Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi - Chương 88
Chương 88: Nhạc Thính Phong, sao tôi phải quan tâm anh?
Yến Thanh Ti chỉ muốn Nhạc Thính Phong mau chóng cút mẹ anh ta đi, cô không có thời gian để phí lời với anh ta.
Không phải ai trên đời này cũng như anh ta, sinh ra đã có được tất cả, nắm trong tay mọi thứ, không phải sợ bất cứ cái gì, những gì mà anh ta có là những thứ Yến Thanh Ti chưa bao giờ có, sức lực của cô quá yếu ớt, thậm chí không lâu trước kia có thể sống tiếp thôi cũng đã là một khát vọng khó khăn đối với cô.
Yến Thanh Ti hất cằm, cười khẩy: “Muốn làm thì làm, muốn giết thì giết, nếu không muốn làm cái gì thì cút, anh đ* có việc gì làm, nhưng bà đây còn rất nhiều, không rảnh để chơi với anh.”
Nhạc Thính Phong híp mắt: “Được lắm, em đã vội vã đến thế thì, vậy bắt đầu thôi.”
Nhạc Thính Phong mở tủ lạnh, lấy một cục đá ra.
(Chỗ này tỉnh lược một ngàn chữ... xin độc giả tự phát huy trí tưởng tượng =)))
Một tiếng sau, cả người Yến Thanh Ti ướt sũng mồ hôi, sức lực cạn sạch, mệt ngất ngư.
Từ đầu đến cuối, cô không rơi một giọt nước mắt nào.
Nhạc Thính Phong bực bội, cô ta không biết khóc à?
Nếu như là người khác, chỉ sợ sớm khóc lên khóc xuống không biết bao nhiêu lần.
Cô ta lại không cầu xin, không khóc lóc, không gì cả.
Trong đầu Yến Thanh Ti vĩnh viễn ghi nhớ một câu: “Nước mắt của phụ nữ chỉ có hiệu quả khi rơi ở trước mặt người biết yêu thương bạn.”
Nói cách khác, thì khóc lóc chẳng có giá trị gì cả.
Đã thế thì cô dựa vào cái gì mà rơi nước mắt trước mặt tên khốn kiếp này, anh ta có tư cách gì để nhìn thấy sự yếu đuối của cô.
Nhạc Thính Phong không đánh Yến Thanh Ti, nhưng sự nhục nhã mà anh ta mang đến cho cô còn hơn việc anh ta cưỡng ép cô.
Anh ta không cần cô, Nhạc Thính Phong chê cô bẩn, dù có phải chịu đựng dục vọng đến mức sắp nổ tung, anh ta cũng không chạm vào cô.
Yến Thanh Ti cười, mẹ nó, đã chê bà đây bẩn còn cứ bám dính lấy bà thế?
Rốt cuộc thì cô đê tiện hay là anh ta mới là đồ đê tiện.
Nhìn Yến Thanh Ti kiệt sức nằm đó, lửa giận trong lòng Nhạc Thính Phong mới nguôi đi chút ít, nhìn cô yếu đuối nằm đó, trong lòng Nhạc Thính Phong bỗng dậy lên một cảm xúc khác thường.
Anh ta rút khăn ra lau nước vương trên tay rồi giơ tay lên vuốt mặt Yến Thanh Ti: “Sau này ngoan ngoãn một chút, chọc giận tôi nữa kẻ xui xẻo là em đấy.”
Yến Thanh Ti mở mắt, trong mắt cô vẫn không có bất kì sự khuất phục hay thỏa hiệp nào, cô cứ nhìn Nhạc Thính Phong như thế, giọng nói khàn khàn: “Vai diễn đó vốn dĩ thuộc về tôi, chẳng qua tôi chỉ cướp lại thứ vốn thuộc về tôi mà thôi, tôi có gì sai? Anh vui hay buồn thì liên quan gì đến tôi? Tôi dựa vào cái gì để quan tâm anh? Anh có gì đáng để tôi quan tâm không?”
Anh ta không vui thì đó là trời sập, nhưng có ai quan tâm đến cô vui hay buồn, có hạnh phúc hay không?
Nhạc Thính Phong nhăn mày: “Chẳng qua chỉ là một vai nữ phụ, đáng để em hoang phí nhiều tâm tư đến thế ư? Nếu em muốn sao không đến tìm tôi?”
Yến Thanh Ti trào phúng nhìn anh ta: “Tìm anh? Anh sẽ giúp tôi chắc? Anh lại dựa vào cái gì để giúp tôi? Ngủ với anh một đêm, sau đó anh cướp nó về cho tôi? Thế thì so với việc tôi ngủ với Lạc Cẩm Xuyên thì khác gì khác nhau?”
Huống hồ, cô chẳng cần ngủ với Lạc Cẩm Xuyên cũng cướp về được.
So sánh hai cái với nhau, có điên cô mới đi chọn Nhạc Thính Phong.
Cô vừa mới về nước, còn chưa đứng vững gót chân, giờ cũng chưa có thực lực gì, cô thua chính là quyền thế trong tay bọn họ.
Nhưng cô dựa vào chính bản thân mình cũng có thể đoạt lại thứ thuộc về mình.
Nhưng những thứ này Yến Thanh Ti sẽ không nói cho Nhạc Thính Phong biết, vì anh ta sẽ không tin, lời nói của cô sẽ chẳng có ai tin cả, không có ai hết.