Cực Phẩm Ở Rể - Chương 02
Cực Phẩm Ở Rể
Chương 2
Chương 2: Người Vợ Xinh Đẹp Trên Trời Rơi Xuống.
Trong cả tiệm bánh bao trầm mặc, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quái dị mà nhìn Lâm Vũ.
Trong lòng tên tóc vàng thầm bội phục. Lợi hại quá, vợ đẹp như vậy, nói không quen liền không quen.
Lâm Vũ đầu tiên là có chút kinh ngạc, sau đó liền khó hiểu. Người trẻ tuổi tên là Hà Gia Vinh này nhìn có vẻ bình thường, sao có thể lấy được một người vợ đẹp như vậy?
Nhìn thấy chiếc BMW X5 ngoài cửa, Lâm Vũ liền đoán được gì đó. Tên Hà Gia Vinh này là một tên phú nhị đại, thế này thì dễ hiểu. Trả mười mấy hai mươi vạn thì không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.
“Vợ… vợ, anh không phải là mới tỉnh lại sao, đùa với em thôi.”
Lâm Vũ cười lấy lòng. Lần đầu gọi người ta là vợ, vẫn có chút không thích ứng, nói tiếp: “Anh nợ mấy người này chút tiền, em đưa thẻ ngân hàng của anh cho anh, anh rút tiền trả cho người ta.”
“Thẻ ngân hàng? Trong thẻ ngân hàng của anh có cắc tiền nào không?” Mỹ nữ váy dài lạnh giọng.
“Hả? Vậy tích lũy của anh để ở đâu? Em giữ giúp anh sao? Giúp anh rút một ít trả cho người ta đi.” Lâm Vũ có chút khó hiểu, thầm nghĩ phú nhị đại này xem ra còn có một người vợ quản chặt nhỉ.
“Tích lũy?”
Mỹ nữ váy dài cười lạnh một tiếng, có chút tức giận nói: “Anh lúc nào có tích lũy rồi, hai mấy năm nay, anh ăn nhà tôi ở nhà tôi, lúc nào kiếm được một đồng tiền rồi?”
Trong tiệm bánh bao càng yên tĩnh hơn, ánh mắt nhìn Lâm Vũ của mấy người kia cũng càng thêm quái dị.
Trong lòng tên tóc vàng càng thêm bội phục. Phim thần tượng nhé, lấy được một người vợ đẹp như vậy không nói, lại còn ăn bám!
Trên mặt Lâm Vũ là sự mất tự nhiên không nói nên lời. Bây giờ anh nghe hiểu rồi, cái gì mà phú nhị đại, tên đàn ông này là một tên ăn bám ở nhờ.
“Chàng trai, cảm ơn ý tốt của cậu, tiền này không cần cậu trả thay tôi, tôi tự có thể giải quyết được.” Mẹ Lâm Vũ vội giải vây giúp anh.
“Dì à, con là anh em của Lâm Vũ, tiền này con chắc chắn sẽ trả giúp dì, dì cho con một ít thời gian.” Lâm Vũ cố gắng nói.
Há miệng mắc quai, nếu như tên Hà Gia Vinh này đã là một tên ăn bám, vậy thì mình cũng không tiện mà mở miệng hỏi tiền mỹ nữ váy dài, chỉ đành nghĩ cách khác trả tiền giúp mẹ.
Sau đó Lâm Vũ ghi một giấy nợ, in dấu tay lên, giao cho tên tóc vàng.
Tên tóc vàng thấy vợ Lâm Vũ lái xe xin như vậy, cũng không lo anh không trả được tiền, liền đưa thuộc hạ rời đi. Trước khi đi còn không quên mà tham lam nhìn lên đôi chân của mỹ nữ mấy cái.
“Số tiền này tôi sẽ không giúp anh trả.” Mỹ nữ váy dài lạnh giọng nói. Cô không biết đồ bỏ đi này từ lúc nào lại trở nên có nghĩa khí như vậy, vừa tỉnh lại liền chạy tới trả tiền thay cho bạn xấu của mình.
“Yên tâm, tôi tự mình trả được.”
Lâm Vũ có chút không vui. Người phụ nữ này quả thật khá đẹp, nhưng thái độ đối với mình lại quá kém đi. Trước mặt người ngoài không tránh né gì mà vạch trần điểm yếu của anh.
“Chàng trai, cậu hà tất vậy chứ. Món nợ này tôi tự mình có thể trả.” Mẹ Lâm Vũ hai mắt sưng đỏ có chút ẩm ướt. Trong trí nhớ con trai hình như chưa từng nhắc tới người bạn trước mặt này với bà.
“Đây là chuyện con nên làm. Dì, Lâm Vũ không còn nữa, sau này con chính là con ruột của dì, con sẽ phụng dưỡng dì đến cuối đời.”
Vành mắt Lâm Vũ không kìm được cũng có chút ướt. Mẹ anh rõ ràng ở ngay trước mắt, mình lại không thể nhận lại mẹ, trơ mắt để mẹ anh chịu đựng nỗi đau này, quá bất hiếu.
“Dì, ngày mai con lại tới thăm dì.”
Nhân lúc nước mắt chưa chảy ra, Lâm Vũ ném lại một câu liền bước nhanh ra ngoài. Lúc đi tới cửa đột nhiên lại ngẩn ra, nấc nghẹn: “Dì, nếu Lâm Vũ ở dưới suối vàng có linh thì cậu ấy nhất định không hy vọng dì kết liễu đời mình. Dì nên trân trọng tính mạng, tiếp tục sống tốt, sống nốt phần của cậu ấy.”
Nói xong thì không so dự mà đi ra khỏi tiệm bánh bao.
Tim mẹ Lâm Vũ chấn động, ngây ngốc nhìn theo bóng dáng của Lâm Vũ.
Mỹ nữ váy dài nhìn mẹ Lâm Vũ một cái, không nói gì, quay người rời đi.
Sau khi lên xe, mỹ nữ váy dài có chút không vui nói: “Anh muốn làm người tốt tôi không phản đối, nhưng anh vừa tỉnh lại, ít nhất cũng phải nói với tôi một tiếng chứ, anh biết tôi tốn bao nhiêu công sức tìm anh không?”
“Ngại quá, lần sau không vậy nữa.” Ngữ khí của Lâm Vũ có chút lạnh lùng. Lúc này trong lòng anh vẫn toàn là nghĩ tới mẹ của mình.
Thấy vẻ mặt anh lạnh lùng, lời nói tiếp theo của mỹ nữ váy dài liền không nói ra được nữa, hung dữ nhìn Lâm Vũ một cái, dùng lực mà lên số, lái xe trở về lại trung tâm chăm sóc.
Bác sĩ kiểm tra toàn diện cho Lâm Vũ, tất cả đều bình thường, sau đó liền làm thủ tục xuất viện cho Lâm Vũ.
Trên đường về, Lâm Vũ nhìn góc nghiêng tinh xảo của mỹ nữ váy dài, cảm thấy có chút mộng ảo. Đột nhiên lại có thêm một người vợ xinh đẹp như vậy, quả thực có chút khó thích ứng.
Đồng thời trong lòng anh cũng có chút tự trách. Mình chiếm dụng thân thể của người ta, lại bá chiếm vợ người ta, thật sự tốt sao?
Vừa nghĩ tới nằm cùng giường cùng gối với mỹ nữ váy dài, tim anh liền đập liên hồi.
Anh rất muốn nghe ngóng một chút thông tin về cô và Hà Gia Vinh này từ mỹ nữ váy dài, dù sao mình ngay cả tên của cô cũng không biết, nhưng lại sợ bị nhìn ra bất thường, cuối cùng cũng không mở miệng.
Thực ra Lâm Vũ rất muốn bịa cớ mất trí nhớ, nhưng mình còn chưa mất trí nhớ mà cô đã đối xử tệ với mình như vậy, nếu mất trí rồi thì chưa biết chừng sẽ ngược đãi mình thế nào nữa.
Lúc này điện thoại của mỹ nữ váy dài vang lên, cô bắt máy, ừ mấy tiếng liền cúp máy. Tiếp đó dừng xe lại bên đường, lấy một trăm tệ từ trong túi xách ra cho anh, nói: “Bên phòng khám có ca gấp, tôi phải về ngay, anh tự bắt xe về nhà, bố mẹ tôi đều ở nhà.”
“Tôi cùng cô đi phòng khám xem thử vậy, nói không chừng có thể giúp được.” Lâm Vũ do dự một lát rồi nói. Mình ngay cả hình dáng bố mẹ cô như thế nào cũng không biết, trở về thì mất tự nhiên biết bao.
Giúp đỡ?
Mỹ nữ váy dài lạnh lùng nhìn anh một cái, lời này được nói ra từ miệng của tên ăn bám, đúng là buồn cười.
Xe dừng trước một phòng khám cộng đồng. Biển hiệu trước cửa đề là Phòng khám Hoa An. Quy mô phòng khám không lớn, tổng cộng cũng chỉ có mười mấy nhân viên, có điều nhìn có vẻ chính quy.
Mỹ nữ váy dài vừa đi vào, liền có một bác sĩ nam đeo kính chạy qua nói gấp: “Giang chủ nhiệm, cô mau đi xem đi, đã tiêm hai mũi hạ sốt rồi nhưng đứa bé đó rất vẫn nóng, cổ họng sắp khóc khàn đặc rồi.”
Mỹ nữ váy dài vội vàng mặc áo blouse, bước nhanh về phòng khám.
Giang Nhan.
Lâm Vũ nhìn thấy tên của cô ở trên bảng tên trên ngực cô, không nhịn được mà thở dài, người có khí chất, tên cũng không tệ.
Trong phòng khám, một đôi vợ chồng trẻ đang sốt sắng dỗ dành một đứa trẻ khóc náo. Đứa trẻ đó cũng đã ba bốn tuổi, khuôn mặt đỏ bừng giống như lửa vậy, đang dùng sức giãy dụa trong lòng người phụ nữ trẻ, xem ra vô cùng khó chịu, cổ họng khóc khàn rồi, thanh âm sắc bén chói tai, thi thoảng kèm cả một trận nôn khan.
Lâm Vũ nhìn thấy một màn này thì chau mày. Không biết có phải là hoa mắt không, mà anh lại nhìn thấy trên người đứa trẻ bị quấn bởi một khí đen như có như không.
Nhưng điều càng khiến anh kinh ngạc là tiếng khóc của đứa trẻ này lại không vì bén sắc mà là kỳ lạ, sự kỳ lạ khó nói.
“Giang chủ nhiệm, cô cuối cùng cũng đến rồi!” Người mẹ trẻ nhìn thấy Giang Nhan giống như nhìn thấy cứu tinh vậy.
Giang Nhan sờ trán đứa trẻ, tiếp đó bắt mạch của nó, nói: “Không sao, chỉ là bị hoảng sợ, tôi tiêm mấy mũi cho bé là không sao rồi.”
Sau đó Giang Nhan dặn dò bác sĩ đeo kính đi lấy kim tiêm của cô qua, thuận tiện bảo y tá kê một mũi an thần.
“Giang chủ nhiệm, đứa trẻ này hôm nay sao lại khóc náo lợi hại như vậy? Hơn nữa còn nôn khan, mấy ngày trước không như vậy mà.” Bà mẹ trẻ đầu đầy mồ hôi, khó khăn mà vỗ nhẹ dỗ dàng đứa con trong lòng.
“Hai người đến bằng cách nào? Lái xe phải không?” Giang Nhan hỏi.
Bà mẹ trẻ gật đầu.
“Vậy có lẽ là hai người lái xe nhanh quá, đứa bé này bị say xe, vì vậy mới phản ứng kịch liệt như vậy.” Giang Nhan nói.
“Đúng đúng, đứa bé này từ nhỏ đã say xe nghiêm trọng, tôi cũng là sốt ruột quá, vì vậy mới lái xe rất nhanh.” Ông bố trẻ có chút tự trách nói.
“Không sao, tiêm một mũi an thần thì rất nhanh sẽ khỏi thôi.” Giang Nhan nói. Đối với y thuật của mình, cô vẫn luôn rất tự tin.
Phòng khám Hoa An là một phòng khám cộng đồng, có thể có được danh tiếng như ngày hôm nay gần như đều là công lao của cô. Chút bệnh này tất nhiên không là gì.
“Không thể tiêm thuốc an thần. Con bé không phải chỉ đơn giản bị sốt mà khó chịu, nếu tùy tiện tiêm thuốc an thần thì bệnh tình có thể sẽ càng nghiêm trọng.”
Y tá đã đem kim và thuốc an thần qua. Vừa muôn chuẩn bị tiêm, Lâm Vũ đột nhiên tiến lên ngăn lại.
Lâm Vũ trước khi chết là một sinh viên tốt nghiệp ưu tú của đại học y khoa. Bây giờ lại kế thừa bộ sách y thuật của tổ tiên, y thuật thăng hạng nhanh chóng, đã đạt đến trình độ đỉnh cao.
Anh cảm thấy bệnh của đứa bé này không hề đơn giản, không thể cứ sơ suất mà tiêm thuốc an thần được.
“Tôi đang làm việc, mời anh ra ngoài!” Giang Nhan lạnh giọng nói, tức giận mà trừng Lâm Vũ.
Lúc cô làm việc, từ lúc nào đến lượt tên phế vật này xen miệng vào rồi.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì đứa bé này lúc trước bị nghiện nhỉ?” Lâm Vũ không để ý tới Giang Nhan, quay đầu hỏi vợ chồng trẻ.
Vợ chồng trẻ ngẩn ra, không ngờ Lâm Vũ nhìn một cái liền có thể nhìn ra được con mình lúc trước mắc chứng nghiện.
Nhưng thấy sắc mặt tức giận của Giang Nhan, đôi vợ chồng trẻ cũng không dám trực tiếp trả lời, cẩn thận hỏi: “Giang chủ nhiệm, vị này cũng là bác sĩ sao?”
“Anh là bác sĩ? Vậy thì tôi chính là viện trưởng của bệnh viện nhân dân Thanh Hải!”
Không đợi Giang Nhan nói gì, bác sĩ đeo kính liền giành trước cười lạnh một tiếng, xem thường mà liếc Lâm Vũ một cái, mỉa mai: “Vị này là chồng của Giang chủ nhiệm chúng tôi, là nhân tài tốt nghiệp trường kĩ thuật chuyên ngành Thanh Hải, sau khi tốt nghiệp vẫn không tìm được công việc, được gọi là dân thất nghiệp, toàn dựa vào Giang chủ nhiệm chúng tôi nuôi…”
“Được rồi, đừng nói nữa. Hà Gia Vinh, anh ra ngoài trước đi.” Giang Nhan lạnh giọng cắt ngang. Dính vào một người chồng bỏ đi thế này, trên mặt cô cũng không vinh quang gì.
Ánh mắt mỉa mai của đôi vợ chồng trẻ nhìn Lâm Vũ một cái, trong lòng bí bạch. Kiếp trước Giang chủ nhiệm đã tạo nghiệt gì mà sao lại lấy một người chồng phế vật thế này.
Lâm Vũ cũng có chút bó tay. Ngay cả chính anh cũng có chút xem thường tên Hà Gia Vinh này. Người này cũng quá vô dụng rồi, bị chính vợ mình xem thường thì thôi, nhưng cấp dưới của vợ cũng dám nói với anh như vậy.
“Giang chủ nhiệm nói rồi, mời anh ra ngoài!”
Thấy Lâm Vũ không động đậy, bác sĩ đeo kính đi tới làm một động tác mời.
Lâm Vũ cũng không phải là người không hiểu chuyện, thấy người ta đối đãi với mình như vậy, cũng không nói gì nữa, quay người đi ra.
Lúc này Giang Nhan đã tiêm thuốc an thần cho đứa bé. Đứa bé liền yên tĩnh lại, đôi vợ chồng trẻ liền thở phào, trong lòng chắc chắn Lâm Vũ chính là một tên ngốc không hiểu mà giả vờ hiểu.
Giang Nhan lấy một cây kim châm cứu từ trong bịch kim ra, đâm vào khớp ngón tay của đứa bé một cái, hút ra một ít dịch lỏng trong suốt, tiếp đó sờ trán nó, nói: “Một lát sẽ hạ sốt thôi.”
Lâm Vũ đứng ngoài phòng khám vẻ mặt nặng nề. Có chút hối hận vì nhập vào người trẻ tuổi này. Mình thì đã sống lại rồi, nhưng cũng sống quá vô dụng rồi.
Nhớ tới tiếng khóc của đứa bé lúc nãy, Lâm Vũ vô cùng khó hiểu. Tiếng khóc của nó tại sao lại cho mình một loại cảm giác kỳ quái như vậy chứ?
Đột nhiên, mắt anh sáng lên, liền vỗ tay một cái, kinh ngạc: “Đó căn bản không phải là tiếng khóc của con người!”