Cô Dâu Thứ Bảy - Chương 62

Cô Dâu Thứ Bảy
Chương 62
gacsach.com.

"Đẹp trai quá cũng khổ!"

Cô giống như bị tát một cái, cô đờ mặt nhìn nó, giơ tay búng lên trán nó một cái rồi nói.

"Tự luyến vừa vừa thôi!"

Nó không quan tâm, giơ bàn tay nhỏ như búp sen lên vuốt vuốt mặt cô đôi mắt đa tình nói nhỏ nhẹ.

"Này cô gái xinh đẹp ơi! Em có bằng lòng làm bạn gái của tôi không? Baby?"

"Ể?"

Cô mồm chữ o mắt chữ i môi giật giật.

"Nhóc à! Rất tiếc nhưng chị có chồng rồi! Em rất đẹp trai nhưng chị thành thật rất là tiếc đó! E hèm rất tiếc nha!"

Nó đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, vẻ mặt không hài lòng.

"Chồng á? Là thằng nào mà ngon vậy? Mà thôi tôi không quan tâm đâu! Chỉ cần em đồng ý thôi! Người đẹp à!"

"Hmm vậy em có hàng dài như chồng chị không mà đòi hỏi?"

Nó nắm chiếc cằm cô kéo mạnh về phía nó nói với giọng quyến rũ.

"Không! Nhưng ngoài cái đó ra em muốn gì anh cũng cho! Nhé! Nhà anh giàu lắm!"

Cô xoa xoa cằm rồi giả vờ suy nghĩ.

"Hmm? Hàng dài là quan trọng nhất, thứ khác có hay không không quan trọng!"

Nó nghiến mấy cây răng sữa mới nhú rồi lồng lộn nhìn cô.

"Nói đi! Em muốn dài bao nhiêu?"

Cô giơ tay ra rồi đo đo ước lượng.

"Khoảng 1 gang tay... tầm 18cm, hmm 30 phút là okê!"

Nó phớt tay đẩy cô ra.

"Thôi đi! Tôi thấy cô cũng không xinh đẹp gì mấy! Tôi không thèm! Chứ cỡ tôi đi cưa gái thì ai mà không đổ? Cô đúng là không có mắt nhìn người! Tôi không chấp!"

Cô che miệng cố nhịn cười, nói chuyện với ông cụ non này thú vị thật đó.

"Tiểu Khang Khang..."

"Khỏi kêu! Đồ con gái tầm thường! Sống chỉ vì chym nam nhân thôi à? Tầm thường..."

"Tôi không quan tâm đến cô nữa! Tôi đẹp trai thế này cơ mà!"

Nó đứng vuốt vuốt tóc rồi chỉnh sửa lại cái kính mát, tỏ vẻ cool ngầu tiếp dù rằng rất quê độ trước cô.

Cô đứng lên thái độ trở về vẻ nghiêm túc nói chuyện với Khải Mi.

"Chị à! Lúc nãy Tiểu Đào có đến đây!"

"Cô ấy nói gì?"

"Chuyện là... ở đây có rất nhiều vong, trong đó có một cô gái đã thành quỷ! Cô gái đó là học sinh trước kia đã bị Tiểu Đào sát hại! Em sợ nó sẽ quay lại đây! Hay chị và chồng về đi ạ! Em thấy để em ở lại đây là được rồi! Anh chị nên trở về nhà đi! Chị đang mang thai em thấy rất nguy hiểm.

Khải Mi giơ đồng hồ lên đã hơn 11 giờ trưa sắp đến 12 giờ thì là giờ không tốt, cô giật giật tay chồng.

"Ông xã! Chúng ta về trước! Công việc để lại cho Như Hoa và công nhân giải quyết được rồi!"

Chồng cô tưởng cô mệt nên cũng đồng ý, gật đầu chào Như Hoa rồi dẫn Khải Mi và Khang Khang ra xe.

Tiểu Đào từ đâu lù lù đứng phía sau Như Hoa giơ bàn tay xương xẩu vỗ vai cô làm cô giật bắn mình.

"Như Hoa"

"A... ôi trời cô làm tôi giật mình"

"Như Hoa! A..."

"Có chuyện gì vậy?"

Tiểu Đào cúi đầu ôm chân la lên đau đớn.

Lúc ấy một công nhân la lên.

"Đào thấy rồi! Đào thấy rồi!"

Một công nhân khác lên tiếng.

"Ây da cẩn thận chút đi chứ! Cái xẻng ông đào ngay xương người ta rồi kìa, kìa kìa! Ôi thôi rồi đắc tội với người cõi âm rồi!"

Như Hoa chạy lại thì thấy cái xẻng đang cắm vào xương đùi của Tiểu Đào, vì thế mà cô ấy mới bảo là đau, xương cốt là sợi dây kết nối với linh hồn, xương thấm nước thì linh hồn lạnh, xương bị thiêu thì linh hồn nóng... Xương gãy thì trở nên đau đớn.

Như Hoa thấy đám công nhân cẩu thả nên mới gắt lên.

"Các người cẩn thận chút đi chứ! Các người biết người ở dưới kia là người thân của tôi không?"

Đám người run lên bần bật, gật đầu lia lịa.

"Dạ vâng! Chúng tôi xin lỗi ạ!"

30 phút sau họ bê lên một khối bê tông dài, tựa như một xác ướp bên Ai Cập, nó thon dài, họ đặt trên tấm vải đỏ.

Có người ngao ngán lắc đầu.

"Sao lại bị đổ bê tông rồi chôn thế này? Tàn nhẫn quá!"

Họ quay sang nhìn Như Hoa rồi dò hỏi.

"Cô à! Muốn lấy cốt ra bắt buộc phải đập lớp bê tông dày này ra! Không biết ý cô như thế nào?"

Cô nhìn xuống bộ hài cốt kia nước mắt không ngừng tuôn trào, cô quỳ xuống khóc ngất.

Tại sao họ lại đối xử với một cô gái như vậy? Một lũ không có tính người, vô nhân đạo.

Tiểu Đào ánh mắt buồn bã nhìn vào thân thể mình, nó đã teo héo theo thời gian, đã 10 năm rồi, nó mục rữa, chỉ trơ trọi lại bộ xương, và mớ tóc còn dính lại.

"Như Hoa à!"

"Cô kêu đám người đó đập bê tông ra đi!"

Cô chùi nước mắt nói giọng lạnh lùng.

"Đập bê tông ra!"

Họ nghe vậy bắt tay vào đập khối bê tông ra, một nhát búa đập vào Tiểu Đào đau đớn gào thét, đau khổ hơn cả cái chết.

Như Hoa cung tay lại cắn răng chịu đựng nhìn Tiểu Đào gào thét, cô nuốt nước mắt.

"Tiểu Đào à...!"

Cả đám người ngước mặt lên nói với Như Hoa.

"Cô Như Hoa, bộ hài cốt này không có hai bàn chân"

Như Hoa bất giác nhìn xuống chân Tiểu Đào.

Quả thật Tiểu Đào không có hai bàn chân.

Dạo này ít sao quá mọi người ạ!:( cháu đã ra chap siêng hơn rồi mà.