Giường đơn hay giường đôi - Chương 09 - Phần 1

Chương 9:

Phổ Hoa trong hiện thực - hai mươi chín tuổi

9-1

Ánh ban mai nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa sổ, Lâm Quả Quả bóp vai đứng lên khỏi ghế, thu dọn cốc nước và khay trên đầu giường.

“Đây chính là toàn bộ câu chuyện?”.

“Ừ”. Phổ Hoa mệt mỏi dựa lên gối, khép mắt nhưng không buồn ngủ, “Đây chính là quá khứ của tôi và anh ấy, những thứ còn nhớ chỉ có vậy”.

Lâm Quả Quả đứng bên cạnh giường vỗ vỗ vai Phổ Hoa, “Đừng nghĩ nhiều quá. Yên tâm tĩnh dưỡng cho khỏe, cả đêm cô không ngủ rồi. Nghỉ chút đi, tôi đi xem Lâm Bác, chuẩn bị đồ ăn sáng cho nó”.

“Được, cô đi đi”. Phổ Hoa gật đầu, mắt nhìn Lâm Quả Quả ra ngoài, khi cửa sắp đóng lại không nhịn được bèn gọi cô ấy lại, “Quả Quả…”.

“Sao vậy?”. Lâm Quả Quả thò đầu vào, trên mặt lộ ra vẻ tiều tụy vì thiếu ngủ nhưng vẫn nở nụ cười ấp áp.

Phổ Hoa chống người lên, vén lọn tóc trước trán khẽ nói: “Cảm ơn cô”.

Lâm Quả Quả xua tay, “Cảm ơn cái gì chứ! Nằm xuống đi!”. Nói xong liền đóng cửa cho cô. Không lâu sau vang lên tiếng Lâm Bác dậy, hai mẹ con mỗi người một câu nói về chuyện trong nhà trẻ, Phổ Hoa nằm trên giường, nhìn ánh mặt trời xuyên qua khe rèm lặng lẽ lắng nghe và quan sát căn phòng nhỏ. Trên bàn viết bày bức tranh vẽ bằng bút sáp và đồ chơi Ultraman, bút màu được xếp gọn gàng trong hộp, bên cạnh là khung ảnh, trong ảnh Lâm Bác giành chiến thắng bước lên bục giảng, khuôn mặt đứa trẻ năm tuổi có một vẻ trưởng thành trước tuổi. Trên giá sách phần nhiều là sách của Lâm Quả Quả, chỉ có tầng dưới cùng là đồ chơi của Lâm Bác, quả bóng, xe hơi, găng tay bóng chày và một đôi giày trượt pa tanh mới tinh, màu xanh rất đẹp.

Phổ Hoa nhìn đôi giày trượt pa-tanh như đã từng nhìn thấy ở đâu đó, cuối cùng không chống nổi cơn mệt mỏi cả đêm chưa ngủ, nghiêng người trên gối ngủ mất. Di động trong túi treo trên đầu giường reo, cô trở mình không nghe thấy.

Không biết cô đã ngủ bao lâu, khi cô mở mắt, ánh mắt rơi đúng trên bức tranh bằng bút sáp màu trên bàn viết, vài giây sau cô mới nhớ ra mình đang ở nhà Lâm Quả Quả. Bên ngoài chắc đã là buổi tối rồi, vì trong phòng bật đèn. Phổ Hoa xoay người sang bên kia mới phát hiện bên giường còn có một bóng dáng bé nhỏ, Lâm Bác đang ôm cuốn truyện thiếu nhi đọc say sưa dưới chiếc đèn bàn, ở chính vị trí tối hôm trước Lâm Quả Quả đã ngồi, đường nét dưới ánh đèn rất giống mẹ.

Phổ Hoa không cử động, cho tới khi Lâm Bác ngẩng đầu phát hiện cô đã tỉnh mới ngồi thẳng dậy vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh.

Lâm Bác lập tức đặt sách xuống nhảy lên ghế, cẩn thận e dè bước tới bên giường, ngây thơ hỏi: “Dì Diệp, dì tỉnh rồi à? Mẹ nói không được đánh thức dì dậy”.

Phổ Hoa cười cười, không nén được liền xoa xoa cái trán mịn màng của Lâm Bác, cậu bé quả thật hiểu chuyện hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi.

“Mẹ đâu?”.

“Mẹ… đang đợi khách ở dưới tầng ạ, mẹ kêu cháu lên ở với dì trên này, ngoài trời đang mưa!”. Lâm Bác chạy tới đầu giường bưng cốc nước cho Phổ Hoa như người lớn, “Dì Diệp, dì uống nước đi, mẹ nói một lát nữa dì phải uống thuốc”.

Phổ Hoa nhận cốc nước uống một ngụm lớn rồi cảm ơn cậu bé.

Câu chuyện tuy không thu hút Phổ Hoa, nhưng khuôn mặt non nớt của Lâm Bác khiến cô bất giác nhớ tới đứa trẻ mình từng mất. Cô cũng từng tưởng tượng ban đầu giữ được đứa trẻ thì cuộc sống sẽ như thế nào, có lẽ sẽ không ly hôn với Vĩnh Đạo, cả nhà yên bình sống những tháng ngày ổn định. Nhưng những điều này cũng chẳng qua chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Tiếng chuông cửa ở bên ngoài vang lên, chắc khách của Lâm Quả Quả đã đến, cô không tiện lộ mặt, chỉ mặc thêm áo khoác để mình nhìn không đến nỗi quá thảm hại.

Lâm Quả Quả nhanh chóng ra mở cửa, người khách mái tóc ướt đẫm nước mưa trước trán rũ rượi dán trên má, nước trên chiếc ô rủ trên tay vẫn chảy từng giọt.

“Lâm Bác, ra đây con”. Cô ấy vẫy tay gọi con, Lâm Bác rất nghe lời chạy ra ngoài.

Phổ Hoa muốn giữ Lâm Bác lại, nhưng nhận ra người đứng phía sau Lâm Quả Quả, nhất thời không dám tin vào mắt mình, cô vốn cho rằng sẽ không có bất cứ liên hệ với bạn bè bên cạnh Vĩnh Đạo nữa, không ngờ mới chưa đầy mấy ngày, Cao Triệu Phong đã tìm được chỗ Lâm Quả Quả.

“Cậu… làm thế nào tìm được… có chuyện gì à?”.

Cao Triệu Phong bước lên trước, tay nắm chặt thành nắm đấm giống như đang chuẩn bị điều gì đó, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nói: “Chị dâu… em tới… đón chị…”.

“Đón tôi?”. Lặp lại lời cậu ta, trong lòng Phổ Hoa đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu, giọng nói có phần run rẩy, “Cậu đón tôi… làm gì?”.

“Đón chị…”. Cao Triệu Phong hít sâu một hơi, lộ ra vẻ khó xử, “Chị dâu, chị đừng hỏi nữa, trước tiên nhanh chóng chuẩn bị đi, em đợi ở ngoài”.

Nói xong liền quay người đi ra, chỉ còn lại một mình Phổ Hoa ngồi ngơ ngẩn trên giường.

Lâm Quả Quả thu xếp xong cho Lâm Bác rồi quay lại, trong tay cầm một chiếc áo khoác dày. Thấy cô ngồi ngẩn ra, bước tới khoác áo lên vai cô.

“Mặc vào rồi đi mau đi”. Lâm Quả Quả không cười, trong lời nói có vị an ủi cũng khiến Phổ Hoa nảy sinh cảm giác bất an. Cô không nén được liền nắm tay Lâm Quả Quả, không biết nên làm gì.

“Phải đi đâu? Đã xảy ra chuyện?”.

“Phải về Bắc Kinh”. Lâm Quả Quả ngồi xuống giúp cô cài cúc áo, ôm vai cô, “Xảy ra chút chuyện cần cô về Bắc Kinh, mặc áo trước đã, tôi đặt thuốc giảm sốt trong túi áo bên trái, cô nhớ uống, cậu ta đang đợi ở ngoài, nhanh đi đi”.

Phổ Hoa bước tới cửa, vẫn nắm chặt tay Lâm Quả Quả không rời, “Đã xảy ra chuyện gì?”.

Lâm Quả Quả không nói, chỉ che giấu bằng cách thở dài.

“Là… Vĩnh Đạo…”. Phổ Hoa nóng lòng vội ghìm xuống, giọng nói run rẩy gần như bản thân cũng nghe không ra. Cô nghĩ có thể kinh động đến Triệu Phong như vậy chỉ có Vĩnh Đạo.

“Đừng hỏi nữa!”. Lâm Quả Quả không muốn trả lời, đẩy cô ra ngoài, đưa mấy thứ tùy thân của cô cho Cao Triệu Phong, ra hiệu cậu ta xuống trước.

Sau khi Cao Triệu Phong đi, Lâm Quả Quả ôm chặt vai Phổ Hoa, dặn dò cô giống như một người chị gái: “Phổ Hoa, cô phải kiên cường, biết không!”.

Hai chữ “kiên cường” quá nặng nề khiến Phổ Hoa rùng mình.

Lâm Quả Quả đưa Phổ Hoa xuống tầng, che mưa cho cô lên xe Cao Triệu Phong. Cô quay đầu nhìn Lâm Quả Quả dần biến mất trong màn mưa, lòng thầm cầu nguyện, cho tất cả mọi người ở bên, bố, mẹ, Quyên Quyên, cả Vĩnh Đạo nữa. Nhưng cố gắng hết sức kiềm chế đến vậy, đáy lòng vẫn không ngừng dâng lên cảm giác sợ hãi và lạnh giá, cô túm chiếc cúc áo trước ngực thành một nắm, để bản thân mình trấn tĩnh hơn.

Xe đi trong làn mưa, nhanh chóng chìm vào trong bóng tối của buổi đêm, không thể nói được là con đường quen hay lạ. Cảm giác bất an và sợ hãi giống như tấm lưới dày, tung khắp bầu trời, vây cô ở giữa. Trên đường Phổ Hoa gọi điện cho bố, hy vọng nói với ông vài câu để lòng vui lên, nhưng tiếng chuông vang lên rất lâu mà không có người nghe máy, xem thời gian, có lẽ bố đã đi chơi cờ rồi.

Trên đường trở về Bắc Kinh, ngoài tiếng mưa đập trên tấm kính, trong xe từ đầu đến cuối đều bao trùm bởi sự im lặng. Nửa chừng đi qua trạm thu phí, Phổ Hoa tìm được hai viên hạ sốt Lâm Quả Quả đặt trong túi, bên người không có nước, chỉ có thể nuốt chửng. Viên thuốc tắc trong cổ họng không lên cũng không xuống được, muốn ho không ho ra nổi, muốn nuốt cũng nuốt không xong, vị đắng lan ra trong miệng.

Cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải dũng cảm, giống như Lâm Quả Quả nói, trải qua đủ mọi chuyện với Vĩnh Đạo, còn có gì không thể chịu đựng chứ?

Xe ra khỏi đường cao tốc, tiến vào thành phố, mưa dần dần nhỏ hơn. Cần gạt mưa vẫn chuyển động theo quy luật, Phổ Hoa nhìn ra ngoài nhận ra ký hiệu đường, phát hiện xe đang lái trên con đường quen thuộc, cách nhà không xa.

Tại bãi đỗ xe cũ, Cao Triệu Phong xuống mở cửa xe.

“Chị dâu, đến rồi”. Cậu ta không quay đầu chỉ lặng lẽ nhìn cô một cái bằng gương chiếu hậu rồi nhanh chóng quay đầu đi.

Phổ Hoa cảm ơn, đẩy cửa xe, vô thức quấn chặt áo khoác của Lâm Quả Quả, trơ trọi đứng trước xe. Đập vào mắt là ký hiệu lớn, màu đỏ của bệnh viện, trong sắc đêm biến thành màu khác, dường như nuốt đi tất cả mọi thứ trong bóng tối.

Một người đàn ông toàn thân vận đồ đen đang đứng cách xe không xa.

Là Vĩnh Đạo! Chỉ nhìn đường nét của anh, cô cũng không thể nhận nhầm.

Gặp được anh, Phổ Hoa thở phào nhẹ nhõm, ít nhất anh vẫn ổn, không xảy ra chuyện gì. Khi anh từng bước đi tới, sự nhẹ nhõm trong nháy máy biến mất, cô đang định chạy tới rồi sững lại.

Đằng sau Vĩnh Đạo là cánh cửa rộng lớn đã mở một nửa, một con đường sâu thẳm, đèn hai bên sáng trưng, treo những tấm biển nổi bật, màu đen, màu trắng, có hoa, cửa sổ còn bày hộp gỗ, chỉ có hai vị khách bước ra, trên mặt mỗi người đều có vẻ bi thương.

Phổ Hoa bắt đầu run rẩy không khống chế được, cơ thể đột nhiên mềm nhũn, đến một chút sức lực cũng không có, cơn đau âm ỉ nơi lồng ngực lan tỏa toàn thân. Mỗi lần Vĩnh Đạo tiến lại từng chút một, cô liền lùi một chút. Nghe thấy bước chân giẫm trên sàn xi măng, cho tới khi không còn chỗ để lùi.

Quen nhau bao nhiêu năm, cô chưa từng gặp một Vĩnh Đạo như thế này. Dưới đôi mắt đỏ ngầu là một quầng thâm đáng sợ, mái tóc ướt từng lọn từng lọn dính trên mặt, nhưng trong mắt anh lại có một sự lạnh lẽo len vào tim cô.

Bi thương, lo lắng, sốt ruột, Phổ Hoa không phân biệt nổi là cảm giác gì, cô giật mình, lại lùi một bước, tay nắm chặt mui xe.

“Anh…”.

Vĩnh Đạo dừng trước mặt cô, anh đứng rất gần, gần tới nỗi cô dường như có thể ngửi được mùi thuốc sát trùng trên người anh đã bị nước mưa dội qua. Anh giơ tay đỡ vai cô, rất dịu dàng nhưng cũng rất kiên định.

“Nhìn anh, Phổ Hoa!”.

“…”.

“Phổ Hoa…”. Anh hít sâu một hơi, siết chặt vòng tay. “Buổi chiều… bố đi chợ mua đồ… bị…”.

“Cái gì?...”.

Cô bắt đầu run rẩy kéo cổ áo tay anh, khom người kiềm chế cơn khó chịu dâng lên từng đợt.

“Sau đó…”.

“Họ gọi điện cho em nhưng mãi không liên lạc được, sau đó tìm được anh, khi anh tới… đã không còn kịp nữa…”. Anh kể lại một cách khó khăn, từng giọt lệ tràn ra trong đôi mắt ngầu đỏ.

“Cái gì gọi… không kịp nữa?”.

Qua vai anh truyền đến tiếng khóc trong cửa lớn, đâm vào thần kinh của cô. Trong sân, nhân viên làm việc mặc đồng phục đẩy xe qua, một tấm vải trắng trùm lên chiếc xe, bánh xe nghiến lên con đường gạch phát ra tiếng cót két, toàn thân cô chấn động theo âm thanh đó, tay dường như bấm vào thịt anh.

“Phổ Hoa…”. Anh nâng mặt cô lên, cực kỳ bi thương nói với cô, “Phổ Hoa… bố mất rồi…”.

Cô căn bản không hiểu anh nói gì, cơ thể mềm nhũn, nhìn bầu trời sương mù, trong đầu dường như có tiếng ù ù vô tri vô giác, giống tiếng đồng hồ, lại giống như tiếng khóc tan nát cõi lòng.

Cô lấy hết sức đẩy anh ra, cơ thể bùng nổ sức mạnh, thúc đẩy cô loạng choạng chạy về phía trước, xộc vào cửa lớn, men theo con đường gạch.

Anh đuổi theo, ôm cô từ phía sau, điên cuồng gọi tên cô.

“Phổ Hoa! Phổ Hoa! Phổ Hoa!”.

Cô leo lên bậc thềm, ngã trước cửa, cuối cùng cô dừng lại, ngơ ngơ ngẩn ngẩn bước tới dưới bảng hiệu, ngẩng đầu.

Nhà xác?

Nhà xác!

Nhà xác!

Trong đầu cô nhất thời hỗn loạn, mấy chữ đó trở nên mơ hồ, cô quay đầu kéo Vĩnh Đạo, hỏi một cách không chắc chắn: “Vừa nãy anh… nói… cái gì?”.

Anh ôm cô, lồng ngực phập phồng mãnh liệt, cuối cùng một giọng nói bi thương vang lên:

“Phổ Hoa… bố không còn nữa rồi…”.

9-2

Trên giấy chứng nhận tử vong ghi thời gian bố qua đời, bên dưới là chữ ký của Vĩnh Đạo, Phổ Hoa cầm bút lên, tay vẫn cứ run run, chữ viết xiêu vẹo, Vĩnh Đạo bước tới nắm tay cô giúp cô viết nốt.

Ra khỏi phòng làm việc của bệnh viện, cô ngồi trên hành lang, đợi Vĩnh Đạo làm các thủ tục khác. Cửa lớn của nhà xác nằm chéo với chỗ cô ngồi, luôn có gió lạnh âm u mang theo tiếng khóc vọng lại từ cuối hành lang. Trước khi vào, Vĩnh Đạo kéo cô ra một bên, dường như cầu khẩn thương lượng với cô: “Đừng đi đến cuối hành lang nhé? Hai ngày nữa rồi nhìn sau?”.

Mặt cô đỏ rực, chỉ còn lại hai đầm nước tối om trong đôi mắt, thế nào cũng không thể tập trung được, cô lắc đầu một cách máy móc, mò mẫm bức tường dài mênh mông, vẻ mặt bướng bỉnh.

Vĩnh Đạo úp tay lên cái trán nóng bừng của cô, cô tránh đi.

Nền gạch phản chiếu ánh đèn âm u, nét mặt cô cũng xa vắng.

“Em muốn vào!”.

Cô nhấn mạnh từng từ, rít lên qua kẽ răng, bản thân giơ tay ra gõ cửa. Anh không lùi bước, thở dài, tới cửa sổ của phòng trực đêm đưa giấy chứng nhận.

Rất nhanh, cánh cửa sắt khép chặt từ từ mở ra, một luồng khí lạnh buốt xộc lên.

Phổ Hoa rùng mình, vô thức dán sát vào sau Vĩnh Đạo.

Anh bình tĩnh, kéo tay cô ủ ấm, cảm nhận được mồ hôi trong lòng bàn tay, họ trao nhau ánh mắt phức tạp, bước vào.

Nhân viên làm việc theo thông tin trên tờ chứng nhận đi tìm vị trí, mở tủ sắt, kéo ra giá sắt trong ngăn tủ. Phổ Hoa luôn đứng sau, khi sắp lật tấm vải trắng phủ trên đó, cô nhắm mắt, dán mặt vào lưng Vĩnh Đạo.

“Được rồi, qua đây đi!”.

Nhân viên đưa tấm khăn trắng cho Vĩnh Đạo, anh quay người lại, che đi cảnh tượng trước mắt, lại xác nhận một lần nữa với cô.

“Em thực sự muốn nhìn chứ?”.

Phổ Hoa bịt miệng, cúi đầu im lặng, cuối cùng lấy hết can đảm từ từ bước ra.

Một cơ thể mất đi sinh mệnh nằm trên giá, lại gần hơn chút nữa còn có thể nhìn thấy dấu vết vụ tai nạn xe để lại trên đó. Vệt máu nâu loang lổ trên bộ quần áo, miệng vết thương cấp cứu chỉ khâu đơn giản, dưới ánh đèn cả gương mặt xanh xao, co rúm, hoàn toàn là một người khác so với người bố trong tưởng tượng của cô.

Cô không biết cái gì đã chống đỡ được mình mà có thể giơ tay chống lên giá, từng chút tiếp cận bàn tay ở bên ngoài.

Cả đời bố làm kỹ thuật trong xưởng, hai tay quanh năm lúc nào cũng có những vết thương lớn nhỏ, gan bàn tay có một vết sâu, cô không thể nhận nhầm. Lật bàn tay lạnh lẽo cứng ngắc đó, cô ngồi xuống tìm kiếm nếp nhăn trên đó. Cuối cùng, sờ thấy vết chai thô ráp quen thuộc ở giữa khe hở ngón tay.

Toàn thân không còn trọng tâm, Phổ Hoa ngồi bệt xuống đất, dựa lên thanh chống bằng sắt, dường như linh hồn cũng bị rút sạch.

Vĩnh Đạo cúi xuống, cẩn thận đỡ cô: “Chúng ta ra ngoài đi, được không?”.

Cô không chút phản ứng, cũng không đứng dậy nổi, chỉ kéo bàn tay đó không buông.

“Phổ Hoa…”. Anh vỗ vỗ mặt cô, ôm cô lên để cô dựa vào mình.

Cô vẫn như đang thiền, cả người mềm nhũn, không ngừng run rẩy.

Nhân viên bước lên đóng tủ, cô mới đột nhiên định thần, nhào lên kéo mép giá sắt, tan nát cõi lòng gọi một tiếng: “Bố!”.

Thế giới của Phổ Hoa sụp đổ, thậm chí cô cũng không biết trở về nhà kiểu gì, vì sao có rất nhiều người bên giường, quan tâm gọi tên cô.

Ngoài mệt mỏi và đau đớn, trong đầu cô trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ ra, không đau khổ cũng không náo loạn, ngồi trên giường yên lặng đến khác thường.

Có người nắm tay cô, liên tục xoa nắn tay chân lạnh lẽo của cô. Cô quá mệt, không muốn quay đầu nhìn rõ đó là ai, ánh mắt lạc đến một góc trong căn phòng rồi dừng lại ở đó, nhớ về gương mặt bố trước khi rời nhà.

“Uống chút nước đi…”. Giọng nói quen thuộc lại vang lên lần nữa, xoa đầu cô, khẽ vỗ vai cô, giống như đối xử với một đứa trẻ sơ sinh còn quấn tã, “Phổ Hoa… Phổ Hoa…”.

Cô định thần lại quay về hướng anh, nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng khóc ngắt quãng ở ngoài cửa. Mẹ cũng chen lẫn trong đó. Vì rất đau buồn nên cô đắp chăn trùm đầu để bản thân mình co vào đó, được bóng tối ôm ấp.

Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng thở dài, dường như chạm vào vết thương trong trái tim, nước mắt chảy xuống.

Sự tồn tại của Vĩnh Đạo là niềm an ủi lớn lao trong giờ khắc này nhưng với thân phận của họ, cô không thể biểu hiện quá nhiều trước mặt anh.

Tiếng khóc bên ngoài dần yếu đi, ban đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ thấy âm thanh không khí giãn nở, Phổ Hoa lật chăn ngồi dậy, cầm khung ảnh đầu giường dán sát vào má nóng bừng, dưới ánh đèn cô nhìn kĩ người trong ảnh. Đó là bức ảnh chụp chung hiếm hoi của cô và bố tại hiệu chụp ảnh, hai người mỉm cười với nhau, đường nét mặt mũi đều giống nhau một khách khó nói. Cũng là sự ngầm ăn ý giữa hai bố con, những năm qua cô mới có thể trở về bên bố khi gặp thất bại và những điều không như ý.

Nhưng bây giờ, bố đã không còn.

Nghe thấy tiếng động khẽ trong phòng, cô chợt ngẩng đầu mới phát hiện Vĩnh Đạo ngồi trong góc, cánh tay giao nhau trước ngực, vẫn vẻ bi thương hiện rõ trên mặt, tuyệt không ít hơn cô một chút nào.

“Uống thuốc đi…”. Anh bước tới, cầm cốc nước và viên thuốc trên đầu giường, “Em không thể ngã xuống, bố chỉ còn mình em thôi!”.

Cô nghe lời, ngoan ngoãn uống thuốc.

Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Phổ Hoa đã ra khỏi giường, tìm một bộ quần áo đen trong tủ, vấn tóc thành búi bằng chiếc bút chì.

Mở cửa phòng, trong phòng khách mùi thuốc lá nồng nặc. Người đến chia buồn đều tản đi, trên bàn trà bày cốc, gạt tàn đã dùng, Vĩnh Đạo nằm trên ghế sofa, đắp áo khoác, đầu gối lên tay. Nghe thấy tiếng kẹt cửa anh liền ngồi dậy.

Phổ Hoa không nói gì, đi vòng qua ghế sofa vào phòng tắm chỉ đơn giản rửa mặt gội đầu, dùng nước ấm vẩy lên đôi mắt khô. Khi ra, anh xắn tay áo lên thu dọn đồ đạc trên bàn. Phổ Hoa bước qua đó, cầm giẻ lau từ tay anh.

Anh đứng bên, dấu vết của việc thiếu ngủ hiện rõ trên mặt. Cô biết bản thân mình cũng chẳng ổn, nhưng vẫn thu dọn đồ đạc, quay lưng nói với anh: “Em uống thuốc rồi”.

Cả một buổi sáng, Phổ Hoa đóng cửa trong phòng sắp xếp hậu sự của bố, những việc muốn làm đều viết trên giấy, liệt kê rất rõ ràng. Cô vẫn không muốn lên tiếng, việc gì cũng viết trên mảnh giấy đưa mẹ hoặc Vĩnh Đạo.

Buổi trưa Quyên Quyên vội đến, mang theo đồ ăn, Phổ Hoa bày trên bàn, kéo Quyên Quyên vào trong phòng bố khóa trái cửa.

“Sao vậy?”. Quyên Quyên thấy cô bật máy thu thanh, bật âm thanh ở mức lớn nhất tiếp sóng chương trình Bình thư(*) đang phát.

(*) Bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể chuyện câu chuyện dài dùng khăn, quạt làm đạo cụ.

Phổ Hoa thu dọn quần áo bên gối, nhoài lên đó, mệt mỏi day day Thái Dương, lấy ra tờ giấy xếp gọn gàng trong túi “Mua giúp mình chút đồ”.

Quyên Quyên nhìn mảnh giấy dùng mu bàn tay áp lên trán và sau gáy cô, vẫn hơi sốt, không ra mồ hồi.

“Không thì đi xem một chút? Việc có thể để người khác làm”.

Cô cố chấp lắc đầu, chống người lên ôm Quyên Quyên dựa vào vai cô ấy.

“Mình muốn tự làm, uống chút thuốc là được”.

“Phổ Hoa…”. Giọng nói của Quyên Quyên trở nên nghẹn ngào, trong mắt lộ ra vẻ thương xót và thông cảm, “Mình biết xảy ra chuyện như thế này… cậu nhất định rất buồn… nhưng… việc đã đến nước này, cậu phải kiên cường… Bố cậu tuy không còn, nhưng vẫn có bọn mình…”.

Phổ Hoa lau đôi mắt khô, ngoài đau đớn vẫn là đau đớn. Trong lòng trống rỗng, không phải không muốn tưởng nhớ và bi thương, chỉ là không còn sức mà thôi, “Mình biết… nhưng vẫn có rất nhiều việc phải làm…”.

“Ăn chút đồ đi, mình mang vào cho cậu nhé?”. Quyên Quyên hỏi.

“Nằm một chút trước đã, cậu đi ăn đi”. Phổ Hoa xua xua tay, dựa lên gối vặn nhỏ âm lượng của máy thu thanh.

“Vậy mình ở cùng cậu”. Quyên Quyên ngồi cạnh cô, kéo tấm mền đắp lên người cô, đút tờ giấy vừa nãy vào trong túi áo.

Lo chuyện hậu sự là công việc cực kỳ rườm rà kiệt sức, cả nhà cô của Phổ Hoa đến, lo liệu giúp cô từ đầu đến cuối.

Vĩnh Đạo cũng ở đó, Phổ Hoa không biết anh tới khi nào, hoặc anh không hề đi. Anh phụ trách tất cả việc tiếp đón, tiễn đưa và việc bên ngoài, giảm bớt vất vả cho cô. Hàng sáng khi cô dậy, trên bàn đã bày nước mật ong và thuốc, bữa ăn cũng đặc biệt được chuẩn bị, đều là những món cô từng thích ăn.

Nhưng thời gian này, cô quả thật không ăn nổi cái gì, cũng không soi gương. Sờ hai má gầy đi, đôi môi khô nẻ, cô không còn quan tâm nữa.

Nếu nói bình thường thì chỗ nào cũng đều không thoải mái, nhưng nếu nói cô bệnh thì Phổ Hoa vẫn kiên trì được.

Hai hôm trước khi đưa linh cữu đến nơi hỏa táng, Quyên Quyên đưa cô đi chọn áo cho bố. Trong cửa hàng, cô giơ áo dài kiểu Trung Quốc màu đen lên so với ánh mặt trời, đột nhiên đầu óc choáng váng ngã trước quầy hàng. Khi cô được đỡ lên, bộ quần áo trên tay đã bẩn, cổ tay cũng bị trầy một miếng da lớn, chảy máu. Cô dựa lên tường khó nhọc thở hai hơi, dựa vào người Quyên Quyên dặn dò: “Đừng… Đừng nói cho anh ấy biết…”.

Quyên Quyên biết cô đang chỉ điều gì, chẳng có cách nào với sự cố chấp của cô.

“Hà tất phải vậy?”.

Phổ Hoa kiểm tra xong chỗ ngã sượt da, cắn môi buông tay áo xuống phủi bụi đất, yếu ớt tựa như đang độc thoại: “Dù sao sau này… cũng là một mình…”.