Thác phi dụ tình - Quyển 2 - Chương 147 - 148

Chương 147 – TRIỀN MIÊN

Trên mặt Đại Mi Vũ là sự kiều mỵ vui vẻ, nụ cười kia như một cây châm, hung hăng đâm vào nội tâm của Lưu Sương.

Cái gọi là giải dược còn chưa chế ra, không lẽ Vô Sắc nghiên cứu ra thứ độc dược mới.

Khí tình độc? (độc từ bỏ tình yêu)

Tên này nghe qua có chút quái dị. Độc dượ c bình thường đều tên là Đoạn Trường Độc (đứt ruột), Tam Bộ Đảo (đi 3 bước sẽ ngã), nếu không cũng là Đoạt Mệnh Hoàn, Thất Hồn Đan. Bách Lý Hàn lại trúng phải thứ độc gọi là Khí Tình Độc?

Đây rốt cuộc là loại độc gì?

Đại Mi Vũ thật là nhẫn tâm, dù sao nàng cũng từng yêu Bách Lý Hàn, lại đối với hắn làm chuyện tàn nhẫn như vậy.

Lưu Sương lòng đau như cắt, lạnh lùng nhìn nữ nhân Đại Mi Vũ này, tựa hồ trừ ra dụng độc hại người, nàng ta không biết làm việc gì khác. Ban đầu, tại Vương phủ, dụng độc hãm hại nàng, sau đó, ở Thiên Mạc Quốc, vu khống nàng hạ độc Mộ Dã, cố gắng đẩy nàng vào con đường chết. Mà lần này đây, nàng ta lại hạ độc thủ nhắm vào Bách Lý Hàn.

“Đại Mi Vũ, tột cùng là ngươi muốn làm cái gì? Tại sao lại hạ độc?”

Đại Mi Vũ khẽ xuỳ một tiếng, nheo lại hai tròng mắt xinh đẹp, nhìn từ đầu đến chân Lưu Sương một vòng, thật giống như đang xem kỹ phạm nhân. Một lúc lâu, nàng ta mới phẫn hận mở miệng: “Bạch Lưu Sương, dựa vào thứ nhan sắc kia mà dám đòi tranh đua cùng ta? Nói cho ngươi biết, Đại Mi Vũ ta muốn có món đồ gì, thì nhất định phải có được cái đó. Nếu ta không chiếm được, ta tình nguyện phá hắn, cũng không cho tiện nhân như ngươi chiếm được tiện nghi!”

Mặt Lưu Sương trở nên trắng bệch, không phải vì Đại Mi Vũ mắng nàng là tiện nhân, mà là, bởi vì như Đại Mi Vũ đã nói lý mơ hồ có ý tứ muốn hủy diệt Bách Lý Hàn. Chẳng lẽ, Khí Tình Độc thật sự không có thuốc nào chữa được?

“Đại Mi Vũ, ngươi rốt cục là dùng loại độc gì?” Chỉ có biết được loại độc, mới có thể giải độc. Cho nên, Lưu Sương ngăn chặn hỏa khí trong lòng, không chọc giận Đại Mi Vũ.

“Ta đã nói, Khí Tình Độc, độc tính rất mạnh, ngươi một hồi sẽ biết! Nói cho ngươi biết, hắn sở dĩ trúng độc, đều là bởi vì ngươi. Ta muốn ngươi thống khổ.” Đại Mi Vũ cố ý chỉ tiết lộ một nửa nút thắt, không chịu nói hết cho Lưu Sương biết. Môi của nàng ta mạt tiếu, rất xinh đẹp, nhưng là, khi nhìn thân ảnh của Lưu Sương, lại thấy chói mắt như vậy, làm cho nàng ta tâm phiền ý loạn.

“Đại Mi Vũ, ta biết ngươi hận ta, chỉ cần ngươi buông tha hắn, ngươi muốn ta làm gì cũng được!” Lưu Sương nói rõ ràng, trong giọng điệu mang theo một tia cầu khẩn.

Bách Lý Hàn thân mang hàn độc, bây giờ lại trúng độc, đúng là họa vô đơn chí, không biết hắn có thể chịu đựng nổi không. Cho nên, nhất định phải lấy được giải dược từ Đại Mi Vũ chữa trị cho hắn.

“Tốt lắm, ngươi quỳ xuống trước đi! Cầu xin mà thiếu thành ý như vậy được sao?” Đại Mi Vũ lãnh ngạo nói.

“Tiểu thư, người không thể quỳ xuống đất! Ngươi... nữ nhân ác độc này, rốt cuộc muốn như thế nào?” Hồng Ngẫu nhào tới, đẩy Đại Mi Vũ một cái.

Đại Mi Vũ lảo đảo lùi hai bước, ngã vào mép bàn, sau khi ổn định thân hình, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi chán sống rồi!” Dứt lời, tay áo màu đỏ giương lên, có thứ gì đó từ dưới tay áo trắng nhắm Hồng Ngẫu lướt tới.

Hồng Ngẫu nhất thời không phân biệt được đó là loại ám khí gì, lách người tránh thoát, bất đắc dĩ bóng trắng kia lại đổi hướng, lập tức nhảy lên đầu vai nàng.

Hồng Ngẫu sợ đến mặt không còn chút máu, xoay đầu qua một cái, rốt cục thấy rõ vật kia không phải là ám khí, mà là một tiểu bạch điêu. Cái miệng nhỏ nhắn mở ra, cắn xuống đầu vai Hồng Ngẫu một cái.

Lưu Sương nhận ra tiểu bạch điêu kia, hôm đó ở trong cung nàng đã thấy nó đi theo Vô Sắc.

Vô Sắc có nói qua, loại bạch điêu này khứu giác cực linh, tìm được người. Lúc ấy, Lưu Sương cũng rất thích tiểu bạch điêu khả ái này. Lại không nghĩ rằng tiểu sinh vật khả ái như vậy lại cắn người, phỏng đoán cũng có độc. Loại người như Vô Sắc, có thể nào giữ lại bên người thứ đồ lương thiện.

Trong lòng Lưu Sương cực kỳ lo lắng, nhưng vào lúc này, một đao bay qua, tiểu bạch kia hét lên một tiếng, từ trên vai Hồng Ngẫu rơi xuống, giãy dụa hai cái rồi bất động. Không biết là đã chết, hay vẫn còn hôn mê.

Nhưng vào lúc này, cửa phòng mở ra, Trương Tá và Lý Hữu cùng nhau đi đến.

Mới vừa rồi bọn họ thấy Bách Lý Hàn trúng độc, nhưng đã chậm mất, chỉ có thể ở ngoài cửa sổ hành sự theo hoàn cảnh. Thấy Đại Mi Vũ muốn dùng độc gây tổn thương cho Hồng Ngẫu, rốt cục không nhịn được xuất thủ, hạ tiểu bạch điêu kia xuống, cứu Hồng Ngẫu một mạng.

“Đem nữ nhân này dẫn đi!” Bách Lý Hàn lãnh thanh nói.

Lúc này, hắn đang ngồi ở trên giường vận công khử độc, sắc mặt so với vừa rồi khá hơn một chút.

“Bách Lý Hàn, ngươi không thể giết ta. Nếu ngươi giết ta, có tin hay không, độc của ngươi vĩnh viễn đừng hòng giải được! Bách Lý Hàn, ngươi như thế nào lại đi thích tiện....” Đại Mi Vũ nhìn Bách Lý Hàn phẫn hận hô.

Lời còn chưa nói xong, liền thấy trong con ngươi đen của Bách Lý Hàn hàn quang chợt lóe, ống tay áo đột nhiên phất xuất, một đạo kình phong đánh thẳng vào Đại Mi Vũ. Đại Mi Vũ lảo đảo, tư thế cực kỳ bất nhã té ngã xuống đất.

Nàng không nghĩ rằng ngay cả khi đã trúng độc, công lực của Bách Lý Hàn vẫn còn mạnh như thế, nhất thời sắc mặt tái nhợt, không dám lớn tiếng mắng chửi nữa. Chỉ là ánh mắt phẫn hận muốn giết người quay quắt nhìn vào Lưu Sương.

Bách Lý Hàn ánh mắt sắc như đao lướt qua Đại Mi Vũ, âm thanh lạnh lùng nói: “Lôi ra ngoài, tạm thời giữ lại cho cô ta một mạng!”

Trong tay nàng nếu không có giải dược, chắc là nằm trong tay Vô Sắc, cho nên, hắn tạm thời chưa thể giết nàng.

Trương Tá Lý Hữu đi lên trước, mang Đại Mi Vũ ra ngoài. Hồng Ngẫu thấy thế, cũng lặng lẽ lui xuống. Trong lòng khẩn cầu, trong tình trạng như thế, hy vọng tiểu thư cùng Vương gia có thể tiêu trừ hiểu lầm.

Mọi người cùng lui ra ngoài, mới vừa rồi trong phòng vẫn còn cực kỳ náo nhiệt, giờ lập tức yên tĩnh vô cùng.

Màu xanh đen do trúng độc trên mặt Bách Lý Hàn giờ đã biến mất, khôi phục màu da trắng nõn nà, chỉ là sắc mặt còn hơi tái nhợt, lúc này, xuất hiện một tầng khả nghi đỏ ửng, khiến cho hắn nhìn qua, giống như thấy phong hoa.

Con ngươi đen lại, trên khuôn mặt tái nhợt càng thêm đen bóng lóe lên tia quang mang nhàn nhạt.

Lưu Sương chậm rãi đi tới trước mặt Bách Lý Hàn, hỏi: “Ngươi bây giờ cảm thấy khá lên nhiều chưa?”

Bách Lý Hàn gật đầu, nhàn nhạt nói: “Ngươi không cần lo lắng, độc này vẫn chưa đủ lấy mạng của ta!”

Mới vừa rồi hắn một mực ngồi xuống giường khử độc, mặc dù không cách nào đem độc bức ra khỏi cơ thể hoàn toàn. Nhưng là, cũng thăm dò được độc kia độc tính không cao, đơn giản là độc kia và hàn độc cùng tồn tại trong cơ thể, khiến cho hắn mới vừa rồi không kiềm được đau đớn, tiêu hao khí lực.

Lần này đây, là hắn sơ ý.

Nhiều năm như vậy, hắn tránh thoát bao nhiêu lần bị Hoàng hậu hạ độc, hắn cơ hồ không nhớ rõ. Nếu trà này không phải do Lưu Sương đưa tới, vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không trúng độc. Đại Mi Vũ quá ghê tởm, đã vậy còn giảo hoạt, dĩ nhiên hạ độc vào nước hoa mai trong trà do Lưu Sương đưa đến, làm hắn buông lỏng cảnh giác.

“Ta đến chẩn mạch cho ngươi!” Lưu Sương khẽ cười cười, thản nhiên nói.

Hai người họ đối mặt với nhau, dĩ nhiên cần phải giữ bình tĩnh.

Có lẽ là tình cảm quá sâu, có lẽ là hứng thú quá nhiều, ngược lại có thể giữ được bình tĩnh, nhưng là, bình tĩnh như thế thật không bình thường.

Lưu Sương ngồi trước mặt Bách Lý Hàn, cúi đầu dùng tay khẽ đặt lên cổ tay Bách Lý Hàn. Cảm thụ được mạch đập của hắn lúc thì hoãn lúc thì khẩn cấp nhảy liên hồi, tùy tâm hắn buông lỏng hay căng thẳng.

Mạch đập của Bách Lý Hàn cực kỳ quái dị, nàng chưa bao giờ gặp qua. Bất quá, cũng xác thật mạng hắn không tốt lắm. Rốt cuộc, Khí Tính Độc là cái gì?

Đôi mày của nàng, không kiềm được nhíu lại căng thẳng.

Khí Tình Độc, từ bỏ tình yêu? Từ bỏ tình yêu!

Lưu Sương nhíu mi nhắc tới, đột nhiên trong lòng chấn động.

Nàng biết, có một loại dược thảo gọi là Vong Ưu thảo. Người ăn phải sẽ mất đi trí nhớ, đương nhiên với liều lượng nhỏ. Năm đó Đoạn Khinh Ngân vì muốn nàng quên đi thân thế, liền cho nàng uống, làm nàng mất đi trí nhớ.

Chẳng lẽ, Khí Tình Độc này cùng tính năng độc dược với Vong Ưu thảo. Bất quá, đó không phải mất đi trí nhớ, mà chỉ quên mất tình yêu?

Vô Sắc kia quái thai, nên mới có thể nghiên chế ra dược thảo như vậy.

Nếu như thật sự là vậy, có lẽ thật sự không có thuốc nào chữa được.

Bởi vì, mất trí nhớ là sau khi dùng thuốc đã lâu, nếu bị kích thích mạnh, có thể khôi phục trí nhớ. Căn bản không có giải dược.

Mà Khí Tình Độc, chỉ sợ cũng là như thế.

Lưu Sương càng hiểu được thì trong lòng càng lạnh.

“Ngươi—- sẽ quên chúng ta sao?”

Lưu Sương nheo đôi mắt huyền, ôn nhu hỏi đạo.

Hỏi những lời này làm nàng chua xót vô cùng.

Nếu như hắn yêu nàng, rồi lại quên nàng.

Nếu như là vậy, nàng tình nguyện không cần hắn thích nàng, đổi lại, tối thiểu hắn sẽ không quên nàng.

Khí Tình Độc, chỉ là quên người mình yêu không phải sao?

Bách Lý Hàn đang cúi người nhìn khuôn mặt nàng duyên dáng bên cạnh. Nghe được câu hỏi của Lưu Sương, trong lòng lập tức chấn động.

Quên, hắn làm sao có thể quên nàng?

Nhìn hai tròng mắt thê lương của nàng, lòng hắn đột nhiên trầm xuống. Câu hỏi của Lưu Sương, làm hắn lập tức hiểu ra, Khí Tình Độc chính là ý này.

Bách Lý Hàn biết rõ Đại Mi Vũ vì người. Nàng sẽ không giết hắn, bởi vì nàng đối với hắn vẫn còn chưa chết tâm. Nàng chỉ vì ỷ mình xinh đẹp, không cam lòng bại dưới tay Lưu Sương. Cho nên, nàng tuyệt sẽ không giết hắn. Nhưng là, nàng sẽ làm cho Lưu Sương thống khổ!

Khí Tình Độc, rất có thể là độc dược làm mất trí nhớ. Không phải có thể, mà là nhất định.

Đầu của hắn đột nhiên choáng váng, thật giống như mọi thứ trong đầu hắn đều từ từ mờ nhạt, rồi dần dần biến mất không dấu vết.

“Sương!” Hắn nhẹ nhàng gọi, trong âm thanh ôn hùng lộ ra vô biên nhu tình, xuyên qua ám hương phù động trong không khí, mềm nhẹ bay tới tai Lưu Sương.

Tâm Lưu Sương run lên, cơ hồ cứng đờ, Bách Lý Hàn tựa hồ chưa từng gọi nàng như thế.

Nàng chăm chú, thấy con ngươi đen bóng bình tĩnh của Bách Lý Hàn đang nhìn nàng gắt gao. Trong con ngươi đó tràn đầy nhu tình cùng tiếc nuối, Lưu Sương cơ hồ không dám nhìn thẳng hắn.

Sương, xưng hô như thế, có phải hay không đại biểu hắn đã không hề... tránh né nàng nữa! Xưng hô như thế, có phải hay không biểu hiện là hắn yêu nàng! Nàng rất nhanh biết được đáp án.

“Sương, ta yêu nàng!” Bách Lý Hàn nâng mặt Lưu Sương, cực kỳ tự nhiên nói.

Những lời này, hắn đã nấn ná ở trong lồng ngực thật lâu rồi, thiêu đốt hắn quá lâu quá lâu. Mà lúc này, hắn rốt cục cũng đã nói ra, bởi vì, hắn biết, nếu như bây giờ không nói, sẽ không còn cơ hội để nói. Nếu lúc này, hàn độc sắp phát tác, sắp đi khỏi thế giới này, hắn nhất định sẽ không nói. Bởi vì hắn không muốn khi đã chết, vẫn làm nàng thương tâm đến chết.

Nhưng, hắn biết, hắn vẫn chưa chết, mà hắn sẽ quên nàng.

Quên và chết không hề giống nhau.

Cái chết có lẽ sẽ làm nàng thống khổ và thương tâm.

Nhưng là, quên, quên sẽ ngày đêm hành hạ tâm linh nàng.

Cho nên, hắn nhất định phải nói cho nàng biết, hắn yêu nàng. Yêu đến tận xương tủy.

Hắn biểu lộ, làm Lưu Sương cực kỳ rung động.

Nhưng, lập tức, nàng liền cứng người lại.

Trên môi đột nhiên có cảm giác mềm mại. Đôi môi mềm mại kia, không phải môi của nàng.

Bên trong phòng yên tĩnh một mảnh, tựa hồ có thể nghe được âm thanh hoa nở.

Ngoài cửa sổ hoa trong gió nở rộ, bên trong phòng hai phiến hoa chắp lại với nhau. Hai người mềm mại như cánh hoa, mang theo thanh thanh lành lạnh ôn nhu xúc cảm, dính chung một chỗ.

Hô hấp của hai người tựa hồ đã dừng lại, chỉ còn lại vong tình triền miên.

Chương 148 – TIẾP TỤC TRIỀN MIÊN

Hơi thở hai người dường như trì trệ, như đắm chìm mình trong sự thỏa tính triền miên.

Tươi mới, thoải mái, đê mê...đây là những cảm giác ban đầu khi hôn mà Lưu Sương cảm nhận được. Dần dần, nàng cảm thấy người nàng nóng rực, ngọt ngào, mê say, điên cuồng.

Hơi thở Bạch Lý Hàn cũng nóng dần lên. Hơi thở ấm áp phả vào mặt Lưu Sương.

Khuôn mặt Lưu Sương bỗng chốc đỏ ửng lên. Cảm giác được nàng ngượng ngùng, Bạch Lý Hàn lướt trên môi của nàng.

“Sương, nàng cũng là một tài nữ, không biết nàng đã nghe câu thơ này chưa?” Hắn khẽ thì thầm bên tai nàng.

“Câu thơ nào?” Lưu Sương cúi thấp đầu không nghe thấy lời hỏi han, Hơi thở Bạch Lý Thàn thản nhiên bên tai nàng, từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ lo lắng.

“Tú sang tà ỷ kiều vô na, vũ vân thâm hộ tú.” Môi hắn khẽ ôn nhu vui vẻ nói. Mắt phượng nhìn nàng, gương mặt nàng càng lúc càng đỏ hồng, giống như một đóa hoa Mẫu đơn.

Câu thơ kia, Lưu Sương tự nhiên nghe.

Đó là một câu thơ tình.

Nàng đột nhiên hiểu rõ ý tứ của Bách Lý Hàn, sự cuồng nhiệt trong lòng hắn. Cảm nhận được ánh mắt rực lửa, có điều nàng không biết phải làm sao. Mặc dù nàng cùng Bách Lý Hàn đã từng chăn gối hai lần nhưng đều là trong trường hợp miễn cưỡng. Cho nên, nghe Bách Lý Hàn nói xong, trong lòng nàng không tránh nổi lo lắng.

Bách Lý Hàn nhận ra được sự cứng ngắc không quen thuộc, trong con mắt xuất hiện một niềm đau tiếc nuối. Trước kia, là hắn có lỗi với nàng.

Hắn vươn tay, những ngón tay thon dài mơn trớn trên khuôn mặt mềm mại, nhẵn nhụi của nàng.

“Sương, nếu như nàng không muốn, ta sẽ không ép buộc nàng!” Bách Lý Hàn đau lòng thì thầm bên tai nàng.

Lưu Sương cúi đầu, chỉ cảm thấy hai bên má nóng dữ dội hơn, nàng nhẹ giọng nói “Chàng phải cần thận chứ, trong bụng ta có hài nhi mà”

Thanh âm của nàng rất thấp, lời nói đầu càng buông càng thấp.

“Nàng nói cái gì?” Bách Lý Hàn không tin vào tai mình,bắt nàng phải quay về phía hắn.

“Có thật là thế không?” Trong giờ phút này, sâu trong con ngươi đen của hắn lấp lánh niềm vui có con.

Hắn không nghĩa tới cái đêm ở doanh trại đã làm nàng mang thai. Ông trời cuối cùng có cho hắn một đứa con. Nghĩ tới lúc mất đi đứa con, trong lòng hắn đau nhói. Hắn im lặng ôm chặt lấy Lưu Sương nhưng muốn cọ xát lên thân hình của mình, để được dung nhập với cốt nhục của hắn.

Hắn biết Lưu Sương còn thương tâm hơn hắn.

“Sương....Sương...” Hắn khẽ gọi bên tai nàng, dường như phải ghi nhớ vĩnh viễn tên nàng trong lòng.

Lưu Sương cảm nhận được thân thể kích động run rẩy của hắn, tim của nàng cũng đập liên hồi.

“Để ta nhìn nàng một chút xem nào!” Bách Lý Hàn đưa tay, nhổ chiếc ngọc trâm trên đầu nàng, mái tóc búi cao xõa ra, tóc xõa ra tựa như bức tranh thủy mặc buông xuống bên hông làm tăng thêm vẻ quyến rũ của nàng.

Đêm đó, tại căn phòng nhỏ, khi hắn thấy suối tóc của Lưu Sương liền bị thu hút. Tối nay, hắn lại một lần nữa được đắm say Phong Hoa tuyệt thế.

“Sương, nàng buông tóc xuống, thật sự là rất đẹp!” Giọng hắn từ ấm áp, trong trẻo đã trở nên khàn khàn.

Hắn vén tóc nàng lên thoáng hé lộ khuôn mặt ngọc ngà, đắm say nhìn nàng, hắn phải để khuôn mặt này khắc chạm trong tâm hồn.

Ngón tay của hắn, cũng từ từ lướt qua mặt nàng, dung xúc giác để cảm thụ được mặt mày, mũi, môi của nàng.

Lông mày nàng mỏng và duyên dáng, nhưng trán có vài nếp nhắn, có vẻ như như do bất bình tích tụ.

Đôi mắt nàng rất đẹp, trong suốt, sâu thẳm như làn nước mùa thu, chỉ là lúc này, những vui sướng cùng ưu thương đan xen trong đôi mắt. Lông mi nàng rất dài càng làm đôi mắt long lanh hơn, hắn cảm giác như có một luồng điện làm mình trở nên tê dại đồng thời tim cũng đập rộn ràng.

Mũi nàng nhỏ, cao và rất hấp dẫn.

Đôi môi của nàng, một đôi môi hoàn mỹ, thật giống như một đóa Hồng đang nở.

“Sương, nàng có tin không, Khí Tình Độc sẽ vô dụng với ta, bởi vì ta yêu nàng sâu sắc, làm sao quên được?” Hắn thật sự không tin, thứ độc dược kia lại có ma lực đến vậy.

Hắn lại cúi ngườilần nữa, cúi đầu, ôm chặt lấy nàng rồi hít một hơi thật sâu, trong giờ khắc này, hắn chẳng muốn nghĩ gì, chỉ nghĩ có được vẻ đẹp của nàng.

Thân thể hai người áp sát vào nhau, làm cho tim của nàng đập càng thêm cuồng loạn. Đầu lưỡi nóng chỉ muốn lướt thật nhanh đòi lấy vẻ đẹp của nàng, nhấm nháp hương vị hấp dẫn của nàng.

Nàng bị hắn hôn lên môi, mặt càng thêm đỏ, mà ngay cả cổ cũng mơ hồ lộ ra đỏ ửng. Nàng thật giống một đóa hải đường trong đêm, chỉ vì hắn mà nở rộ quyến rũ mềm mại.

Trong sóng tình rạo rực, Lưu Sương cảm giác được mình như một người tuyết đang chậm rãi rơi rụng, tan chảy. Trong nụ hôn mãnh liệt nàng cảm giác như nghẹt thở.

Cuối cùng, môi hắn cũng buông tha cho môi nàng. Đôi môi từ cổ nàng di chuyển xuống phía dưới.

Môi hắn như một ngọn lửa, lướt đến chỗ nào cũng như làm da thịt nàng bị bỏng, tạo nên một khoái cảm hơi tê tê.

Những ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng mơn trớn trên đôi vai nhỏ của nàng, quần áo của nàng cũng được cởi bỏ Cuối cùng, chỉ còn lại cái yếm, hắn ngẩng đầu, nhìn dòng chảy băng giá trong đôi mắt. Nàng im lặng thẹn thùng như cho phép.

Hắn duỗi người, loại bỏ rào cản duy nhất giữa hai người.

Hắn cúi người xuống, Lưu Sương thẹn thùng, tay hắn đã thực sự chạm vào làn da mịn màng của mình. Nàng mở mắt, phát hiện không biết hắn khi nào trút đi quần áo trên người mình.

Lưu Sương trong lòng run lên, đôi tay nhỏ bé rụt trở về, đưa tới hắn một chuỗi gợi tình chính là tiếng cười. Mang theo một tia trêu chọc, hắn tóc bạc phất phơ, ánh mắt hắn với con người đen láy càng phát ra vẻ trong trẻo, sáng tỏ lòng người, mang theo nồng đậm mê say

Hơn nữa hết tươi cười của hắn dần dần vang lên, trong con mắt hắn lộ rõ thâm tình, cảm giác sâu sắc nghiêm trọng, thật đôi mắt như hút hồn.

Lưu Sương bị hắn nhìn càng trở nên ngượng ngùng. Hắn cúi người ở trên nàng nhanh chóng nắm lấy bàn tay hắn, lòng bàn tay yếu ớt, mồ hôi thấm ra ngoài.

Đây không phải lần đầu tiền nhưng nàng vẫn căng thẳng, vẫn ngượng ngùng. Bởi vì, ở trong lòng nàng, đây mới thực sự là lần đầu tiên của nàng.

Thực sự thì Bách Lý Hàn cũng không thành thạo hơn so với nàng là mấy.

Thấy Lưu Sương căng thẳng, hắn đưa tay vuốt ve nhẹ nhàng và hôn, cho đến lúc thân thể Lưu Sương càng lúc càng tê cứng, cho đến lúc hơi thở hắn càng dồn dập, cho đến lúc không khí tràn ngập hương thơm, hắn mới chậm rãi tiến vào.

Điên cuồng mà mạnh mẽ, khoái cảm làm cho hai người vỡ òa, để họ có thể trải nghiệm hương vị của linh hồn không khống chế được.

Ham muốn của họ được thiêu đốt, một cỗ triền miên ôn nhu.

....

Kiều diễm hào phí tràn ngập căn phòng, Bách Lý Hàn ôm lấy Lưu Sương, vuốt mái tóc đen bóng, mềm mại hương ngát của nàng, trong lòng ngọt ngào mà thỏa mãn.

Nhưng ý nghĩa càng lúc càng mê muội. Xem ra dược tính kia đã bắt đầu phát tác, tim hắn hung hắn co rút đau đớn, chẳng lẽ hắn thật sự không thể chống đỡ được sự hành hạ của Khí Tình Độc?

“Sương, ta nhớ nàng có một con dao trong túi thuốc, lấy cho ta dùng một lát!” Bạch Lý Hàn ôn nhu nói.

“Dùng dao làm cái gì?” Lưu Sương bối rối hỏi.

Tại sao hắn lại dùng dao con trong lúc này. Trước mắt thấy mắt của hắn trở nên tái nhợt, thân thể hắn khẽ run lên, dường như thuốc phát tác hiệu lực, hắn trở nên đặc biệt yếu kém.

Mặc dù không biết Bách Lý Hàn muốn dùng dao con làm gì, Lưu Sương vẫn lấy từ túi ra.

Đó là một con dao mỏng với lưỡi sắc bén, Bách Lý Hàn nhận lấy, nhẹ nhàng hít thở, đột nhiên cuộn cổ tay, tại mặt trên khắc họa lên. Hắn muốn khắc một chữ “Sương” hắn không thể cho phép mình quên nàng.

Coi như hắn quên đi nàng, hắn cũng muốn dựa vào ký hiệu mà nhớ đến nàng

Nhưng mà chữ “Sương” đường nét quá nhiều, hắn e sợ khắc không xong. Bởi vì trong đầu đã bắt đầu mê muội, có sương mù trắng xóa từ từ bao phủ lại đây. Hắn lại bình tĩnh, quyết định khác một chữ “Bạch”

Hắn đưa con dao ra, dùng sức, nhấn con dao viết tiếp. Thần sắc bình tĩnh tự nhiên, thật giống như dùng bút lông viết trên giấy Tuyên Thành. Nhưng máu tươi đã nhuốm đỏ dần. Đau đớn kéo tới, nên hắn tỉnh táo hơn được chút.

Lưu Sương kinh hãi, nàng nhìn cổ tay hắn mà suy nghĩ, nàng liền biết hắn muốn gì. Lúc này, nhìn cổ tay bị trày xước của hắn, Lưu Sương chỉ cảm thấy đau nhói trong tim, đưa tay nắm lấy con dao.

Bạch Lý Hàn mở mắt, mỉm cười, “Đừng...Sương, ta muốn khắc tên của nàng!” Bách Lý Hàn run giọng nói, âm thanh rất ảm đạm, như gió nhẹ. Hắn sợ, sợ hắn quên nàng như tình cảm chân thành của chính mình.

Hắn run run dừng lại, nghĩ muốn gạch một nét nữa, nhưng là không có khí lực. Tay mềm nhũn, dao kia rơi xuống mặt đất, tiếng vang động lên.

Nét cuối của chữ Bạch kia không có xong, chỉ để lại một vết thẳng, đỏ au

Trước mắt hắn, sương mù càng lúc càng đậm, hắn cố mở to mắt, nhìn nàng đang lệ ngấn đầy mắt, dần dần, sương mù bao phủ.

Đó là ý thức cuối cùng của hắn.

Nhìn Bách Lý Hàn ngủ, lòng Lưu Sương càng lúc càng trầm xuống.

Ngoài cửa sổ kia, hoa mai vẫn cứ thế kiêu hãnh khoe sắc, hương thơm trong phòng vẫn nồng ấm.

Nàng kéo áo ngủ bằng gấm đắp cho Bách Lý Hàn, màu áo diễm lệ, nét mặt Bách Lý Hàn khi ngủ lại càng mĩ, tuấn mỹ tinh khiết như tiên.

Trong giấc ngủ tựa hồ hắn mơ thấy ác mộng, mày khẽ nhăn lại. Lưu Sương đưa tay xoa vuốt mắt hắn, nghĩ muốn giúp hắn thoát khỏi giấc mộng kia.

Hắn hừ khẽ một tiếng, bắt lấy đôi tay mảnh khảnh của nàng, thật giống như bắt được một bảo bối, cứ thế xiết chặt không muốn buông lơi. Mày khẽ buông lòng ra, hắn chìm sâu trong giấc ngủ.

Lưu Sương cầm chặt tay hắn.

Thật sự hy vọng bọn họ cứ vĩnh viễn tay trong tay như thế, vĩnh viễn không rời xa nhau.

Thật sự hi vọng sẽ mãi được ngồi nhìn hắn, chờ đợi hắn mở mắt, người đầu tiên hắn thấy là nàng, như vậy hắn có lẽ sẽ không quên nàng

Nhưng, sự thật khó có thể được như nguyện

Ngoài cửa sổ một thân ảnh hiện lên đi vào trong

Lúc này đêm đã khuya, Túy hoa lâu náo nhiệt, người này mặc một thân trang phục đẹp đẽ, quý giá, tựa như đến đây mua vui. Nhưng Lưu Sương không biết, hắn là... Vô Sắc

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3