Gió Mang Kí Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa - True Love

Tên tác phẩm: Gió Mang Kí Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa - Diệp Lạc Vô Tâm
Tên bài cảm nhận: True Love

* * *

Tình yêu thật sự là gì?

Tình yêu có thể là sự thấu hiểu của hai trái tim được tiếp xúc lâu dài. Tình yêu cũng có thể là một sự cam kết gắn bó bằng hôn nhân. Tình yêu là tìm một nơi tin tưởng để chia sẻ cảm xúc…

Nhưng chỉ có duy nhất một loại tình yêu được gọi là đích thực: Đó là khi hai người yêu nhau, họ không nhìn nhau mà cùng nhìn về một hướng, đó là khi, lý do duy nhất để bạn tồn tại trên cuộc sống này là vì người đó.

Và nếu như bạn vẫn chưa hiểu tình yêu đích thực là gì thì cuốn tiểu thuyết “Gió mang kí ức thổi thành những cánh hoa” của Diệp Lạc Vô Tâm sẽ cho bạn đáp án.

Tôi đã bị hấp dẫn bởi cái tên của tác phẩm ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy nó nằm khuất sau vô vàn những cuốn sách khác trong hiệu sách.

“Gió mang kí ức thổi thành những cánh hoa” là một bản nhạc nhẹ nhàng, du dương, có lúc dồn dập cao trào, lại có những lúc da diết đến bi thương, tất cả kết hợp lại với nhau đã tạo nên một âm điệu say đắm lòng người. Diệp Lạc Vô Tâm đã mang hơi thở của bản nhạc để thổi vào cuốn tiểu thuyết làm cho bạn nếu đã đọc trang đầu tiên thì phải đọc một mạch đến trang cuối cùng.

Tình yêu giữa Trác Siêu Việt và Tô Mộc Mộc là một tình yêu đích thực, không có vụ lợi, không có tiền bạc, chỉ đơn giản là “Yêu”. Họ gặp nhau trong một quán bar ồn ào, sa hoa. Cô đến đây vì tiền còn anh đến để giải sầu, khi “ tất cả mọi người đều đang hưởng thụ rượu và người đẹp, không ai lưu ý đến tiếng đàn của cô. cô cười tự giễu, ngoái đầu lại một lần, gặp phải ánh mắt thâm thúy của anh. Bởi vì ánh sáng mờ mịt, cô không thấy rõ bộ dạng anh, nhưng trên người anh lại phát ra một cảm giác tồn tại mãnh liệt." Đó là lúc trái tim của Mộc Mộc đã vô thức trao cho anh hay nói cách khác cô đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên. Phải chăng cô yêu anh vì anh là người duy nhất trong cái chốn “ rợn ngợp vàng son này” cần đến thứ âm nhạc du dương của cô hay chỉ có anh mới hiểu nỗi bi thương trong từng nốt nhạc mà cô cất lên?

Còn anh, anh yêu cô còn trước cả lúc cô biết anh là ai, yêu cô từ lúc “nhìn thấy cô ở góc khuất tối tăm nhất của một quán rượu, cô mặc chiếc váy ngắn hở vai, dựa lưng vào bức tường đầy rêu xanh ẩm ướt, ngửa mặt nhìn lên trời, ánh mắt tuyệt vọng đến nỗi khiến trái tim người ta tan nát, những giọt nước thi nhau lăn xuống hai má cô, không biết là nước mưa hay nước mắt. Rồi sau đó, anh lại nhìn thấy cô trong quán bar, tiếng đàn của cô giống như con người cô, nhẹ nhàng, bay bổng, hoàn toàn không ăn nhập gì với vẻ thối nát nơi quán rượu.”

Tình yêu quả thật là thứ cảm xúc mà người ta không thể nắm bắt, nó như một thứ thuốc độc cực mạnh mà chỉ cần tiếp xúc qua là sẽ vô thức bị nhiễm độc toàn cơ thể. Tô Mộc Mộc và Trác Siêu Việt, hai con người, hai cuộc đời khác biệt, họ như hai đường thẳng song song vốn dĩ không thể giao nhau lại đột nhiên bị thượng đế trêu đùa để cho họ được gặp và yêu nhau. Một tình yêu đẹp, trân thành bắt đầu từ nơi quán bar tối tăm. Một tình yêu không cần lời nói chỉ một ánh mắt cũng đủ để nói lên tất cả.

Mộc Mộc mang trái tim chân thành để yêu Trác Siêu Việt, nhưng cô lại tiếp cận anh vì mục đích, vì tiền và một bằng chứng để buộc tội chính mình. Nói đến cuộc đời của Mộc Mộc lại là cả một câu chuyện dài khiến người ta đau lòng. Cô mồ côi cha mẹ từ nhỏ rồi lại được chính cha đẻ của mình nhận nuôi, nhưng trong 17 năm sông với cha cô lại chẳng thể gọi một tiếng cha đúng nghĩa. Rồi biến cố xảy ra, một hiểu lầm không đáng có khiến cho cuộc đời của Mộc Mộc bước xang thời kì đen tối. Cha cô bất ngờ bị ngộ sát bởi chính người vợ của mình. Mộc Mộc 17 tuổi vô cùng tuyệt vọng đến mức bị câm, cô phải từ bỏ niềm đam mê ca nhạc, phải tìm đủ mọi cách để giúp mẹ nuôi tránh khỏi án tù. Đọc đến đây có lẽ không ít người nghĩ cô quá dại dột quá ngu ngốc, nhưng lý do Mộc Mộc đưa ra để biện hộ cho hành động của mình lại rất đơn giản “Bà ấy là người thân duy nhất của tôi.” Để bảo vệ cho bà cô tự nguyện ra đầu thú, tự nguyện ngồi tù, thậm chí tự nguyện hủy hoại cuộc đời mình, điều đó đủ thấy hai chữ “người thân” đối với cô quan trọng đến nhường nào.

Cô cần tiền để thuê luật sư, để có tiền cô sẵn sàng dấn thân vào quán bar, tìm cách tiếp cập Trác Siêu Việt. Còn anh lại điềm nhiên đưa tiền cho cô mà không cần biết lý do. Nhưng anh lại chẳng thề ngờ rằng, cũng chính giây phút đó anh đã đặt trái tim mình vào tay cô.

Còn Mộc Mộc, cô cứ thản nhiên bước vào cuộc đời của anh rồi lại thản nhiên rời đi, để lại cho anh một câu nói “ Đợi đến khi chúng ta gặp lại…”
Chỉ là một câu nói, không phải lời hứa hẹn nhưng lại khiến cho Trác Siêu Việt sẵn sàng đợi cô.

Một tình yêu bắt đầu và kết thúc đúng trong một đêm nhưng lại tạo nên một dòng hồi ức và một tình cảm mãnh liệt không thể nào xóa nhòa trong tâm trí mỗi người.
Bốn năm, một khoảng thời gian không dài nhưng lại là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời của Mộc Mộc, mỗi ngày cô đều phải đối mặt với trần nhà lạnh băng của trại giam, phải chịu nỗi cô đơn dày vò. Rồi một bức thư của mẹ nuôi trước khi chết đã suýt lấy đi tính mạng của Mộc Mộc, cô biết được sự thật, một sự thật tàn khốc khiến cô không thể nào tiếp tục đối mặt với cuộc sống.

“Anh có biết cảm giác khi chết như thế nào không…?
Em đã từng thử qua…Rất lạnh, từng giọt, từng giọt máu trên cơ thể cứ dần dần trở nên lạnh lẽo, em rất nhớ bố em, mẹ em…và cả anh nữa, sau đó em bỗng nhớ ra, nếu em chết đi, em sẽ không còn cơ hội được làm bạn gái của anh, không còn cơ hội hẹn hò với anh, cùng anh đi xem phim, không còn cơ hội níu lấy tay anh cùng đi dạo phố…”

Bởi vì anh là lý do duy nhất để cô tồn tại, là lý do duy nhất mà cô đặt ra để tự lừa dối chính bản thân mình, đối với cô anh không chỉ là một vị thần mà còn là ánh mặt trời, là nguồn không khí, là viên thuốc cứu cô ra khỏi chỗ chết.

Rồi cuộc đời trớ trêu không để cho họ dễ dàng đến với nhau. Sau bốn năm, khi Mộc Mộc gặp lại anh, được nhận tình yêu của anh thì một người giống hệt lại xuất hiện làm cô bối rối. Rốt cuộc thì ai mới chính là anh?

“Em thật sự không thể ngờ rằng trện đời này lại có hai người giống nhau đến vậy…”
“Không phải em không ngờ được…Là em không hiểu anh, hoặc em hy vọng anh ấy mới chính là người mà em muốn tìm.”

Sau bốn năm xa cách, bốn năm ấp ủ chờ đợi nhớ mong, cuối cùng cô cũng gặp lại anh. Nhưng anh thì sao, anh lại gọi cô bằng một tiếng “Chị dâu” đầy châm biếm và chế giễu, như thể anh đã vạch sẵn ra một hố sâu ngăn cách.

Phải, ông trời lại một lần nữa trêu đùa cô, phải chăng người thấy cuộc đời của cô chưa đủ khổ, chưa đủ bi thương mà lại đẩy anh trai song sinh của anh ấy đến trước mặt cô, để cô trở thành chị dâu của anh.
Cô không biết phải đối mặt với cả hai người thế nào, một Trác Siêu Nhiên dịu dàng ấm áp mà cô vô cùng ngưỡm một, một Trác Siêu Việt mà cô yêu say đắm.

“Có một số thứ, cần phải để ở nơi này…”Cô mỉm cười chỉ vào trái tim. “Trác Siêu Việt, em đã quyết định rồi, đợi đến khi tìm được cơ hội để giải thích rõ ràng với Siêu Nhiên, em sẽ ra đi.”
“Tại sao?”
Cô lại chỉ vào trái tim mình “Bởi vì, ở đây không còn chỗ dành cho người khác nữa rồi…Chỗ này là của anh…” Nói đoạn, cô đặt tay lên ngực anh, cảm nhận nhịp tim anh hơi rối loạn “Cũng có em đúng không?”

Phải trong trái tim anh luôn có cô nhưng anh không thể thừa nhận điều đó bởi anh không muốn làm tổn thương anh trai mình.

“Nếu cả hai cùng yêu một cô gái thì sao?”
“Thì lúc đó cả hai sẽ cùng buông tay.”

Anh và cô đều quá cao thượng, đều vì người khác mà hy sinh bản thân mình, họ vốn dĩ có thể dễ dàng đến được bên nhau nhưng cuối cùng vẫn quyết định chọn con đường vòng. Bởi chỉ có những con người yêu nhau thật sự mới hiểu được cách buông xuôi.

Để rồi khi Mộc Mộc quyết định ra đi thì Trác Siêu Việt lại vô cùng đau đớn, muốn giữ cô ở lại. Anh sẵn sàng nhường người con gái mình yêu nhất cho anh trai nhưng không thể nào nhìn cô bỏ đi lần nữa.

“Anh hứa với em, sẽ không làm phiền em, đợi anh trai của anh tìm được một người phụ nữ mà anh ấy yêu, đợi đến khi tất cả mọi người đều quên rằng anh ấy từng có một cô bạn gái tên là Tô Mộc Mộc, nếu lúc đó em vẫn chưa tìm được người phù hợp, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, được không?”
“…Được, cho dù bao nhiêu lâu, em vẫn đợi anh.”

Một lời hứa suông, không có gì để bảo đảm, cuối cùng thì Mộc Mộc vẫn chọn cách ra đi, ra đi với một trái tim bị tổn thương sâu sắc.

“Thế nào là chia tay đau đớn nhất? Là:…Không cười, không nói, không nước mắt, thậm chí không một ánh nhìn, chỉ có tiếng thở chập chùng phả vào trong không khí, cho nhau biết rằng trái tim đang đập dội lại những nhịp tái tê.”

“Tình yêu không phải là vấn đề thích hợp hay không thích hợp. Đó là một loại cảm giác tựa như uống một ly rượu mạnh, có khổ đau, có say mê, có nóng bỏng, cũng có chua sót đau đớn cũng là mãnh liệt.”

“Một khi đã khắc cốt ghi tâm, chi dù bị phủ đầy bao nhiêu, chỉ cần con tim vẫn còn đập, cho dù thế nào cũng không thể lãng quên.”

Đó mới chính là tình yêu đích thực.

“Gió mang kí ức thổi thành những cánh hoa” không có những tình tiết quá gay cấn, chỉ đơn giản là tình yêu chân thành giữa hai nhân vật chính, trải qua bao nhiêu khó khăn mới được ở bên nhau. Nhưng nó lại khiến cho người ta đọc một lần thì không thể nào quên.
Cuối cùng cảm ơn Diệp Lạc Vô Tâm đã mang cuốn tiểu thuyết này đến cho mọi người.
我愛你

Bài dự thi event " Memories of Alobooks.vn " tại fanpage Sách truyện online

Người viết cảm nhận : Pinky Pham