Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày - Chương 76-1
Chương 76-1
Tiêu Đạc cũng không nhìn A Nghiên, đi vào phòng trong, ném chim trĩ còn giãy dụa xuống, lạnh nhạt nói: "Giết."
Giết? Giết ai?
trong lòng A Nghiên run lên, bất quá nàng rất nhanh hiểu được, là muốn giết chim!
Nàng do dự, đến cùng vẫn sờ soạng trong gói đồ, lấy ra một thanh trủy thủ, bắt đầu thử cân nhắc giết chim.
Tiêu Đạc bên cạnh tuy rằng căn bản không thấy A Nghiên, lại dường như thu hết thảy vào trong mắt, ngữ khí trào phúng thản nhiên nói: "Ngươi trước đó đã chuẩn bị vô cùng tốt, đệm chăn, cái ăn, đá lửa, trủy thủ, còn có cái gì? sẽ không có độc dược chứ?"
A Nghiên nghe thấy lời này trong lòng lạnh lẽo, nàng ngẩng đầu nở nụ cười với hắn, thành khẩn nói: "Thực không có."
Trước kia có, về sau có lẽ cũng sẽ có, nhưng ít nhất hiện tại thực không có.
Tiêu Đạc nghe thế, dùng cặp con ngươi khó phân biệt cảm xúc nhìn nàng một cái, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
cửa sổ bị vỡ, gió tuyết gào thét thổi vào, hắn đứng tại chỗ, cứ như vậy yên lặng nhìn về phương xa.
Trong bóng đêm núi và cây kỳ mị nhiều vẻ, dường như ảo ảnh quỷ quái trong chuyện xưa, lúc này bởi vì này bông tuyết tản mạn mà càng tăng thêm sắc thái mơ hồ.
Tiêu Đạc nhìn chằm chằm gió tuyết gào thét rung chuyển rừng núi, con ngươi hơi hơi nheo lại, tay phải đặt ở trường kiếm bên hông.
Xem ra có ngươi nhất định phải đưa hắn vào chỗ chết.
Tiêu Đạc nheo mắt bắn ra ánh sáng lạnh buốt thấu xương.
A Nghiên ngồi tại chỗ chuẩn bị giết chim cũng không biết bên ngoài có dị thường, nàng túm được đầu chim, ở chỗ cổ cứa một nhát cho máu chảy ra.
Chim trĩ đương nhiên liều mạng giãy dụa, A Nghiên gắt gao đè lại, khuyên nhủ: "Ta cũng không muốn giết ngươi, nhưng không giết ngươi, hắn không có thịt ăn, hắn không có thịt ăn, liền muốn giết ta. Vì ta có thể sống sót, ngươi vẫn nên chết đi, chờ ngươi chết, ta niệm kinh bồ tát ba khắc siêu độ cho ngươi."
Con chim này chảy hết máu, khí lực suy kiệt, dần dần cũng cúi đầu không giãy nữa. A Nghiên vội nhân cơ hội này cầm chậu gỗ cũ bên cạnh, lấy nước ấm, ném nó vào đun nóng bắt đầu nhổ lông.
Vừa nhổ lông chim vừa niệm kinh siêu độ ở trong lòng, niệm xong mấy lần, nàng ngẩng đầu thật cẩn thận nhìn nam nhân kia: "Chúng ta hầm chim, có phải thêm chút nguyên liệu hay không, nếu không để ta đi xung quanh hái chút đồ sơn dã?"
Kỳ thật A Nghiên đã nhìn thấy, bên ngoài có nấm hoang, đến lúc đó hái một ít ném vào, chim hầm nấm, nghĩ đến hương vị hẳn là không tệ.
Tiêu Đạc mắt lạnh lườm nàng một chút: "Ta đi."
A Nghiên không nghĩ hắn thế nhưng chịu đi hái nấm, thật không dễ dàng, hắn nhưng là đại gia đấy. Bất quá hắn nói như vậy, nàng cũng không dám nói gì, cúi đầu tiếp tục nhổ lông.
Nhất thời Tiêu Đạc đi ra ngoài, A Nghiên đem con chim nhổ sạch sẽ, ném vào trong nồi bắt đầu đun.
Ước chừng thời gian một chén trà nhỏ, Tiêu Đạc đã trở lại, hái chút nấm, A Nghiên đi qua, thấy nấm này trên thân có điểm nhỏ màu trắng, nàng nhận lấy cầm ở trong tay ngửi ngửi, lại ngửi thấy một cỗ mùi thơm lạ lùng chưa bao giờ ngửi qua, không khỏi nghi hoặc nói: "Nấm này chưa thấy bao giờ, sẽkhông phải là nấm độc đi."
Tiêu Đạc nhíu mày: "Ngươi có thể nếm thử xem?"
A Nghiên nhìn hắn một cái, nhất thời cảm thấy lời này rõ ràng là cố ý, nàng làm sao có thể ngốc đến mức thử nấm này, bất quá nàng đương nhiên có biện pháp tốt.
Vì thế nàng lại chạy tới trước giường đất, sờ soạng một phen, từ trong gói đồ tìm ra một cái châm bạc, nhẹ nhàng khều cây nấm, cẩn thận quan sát một phen.
"Hẳn là không có độc." Ngân châm vốn có thể thử ra tuyệt đại bộ phân độc dược, huống chi nàng từng là danh y, liếc mắt một cái, có độc hay không, là biết rõ ràng.
Tiêu Đạc dùng ánh mắt không có cách nào hiểu thấu đáo nhìn chằm chằm nàng, nhìn nàng vẻ mặt chắc chắn, cùng với tư thế cầm ngân châm thuần thục, lạnh nhạt nói: "Ngươi cũng thật có bản lĩnh."
Trong giọng nói vẫn đầy trào phúng, bất quá hiển nhiên càng có nhiều nghi hoặc.
Hắn sủng nàng ôm nàng, coi nàng là tâm can lâu như vậy, căn bản vẫn không biết tiểu cô nương trong lòng mình này đến cùng có lai lịch gì.
một tiểu cô nương ở nông thôn, không đọc qua sách vở, sao có thể có kiến thức bực này?
Tiêu Đạc vẫn nhìn chằm chằm A Nghiên, tay vốn đặt lên vỏ kiếm đã thêm vài phần lực đạo.
Hắn không khỏi nhớ tới những lời Sài đại quản gia từng khuyên bảo mình.
Nay hắn mới biết, mình thật đúng là bước vào mê chướng, bị phấn hồng khô lâu mê ánh mắt, hoặc giả trúng thuốc mê của nàng, trên người nàng nhiều điểm đáng ngờ, mình sao có thể hoàn toàn không nhìn ra đây? Bất quá một lòng muốn tin nàng, chính mình lừa mình thôi.
A Nghiên lúc này đang dùng nước tuyết đã nấu tan để rửa nấm, lơ đãng ngẩng đầu một cái, cảm thấy ánh mắt Tiêu Đạc nhìn mình mịt mờ không rõ, lại ẩn ẩn lộ ra tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Nàng hơi kinh ngạc, nghĩ mình vừa rồi lại chọc tới hắn chỗ nào?
Tiêu Đạc cúi đầu thấy nàng ngửa mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay lớn, bên trên một bộ dáng vô tội, bỗng nhiên có một cỗ xúc động, đem nàng nghiền nát, triệt để nghiền nát ở trong này, cũng không cần xuất hiện trước mặt mình.
Bất quá cuối cùng, hắn đè nén suy nghĩ xúc động trong lòng, hít một hơi thật sâu, quay mặt đi chỗ khác, nghiến răng nói: "nấu cơm cho tốt, không nên đùa giỡn cái gì, bằng không. "
Bằng không cái gì, hắn không nói tiếp, xoay người đẩy cửa rời đi.
A Nghiên nhìn bóng lưng hắn, càng cảm thấy người này thật sự là tính tình bất định khó có thể nắm lấy, hắn sao có thể mỗi lúc một bộ dáng, dù là trời tháng ba cũng không thất thường như vậy?
Bất quá đương nhiên cũng không tới phiên nàng quan tâm, nàng vẫn nên cúi đầu tiếp tục hầm gà.
Trong bếp lò lửa đã cháy đỏ, A Nghiên lúc này người đã ấm áp rất nhiều, nhớ tới lúc trước ở trong gió tuyết bôn ba thê thảm, nàng thỏa mãn thở phào nhẹ nhõm.
Lại tránh được một kiếp, lại không chết. còn sống cũng thật tốt!
Lúc này củi nấu bếp đã dùng hết, nàng nhìn nhìn bên ngoài, thấy dưới gốc cây có chút cành lá, mặc dù bị tuyết bao phủ, nhưng phía dưới một lớp vẫn khô. Lập tức đứng dậy đi ra ngoài, bới tuyết, quả nhiên phía dưới chưa bị tuyết thấm vào, lập tức ôm vào trong nhà tiếp tục nhóm lửa.
Ước chừng hơn nửa canh giờ, lúc này Tiêu Đạc còn chưa trở về, nhưng chim hầm nấm xem như đã chín.
A Nghiên ngửi ngửi, tuy là không có gia vị gì nhưng chim trĩ đều có một cỗ thuần hương thiên nhiên, lúc này hợp với nấm hoang, thịt hấp thu mùi nấm, nấm lại hoàn mỹ dung nhập chim trĩ vào bên trong, hương vị nồng nàn, khiến nước miếng rơi xuống.
A Nghiên thèm thuồng, liền cầm thìa bên cạnh múc một ít, há mồm nếm thử.
Ai ngờ ngay lúc canh sắp vào miệng, chợt thấy một bóng người trước mắt, còn chưa kịp phản ứng, thìa trong tay đã bị cướp đi, thịt chim trĩ thơm ngon trong thìa cũng bị rơi mất.
A Nghiên khiếp sợ nhìn Tiêu Đạc đột nhiên xuất hiện trước mắt, thấy sắc mặt hắn tối tăm nhìn mình.
Tiêu Đạc thấy A Nghiên bộ dáng ngơ ngác, không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói móc: "Nhìn dáng vẻ ngươi thèm thuồng, chỉ biết mỗi ăn thôi."
A Nghiên đau lòng nhìn nhìn thịt chim.
Nàng đói bụng a,đã đói bụng, trong lòng chẳng lẽ không muốn ăn sao?
Bất quá lúc này nàng cũng không dám nói gì, Tiêu Đạc đây là không muốn cho nàng ăn trước? Kỳ thật nàng chỉ muốn nếm thử hương vị a...
Nàng cúi đầu, thu thập thịt bị rơi, cẩn thận nói: "Gia, ngài ăn trước, chờ ngài ăn no ta mới ăn."
Tiêu Đạc từ chối cho ý kiến, sắc mặt âm lãnh đứng tại chỗ.
A Nghiên nghĩ nghĩ, vội đi lấy thìa, trên kệ bếp cũ nát tìm được một cái bát mẻ, múc một bát lớn đầy thịt cho Tiêu Đạc, bưng đến trước mặt hắn:
"Gia, ngài nếm thử đi?"
Tiêu Đạc lườm nàng một cái, tiếp nhận.
Hắn tao nhã ăn.
A Nghiên cũng không dám ăn, lấy chăn bông quấn nửa thân mình, lui sang một bên.
Da chim trĩ hầm sáng bóng, mùi thơm đặc trưng của núi rừng dung hợp với nấm tươi mới, thật sự khiến A Nghiên nước miếng nhỏ xuống, trong bụng không khỏi thầm thì kêu gào.
Giương mắt nhìn nam nhân âm lãnh kia, lại nhìn thịt và canh còn lại trong nồi thịt, nàng cũng không dám ăn, đành phải di chuyển tới bên cạnh kháng, lấy bánh lạnh như băng và cơm khô ra.
Nàng nhỏ giọng tha thiết xin xỏ với Tiêu Đạc: "Ta có thể đem nước canh rưới lên bánh không?"
Cho dù không có thịt, ăn canh cũng tốt a!
Ai ngờ Tiêu Đạc hờ hững ngẩng đầu nhìn nàng một cái, đạm nói: "không thể."
nói xong, hắn tiếp tục cúi đầu ăn thịt, mùi thịt bốn phía, hắn ăn chậm rãi, tao nhã thoải mái.
A Nghiên vạn không nghĩ tới, chính mình vất vả bận rộn nửa ngày, hóa ra là nước canh cũng không được uống?
Nàng thất vọng nhìn nồi canh kia bốc hơi nghi ngút thơm ngon vô cùng, chán nản thở dài, cúi đầu tiếp tục cắn bánh khô lạnh như băng của mình.
Đợi đến lúc hơn nửa cái bánh được nàng gian nan nuốt xuống, lúc nàng ngẩng đầu đã thấy Tiêu Đạc ăn no.
Người ta ăn no rồi, giống như con báo lớn, đang ngồi yên nhắm mắt dưỡng thần.
A Nghiên do dự, chung quy là chịu không nổi dụ hoặc của nối canh, nhỏ giọng hỏi Tiêu Đạc: "Ngươi không ăn nữa, chỗ còn lại, ta có thể ăn không?"
Tiêu Đạc cũng đến mắt cũng không mở, đạm nói: "không được."
Gì?
Vẫn không được?
A Nghiên có chút nghiến răng nghiến lợi.
Đau lòng nhìn nồi canh thịt chim chính mình tân tân khổ khổ nấu ra, nàng khẽ cắn môi, nhẫn xuống.
Canh mà thôi, tính cái gì, về sau còn sống thoát khỏi hắn, nàng muốn ăn bao nhiêu cũng có!
Hiện tại, mạng quan trọng nhất!
Nhịn đau gian nan dời ánh mắt của của mình khỏi nồi canh, A Nghiên dằn lòng, nhắm mắt lại, một đường chui vào đệm chăn ấm áp, nàng mờ mịt vào mộng đẹp.
Có lẽ quá mệt, nàng ngủ say sưa, cũng không có mơ mộng gì.
Sau này nàng là bị cưỡng chế kéo tỉnh.
Nàng mở to hai mắt, dùng con ngươi mờ mịt sương mù nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng gần trong gang tấc kia.
Con ngươi sâu thẳm mang theo nồng đậm trào phúng: "Nha đầu ngốc, còn ngủ, đứng lên!"
A Nghiên sợ tới mức cuộn tròn laiị, giật mình một cái đã tỉnh.
Tiêu Đạc cũng không để ý nàng tỉnh hay chưa, bàn tay to túm cổ áo nàng dậy, giống như nhấc một con chim trĩ, trực tiếp lôi nàng lên.
A.
Đây là phát sinh chuyện gì!
A Nghiên rất nhanh đã minh bạch chuyện gì phát sinh.