Quang Minh Rực Rỡ - Chương 03
Quang Minh Rực Rỡ
Chương 3: 7 + 8 + 9
7.
Bên cạnh Chu Trạch Xuyên có thêm một cô gái, ba mẹ anh đương nhiên cũng phát hiện.
Ba mẹ anh đều là giáo sư đại học, mà anh thì tương lai rộng mở.
Không có ba mẹ nào đồng ý để một cô gái không rõ lai lịch đi theo bên cạnh con mình cả.
Đêm đó tôi bị nhốt trong phòng, nghe thấy bên ngoài ồn ào rất lâu.
"Con trai à, mẹ hy vọng con hiểu được, cô bé kia là một đứa trẻ vị thành niên, nếu ba mẹ nó đi kiện con lừa bán thì con biết phải làm gì bây giờ? Con muốn ba mẹ phải làm sao?"
"Con muốn trở thành nghệ sĩ dương cầm, con định lưu lại cho mình một vết nhơ như vậy sao?"
"Con dùng thân phận gì để nuôi con bé ở nơi này?"
"..."
Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng ngời, tôi chớp chớp đôi mắt đau đớn suy nghĩ thật lâu.
Tôi không thể hại anh....
Ngày hôm sau, tôi thu dọn đồ đạc xong xuôi ra cửa mới phát hiện Chu Trạch Xuyên nằm trên sô pha cả một đêm, trên cằm đã mọc ra một chút râu ria.
Tôi không để ý lắm, nhìn anh cười cười: "Năm sau lên trung học, tôi định đến nhà dì út ở."
Tôi nói: "Nhà dì út gần trường học, nơi đó còn có rất nhiều bạn bè của tôi."
Anh có chút kinh ngạc: "Em còn có dì út?"
"Ừm, bà ấy nấu đồ ăn rất ngon, so với cậu làm ăn ngon hơn nhiều."
Anh giơ tay gõ lên đầu tôi: "Sao lại nói chuyện như vậy!"
Tôi do dự thật lâu mới nói: "Sau này cậu đừng uống cà phê nữa, uống nhiều không tốt đâu, cũng đừng thức khuya nữa, sẽ rụng tóc đấy, anh phải bảo vệ tốt tay của mình, đừng lúc nào cũng làm những chuyện nguy hiểm."
Anh gật đầu, tiện tay cầm áo khoác.
Anh đưa tôi đến đầu hẻm của "nhà dì út".
Bóng lưng cao ngất của anh ở trong mắt tôi càng ngày càng nhỏ, dường như muốn đi ra khỏi cuộc đời của tôi.
Tôi chạy đến ôm chầm lấy anh.
Anh nở nụ cười: "Không nỡ để anh đi? Coi như em còn có chút lương tâm."
Tôi kéo tay áo anh lau mắt.
Chu Trạch Xuyên, anh nhất định đừng....
Quên đi em nhé....
8.
Làm gì có dì út nào chứ.
Tôi chỉ lừa anh thôi.
Tôi kéo vali, đi dạo thật lâu không mục đích trên đường, mỗi lần đi qua một khách sạn hoặc tiệm trà sữa tôi đều phải đi vào hỏi đối phương có tuyển nhân viên hay không.
Họ hỏi tuổi của tôi, sau đó lập tức đuổi tôi đi ngay.
Lúc hoàng hôn buông xuống, có một con mèo con bẩn thỉu đang li3m kem người khác làm rơi xuống đất.
Tôi ngồi xổm trước cửa một siêu thị, cũng nhìn chằm chằm cây kem kia rồi ngây ngẩn.
Tôi thề, tôi chỉ muốn chạm vào con mèo con đó.
Tay lại nghiêng xuống, chạm phải một mảng lạnh buốt.
Khi hồi thần trở lại thì cổ tay đã bị người nắm chặt.
Người đó cau mày, một tay kéo tôi lên khỏi mặt đất.
Giọng điệu của anh lạnh như băng: "Từ khi nào học được cách lừa dối?"
Thì ra, anh vẫn luôn đi theo tôi.
Tôi nhìn anh, mắt cay cay: "Tôi đói quá." Ánh mắt anh mềm nhũn.
Anh sờ sờ đầu tôi, nói: "Anh phải trông chừng em Mục Tư Tư à, nếu không em nợ tôi nhiều tiền như vậy, tôi biết tìm ai trả cho tôi chứ."
9.
Sau khi lên trung học, tôi ở lại kí túc xá trong trường.
Lúc huấn luyện quân sự, rất nhiều cha mẹ đến đưa nước đưa đồ ăn vặt cho con cái nhà mình.
Nhà tôi không có ai.
Chu Trạch Xuyên đột nhiên bận rộn, ngay cả tôi cũng rất ít khi gặp được anh.
Tôi bắt đầu lên kế hoạch về nơi tôi sẽ học đại học.
Tôi nghĩ nhất định không thể cách Chu Trạch Xuyên quá xa, nếu không không gặp được anh thì làm sao bây giờ.
Nhưng tôi còn chưa kịp chọn xong trường đại học thì đã nghe nói Chu Trạch Xuyên định ra nước ngoài du học.
Bên kia bờ biển, ở một đất nước khác.
Tối chủ nhật hôm đó mẹ anh tặng cho tôi một bao lì xì, bà nói muốn nhận tôi làm con gái nuôi.
Bà nói: "Con sẽ chỉ là em gái của nó."
Tôi không hiểu được thâm ý trong lời nói của bà ấy.
Tôi cũng không biết vì sao Chu Trạch Xuyên đột nhiên muốn đi.
Rõ ràng anh từng nói sẽ không có ý định xuất ngoại.
Cùng anh du học còn có một cô gái, tên là Phương Đình.
Tôi đã từng gặp qua, cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp, cô ấy từng tặng hoa cho Chu Trạch Xuyên trong buổi diễn tấu, là con gái của một người bạn của ba mẹ anh.
Tôi cảm thấy mình làm việc gì thì trong lòng cũng bồn chồn không yên.
Luôn quên mang theo thẻ cơm, lúc làm đề nghe thì lại thất thần, thành tích bắt đầu giảm xuống.
Một ngày trước khi anh đi, tôi lẻn vào phòng anh.
Sau khi nhường phòng ngủ cho tôi, anh vẫn luôn ngủ trong phòng đàn dương cầm.
Tôi tóc tai bù xù ngồi xổm ở đầu giường anh làm anh giật nảy mình.
Anh hít sâu một hơi: "Mục Tư Tư, em mộng du à?"
Tôi khóc nức nở: "Chu Trạch Xuyên, cậu đừng đi có được không?"
"Cậu đi rồi thì ai phụ đạo bài tập của tôi. Thành tích của tôi giảm xuống thì làm sao bây giờ?"
"Cũng không có ai giúp tôi đi họp phụ huynh nữa, bọn họ đều cười nhạo tôi là đồ mồ côi."
"Nước ngoài có gì tốt chứ, chắc chắn cậu không quen....."
Tôi gần như dùng hết mọi lý do, nhưng vẫn nói không ra nổi ba chữ "luyến tiếc" này.
Ánh trăng trắng bạc xuyên thấu qua màn cửa sổ chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của anh, mi mục như họa.
Anh gõ đầu tôi, sau đó quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt anh có ánh sáng.
"Anh không thể cứ mãi bị mắc kẹt trong thành phố này được, Mục Tư Tư."
"Căn nhà này do anh dùng tiền mình kiếm được mua, em có thể ở lại đây lâu dài."
Từ trong tủ anh lấy ra một gói hạt giống, nói: "Em gieo sống nó, anh sẽ trở về."