Cực Phẩm Ở Rể - Chương 34
Cực Phẩm Ở Rể
Chương 34
Chương 34: Anh Hùng Vô Danh
Tình cảm mà Giang Nhan dành cho Lâm Vũ tuyệt đối không phải là yêu, thậm chí ngay cả thích còn chưa chưa nói tới, thế nhưng trong giây lát cô thấy Lâm Vũ đi vào trong kia, đột nhiên cơ thể lại có một loại cảm giác tựa như trống rỗng.
Một người sống cùng mình gần hai mươi năm, một người đàn ông mang danh nghĩa là chồng mình, lần đầu tiên khiến cô phải nhìn với cặp mắt khác từ tận đáy lòng, lần đầu tiên khiến cô cảm nhận được thứ tình cảm mà mình không muốn.
Cô biết, bóng lưng này có thể là một lời vĩnh biệt.
“Anh hùng kìal”
“Thật dũng cảm, đáng tiếc là quá ngốc, lửa to như vậy, làm sao có thể ra được chứ?”
“Đúng vậy, một cậu nhóc tốt như vậy, thật đáng tiếc.”
Cái khoảnh khắc mọi người thấy Lâm Vũ xông vào kia, cũng không khỏi xúc động, họ đều thương tiếc cho anh.
Thậm chí có nhiều người nghĩ người phụ nữ áo hồng có chút ích kỷ, thế nhưng điều đó lại có thể hiểu được, đó là tình cảm của người làm bố mẹ, ai có thể trơ mắt ra nhìn con mình bị đốt chết chứ?
Sau khi Lâm Vũ vọt vào hành lang bên tai lập tức ngửi thấy một làn khói lửa nồng đậm, đây mới chỉ là tầng một mà mùi đã nồng như vậy rồi, có thể thấy được đám cháy nghiêm trọng đến nhường nào, nếu như không phải đội cứu hỏa đã ra sức dập lửa, thì đám cháy có thể đã trở nên nghiêm trọng hơn.
So với người bình thường, phản ứng và hành động của Lâm Vũ đúng là nhanh hơn rất nhiều, cho nên không tới vài phút, anh đã có thể lên tới tầng mười sáu, có điều cơ thể của Hà Gia Vinh chung quy vẫn là một thân thể phàm trần, xông lên nhanh như vậy, Lâm Vũ cũng không nhịn được mà thở gấp từng hơi từng hơi.
Trong hành lang tràn ngập khói mù, tựa như duỗi tay không nhìn thấy năm ngón, khí nóng ở xung quanh cũng đột kích từng trận, anh thậm chí còn cảm thấy một cỗ nóng rực truyền tới.
Bây giờ còn cách đứa trẻ rất gần, tiếng khóc của nó đáng lẽ phải trở nên rõ ràng mới đúng, thế nhưng Lâm Vũ phát hiện tiếng khóc của đứa trẻ này lại rất yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng.
Anh nhìn khói mù nồng đậm, khẽ cắn môi, hừng hực khí thế xông vào.
“Chào mọi người, tôi là phóng viên của Thanh Hải Vệ Thị chuyên mục cảnh đầu tiên, Lý Linh, hiện giờ tôi đang ở nơi giao nhau giữa Thanh Giang và con đường thương mại phía nam, tòa nhà cao ốc Kỳ Lân phía sau tôi, một tiếng trước đã xảy ra một vụ hỏa hoạn vô cùng lớn, và dẫn tới một vụ nỗ, hiện nay đã có mười người bị thương vong.”
Tầng dưới có một phóng viên mặc âu phục nữ màu đen đang cầm microphone, nói nhanh trước mày quay phim.
“Sau đó đội cứu hỏa lập tức chạy tới, khống chế cơn hỏa hoạn, mọi người trong tòa cao ốc đã được sơ tán, thế nhưng ngay lúc đó quần chúng vây quanh phát hiện trên tầng hai mơi còn có một đứa bé may mắn còn sống sót, bởi vì độ cao của dây mây có hạn, nên đội cứu hỏa cũng không có cách nào cứu viện được, lúc này một người đàn ông tự xưng là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ mượn đồng phục của nhân viên cứu hỏa đã dũng cảm quên mình mà xông vào, hành động anh dũng này của anh…”
Àm!
Lúc này một tiếng nỗ mạnh đã làm gián đoạn phóng sự của cô phóng viên, các mảnh vỡ của vụ nỗ chấn động đó tựa như từ gào thét từ trên trời mà rơi xuống vậy.
“AI”
Mọi người nhất thời kinh ngạc không ngớt, theo bản năng mà lùi về phía sau, may mà nhân viên cứu hộ đã đưa bọn họ đến nơi an toàn từ trước, nên cũng không có thương vong.
“Mới vừa rồi, tầng hai mươi đã xảy ra một vụ nổ lớn! Ngọn lửa đã lan rộng hơn!” Trong thanh âm của nữ phóng viên cũng mang theo vẻ kinh hoàng.
“Xong rồi, xong rồi, lần này thì hoàn toàn xong rồi!”
“Cậu nhóc kia không phải là đã nên tới nơi rồi chứ!”
“Lửa lớn như vậy, cho dù có là thần tiên cũng chẳng thể cứu được!”
Mọi người ầm ï nghị luận, có người còn mang trong lòng sự tôn kính dành cho Lâm Vũ, có những người lại cảm thấy anh vô cùng ngu ngôc.
Vụ nổ diễn ra trong nháy mắt, Giang Nhan chỉ cảm thấy trước mắt trở nên tối sầm, thiếu chút nữa đã bắt tỉnh.
Cô không biết tiếp theo mình nên làm cái gì, cũng không biết nên giải thích mọi chuyện thế nào cho bố mẹ, những câu mà Lâm Vũ đã nói trước khi tiến vào “Lần này, trong lòng cô, có phải tôi đã được coi như một người đàn ông phải không”, tựa như một đòn nghiêm trọng đang không ngừng nhắc nhở cô, hung thủ thực sự đã giết chết Lâm Vũ chính là cô.
“Người đàn ông đã vào được hai mươi phút, lửa to như vậy, sợ rằng…”
Thanh âm của nữ phóng viên cũng mang theo sự tiếc nuối vô cùng: “Chúng ta hãy tỏ lòng thành kính với anh hùng vô danh này!
“Ra rồi! Ra rồi!”
Cô vừa dứt lời, trong đám đông liền có một tiếng hoan hô òa lên.
“Trời ơi, chuyện này sao có thể!”
“Ông trời có mắt!”
“Anh hùng, thực sự là anh hùng!”
*Có một vài người, bẩm sinh đã phi thường!”
Chỉ thấy trong hành lang tối tăm có một bóng người đang chậm rãi mà vững vàng đi ra, trong lòng đang ôm một cô bé.
Bộ đồng phục cứu hỏa của anh từ trán đến vai trái đã bị lửa thiêu rụi, trên da thịt lõa lồ đầy những tro bụi và khói mù, trên mặt đen thùi lùi một mảng, đã không phân biệt được hình dáng ban đầu.
Thế nhưng con ngươi đen nhánh mà sáng ngời kia, Giang Nhan vừa nhìn một cái liền nhận ra Lâm Vũ ngay, cô liều mạng chạy tới, rất muốn ôm chằm lấy Lâm Vũ, thế nhưng khi sắp chạy tới cô lại dừng lại, cô sợ Lâm Vũ bị thương, cho nên không dám tùy tiện chạm vào.
“Lần này, tôi không khiến cô mất mặt chứ?”
Lâm Vũ có chút yêu ớt cười một cái, trên gương mặt đen như mục lộ ra hàm răng trắng noãn.
Giang Nhan mĩm chặt môi, một đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm anh, chan chứa nước mắt, thân thể run lên nhè nhẹ, tựa như đang cực lực khắc chế cái thứ tình cảm to lớn của bản thân.
“Con gái tôi!”
Người phụ nữ áo hồng và nhân viên cứu hỏa vội vàng chạy lên đón đứa nhỏ, lập tức ôm cô bé lên xe cứu thương.
Người phụ nữ áo hồng chạy vài bước sau đó lập tức dừng lại, xoay người nhìn Lâm Vũ, đột nhiên quỳ xuống, một bên dập đầu một bên khóc nói: “Đại ân nhân, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu…”
Khóe mắt của mọi người xung quanh không khỏi có chút ươn ướt, xúc động mãi không ngừng.
Lúc này Lâm Vũ nói không nên lời, vội vàng khoát tay với cô.
“Trời ạ, điều này thực sự không thể mà tưởng tượng được, người anh hùng vô danh này vậy mà lại có thể cứu cô bé ra từ trong đám cháy to như vậy, hơn nữa còn không có bị thương, quả hiên là một kỳ tích!”
Cô phóng viên thở dài nói: “Hãy để chúng tôi đi phỏng vấn một chút vị anh hùng thầm lặng này!”
“Đưa tôi về nhà…”
Lâm Vũ từ trong kẽ răng nặn ra được câu này, đột nhiên cơ thể nghiêng một cái, ngã năn trên mặt đất.
“Hà Gia Vinh!” Giang Nhan sợ hãi hét lên.
Đợi lúc Lâm Vũ tỉnh lại, đã là hửng đông, anh mở mắt nhìn, phát hiện đang ở phòng ngủ của mình, không khỏi thở phào một hơi.
Bây giờ anh đang ngủ trên chiếc giường mà anh chỉ ngủ qua có một lần, vợ anh đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, bởi vì quá mức mệt mọi mà đã ngủ thiếp đi.
Giang Nhan từ chối bài phỏng vấn của phóng viên, kiểm tra cho Lâm Vũ một chút, ngạc nhiên phát hiện ra anh vậy mà lại không bị thương chút nào, sở dĩ bị ngất xỉu là bởi vì thể lực bị tiêu hao quá mức.
Thấy không có vấn đề gì, cô liền trực tiếp dẫn Lâm Vũ về, trước khi đi đã nhờ cô phóng viên nhớ phải bảo vệ thân phận của họ.
Nhìn bộ dáng Giang Nhan nâng má ngủ say, Lâm Vũ không nhịn được mà mỉm cười một tiếng, lông mi của cô rất dài, đôi môi nhỏ vễnh lên, y như một đứa bé đang ngủ, đáng yêu vô cùng.
Trong lòng Lâm Vũ thoáng hiện lên một tia ôn nhu, không hiểu sao lại muốn có một cô con gái, một cô con gái giống như Giang Nhan.
“Anh tỉnh rồi!”
Giang Nhan quay đầu sang một bên, lập tức tỉnh giác, thấy Lâm Vũ nhìn cô không chớp mắt, nhịn không được hưng phấn hỏi.
“Cô bé kia không sao chứ?” Lâm Vũ mở miệng hỏi.
“Không sao, mọi thứ đều tốt, hiện tại đã tỉnh rồi, người nhà của đứa bé đó đang dùng quan hệ để tìm anh đấy.”
Giang Nhan nói: “Có điều tôi đã từ chối đài truyền hình rồi, hy vọng bọ họ sẽ không làm lộ thông tin của chúng ta.”
“Thông minh.” Lâm Vũ nở nụ cười, muốn ngồi dậy, kết quả mới dùng chút lực liền cảm thấy toàn thân như rã rời, đau muốn chết.
Lâm Vũ âm thầm thở dài một hơi, cơ thể này của Hà Gia Vinh chung quy cũng chỉ là thân thể người phàm.
Kỳ thực linh khí màu xanh biếc đã tăng trưởng trong cơ thể anh nên thể chát của Hà Gia Vinh cũng được gia tăng đáng kể, nếu như đổi thành một cơ thể bình thường khác, sợ rằng sớm đã bị tê liệt rồi.
“Lửa lớn như vậy làm sao anh có thể tìm được đứa bé đó, làm sao có thể ra ngoài?” Giang Nhan mặt đầy hiếu kỳ nhìn anh, trong ánh mắt thậm chí còn có chút hâm mộ.
“À, kỳ thực từ bên ngoài nhìn vào thì thấy đám cháy rất to, thế nhưng ở bên trong có một nửa không bắt lửa, bởi vì có rất nhiều ống nước bị vỡ, khắp nơi đều là nước, do đó lửa không lan tới được.”
Lâm Vũ không chớp mắt mà bịa ra một lời nói dối.
Kỳ thực mọi thứ đều ngược lại với những lời anh nói, đám cháy bên trong vô cùng to, nó tựa như đã biến thành một biển lửa, khi anh xông lên tầng mười tám, sóng nhiệt khổng lồ tựa như bao lấy anh, thế nhưng lúc đó anh bất chợt cảm thấy thân thể mát trở lại, trên người mơ hồ tản ra ánh sáng màu xanh biếc.
Lâm Vũ biết nhất định là tổ tiên của mình đã phù hộ, sau đó anh liền thuận lợi xông lên cứu cô bé ra ngoài.
Cũng may trước khi vụ nỗ ở tầng hai mươi xảy ra anh đã ôm cô bé chạy tới hành lang, chỉ là bị hơi nóng làm cho choáng váng, nếu không anh đã không thể cứu được cô bé.
Giang Nhan thấy Lâm Vũ không ngồi lên được, vội vàng dìu anh dậy, nhét một cái gối ở sau lưng anh, đưa cho anh một chén nước.
Lúc này Lâm Vũ mới phát hiện trên người mình vậy mà chỉ mặc một cái áo choàng tắm, hơn nữa ở phía dưới cũng lành lạnh, tựa như không mặc cái gì, anh phun một ngụm nước, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Giang Nhan: “Cô cởi quần áo của tôi?”
Trong nháy mắt mặt của Giang Nhan liền đỏ lên, cúi đầu, không dám nhìn vào mắt của Lâm Vũ, thấp giọng nói: “Bố mẹ… bố mẹ… bắt tôi phải tắm… tắm cho anh..”
Lâm Vũ kinh ngạc há to miệng, vậy chẳng phải là cô đã nhìn thấy hết của anh rồi sao?
Giang Nhan tựa như nhìn thấu tâm tư của Lâm Vũ, cảng cúi thấp đầu hơn, nhỏ giọng nói: “Tôi… tôi nhắm mắt tắm cho anh…”
Nhắm mắt lại? Vậy sò khẳng định là đã sờ rồi?
Lâm Vũ há mồm lớn hơn.
Có điều nghĩ lại, dù sao thì cũng chẳng phải là sờ bản thân mình, là Hà Gia Vinh, chút nữa thì quên mắt, Hà Gia Vinh bị vợ sờ hai cái cũng là điều hiển nhiên.
Chuyện Lâm Vũ cứu cô bé, ngày thứ hai liền được đưa lên bảng tin, các đài truyền hình lớn đều sôi nổi đưa tin câu chuyện anh hùng về Lâm Vũ, có điều may là không có người để lộ thông tin của anh, trong hình khuôn mặt của anh cũng đã bị khói bụi che đi rồi vậy nên cũng chả ai nhận ra anh, hơn nữa những hình ảnh có liên qua đến Giang Nhan cũng không được phát trực tiếp.
“Tặc tặc, cậu nhóc này thật lợi hại, anh hùng nhỏ.”
Giang Kính Nhân và Lý Tố Cầm một bên ăn bữa sáng một bên không ngừng khen Lâm Vũ ở trên tivi.
Bọn họ không biết người anh hùng vô danh này lại chính là con rễ của mình.
Sợ họ lo lắng, cũng sợ họ mắng anh nên khi Giang Nhan quay về cũng không dám nói cho họ biết.
Về phần tro bụi trên người Lâm Vũ, cô nói dối là lúc nỗ đứng gần quá nên bị khói xông vào.
Giang Nhan không nói, Lâm Vũ đương nhiên cũng không nhất thiết phải nói cho họ biết, bắt đầu húp từng ngụm cháo, anh thực sự có chút đói bụng.
“Hà Gia Vinh, đừng có suốt ngày ăn bám như vậy, học tập chồng nhà người ta kia kìa, bao giờ mới chịu thay đổi cái tính nhát gan đó của cậu đây.”
Lý Tố Cầm liếc nhìn Lâm Vũ một cái, có chút bất đắc dĩ, mặc dù năng lực kiếm tiền hiện giờ của cậu con rễ này cũng rất giỏi, thế nhưng lá gan lại quá nhỏ, luôn khiến cho người ta có một loại cảm giác yếu đuối.
*Ngon.” Lâm Vũ cắn một miếng lớn bánh quầy gật đầu.
ì “Mẹ, mau ăn cơm đi” Giang Nhan nhanh chóng gắp cho mẹ một miềng trứng rán, có chút áy láy liếc nhìn Lâm Vũ.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Vũ nhớ tới việc Tống lão giao cho, gọi điện thoại cho Tiết Thắm, hỏi cô bây giờ có thời gian không, anh qua đó một chuyến có phiền không.
Tiết Thắm vừa nghe là Lâm Vũ, lập tức đáp ứng, nói giờ mình đang ở văn phòng, bảo anh trực tiếp qua cũng được.
Lâm Vũ gọi điện xong liền đến tòa nhà mà Tiết Thắm nói.
Đây chính là tòa nhà thương mại có tiếng ở thành phố Thanh Hải, cách bờ biển chỉ có hai ba trăm mét, cao tới bốn mươi tầng, mà công ty Tiết Thắm đã nhận thầu ba mơi tám tầng, đủ để thấy được thực lực của nữ cường nhân này.
Khi Lâm Vũ đi ngang qua, Tiết Thằm đang xem tin tức, cô đang 3A St N UIT đáy Xi 1g 95 ngôi ở bàn làm việc xem tin tức truyện hình ở tivi đôi diện nói về việc Lâm Vũ xông vào đám cháy cứu một cô bé vào ngày hôm qua.
Đây là thói quen nhiều năm của cô, mỗi ngày sáng trưa tối đều phải xem thời sự một lát, từ đó hiểu thêm một chút về thời gian thực, chính sách, tình hình kinh tế, để còn kịp thời điều chỉnh sự phát triển của công ty.
Vừa mở tivi, chính là tin tức cứu người, nó đã lập tức hấp dẫn cô.
“Tiết…”
ề Lâm Vũ được thư ký dẫn vào, vừa muốn mở miệng, Tiết Thắm lập tức làm động tác chớ lên tiếng, để anh ngồi xuống ghé sofa ở phía trước, còn bản thân thì vẫn cứ chăm chú xem thời sự.
“Cuối cùng, chúng ta hãy gửi lời chào đến vị anh hùng vô danh này một lần nữa!”
Sau khi tin tức được phát xong, Tiết Thắm mới lộ ra bộ dáng tươi cười, nói: “Đây chính là người đàn ông chân chính suy nhất mà tôi đã thấy trong nhiều năm qua.”
Lâm Vũ bị câu này của cô chọc cười, hỏi: “Thế nào, lẽ nào bao nhiêu năm qua những người đàn ông mà cô Tiết gặp đều là giả sao?”
“Phải, đều là giả, đều là những kẻ bỏ đi, giả dối và không chân thành, quả thực là còn hơn cả đàn bà.” Tiết Thắm cười cợt một câu, cúi đầu nhanh chóng viết cái gì đó.
Lâm Vũ có chút bất đắc dĩ cười cười, hiếu kỳ nói: “Vậy cô Tiết thấy tôi thế nào?”
Tiết Thắm quay đầu nhìn anh một cái, mỉm cười, không nói gì.
Trong lòng cô, Lâm Vũ cũng chẳng hơn là bao, mặc dù hôm qua trong điện thoại ông ngoại đã khen anh rất nhiều, còn nói anh không phải là một người phàm tục.
Ngày hôm trước vừa mới giúp mình, còn không phải không kịp chờ liền chạy qua đòi mình báo đáp sao.
“Hà tiên sinh, đây là hai trăm vạn, cảm ơn anh hôm qua đã ra tay cứu giúp” Tiết Thắm mỉm cười, đem chi phiếu đưa cho Lâm Vũ.