôi đây, không biết phải nuôi
từ bao giờ, lẽ nào người nhà anh không nói gì sao.

Ân Chân mặt tỉnh bơ
nhìn gương, khóe miệng giật giật vài cái cố gắng kiềm chế.

Tôi lẩm bẩm như tự nói
với mình: “Giờ có tiếc cũng muộn rồi.”

Tiểu Ngô vừa cắt tóc
cho Ân Chân, vừa trò chuyện với tôi: “Cô Niên, anh ấy là người thân của cô à?”

“Ừm, anh họ tôi.” Tôi cầm
một cuốn tạp chí lên, thờ ơ giở xem.

“Không giống nhỉ.”

“Anh ấy giống bố anh ấy
còn tôi giống mẹ tôi.”

Tiểu Ngô như suy nghĩ rất
lâu vẫn không sao hình dung ra mối quan hệ giữa tôi và Ân Chân, gãi gãi đầu: “Cô
Niên, cô thật hài hước!”

Tôi cũng gãi gãi đầu: “Tôi
có nói đùa đâu.”

Tiểu Ngô phì cười.

Ân Chân nhắm mắt, khe
khẽ thở dài. Không biết là cảm thán vì mái tóc mới của mình, hay thở dài vì câu
trả lời của tôi.

“Được rồi!” Tiểu Ngô khẽ
thở hắt ra.

Tôi nhìn cái đầu trọc lốc
trong gương, lập tức ném mũ cho Ân Chân đội vào, đầu bóng loáng thế kia, trời
mùa đông lạnh thế này mà đi đi lại lại trên đường, cảnh sát vẫn sẽ đến nhà “thăm”
tôi mất.

Đưa thẻ VIP ra, Tiểu
Ngô ngượng ngùng nói: “Cô Niên là khách quen của chúng tôi, lần này không lấy
tiền.”

“Cứ tính tiền đi, nếu
không tôi lại có cảm giác như mắc nợ anh vậy.”

“Thật sự không lấy tiền
mà!” Tiểu Ngô xua xua tay.

Tôi lấy mười tệ ném lên
bàn: “Thế này vậy, thiếu tôi cũng mặc kệ.”

Tôi kéo Ân Chân ra
ngoài, bối rối nhìn anh chàng mặc quần áo ngủ, đầu đội mũ len trước mặt. Với bộ
dạng này mà đến trung tâm thương mại có khi bị người ta đuổi từ cửa, nếu ra chợ
tình hình chắc sẽ khá hơn. Tôi gặp rất nhiều các bà các cô cứ mặc đồ ngủ ra chợ
mua thức ăn rồi.

Bộ dạng Ân Chân hơi bứt
rứt, giơ tay lên xoa đầu, rồi lại ngượng ngùng bỏ xuống.

Tôi chẳng bận tâm: “Ôi
trời, đừng có tiếc mãi thế, lâu nhất là hai tháng nữa lại dài ra thôi, cứ để thế
đi.”

Anh nhìn tôi một cái rất
lâu, bộ dạng đó rõ ràng là thể hiện sự bất lực sâu sắc.

Tôi đưa anh đến Gia Lạc
Phú trên đường Vũ Ninh, lần này chúng tôi đi taxi.

Lấy bằng từ mấy năm trước
nhưng tôi vẫn không dám lái xe, lý do là vào đúng ngày nhận bằng, tôi đã tận mắt
chứng kiến một vụ tai nạn giao thông vô cùng thảm khốc trên đường cao tốc. Sự
việc đó khiên tôi bị ám ảnh tâm lý nặng nề.

Tôi thà hàng ngày bắt
taxi đi làm chứ không chịu mua xe để tự lái, vì việc này, tôi đã bị Thôi Hoài
Ngọc cười không biết bao nhiêu lần. Cô ấy nói: “Không lẽ có người chết nghẹn
khi ăn cơm thì người khác không ăn cơm nữa? Thang máy rơi chết người thì người
khác không dám vào thang máy nữa? Cậu đúng là lo bò trắng răng, mua dây buộc
mình.”

Nhưng mặc kệ cô ấy, tôi
vẫn việc mình mình làm.

Tính tôi là thế, một
khi đã quyết định chuyện gì thì không nghe ai can gián.

Không hiểu lắm về đồ của
nam giới, tôi tiện tay lấy mấy bộ đưa cho Ân Chân, chỉ anh vào phòng thử đồ: “Vào
thử đi!”

Anh không nói không rằng,
lập tức cầm quần áo vào phòng thay.

Nhân viên bán hàng đứng
bên cạnh nhìn chằm chằm theo bóng anh, sau đó quay sang nhìn tôi, chỉ chỉ vào đầu,
thận trọng hỏi: “Chị ơi, người kia bị bệnh à?”

Tôi nổi cáu: “Cô mới bị
bệnh!”

Chắc là bị bộ dạng của
tôi dọa cho sợ, cô ta lập tức đổi giọng: “Xin lỗi, em sai rồi!”

Tôi trừng mắt lườm cô
ta hai cái, trong lòng vẫn hằm hằm tức giận.

Có lẽ muốn bù đắp cho sự
thất lễ vừa rồi, nhân viên bán hàng đó bèn ra sức lấy lòng tôi: “Chị, cái này rất
hợp với bạn trai chị đấy.”

Tôi hất mái tóc dài,
nghiêm túc nói: “Quả nhiên là cô có bệnh, con mắt có vấn đề.”

Nhân viên bán hàng: “...”

Tôi chẳng thèm để ý tới
cô ta, cũng không muốn mua hàng ở đây nữa, định lát nữa Ân Chân ra sẽ kéo anh
đi ngay.

Cô nhân viên bán hàng
đó mặt mày khổ sở, nhất định đang thầm nghĩ mình bị sao xấu chiếu, nói gì cũng
sai cả.

Nhưng đúng lúc Ân Chân
bước ra, tôi lập tức thay đổi chủ ý.

Chiếc áo sơ mi năm mươi
tệ, áo len bảy mươi tệ, quần bò một trăm tệ, còn cả chiếc áo lông vũ một trăm
năm mươi tệ, đôi giày da tám mươi tệ, từ đầu tới chân tổng cộng chưa tới năm
trăm tệ, vậy mà anh mặc lên khiến người ta có cảm giác như một quý tộc. Dù đầu
vẫn đội chiếc mũ len, nhưng hoàn toàn không khiến khí chất của anh giảm sút. Thậm
chí nhất cử nhất động của anh, ánh mắt của anh đều có thứ khí thế trời sinh,
khiến người ta chỉ có thể khuất phục, không dám khinh miệt nửa phần.

Nhân viên phục vụ đó
cũng là người tinh ý, thấy hai mắt tôi sáng rực lên, sớm đã rì rầm và tai tôi
không ngớt: “Bộ quần áo này rõ ràng là may cho anh ấy, quá hợp. Em chưa từng thấy
ai mặc lên mà lại đẹp trai đến thế.”

Tôi liếc nhìn cô ta một
cái, hơi quá lời rồi đấy. Nhưng tôi cũng cảm thấy anh mặc lên rất đẹp.

Tôi điềm đạm quyết định:
“Vậy anh mặc luôn đi”, rồi móc từ trong túi ra năm tờ một trăm tệ với bộ dạng
xót xa, để được trả lại một tờ năm mươi tệ nhàu nhĩ.

“Đi thôi!” Trời lạnh
quá, tôi hà hơi vào lòng bàn tay, rồi ra sức xoa chúng vào nhau.

Ân Chân đi rất chậm,
tôi quay đầu nhìn, không nhịn được cười.

Hai tay anh chắp phía
sau, điềm đạm bước, nhìn rất giống học giả. “Này, anh nhập vai quá đấy, tưởng vẫn
đang đóng phim à?”

Anh do dự một lát, nói:
“Tiền mua quần áo, sau này sẽ trả cô đủ.”

“Thôi được rồi, anh ăn
của tôi, ngủ nhà tôi. Tiền thuê phòng tiền điện nước không phải là tiền sao,
tôi nói cho anh biết nhé, anh có trả cả đời cũng không hết.”

Tôi vốn chỉ định nói
đùa, nhưng mặt anh lại đỏ lên, bị tôi nhìn chằm chằm cả nửa ngày mà không nói
thêm được câu nào. Tôi day dứt, chắc do mình đùa hơi quá lời, bèn bảo: “Tôi chỉ
nói đùa thôi mà, sau này lấy tiền lương của anh mà trả dần.”

Lúc này anh mới gật gật
đầu, bộ dạng tự nhiên trở lại.

Tôi nghĩ, chắc hôm này
trước khi ra khỏi nhà không xem giờ. Nếu không sao lại xui xẻo gặp cô Trương,
người chị em tốt của mẹ tôi chứ!

Tôi định vờ như không
nhìn thấy, rồi nhân cơ hội lủi đi nhưng cô ấy đã gọi tôi trước: “Ôi, đây chẳng
phải là Tiểu Dĩnh hay sao?”

“Cô Trương, cháu chào
cô!” Tôi đành chào hỏi.

Không thể trách tôi tại
sao lại tránh mặt cô ấy, bởi cô Trương này bình sinh có hai sở thích, một là
buôn chuyện, nhà hàng xóm xung quanh có chuyện nào mà cô ấy không biết rõ đâu,
hai là giới thiệu đối tượng cho người khác. Điều khiến cô ấy bực bội nhất là đã
không “đẩy” được món hàng là tôi đi thuận lợi. Chính vì việc này mà cô ấy không
ít lần cằn nhằn trước mặt mẹ tôi.

Cô ấy lẳng lặng kéo tôi
ra góc đường: “Tiểu Dĩnh, bạn trai cháu đấy à?”

Tôi im bặt, tại sao ai
cũng nghĩ thế! Ngoài bạn trai ra, lẽ nào tôi không được đi chơi với bạn khác giới
sao?

“Trông thì cũng được đấy,
nhưng hơi chậm nhỉ, chẳng biết chào hỏi người lớn gì cả, không hiểu biết bằng
Tiểu Dũng nhà chúng tôi.”

Cô Trương bắt đầu trách
cứ, lần trước cô ấy có giới thiệu cháu họ cô cho tôi nhưng bị tôi từ chối nên tới
giờ vẫn bất bình thay anh ta.

Tôi cười khan. Tạm thời
cứ để cô ấy hiểu lầm vậy, ít nhất thì như thế cô ấy cũng sẽ không phải dày công
suy nghĩ tìm bạn trai cho tôi nữa, lỗ tai tôi cũng được nghỉ ngơi một thời
gian.

Nhưng tôi đã phạm một
sai lầm chết người, cô Trương biết, điều đó có nghĩa là mẹ tôi cũng sẽ biết.

Cuối cùng cũng mời được
cô Trương đi, tôi giống như vừa trải qua một trận ác chiến, há miệng thở dốc.

Ân Chân hỏi: “Tiếp theo
đi đâu?”

Tôi liếc xéo anh: “Chẳng
phải anh muốn tìm việc hay sao, tôi đưa anh đi.”

Anh mỉm cười: “Được.”

“Đừng đắc ý vội, còn
không biết là anh có làm được hay không mà.”

Anh trầm mặc không nói,
sau đó thần sắc để lộ ra vẻ... khinh khi.

Tôi đưa Ân Chân đến cửa
hàng hoa của mình.

Cửa hàng nằm trong một
con ngõ nhỏ trên đường Thiểm Tây Nam, lấy tên là Thoát Dĩnh Nhi Xuất[1],
cách công ty tôi đang làm không xa, tiện cho tôi qua lại quản lý.

[1] Có nghĩa là bộc lộ
toàn bộ tài năng.

Cuối tuần, đã gần trưa,
theo lý mà nói thì đây là khoảng thời gian kinh doanh tốt nhất, nhưng cửa hàng
vẫn vắng vẻ, ngoài nhân viên ra, chẳng có một người khách nào.

Tôi thở dài thườn thượt
đẩy cửa bước vào, hai nhân viên bán hàng cười chào tôi: “Chị Dĩnh!”

Dư Tiểu Thanh và Trịnh
Tiểu Vân vừa tốt nghiệp chưa được bao lâu, liền bị tôi mời về phụ giúp cửa hàng
hoa, do tính cách tôi thoải mái, lại tùy tiện thế nào cũng được, nên họ làm
cùng tôi tự do quen rồi, không muốn đi làm văn phòng gò bó sáng tám giờ có mặt,
chiều năm giờ về nữa.

Tiểu Thanh xinh đẹp dịu
dàng và quan tâm tới người khác, Tiểu Vân tính tình phóng khoáng, không câu nệ
tiểu tiết, nhưng hai người lại là bạn thân của nhau. Bình thường ăn uống vui
chơi đều cùng nhau, chỉ có duy nhất một điều, Tiểu Thanh là fan của Bát Gia Đảng,
còn Tiểu Vân là fan cuồng của Tứ Gia Đảng, chỉ cần nói tới chuyện này thì dù
quan hệ có tốt tới đâu cũng sẽ cãi nhau.

Lúc đó sẽ đến lượt tôi “lên
sân khấu”. Tôi là người thiên vị, kết quả thế nào, chắc mọi người đều hiểu.

“Chị Dĩnh, cả sáng nay,
chỉ bán được một đơn hàng.” Tiểu Thanh bĩu bĩu môi. “Lại sắp đến hạn nộp tiền
thuê cửa hàng rồi.”

“Chị sẽ nghĩ cách, hai
đứa đừng lo.” Thực chẳng ra sao, tôi là chủ, tôi mới là người nên được an ủi chứ,
sao giờ tình hình lại ngược đời như vậy.

“Ôi, chị Dĩnh, anh ta
là ai?” Tiểu Thanh chỉ chỉ vào Ân Chân đang im lặng đứng sau tôi.

“À, đây là nhân viên chị
mới thuê.”

Tiểu Thanh khẽ nói: “Chị
Dĩnh điên rồi, cửa hàng đang trong tình trạng ế ẩm thế này, chị thuê thêm người
chẳng phải là phải trả lương hay sao.”

“Em đừng quản, chị tự
khắc có tính toán.” Lời của vị đạo sĩ kia tạm thời không nên kể cho hai người
này nghe vội, nếu không họ sẽ sợ chết khiếp.

“Ân Chân, anh qua đây!”

Tiểu Thanh và Tiểu Vân
đều há hốc miệng kinh ngạc. Họ đồng thành hỏi: “Ân Chân?”

Tôi tự hào lớn tiếng
đáp: “Đúng thế,” rồi cười đắc ý.

“Tứ Ca!” Đột nhiên mắt
Tiểu Vân như bắn ngàn tim, Tiểu Thanh lại vẻ mặt đau buồn: “Bát Gia nhà mình
đang ở đâu chứ?”

Ân Chân điềm đạm đáp: “Lúc
này Dận Tự có lẽ đang ở cung Càn Thanh nghe Hoàng thượng dạy dỗ.”

Tiểu Thanh: “...”

Tiểu Vân: “...”

Tôi: “...”

Ân Chân lại nói: “Sau
đó hắn ta sẽ về phủ tiếp khách.”

Tiểu Thanh: “...”

Tiểu Vân: “...”

Tôi: “...”

“Chị Dĩnh, anh ta
nghiên cứu lịch sử đời Thanh à?” Tiểu Thanh hỏi.

“Chị Dĩnh, chuyện cười
của anh ta nhạt quá!” Tiểu Vân cũng nói.

Tôi chau mày: “Quét cửa
hàng chưa? Nếu chưa thì để anh ta đi quét?”

Ân Chân: “...”

Tiểu Thanh: “...”

Tiểu Vân: “...”

Tôi liếc đồng hồ treo
tường: “Đến giờ cơm rồi, chị đi mua cơm, việc ở cửa hàng hai đứa nói qua cho
anh ta biết.”

“Vâng, chị Dĩnh!” Tiểu
Vân hào hứng. “Chỉ riêng vì cái tên của anh ấy thôi, em cũng sẽ đối tốt với anh
ấy.”

Tôi đập vào ngực Tiểu
Vân: “Muốn ăn gì nào?”

“Hi hi...” Tiểu Vân cười
né tránh: “Vẫn thế!”

Tôi nhún vái, cầm chiếc
túi nhỏ quay người đi ra.

Tiểu Vân thích ăn cay,
tôi mua cho cô ấy một phần cơm đậu phụ cay. Tiểu Thanh thì kén chọn hơn, nhưng
cô ấy thích ăn cá, tôi gắp một miếng cá sốt lớn cho vào hộp.

Ân Chân... tôi không biết
anh thích ăn gì, nhưng hôm qua trong quán lẩu dê tôi chọn toàn món rẻ, hôm nay
cũng nên mua ít đồ dinh dưỡng, cơm đùi vịt đi.

Phần tôi, buổi chiều đã
hẹn gặp Tang Duyệt, Hoài Ngọc. Mỗi khi gặp nhau, cả ba chúng tôi chẳng có sở
thích nào khác ngoài việc ăn ăn uống uống, bởi vậy trưa nay tôi chỉ ăn nhẹ
thôi.

Tôi cầm bốn hộp cơm chầm
chậm quay về, hôm nay trời nắng, gió nhẹ, ánh mặt trời chiếu lên người ấm áp,
tâm trạng tôi bỗng thư thái lạ thường.

Di động trong túi bỗng
rung, tôi chuyển túi cơm hộp sang tay trái, khó khăn lấy di động ra, vừa nhìn số
hiện trên màn hình, tim giật thót một cái.

Nhưng, mẹ tôi gọi điện,
tôi không dám không nghe.

“Hi hi, mẹ!” Tôi cười
nhăn nhở.

“Vừa rồi cô Trương đến
chỗ mẹ.”

Tôi nghe lời mào đầu,
hiểu ngay mẹ gọi vì chuyện gì. Đầu tiên tôi thừa nhận ngay: “Là cô Trương nói
con có bạn trai rồi phải không? Ha ha, con đùa với cô ấy thôi, người ấy là kế
toán con thuê về cho cửa hàng.”

“Đúng không?” Mẹ hoài
nghi hỏi.

“Không tin, mẹ tự đến
mà xem.” Tôi vờ không quan tâm, dùng ngay chiêu vẫn thường dùng đối phó với anh
trai ra với mẹ.

“Mẹ không rảnh, nếu con
thật sự có bạn trai thì đưa về cho mẹ gặp xem sao.” Mẹ nói: “Đợi một lát, chín,
bụp.”

Tôi suýt nữa thì thổ
huyết, cười: “Con biết rồi ạ, mẹ chơi tiếp đi!”

“Ờ, thôi nhé!”

Mẹ chê không khí thành
phố không sạch nên một mình sống ở ngoại ô, khoảng một tháng tôi về thăm mẹ một
lần. Mẹ cũng rất biết cách tự tạo niềm vui, hàng ngày đi tập thể dục buổi sáng,
sau đó đi chợ nấu cơm, nói chuyện với hàng xóm, buổi chiều chơi mạt chược, ăn tối
xong đi nhảy, xem tivi một lát, thế là hết ngày. Cuộc sống của mẹ còn có màu sắc
và vui vẻ hơn tôi.

Đón lấy cái túi từ tay
trái mỏi nhừ, tôi đi thêm vài bước, thấy sắp về đến cửa hàng, ai ngờ, không biết
từ đâu xuất hiện một kẻ giật túi của tôi rồi bỏ chạy.

Đầu óc tôi trống rỗng,
nghệt ta một lúc mới hét lớn: “Ăn cướp!”

“Đừng kêu nữa!” Ân Chân
ném túi trả lại cho tôi: “Bắt được rồi, đang dẫn về nha môn.”

“Anh, anh ở đâu ra thế?”
Tôi ôm chặt cái túi vừa được lấy lại, tâm trạng phức tạp.

“Họ nói một mình cô sợ
cầm không hết đồ, bảo tôi đi đón.” Ân Chân vẻ mặt thản nhìn đáp. “Sau đó liếc
thấy có tên trộm đang nhòm ngó cô, tôi đuổi theo vài bước, cũng may công sai
giúp đỡ, hợp lực cùng tôi tóm được hắn ta.”

Tôi cảm thấy đầu óc
mình càng thêm hỗn loạn, hỏi mà không suy nghĩ: “Anh nói được câu dài thế à?”

Ân Chân: “...”

Tôi đưa hai túi cơm hộp
cho anh: “Ha ha, cảm ơn nhé!”

Anh khẽ sững lại: “Sau
này ra ngoài thì phải cẩn thận!”

“Ừm!” Tôi chầm chậm thả
bước, đá viên sỏi dưới chân.

“Hey, em gái!” Tôi vừa
vào cửa hàng, đã bị anh trai nhiệt tình ôm chầm lấy.

Không biết có phải trực
giác của tôi sai hay không nhưng hình như hai đầu mày Ân Chân chau lại.

“Anh, sao anh lại ở
đây?”

“Khách sạn anh ở gần
đây, giờ không có việc gì nên đến thăm em.” Anh tôi xoa xoa đầu tôi như xoa đâu
một con cún con.

Tôi tránh bàn tay anh,
trừng mắt lườm: “Đáng ghét!”

Nói đến ông anh này,
tôi không thể không long trọng giới thiệu qua một chút. Anh ấy là Mục Hàn, làm
DJ ở đài truyền hình, giọng nói trầm ấm không biết đã hút hồn bao nhiêu thiếu nữ.

Điển hình là hai cô thiếu
nữ trong cửa hàng của tôi.

Nói đi thì cũng phải
nói lại, hai cô gái tốt nghiệp từ những trường danh tiếng cam tâm tình nguyện ở
lại làm trong cửa hàng này, một trong những nguyên nhân chính là nhờ vào ma lực
của ông anh trai tôi.

“Anh ăn cơm chưa?”

“Chị Dĩnh, anh Mục nói
mời bọn em đi ăn.” Tiểu Thanh hai mắt sáng bừng hào hứng kể.

“Cơm chị mua cả rồi.”
Giờ thức ăn đắt đỏ, sao có thể lãng phí.

“Thế phải làm sao?” Tiểu
Thanh cầm vạt áo, mắt lén liếc về phía Mục Hàn. Thiếu nữ ảo mộng, sớm đã ném
Bát Gia của mình tới tận phương trời nào rồi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3