7 năm bóng tối
7 năm bóng tối
Tác giả: Jeong You Jeong
Reviewer: Phương Hoàng
Rate: 5/5
Tôi là một con bé giỏi tưởng tượng. Khi đọc hay nghe, bối cảnh mà tôi tưởng tượng ra có liên quan mật thiết đến cảm xúc của tôi lúc đó. Bảy năm bóng tối đem đến cho tôi một màu xám xịt. Màu xám của sự tiêu điều và bất lực, đại diện cho tâm trạng tồi tệ cùng cực của con người. Giống như màu của trời đất khi nhá nhem tối ấy. Tôi rất ghét khoảng thời gian trời nhá nhem, vì lúc đó không khí cứ kiểu cô đặc lại, rất tù túng. Tôi thì lại ghét sự tù túng.
Có một điểm đặc biệt là có hai giọng kể được phân biệt rõ ràng trong cuốn sách này. Một giọng kể chuyện quá khứ và một giọng kể chuyện hiện tại.
Giọng quá khứ là một cái giọng vật vã. Nhưng nó còn có chút sắc thái. Còn cái giọng kể hiện tại là một cái giọng vô cảm nhất tôi từng biết. Đến Tôi có quyền huỷ hoại bản thân(*) tôi còn thấy có tí nhịp điệu. Nhưng tôi lại bị cuốn hút bởi cái giọng văn vô cảm này chứ. Cái giọng kể đang cố nhắn với tôi rằng "Tôi chỉ là người kể chuyện thôi nhé, tôi không có liên hệ gì nhé, tôi hoàn toàn khách quan nhé." Mà rõ là ngôi kể là ngôi thứ nhất cơ đấy.
Có khi nào là tại cậu bé Seo Won lúc đó đang mất dần các cảm xúc của một con người không?
Vô cảm vậy mà vẫn làm tôi cười rần rần được. Kể cũng giỏi ghê.
Thời gian trong sách bị đảo lộn linh tinh cả, đang ở giờ phút này làm chuyện này, vèo phát đã thấy trở lại mấy ngày trước/mấy tháng trước hay thậm chí là mấy năm trước luôn. Là tôi mấy lần tưởng giở nhầm trang. Bù lại thì câu chuyện được kể trên nhiều phương diện, đọc rồi thấy phục bà tác giả quá. Bả còn giải đáp cả mấy vấn đề tôi không hề để ý nữa chớ. À mà nếu không biết trước đây là một "bà" thì tôi cũng tưởng đây là một "ông". Quá nam tính đi.
Bà tác giả còn một cái tài nữa, tài làm nổi bật mỗi mỗi một nhân vật góp mặt trong cuốn sách. Đến cả hai ông cảnh sát cũng còn được tạo hình tượng Tuyển thủ với lại Lính mới cơ mà. À mà, tôi quên nói, ai cũng ghi lại dấu ấn riêng trừ Seung Hwan. Không biết sao mà tôi cảm thấy anh này chìm nhất đám. Tại anh ta tốt quá chăng? Tốt đến nỗi không thấy cá tính gì cả?!
Tôi chẳng thấy tiếc cho nhân vật Hyun Soo, hay vợ ông ta - Eun Joo chút nào, nhưng tôi thấy tiếc cho hai đứa bé. Thật là kỳ lạ là một người cha hèn nhát và một người mẹ cay nghiệt lại có thể sinh ra một đứa bé như Seo Won - một thằng nhóc có tố chất cam đảm và khả năng hiểu chuyện bẩm sinh. Còn về Oh Young Je, gã là một thằng cha đáng khinh, nhưng tôi lại không ghét gã bằng những người họ hàng của cậu bé Seo Won. Những con người đã cho một thằng bé mười hai tuổi mấy tờ một ngàn won rồi bỏ rơi nó. Chẳng biết là trong suốt bảy năm sau đó họ có được ngon giấc không, tôi mong là không. Chỉ có một điều tôi thắc mắc, đó là tại sao cậu bé Seo Won lại có thể mơ thấy cô bé Se Ryung dù chưa từng gặp mặt? Mối liên hệ giữa hai đứa bé này đôi lúc khiến tôi rợn gáy. Nếu cô bé kia không chết thì chúng có khi lại trở thành một đôi cũng nên. Nhưng rất tiếc đấy lại là nếu như.
Không thích nhiều, ghét cũng lắm, nhưng khi đọc xong cuốn sách tôi lại nghĩ chẳng thể trách họ được. Họ cũng có gia đình riêng chứ, vả lại sống với "con trai của tên sát nhân" rõ ràng không phải chuyện dễ dàng gì. Mặt khác thì nếu họ không bỏ rơi thằng nhóc thì rất có thể mãi mãi Seo Won sẽ không thể nào cởi bỏ được khúc mắc trong lòng, rồi ai mà biết được, cậu nhóc sẽ trở thành một con người giống bố cũng nên. Một người "giết mình, giết người, rồi tự biến mình thành quái vật."
Vậy thì tôi thà họ là người tham lam tuyệt tình còn hơn.
Không thể phủ nhận được cái thứ tình cảm cha con giữa Hyun Soo và cậu con trai Seo Won có tác động lớn tới tôi. Lớn tới mức vì tình cảm này tôi sẵn sàng bỏ qua sự hèn nhát, nát rượu, vô trách nhiệm của ông ta. Mà tôi nghĩ chẳng riêng gì tôi, ít nhất có một người nữa. Seung Hwan chắc cũng giống tôi vậy. Cài tấm ảnh hai cha con là hình nền điện thoại, trong suốt bảy năm làm cầu nối giữa hai người. Ngoài lý do này thì tôi chẳng có cái gì để giải thích vì nguyên nhân nào mà Seung Hwan lại chăm lo cho một thằng bé con trai của lão cấp trên vẻn vẹn trong hai tuần lại còn dính tội thảm sát nguyên một làng cả.
Tôi thích những đoạn mô tả hai cha con đó. Rất ấm áp cũng rất bi thương.
- "Nếu định mệnh ném vào đêm đen một cú đánh vô định, liệu ta sẽ đáp trả cuộc đời bị nguyền rủa ấy như thế nào?"
Mấy nhân vật trong sách sẽ chọn cách đương đầu, sẽ cố mà sống dù phải lê lết, dù mọi chuyện không có cái nào được gọi là dễ dàng. Còn tôi? Tôi thề là tôi sẽ chui vào trong chăn trốn biệt. Mặc kệ mọi thứ muốn ra sao thì ra.
Không phải là thích cuốn sách nữa, mà là cực kỳ thích.
T12/2015
(*)Một cuốn sách của tác giả Kim Young Ha.