Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết - Chương 228

A Ngư thầm chậc lưỡi, Trình Yến đến để tra chất vấn và dò xét nàng, nàng đều có cách để đối phó, những chứng cớ này căn bản không thể chứng minh được điều gì. Lùi tiếp một bước, Trình Yến nói với hoàng đế rằng hoàng đế muốn trút giận cho nhi tử, nàng cũng có cách để khiến họ không được như ý mình.

Nhưng Trình Yến không làm gì cả, ngược lại còn để A Ngư đã nghĩ ra cả trăm cách để ứng phó ở đó.

A Ngư xoa xoa lên lớp lông tai dày xụ của con mèo, lần này ta nợ hắn một ân tình, sau này sẽ tặng cho hắn thêm mấy phương thuốc tốt, còn những thứ khác, quên đi.

Hai ngày sau, Trình Yến lại đến sơn trang Ôn Tuyền như không có chuyện gì xảy ra, mang theo một con kỳ nhông dài bằng cánh tay, ban đêm tiếng kêu của nó giống như tiếng trẻ con khóc, nên có tên là kỳ nhông, thích dòng nước chảy xiết, thích đồng cỏ xanh tươi, cực kỳ khó bắt. Vì quý hiếm và bổ dưỡng nên nó rất được ưa thích, thích hợp nhất là dùng làm thuốc bổ cho người ốm yếu.

Đối mặt với Trình Yến đang nở nụ cười háo hức, A Ngư chậm rãi nói: “Ta rất cảm kích ý tốt của tiểu Vương gia, nhưng ta thấy rất ngại khi nhận vật quý giá như vậy, không có công sẽ không nhận lộc.”

Nụ cười của Trình Yến không thay đổi: “Chỉ là một con kỳ nhôn, không có gì gọi là quý giá.”

“Đối với tiểu Vương gia mà nói, thật sự nó không đáng giá trị gì, nhưng ở trong mắt người khác thì không phải như vậy.” A Ngư ho nhẹ hai tiếng: “Khó bảo đảm sẽ không bị chê trách.”

“Chê trách như thế nào?” Vẻ mặt Trình Yến thoáng sững lại, trong lòng có một chút mong đợi không nói nên lời.

Đôi mi dài dày của A Ngư cụp xuống: “tình ngay lý gian, cổ nhân sở thận, giữa ngươi và ta nên tránh hiềm nghi.”

“Thật ra cũng không cần tránh hiềm nghi, ta ngưỡng mộ huyện chủ đã lâu, lấy được huyện chủ làm thê là coi như ước nguyện đã đủ”, Trình Yến cuối cùng cũng nói ra những bí mật chôn giấu trong lòng. Lúc này trong lòng hắn vừa thoải mái nhưng lại vừa căng thẳng, hắn nhìn chằm chằm A Ngư một lúc rồi bất giác thở chậm lại.

A Ngư bắt gặp ánh mắt chờ mong của hắn, nghiêm túc nói: “Tiểu Vương gia, trên đời này có hàng ngàn nữ tử đáng thương, người đáng thương hơn ta có rất nhiều, thương hại không đồng nghĩa với yêu thích.”

Trình Yến nghiêm mặt: “Ngươi nghĩ ta không phân biệt được thế nào là thương hại, thế nào là tình yêu sao?”

A Ngư thật sự rất hoài nghi, một mỹ nhân bệnh tật nghèo khổ từng trải qua nhiều thăng trầm thật sự có thể khơi dậy khát vọng che chở của rất nhiều nam nhân, nhưng nàng lại không dễ dàng nói ra điều này, chỉ có thể nói: “Sự yêu thích của Tiểu Vương gia, ta không có phúc để hưởng.”

Biểu cảm Trình Yến dần trở nên cứng ngắc: “Là ta đã làm gì không tốt?”

A Ngư lắc đầu: “Tiểu Vương gia là người tốt, đã giúp ta rất nhiều, ta vô cùng cảm kích.”

Nàng không ngại lừa người khác, có lúc còn cố ý lừa người khác, chơi xỏ những kẻ xấu đó là một chuyện rất thú vị đối với nàng. Nhưng nàng không bao giờ lừa dối tình cảm của những người tốt.

Trình Yến là người tốt, không phải Trình Yến không tiếp tục điều tra nàng, không nói với hoàng đế những nghi ngờ của mình, mà là Trình Yến thương hại những người nghèo khổ yếu đuối, phẩm tính thực sự thuần lương.

“Ngươi muốn nói cảm kích chỉ là cảm kích sao?” Trình Yến hỏi ngược lại, hắn không phải không cảm giác được nàng đang kháng cự và tránh né, nhưng nghĩ tới sự dè dặt và do dự của phía nữ nhi, nên hắn hoàn toàn không cảm thấy nản lòng, bây giờ thì hắn thật sự nếm được mùi vị của sự chán nán.

A Ngư lặng lẽ gật đầu.

“Ngươi có phải là do sức khỏe không tốt, không muốn liên lụy đến ta?” Trình Yến ân cần tìm lý do thay cho nàng.

A Ngư lắc đầu, vẻ mặt vô tư, thẳng thắn nói: “Không, sức khỏe của ta tốt hay xấu cũng không ảnh hưởng đến sự cảm kích của ta đối với tiểu Vương gia.” Nàng không muốn để lại bất kỳ niệm tưởng nào cho Trình Yến, để hắn hình dung ra chuyện tình yêu éo le [nàng thích ta nhưng vì sức khỏe không cho phép nên nàng mới chịu đựng đau khổ từ chối ta].

Trình Yến đứng sững lại, nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt A Ngư, những gì nàng nói đều là lời nói thật lòng. Có sự im lặng bên ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi qua những ngọn cây phát ra tiếng xào xạc.

Thật lâu sau, Trình Yến cũng vẻ mặt trịnh trọng nói: “Vậy ta sẽ suy nghĩ lại.” Nói xong, hắn xoay người bước đi.

A Ngư: “...” Hắn trước giờ luôn thể hiện phong độ nhẹ nhàng, đến nỗi nàng quên mất hắn có tiếng là một người tính khí bất thường.

Lan Hinh nghe xong chuyện cảm thấy khác lạ nên tránh ra, nhìn Trình Yến sải bước rời đi, rồi bước nhanh vào phòng, nàng ta lờ mờ nghe được vài câu, lúc này không chịu được nên đã mở miệng nói: “Tiểu Vương gia là một người tốt, huyện chủ sau này cũng có thể có một chỗ dựa, điều này cũng tốt cho tương lai của tiểu thiếu gia.” Lan Hinh thực sự chân thành nghĩ cho chủ tử mới, những năm qua chủ tử mới của nàng ta đã chịu đựng nhiều khổ cực, vì vậy nàng nên được hưởng phúc.

“Thiên hạ này có nhiều người tốt như vậy, ngươi lấy hết được không?” A Ngư khẽ cười: “Dựa vào núi núi sẽ sập dựa vào người người sẽ chạy, chỉ có bản thân mình là đáng tin nhất. Trước kia ta chỉ vì một lòng dựa vào người khác nên mới trở ra nông nỗi như vậy .”

Lan Hinh cảm thấy tức ngực, vẫn không thể nào tin nổi nàng lại không thích tiểu Vương gia ưu tú xuất sắc si tình như vậy, nàng ta cũng nảy sinh những suy đoán giống như Trình Yến: “Có phải là bởi vì bệnh tình mà nàng không muốn tiểu Vương gia sau này sẽ đau buồn?” Lập tức, trên mặt nàng ta hiện lên một vẻ cảm động.

A Ngư nhất thời không nói nên lời, hai con người này thật sự rất thích tăng thêm kịch tính cho nàng, A Ngư tàn nhẫn dội một thùng nước lạnh, vỗ trán Lan Hinh: “Thật đáng tiếc khi ngươi không đi thuyết thư, tiểu Vương gia là người tốt, chỉ là mỗi người đều có tình yêu của riêng mình, ta đối với tiểu Vương gia thực sự không có tình cảm nam nữ. Bởi vì cảm kích mà chấp nhận lấy người ta, đó là lừa người mà cũng là lừa dối chính mình, tức là hủy hoại tiểu Vương gia và hủy hoại chính ta. Những ngày tháng hiện tại là những ngày tháng ta cảm thấy thoải mái và hạnh phúc nhất mà ta có thể nhớ được, ta không phải gượng ép bản thân để làm hài lòng bất cứ ai. Ta không có nhiều thời gian, ta thực sự không muốn lãng phí thời gian có hạn của mình vào những việc vô nghĩa. Ta giờ đây chỉ muốn càng sớm càng tốt thay phụ mẫu tìm người thừa kế, sau đó chăm sóc dạy dỗ thật tốt nó, để khi xuống suối vàng có thể ăn nói với phụ mẫu và liệt tổ liệt tông của Nhan gia.”

Lan Hinh không nói nên lời. Tiểu Vương gia rất tốt, nhưng nếu như huyện chủ và tiểu Vương gia ở bên nhau, Vũ Đức Vương phủ và các quý nhân ở trong cung, cho dù huyện chủ có ốm yếu thế nào họ cũng phải đối phó, có lẽ vẫn phải bị soi mói. Thời gian không còn nhiều, có cần thiết phải tự đến tìm rắc rối không? Tất nhiên là không cần thiết.