Em yêu anh ngày cuối thôi anh nhé!
Tác giả: angela2kiss
Anh còn nhớ, vào một ngày mưa cuối mùa hạ, em đã thủ thỉ, kề bên tai anh mà nói: “ Em yêu anh ngày cuối thôi nhé!”. Lúc đó, nhìn đôi mắt ráo hoảnh của em, tim anh chợt thắt lại vì đau đớn.
Anh đã từng thắc mắc, bất cứ người con gái nào, khi bắt gặp người yêu của mình tay trong tay đầy âu yếm với một cô gái lạ hoắc, thì điều đầu tiên sẽ là một cái bạt tai thật mạnh dành cho người con trai đó, sau đó là lời nói chia tay đầy mùi vị của nước mắt. Thế mà, trong hoàn cảnh như thế, em lại bình thản đến trước mặt anh, chìa tay về phía anh và nói: “ Chúng ta đi chơi nhé!”. Trong giây phút đó, anh thật sự không đọc được nổi trong ánh mắt của em, thật ra em đang nghĩ cái gì!???
Anh lại một lần nữa, bị ánh mắt to tròn của em làm thu hút, khiến anh ngơ ngẩn nghe lời, ngoan ngoãn như một đứa trẻ bị em dắt tay chạy như bay ra ngoài cửa. Đến khi sực tỉnh mới chợt nhận ra, chúng ta đã ngồi trên xe bus tự lúc nào rồi!
Anh im lặng nhìn nụ cười trên môi em mà thấy lạ. Một người con gái biết bạn trai mình chơi trò bắt cá hai tay lại có thể bình tĩnh như thế được hay sao? Hay là em chỉ đang cố lừa mình lừa người, vì em quá yêu anh, nên sẵn sàng tha thứ, sẵn lòng nhắm mắt cho qua, bất chấp cả lòng tự tôn, niềm tin vì sự phản bội!!! Chỉ trong phút chốc, một thằng con trai đê hèn như anh, không kiềm chế nổi nụ cười trên môi, kiêu ngạo nhìn em như thể rằng anh chính là cả thế giới của em vậy!!!
Thế nhưng, lòng kiêu hãnh trong anh đã bị em đè bẹp trong tích tắc, khi bất ngờ em thủ thỉ vào tai anh:
“ Em yêu anh ngày cuối thôi anh nhé!”
Khi anh còn đang ngỡ ngàng nhìn em bằng đôi mắt kỳ dị,thì em lúc đó lại nói:
“ Anh đã từng yêu em chứ?”
Nuốt nước bọt vào trong cổ họng, anh thật thà đáp:
“Đã từng!”
“ Và bây giờ đã hết?”
– Em hỏi bằng giọng nghẹn lại, nhưng đôi mắt vẫn ráo hoảnh nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh chết lặng nhìn đôi mắt biết cười của em, bất giác anh đưa tay lên, lòng không kiềm được muốn sờ vào mái tóc dài mượt mà của em và hôn ghì lên đó. Nhưng đột nhiên anh phát giác rằng bàn tay anh nặng trĩu, chưa kịp sờ vào tóc em thì đã nhanh chóng rụt lại, đặt yên trên đùi mình.
Em có biết, chính vì đôi mắt to tròn của em đã thu hút anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, và cũng vì nó lại vô tình đẩy anh rời xa em. Rốt cuộc, anh cũng đã “say nắng” vì một người con gái khác!
Cũng như bao người đàn ông con trai khác trên thế gian này, dù có người mình yêu và được yêu, cũng rất dễ dàng sa ngã để đến với một người con gái khác. Ba năm yêu nhau, cái tuổi bồng bột của thuở sinh viên đã qua từ lúc nào, chúng ta cũng không còn cái cảm giác ngại ngùng hay xấu hổ như khi xưa nữa, cảm giác quá đỗi quen thuộc làm đôi khi chúng ta nghĩ rằng … đã có lúc, ta chán nhau!
Thuở xưa ấy, em là một cô gái bướng bỉnh và tinh nghịch. Anh là một anh chàng si tình đến ngốc nghếch. Chúng ta là hai thái cực trái chiều, nhưng cũng vì quyết tâm và lòng kiên trì nơi anh … cuối cùng em cũng bằng lòng xem anh ở vị trí một người yêu. Ngày qua ngày, tình cảm chúng ta càng thắm thiết. Anh càng nhận rõ khi chúng ta bên nhau, em cũng dần thay đổi. Đã biết nấu cơm cho anh ăn, không còn làm biếng dậy trễ mà lại thường xuyên dậy sớm hơn anh nửa tiếng chỉ để nhắn một tin báo thức anh dậy, mỗi đêm đều dặn dò anh phải chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết, bỏ vô số những cuộc hẹn với những người bạn chỉ vì lý do đi chơi với anh, sẵn sàng lo mọi thứ cho anh thật chu toàn, từ việc lớn đến việc nhỏ, tất tần tật đều do bàn tay của em gánh vác. Nhìn thấy em thay đổi nhiều vì anh đến vậy, trái tim anh cảm thấy thật ấm áp, thật hạnh phúc biết bao!!!!
Anh là một thằng con trai tồi tệ, đã từng một thời đeo đuổi em hết mình, yêu em hết lòng. Thế mà lại có một ngày, anh lại say nắng vì một người con gái khác.
Cô ấy đẹp hơn em, đáng yêu hơn em, tướng đẹp hơn em, học cũng giỏi hơn em và quyến rũ hơn em.Cũng chính vì thế, anh như một con thiêu thân, lao vào yêu một người con gái khác, trao cho những cái hôn, những cái vuốt ve đầy âu yếm, những lời đường mật đến nao lòng. Mà người đó, không phải là em!!!!
Xuân đến, đông đi! Em vẫn ngây thơ cho rằng bạn trai em là chung tình, là yêu em hết mực. Đâu có ngờ rằng, đằng sau lưng em, anh vẫn đang lén lút quan hệ yêu đương với một người khác.
Rồi cũng đã đến lúc, mọi chuyện đổ vỡ. Em phát hiện được sự thật, vậy mà cũng không mở miệng oán trách anh dù một câu. Anh đã ngỡ rằng, thì ra em yêu anh nhiều như thế!!!
Câu nói “ Em yêu anh ngày cuối thôi anh nhé!” đã ám ảnh anh đến suốt cả cuộc đời này. Nhưng vào ngày ấy, anh mê muội đâu nhận ra được sự quyết tâm đến cùng cực của em trong lời nói đó.
Anh nghĩ rằng em giận là thế, nhưng vì yêu anh nên không dám nói lời chia tay, coi như không có chuyện gì mà bình thản đi chơi với anh suốt cả đêm tối, cũng chỉ là thuận miệng nói ra câu ấy cho thỏa lòng ghen tức ấy thôi, và rồi khi anh năn nỉ xin lỗi… chúng ta vẫn sẽ lại như xưa.
Có một điều, dường như anh đã quên!!!!
Rằng em là một cô nàng bướng bỉnh, dù đã cố gắng thay đổi vì anh, nhưng … cái bản tính thật sự của em, không hề mất đi chút nào!!!
Cứng rắn, biết kiềm chế, và rất giỏi chịu đựng!
Đáng lẽ ra, anh phải nhận ra được sự quyết tâm của em to lớn đến dường nào. Rằng lần em nói với anh câu nói đó, cũng chính là lần cuối cùng, chúng ta gặp lại nhau!
Lại ba năm, bốn tháng lẻ hai ngày ….
Em có còn nhớ đến anh …
Một kẻ đã từng ruồng bỏ em, trong giây phút em quyết tâm xa anh, vẫn không tin rằng tình yêu em dành cho anh đã hết!
Kẻ đã từng kiêu ngạo, hãnh diện vì có trong tay cả người yêu, lẫn người tình.
Kẻ đã từng đề cao bản thân quá cao, cho rằng dù có thế nào, em cũng không thể rời xa anh!
Cơn mưa của mùa hạ, cũng như tên gọi của em “ Vũ Hạ” . Cái tên đầy kiên cường, bất khuất, đầy mạnh mẽ, cá tính. Cũng như con người của em, luôn rắn rỏi và chịu đựng, kiềm chế để không bộc lộ nỗi đau đớn khi bị phản bội.
Em ngốc quá!
Vũ Hạ của anh thật ngốc quá!
Tình yêu của anh, thật ngốc quá!
Đã biết bao lần, anh khóc trong nước mắt, thầm mắng em quá ngốc nghếch khi cứ phải cố chịu đựng nỗi đau của mình. Nhưng thật ra, anh mới là kẻ ngu ngốc, khi đã đánh mất em!
Sau ngày hôm đó, anh như chết đứng khi hay tin em dọn nhà sang nơi khác sinh sống, cả điện thoại em cũng đổi, email em cũng không dùng tới, bạn bè em cũng cắt đứt hết mọi liên lạc. Kể từ đó, em như hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của anh vậy.
Đánh mất em, anh thực sự đã thức tỉnh. Nhìn những dòng tin nhắn cũ của em trong điện thoại, anh bần thần nhận ra trái tim anh vẫn còn yêu em. Chỉ vì những phút say nắng nhất thời, vì lòng kiêu hãnh của một thằng con trai, mà anh đã đánh mất tình yêu đích thực của chính mình.
Cô ấy và anh đã chia tay. Cảm giác một thời anh có khi bên cô ấy đã không còn. Em biết không??? Giờ đây, trong đầu anh chỉ toàn ngập tràn hình bóng của em. Một mình em thôi!
Chúng ta xa nhau đã lâu lắm rồi, ba năm dài đằng đẵng … có lẽ, giờ em đã có một người bạn trai yêu thương em hơn anh, không tồi tệ như anh. Cũng rất có thể, em đã tìm được cho mình một mái ấm gia đình êm ấm, hạnh phúc mỹ mãn rồi. Có phải không?
Dưới ánh bình minh buổi sáng, em lại một lần nữa bắt gặp giọt nước mắt cay đắng của anh!
Chính Hạo!
Một chàng trai mạnh mẽ, đầy kiêu ngạo, dũng mãnh như anh … cũng có ngày phải rơi nước mắt, bộc lộ rõ sự yếu đuối như thế này sao? Đã từ khi nào, anh trở nên thay đổi như thế! Anh đau khổ, khi đánh mất một người anh yêu? Hay chẳng qua chỉ là nuối tiếc khi đánh mất một người yêu anh?
Bao năm qua, em cố tình biến mất khỏi cuộc đời anh, cố gắng thay đổi hoàn toàn cuộc sống của chính mình. Em muốn cho anh biết, không có anh, em còn có thể sống tốt gấp trăm lần, gấp vạn lần nữa kìa. Thế nhưng, em lại không làm được.
Ngày qua ngày, em phát hiện rằng bản thân đã vô cùng hư hỏng, chẳng biết từ khi nào, em đã vô tình trở thành một đứa con gái trụy lạc, ăn chơi, đàn điếm. Tóc nhuộm hai lai, thường xuyên hút thuốc, qua đêm ở quán bar. Anh biết rồi đấy, em cũng đã ngủ cùng với người đàn ông khác. Không chỉ một, mà còn rất nhiều, rất nhiều …
Quán bar Ngày và Đêm, chính là điểm đến của em, mỗi khi đêm về.
Em là gái PR ! Anh hiểu không? Vì thế, đừng bao giờ khóc vì em! Xưa kia là anh không xứng với em, nhưng còn bây giờ, là em … không xứng với anh. Chúng ta, không xứng với nhau! Chúng ta, đã là hai đường phẳng song song, không có điểm tiếp xúc vào nhau nữa rồi, anh à!
Có lẽ, trái đất thật tròn, nước Việt Nam thật nhỏ! Vì thế, số phận run rủi lại khiến em gặp lại anh một lần nữa. Lần đó gặp anh, em thật bất ngờ, chỉ sau hai năm không gặp, anh đã trở nên tiều tụy thế này rồi. Râu không cạo, đôi mắt buồn khiến người khác nhìn thấy cũng phải não lòng, tóc tai cũng rối tung cả lên. Con người luôn chau chuốt vẻ bề ngoài xưa kia mà em từng yêu, đâu mất rồi!?
Lần đó, em tình cờ chôn chân đứng lặng tại bến xe bus, nơi lần đầu tiên anh nói tiếng yêu em. Anh cũng tình cờ đứng ở đó, đôi mắt thất thần nhìn dòng xe cộ tấp nập, thỉnh thoảng lại không nén được tiếng thở dài. Em lặng lẽ đứng ở một góc khuất nhìn anh thật lâu, chỉ thấy rằng anh không hề có ý định lên bất cứ xe bus nào, chỉ ngồi yên một chỗ, cho đến khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống.
Bản tính con người thật sự trong em, đã vội vàng thức tỉnh, chỉ sau hai năm ngủ yên trong quá khứ. Anh biết không? Chính vì sự gặp gỡ tình cờ của chúng ta, em đã dứt khoát rũ bỏ tất cả mọi thứ, từ bỏ nghề PR, nhuộm tóc màu đen như trước kia, trở lại là Vũ Hạ của thuở nào. Chỉ riêng mỗi chuyện, là em không thể nào dừng ngay được việc hút thuốc của mình được nữa!
Em đã vui vẻ trở lại, và biết cười nhiều hơn. Công việc mới của em, chính là làm nail cho một tiệm cắt tóc. Nhàn hạ, nhưng có thể khiến tâm hồn em thanh thản.
Một lần, có thể coi là tình cờ. Nhưng em không nghĩ rằng, chúng ta còn có thể gặp lại lần thứ 2. Anh đã vô tình chuyển nhà ngay bên cạnh nơi em làm. Thật nực cười, chính anh là người đã thức tỉnh em. Nhưng cũng vì anh, đã khiến em mất luôn việc làm.
Em sợ phải gặp anh, sợ phải đối mặt với anh. Và càng sợ cái việc làm PR nhơ nhuốc của mình. Chỉ cần gặp anh, nhìn thấy anh, em như nếm lại nỗi đau đớn của trước kia, con tim quặn thắt lại, đau đến không thể thở nổi. Chính Hạo! Anh hiểu không?
Cũng như lần tình cờ gặp ở trạm xe bus, anh vẫn không phát hiện được sự hiện diện của em. Chỉ ở gần anh, chỉ cách vài bước chân, cách một vài số người. Thế nhưng, em lại cảm thấy như chúng ta cách xa nhau cả hàng cây số.
Nước mắt lặng lẽ rơi, tim em như rỉ máu, không kiềm chế được mà muốn ôm chầm lấy anh. Mùi vị nước mắt mặn chát thấm trên đầu môi, làm sao có thể so với nỗi đau trong trái tim này.
Em đã tự động xin nghỉ việc, chỉ vì không muốn đụng chạm anh. Nhưng bỏ công việc rồi sẽ thế nào, em cũng không kiềm chế được bản thân mình, mà hằng ngày luôn lén núp ở một nơi nào đó, lặng lẽ quan sát anh, ngậm ngùi trong đau đớn.
Thời gian thấm thoát trôi qua, anh vẫn không biết được sự tồn tại của em. Chỉ lặng lẽ đi khắp nơi chứa đựng những kỷ niệm của chúng ta, và lặng lẽ khóc. Em phát giác ra một điều, anh đã trầm tính đi rất nhiều rồi. Chính Hạo của em!
Quan sát anh mỗi ngày, có thể làm cho trái tim của em được thỏa mãn một ít nhung nhớ, vơi bớt một ít đau thương. Nhưng ông trời thật quá tàn nhẫn, khi thời gian đã dần chữa lành trái tim em, thì lại một lần nữa như chết đứng khi hay tin… em mắc căn bệnh HIV
.
.
.
Một năm trôi qua
… Anh vẫn như thế, chỉ riêng em
… sắp không còn được nhìn thấy anh nữa rồi!!!!
Sống trong nỗi cô đơn, tủi vì căn bệnh quái ác, em đã không còn biết cười. cũng không biết khóc. Gương mặt lạnh lùng vô cảm, chỉ biết dõi mắt theo anh từng ngày tháng trôi qua …
Anh biết không? Đó chính là động lực duy nhất, để em có thể tiếp tục sống!
Mặc dù, bác sĩ bảo rằng, bệnh tình của em càng lúc càng nghiêm trọng. Có thể sẽ không sống nổi trong vòng một tháng nữa…
Bất giác, trong lòng em thật sự mong rằng … có một ngày, anh tìm cho mình một người con gái, có thể cùng anh chung sống đến suốt cuộc đời, hạnh phúc mỹ mãn!
Hôm nay, cũng như mọi ngày khác. Anh lại nhớ đến em!!!
Không biết đã bao nhiêu lần, nhìn những cô gái có dáng người như em, mái tóc dài bồng bềnh giống em. Anh lại tưởng đó chính là em!
Nhưng hôm nay, có phải thật sự anh nhìn lầm? Có phải vì quá nhớ em, nên anh đã nhìn thấy một cô gái có khuôn mặt giống em y hệt!? Đó có phải là em không???
Vũ Hạ! Vũ Hạ!
Anh mừng đến phát điên, gào tên em trong niềm hạnh phúc vô bờ. Thế nhưng em chẳng thèm nhìn anh, cũng không hề quay lại. Trong khoảnh khắc đó, anh như người vui sướng khi đang chết đuối vớt được chiếc phao, nhưng rồi lại hốt hoảng khi phát hiện chiếc phao bị thủng. Em bước đi thật nhanh, phút chốc biến mất giữa biển người tấp nập.
Anh sợ hãi, chạy như điên kiếm tìm em trong vô vọng, gào tên em trong vô thức. Bất giác, tim anh như nghẹn lại, không thể thở nổi., khi nhận ra rằng em đã biến mất nhanh khỏi anh như làn khói.
Bờ môi lạnh ngắt, đôi mắt anh phút chốc bỗng nhòe đi, không còn nhìn thấy rõ được bất cứ ai xung quanh nữa, cả người anh run rẩy, tứ chi mềm nhũn. Đến khi trạng thái đang rơi dần đến tuyệt vọng, thì đột ngột anh lại thấp thoáng thấy bóng dáng em, bước vào cửa bệnh viện.
Đờ đẫn theo sau em như bị thôi miên, tim anh lại càng đập dữ dội. Trong lòng anh dấy lên một nỗi bất an, em đã gặp chuyện gì, tại sao lại vào bệnh viện? Bệnh của em là bệnh gì? Có nghiêm trọng không? Có nặng lắm không? Em bệnh thế này, ai sẽ chăm sóc em? Ai sẽ lo lắng mọi thứ, bảo vệ em thật chu đáo? Em sẽ biết cách bảo vệ bản thân, tự lo cho bản thân được sao?
Biết bao nhiêu câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu anh, cứ muốn lao đến hỏi em cho thỏa mãn lòng. Nhưng câu muốn nói ra lại cứ bị nghẹn trong cổ họng, không thốt nổi nên lời.
Anh lặng lẽ nhìn em bước vào cửa phòng bệnh, mà lòng như lửa đốt. Tim đập mỗi lúc một nhanh, mồ hôi bỗng ứa đầy trên trán. Sự sợ hãi trong anh càng lớn dần, anh càng sợ rằng em xảy ra chuyện!!!
Ba năm rồi, cái cảm giác bất an sợ mất em, lại một lần nữa xuất hiện trong anh. Nó cứ lớn dần, lớn dần, đến mức chèn ép cả trái tim anh, không thể thở nổi.
Hồi lâu sau, cánh cửa phòng bệnh bật mở, em thất thần bước ra ngoài với sắc mặt tái nhợt. Anh kinh hoàng thấy được vài giọt nước mắt long lanh trong mắt em, đua nhau chảy xuống hai gò má, bờ môi run rẩy như đang kiềm nén để không phải bật khóc.
Nhìn dáng em đi xiêu vẹo, khó khăn lắm mới ra khỏi cửa bệnh viện. Anh như chôn chân tại chỗ, đầu óc rỗng tuếch. Trong tiềm thức, anh chỉ cần biết phải lao nhanh vào phòng bệnh mà em mới bước ra, nói gần như hét lên với vị bác sĩ:
“ Bác sĩ, cô gái ban nãy đã bị bệnh gì vậy?”
Vị bác sĩ đưa tay đẩy gọng kính sát mũi, trán nhăn lại, đầu ngẩng lên nhìn anh:
“ Anh là gì của cô gái đó?”
Anh run rẩy, hỏi bằng giọng gấp gáp:
“ Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy. Ban nãy tôi thấy cô ấy lén lút vào bệnh viện. Tôi muốn biết cô ấy bị bệnh gì? Có nghiêm trọng không?”
Vị bác sĩ nhìn anh đang kích động, không nén nổi thở dài, đưa tay ra hiệu anh ngồi xuống, từ tốn nói:
“ Bất cứ ai gặp trường hợp này đều trở nên trầm cảm, không trách cô ấy không dám nói với anh. Cũng vì thế nên bệnh tình càng nghiêm trọng hơn!”
Anh đã mất bình tĩnh, không nhịn được bèn nắm lấy bả vai vị bác sĩ bóp mạnh, run rẩy hét lên:
“ Là chuyện gì? Cô ấy đã bị bệnh gì? Bác sĩ mau nói cho tôi biết đi, thật ra cô ấy đã bị bệnh gì vậy hả???”
“ Là bệnh AIDS.”
– Bác sĩ nhăn mặt trả lời.
– “ Trong thời gian này, anh phải ở bên cạnh chăm sóc cô ấy nhiều hơn. Có lẽ chưa tới nửa tháng, cô ấy sẽ …”
“ Không thể nào! Bệnh AIDS gì chứ? Cô ấy không thể nào mắc bệnh như thế được! Vũ Hạ sao lại có thể mắc căn bệnh kinh khủng như thế!!! Không tin, tôi không tin! Ông làm bác sĩ kiểu gì vậy hả? Mau khám lại đi, ông chẩn đoán sai rồi!!! Ông nhầm lẫn rồi!!!!”
Anh đã như điên hét toáng lên trong phòng bệnh, đầu óc anh quay cuồng mụ mị, trái tim rỉ máu từng giọt, từng giọt. Không biết anh đã ra khỏi bệnh viện từ lúc nào, anh chỉ nhận thức được, bản thân cần phải tìm kiếm em, kéo em quay về. Có rất nhiều thứ anh muốn hỏi em, tại sao em bỏ đi? Trong ba năm qua em đã sống như thế nào? Em đã trở nên sa đọa thế nào khi nhiễm căn bệnh đó??? Tất cả là vì anh, là vì anh sao????
.
.
.
Anh đau đớn đến mức muốn chết đi, nước mắt cứ không ngừng chảy. Rất muốn gặp em, nhưng lại không tài nào tìm được em. Trong khoảng thời gian đó, anh cứ ngỡ rằng anh không còn sống nữa …
Thế rồi, ông trời quả không phụ lòng của anh. Cuối cùng cũng có một ngày, anh gặp được em ở tiệm làm tóc kế bên nhà anh …
Em đã bất ngờ, khi ngày đó anh đột ngột đến nắm chặt tay em trong lúc em đang gượng cười với bà chủ cửa tiệm. Chưa hết ngỡ ngàng, anh đã ôm chầm lấy em, trong phút chốc em cảm nhận được sự ươn ướt ở cổ của mình. Và chết lặng khi biết rằng, anh đang khóc.
Đã biết bao lần, em mong muốn được ôm anh thật chặt như thế này. Thế nhưng ngay khoảnh khắc anh ôm em vào lòng, trái tim em chỉ còn biết gậm nhấm nỗi đau nhu xát muối.
“ Tại sao em lại ở đây? Ngay bên cạnh nhà anh? Có phải em đã biết anh ở đây từ lâu rồi không? Tại sao lại không cho anh hay biết? Em đang né tránh anh sao? Vũ Hạ, em nói cho anh biết đi!”
Anh hỏi dồn em tới tấp, liên tục lay em thật mạnh đến hoa cả mắt. Em bần thần nhận ra anh đang lo lắng, đang sốt ruột, đôi mắt đau thương nhìn em như muốn thiêu đốt trái tim em vậy. Vì điều gì, em sao? Chính Hạo, có phải anh đang lo lắng, đang đau khổ vì em???
Không được, không thể được! Em không thể ở bên cạnh anh được nữa. Đừng bao giờ khóc vì em, đừng buồn vì em! Đừng lo lắng cho em như thế, em sẽ rất đau, rất đau. Anh biết không???
Chưa bao giờ em thấy khó chịu như thế, khi khoảnh khắc anh chạm vào em. Không bao giờ em quên được bản thân mình đã nhơ nhuốc đến mức nào. Cả người em đã ô uế, vấy bẩn một màu đen tăm tối, hơn thế nữa cũng không còn sống được bao lâu nữa. Nỗi đau đè nén trong tim em ngày càng nặng nề chồng chất, anh có hiểu được không?
Em vùng chạy, lao như điên ra khỏi cửa, nước mắt cứ thế càng tuôn trào mãi không ngừng. Em không muốn anh biết được cái nghề dơ bẩn của em, không muốn anh biết rằng em đã sống đau khổ như thế nào, càng không muốn anh biết rằng em đã mắc căn bệnh AIDS …
Anh biết không, sống trên đời đã là quá đau khổ rồi. Lần đầu tiên trong đời, em thật sự mong muốn bản thân được chết sớm đi một chút. Có như vậy, em sẽ không đau khổ nữa.
Hàng xóm xung quanh ai cũng bất ngờ, khi chàng trai trầm tính suốt ngày vô cùng kiệm lời nói, đôi mắt lại luôn tỏ ra đau đớn cùng cực, lại có ngày như hoàn toàn lột xác, cật lực khắp nơi tìm kiếm cho ra tung tích của cô gái. Từ ngày hôm đó, cô gái xinh đẹp với mái tóc dài bồng bềnh đó như bốc hơi khỏi cõi đời này, không ai biết cô ấy ở đâu. Chỉ mỗi chàng trai luôn không ngừng bền bỉ tìm kiếm người con gái đó , ròng rã suốt ba tháng trời. Cuối cùng cũng có một ngày họ và cả chàng trai đó biết được, cô ấy làm nghề PR và mắc một căn bệnh HIV AIDS.
Vài ngày sau, khi chàng trai nhận được một bức thư điện tín kèm theo một hũ tro cốt, thì mọi người mới ngỡ ngàng nhận ra rằng. Cô gái đó đã chết!
“ Chính Hạo!
Hôm nay, em lại ho ra máu! Anh không biết đâu, mùi vị máu thật tanh, thật nồng! Em khó chịu thật đấy!
Nhưng nếu so với cảm giác không có anh bên cạnh, còn đau khổ hơn!
Nói với anh một tin mừng nhé … em, đã hết giận anh rồi!
Một năm qua, em đã lặng lẽ theo anh suốt, biết được rằng anh đã hoàn toàn hối hận, suốt ngày tìm kiếm kí ức riêng của chúng ta, trong lòng em vừa đau lại vừa vui mừng! Đồng thời, cũng rất sợ hãi, sợ rằng có phải anh đang nhớ đến em, hay chỉ là do em lầm tưởng!!!
Từ khi chúng ta xa nhau, em đã vô tình bước chân vào con đường trụy lạc, đã biết hút thuốc, biết ăn nhậu, và trở thành gái PR. Anh biết không? Em đã ngủ với rất nhiều đàn ông rồi, không còn là một Vũ Hạ ngày nào mà anh yêu nữa!!!
Vậy, anh có còn yêu em nữa không?
Anh hối hận phải không? Hối hận vì đã đánh mất em, nên hằng ngày khi thấy được những kỷ niệm liên quan đến chúng ta, anh đều bật khóc. Thế nhưng, anh hối hận giờ thì được gì chứ???
Tất cả đều không thể quay lại. Em và anh, suốt đời cũng không được sống bên nhau!!!
Hôm nay, em có cảm giác rất lạ, rằng em sẽ chết!
Vì thế, nhân lúc còn tỉnh táo, em sẽ làm nốt việc còn lại nên làm!
Em muốn khi chết, tro cốt em sẽ được ở bên cạnh anh. Có được không, Chính Hạo!?
Yêu anh, là hạnh phúc nhất đời em!
Chính anh là người đã khiến em đau khổ, cũng là người khiến em hạnh phúc nhất. Nếu không có anh, cuộc sống của em sẽ không còn là cuộc sống nữa!
Chính Hạo!
Đừng bao giờ khóc vì em nữa nhé! Hãy tìm cho mình một cuộc sống mới, yêu thương một người con gái khác hết lòng, và đừng để cô ấy phải đau lòng như em!
- Em chỉ mong anh giữ cho em một góc nhỏ trong trái tim, đừng vì em mà đau khổ nữa!
Và hôm nay, em chỉ yêu anh ngày cuối thôi anh nhé!
Vũ Hạ!” . . . . .
.
.
.
.
Vài ngày sau khi hay tin cô gái PR đã chết, mọi người cũng bần thần phát hiện ra một chuyện động trời, rằng chàng trai luôn u sầu với đôi mắt đau thương đó, cũng đã chết tại phòng ngủ của chính mình, trên tay còn giữ chặt hũ tro cốt, nằm yên trong lòng anh. Và dưới sàn, còn lăn lông lốc những viên thuốc ngủ cùng chai thuốc trống không.
_______________End________________