Từ bi thành - Chương 19-20

Chương 19: Cam tâm tình nguyện


Ba ngày trước.

Đinh Hành đội mũ lưỡi trai che khuất nửa mặt, lặng lẽ đứng hút thuốc ở ngoài bờ tường. Đằng sau anh là mấy người đàn ông mặc áo đen trầm mặc.

Mấy phút sau, một thiếu niên vội vàng chạy tới chỗ Đinh Hành, cậu ta nói nhỏ: “Lão đại, bọn họ ở phòng số ba”.

Đinh Hành gật đầu, anh ném điếu thuốc xuống đất rồi di chân tắt lửa.

Mấy người đàn ông phía sau lộ vẻ hung ác.

Đây là một nhà hàng nằm trên đường cao tốc cách thành phố Lâm khoảng năm trăm cây số. Chưa đầy bốn tiếng đồng hồ sau khi Lữ Triệu Ngôn gặp nạn, trong lúc mọi người còn hốt hoảng, Đinh Hành nhanh chóng cùng năm thuộc hạ cũ của anh lên đường đuổi theo Anh Cầu.

Trên đường đi, Đinh Hành nhận được điện thoại của em gái Lữ Triệu Ngôn, đó là một cô gái hiền như khúc gỗ. Sau một hồi do dự, Lữ Hạ thở dài: “Anh Đinh, nếu đúng do bọn họ gây ra, anh hãy trả thù cho anh trai em. Cả nhà em sẽ ghi nhớ ân tình của anh”.

Câu nói của Lữ Hạ khiến Đinh Hành có cái nhìn khác về cô.

Đinh Hành gật đầu, mấy người đàn ông lập tức đeo khẩu trang và kính đen rồi lặng lẽ tiến vào nhà hàng. Giám đốc trạm xăng ở bên cạnh nhà hàng phát hiện ra điều bất thường, nhưng ông ta giơ tay ra hiệu các nhân viên ngậm miệng.

Nhóm Đinh Hành lặng lẽ tiến đến cửa phòng ăn số ba, Đinh Hành hít một hơi sâu rồi đưa mắt ra hiệu, người bên cạnh rút súng và đạp mạnh cửa xông vào.

Tất cả đám người trợn mắt há mồm khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, trong phòng không một ai sống sót.

Đinh Hành bất giác nổi da gà.

Mùi màu tanh xộc vào mũi, phòng ăn nhỏ trở thành nhà chứa xác. Anh Cầu uy danh hiển hách ngày nào ngồi trên một cái ghế chân cao, người trúng mấy phát đạn, anh ta chết trợn trừng mắt trông rất đáng sợ. Mấy thuộc hạ của Anh Cầu bị đạn bắn nằm sõng soài trên ghế hoặc dưới đất.

Một thuộc hạ vừa đi kiểm tra phòng ăn ở bên cạnh quay về nói nhỏ: “Đại ca, xem ra người đi cùng Anh Cầu đều chết hết rồi”.

Đinh Hành đi qua bên đó ngó nhìn, quả nhiên phòng ăn bên cạnh cũng toàn xác chết.

Đinh Hành quay lại phòng ăn số ba, anh trầm mặc hồi lâu.

“Làm thế nào bây giờ?” Một thuộc hạ hỏi.

Đinh Hành cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Anh đưa người đuổi theo Anh Cầu không phải muốn làm to chuyện mà bất luận về tình cảm hay lý trí, anh cũng phải hỏi cho rõ ràng. Trước đây băng Hồ Nam và Lữ thị từng xảy ra mâu thuẫn về việc phân chia thị trường ma túy, bây giờ xảy ra biến cố, anh không thể để đám Hồ Nam cứ thế bỏ đi như vậy.

Nhưng đối phương tung chiêu quá tàn nhẫn.

Đầu tiên là giết Lữ Triệu Ngôn, sau đó giết Anh Cầu, không biết bên trong có bao nhiêu điều bí ẩn nhưng chắc chắn hai bang phái sẽ không chịu để yên. Lữ gia nhất định sẽ đấu một mất một còn với băng Hồ Nam.

Nghêu sò giành nhau, ngư ông đắc lợi. Bây giờ Trần Bắc Nghiêu rõ ràng bệnh tình nguy cấp, nghe nói Châu Á Trạch cả ngày bận rộn tìm kiếm bác sỹ giỏi trong toàn quốc để chữa trị cho anh ta. Nếu Trần Bắc Nghiêu không có gì bất thường thì kẻ chủ mưu đứng sau vụ này rốt cuộc là ai?

Là một đối thủ cạnh tranh khác của Lữ thị? Hay vụ Trần Bắc Nghiêu thất bại thảm hại chỉ là một giả tưởng?

Nghĩ đến đây, Đinh Hành lập tức rút súng bắn vào thi thể Anh Cầu ba phát. Xác chết vẫn còn âm ấm giật giật, máu chảy càng nhiều hơn.

Đám đàn em ngây người không hiểu đầu cua tai nheo, một thuộc hạ đột nhiên hét lên: “Đại ca đã giết chết Anh Cầu, đại ca trả thù cho Lữ lão đại”.

Những người khác anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó lần lượt rút súng nhả đạn vào xác chết trong hai phòng.

Sau đó đoàn người vội vàng rời khỏi nhà hàng, nhảy lên xe phóng về thành phố Lâm.

Buổi tối ngày hôm sau, Đinh Hành gặp cô em gái duy nhất của Lữ Triệu Ngôn.

Tin tức Đinh Hành giết chết đám Hồ Nam để trả thù cho Lữ Triệu Ngôn nhanh chóng lan truyền trong giới hắc đạo ở thành phố Lâm. Hành động của anh khiến tất cả mọi người rất đỗi thán phục. Một số nguyên lão của Lữ thị vốn coi thường Đinh Hành bây giờ gặp anh ít nhiều cũng tỏ ra khách khí.

Đinh Hành biết, bản thân anh đi đến nước cờ này lợi nhiều hơn hại. Nhưng anh không ngờ lại nhận được sự ủng hộ hoàn toàn của Lữ Hạ. 

Đinh Hành vừa ngồi trong thư phòng ở Lữ gia, cánh cửa liền mở ra, Lữ Hạ lặng lẽ đi vào.

Đinh Hành mỉm cười.

Lữ Hạ là một cô gái bình thường, ngoại hình không có gì nổi trội, khí chất cũng không xuất chúng. Nếu đi lẫn vào giữa đám người, chắc khó có thể tìm ra cô. Nhưng Đinh Hành nghe nói Lữ Hạ học rất giỏi, cô đang học năm thứ tư và từng đạt học bổng toàn phần Princeton.

Đinh Hành phát giác, khi Lữ Hạ ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt cô hơi đỏ ửng. Rất nhiều cô gái có phản ứng này ở lần đầu tiên gặp anh. Điều đó khiến Đinh Hành càng có lòng tin anh sẽ giữ thế chủ động trong cuộc trò chuyện ngày hôm nay.

“Lữ tiểu thư, xin chia buồn cùng cô”. Đinh Hành cất giọng dịu dàng.

Lữ Hạ gật đầu nói khẽ: “Thật ra em đã đoán trước sẽ có ngày hôm nay, chỉ là không ngờ nó đến nhanh như vậy”.

Đinh Hành hơi sững người.

Câu nói tiếp theo của Lữ Hạ nằm ngoài dự kiến của Đinh Hành: “Anh Đinh, em có thể trao cho anh cả sản nghiệp của anh trai em, chỉ cần anh đồng ý với em một điều kiện”.

Nói đến đây, sắc mặt cô vẫn chân thành như lúc bình thường. Chỉ có đôi mắt sưng húp của cô ngân ngấn nước mắt đầy bi thương.

Thần sắc Đinh Hành hơi biến đổi: “Lữ tiểu thư, cô hiểu nhầm rồi, tôi không hề có ý nhòm ngó đến sản nghiệp của Lữ gia”.

Lữ Hạ nở nụ cười chua chát: “Anh Đinh, bây giờ anh trai em chết rồi. Các chú, cậu, anh họ và mấy người anh em kết nghĩa của anh trai em đều muốn tranh giành vị trí lão đại. Mấy ngày nay đã có tám người đến đây nói sẽ ủng hộ em lên làm lão đại. Chỉ có anh không đến kể công cũng không dỗ em làm lão đại. Trước đây anh trai em thường nói, anh là người trọng tình trọng nghĩa”.

Đinh Hành ngây người, rồi anh mỉm cười: “Cô có thể nói câu này chứng tỏ cô thích hợp làm lão đại, tôi cũng tình nguyện ủng hộ cô. Nhưng vì cô là một người phụ nữ nên tôi càng ủng hộ cô ra nước ngoài tiếp tục con đường học hành”.

Lữ Hạ gật đầu: “Vâng, việc làm ăn của các anh em không hề có hứng thú, nếu em lên làm lão đại, một là sẽ trở thành bù nhìn, hai là có kết cục như anh trai em. Em biết thế nào là đủ, anh Đinh, xin anh hãy giúp em. Anh chỉ cần để lại một khoản tiền cho em, mẹ và chị dâu em, những việc khác em sẽ hoàn toàn ủng hộ anh”.

Đinh Hành trầm mặc trong giây lát: “Dù có sự ủng hộ của cô, nếu người khác không phục cũng sẽ rất khó khăn”.

Lữ Hạ hơi đỏ mặt: “Anh Đinh, có lẽ anh cần…anh cần phải đính hôn với em”.

Đinh Hành mỉm cười, nhìn Lữ Hạ bằng ánh mắt thích thú.

Đề nghị bạo dạn của cô gái trước mặt khiến anh bỗng dưng coi cô là đàn bà chứ không phải một cô bé.

“Được, tôi sẽ lấy em”. Đinh Hành nhìn cô chăm chú.

Lữ Hạ vội xua tay: “Không…chỉ là đính hôn mà thôi. Đợi đến khi nào anh ngồi vững chắc trên vị trí lão đại, chúng ta sẽ hủy bỏ hôn ước”. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đầy kinh ngạc của Đinh Hành: “Anh Đinh, em không muốn vì lợi ích mà hy sinh cả hôn nhân lẫn hạnh phúc của mình. Em tin anh cũng nghĩ vậy”.

Đinh Hành tắt nụ cười: “Lữ Hạ, sao em biết nếu kết hôn với tôi em sẽ không hạnh phúc?”

Lữ Hạ cười cười: “Em từng nghe anh trai em nhắc đến Mộ tiểu thư, em cũng biết trước đó anh đã từ chối đề nghị liên hôn của anh trai em. Điều này khiến em càng tin tưởng anh hơn, bởi vì em cảm thấy, con người không nên khiến bản thân chịu ủy khuất”.

Nếu nói trước đó Đinh Hành chỉ có mục đích dỗ ngọt Lữ Hạ để cô ủng hộ anh thì bây giờ anh hoàn toàn có cái nhìn khác về cô.

Thậm chí Đinh Hành còn cảm thấy, một cô gái thông tuệ thấu tình đạt lý như Lữ Hạ nhất định là một người vợ không tồi. Nhưng anh lập tức có ý nghĩ, cô gái này thuần khiết quá, không thích hợp dính đến xã hội đen.

Bắt gặp ánh mắt chờ đợi của Lữ Hạ, Đinh Hành trịnh trọng gật đầu: “Được, tôi xin thề từ nay trở đi, tôi sẽ coi Lữ Hạ như em gái ruột”.

Lữ Hạ gật đầu, đôi mắt cô lấp lánh ánh cười.

Lúc tin tức Đinh Hành và Lữ Hạ đính hôn lan truyền khắp thành phố Lâm, Mộ Thiện đang dừng xe trong ngôi biệt thự của Trần Bắc Nghiêu.

Cô không hề bất ngờ trước thông tin này, bởi vì tình hình bây giờ không giống trước kia. Trước đây nếu Đinh Hành cưới em gái Lữ Hạ, anh cùng lắm cũng chỉ có thể trở thành cánh tay phải của Lữ Triệu Ngôn, còn bây giờ anh có thể đoạt được cả Lữ thị.

Đi đến cửa phòng ngủ, Mộ Thiện đột ngột dừng bước.

Cửa phòng ngủ mở toang, ánh mặt trời chiếu sáng căn phòng rộng hơn năm mươi mét vuông. Trần Bắc Nghiêu nửa nằm nửa ngồi trên giường, gương mặt anh vẫn trắng bệch nhưng ánh mắt không còn vẻ mệt mỏi và dịu dàng như tối qua. 

Đôi mắt anh vô cùng lạnh lẽo. Thần sắc Trần Bắc Nghiêu vào lúc này Mộ Thiện mới chỉ chứng kiến một lần, đó là hôm Đinh Mặc Ngôn và Mạn Thù bị giết, lúc Trần Bắc Nghiêu biến thành kẻ giết người lạnh lùng tàn nhẫn.

Hoặc giả, đây mới bộ dạng chân thực của anh?

Châu Á Trạch đứng ở cuối giường, tay anh ta cầm khẩu súng nhẵn bóng, anh ta giơ khẩu súng làm động tác ngắm bắn, khóe miệng hơi nhếch lên. Trần Bắc Nghiêu lặng lẽ theo dõi động tác của Châu Á Trạch, sau đó anh nở nụ cười lạnh lẽo vô tình.

Bọn họ nói chuyện gì mà cùng cười đầy hàm ý sâu xa như vậy? Nhìn bọn họ giống như có âm mưu từ trước.

Tim Mộ Thiện đột nhiên buốt giá. Thời gian qua do lo lắng căng thẳng nên cô không nghĩ ngợi nhiều, cũng không quan tâm ai sống ai chết, vì toàn bộ tâm trí của cô đặt cả vào Trần Bắc Nghiêu.

Nhưng khi Trần Bắc Nghiêu tỉnh lại, cô như bị một cây gậy đập mạnh vào đầu, làm cô tỉnh lại từ cơn hỗn độn mơ màng.

Lữ Triệu Ngôn bị giết chết, nghe nói Lữ thị và băng Hồ Nam trở mặt, Đinh Hành phải đích thân đi Hồ Nam đàm phán.

Đúng lúc này, Trần Bắc Nghiêu tỉnh lại như một kỳ tích: kẻ thù đã chết, anh không bị tình nghi, việc làm ăn không còn gặp cản trở…

Tất cả diễn ra hoàn hảo như ông trời chiếu cố. Xâu chuỗi lại một số sự việc, Mộ Thiện không tin mọi chuyện ngẫu nhiên đến vậy, bởi vì cô đã tận mắt chứng kiến thủ đoạn của anh đối với cha con Đinh thị tàn nhẫn đến mức nào.

Mộ Thiện không rời mắt khỏi Trần Bắc Nghiêu, lòng cô hỗn loạn vô cùng.

Trần Bắc Nghiêu đưa mắt qua bên này, nhìn thấy Mộ Thiện, ánh mắt anh trở nên ấm áp, khác hoàn toàn người đàn ông lạnh lùng vừa rồi.

Mộ Thiện nghĩ thầm, liệu có phải suốt thời gian qua, trong những đêm cô lòng đau như cắt, trong những ngày thành phố Lâm bão táp xoay vần, người đàn ông này nhắm mắt nằm im trên giường, thờ ơ quan sát cảm xúc của cô, điều khiển từ xa kế hoạch trả thù và giết người hàng loạt?

Mộ Thiện hít một hơi sâu, có lẽ đã đến lúc cô nên rời khỏi nơi này.

Mộ Thiện đi vào phòng, Châu Á Trạch nheo mắt cười cười gọi Mộ Thiện một tiếng “chị dâu” rồi rời khỏi phòng ngủ.

Trần Bắc Nghiêu và Mộ Thiện bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt anh ấm áp hơn cả ánh mặt trời, dường như nhìn ra sự xáo trộn trong nội tâm của Mộ Thiện, Trần Bắc Nghiêu cất giọng khàn khàn: “Thiện Thiện, tôi biết trong lòng em có tôi”.

Một câu trúng chỗ hiểm, tim Mộ Thiện đập nhanh một nhịp.

Đúng vậy, tình cảm của cô với anh thể hiện rõ trong những ngày cô chăm sóc anh, không ai không không biết, bao gồm cả anh.

Nhưng có tình cảm thì sao?

Không đợi Mộ Thiện cự tuyệt, Trần Bắc Nghiêu tiếp tục mở miệng, ngữ điệu vẫn còn yếu ớt nhưng vô cùng bình tĩnh: “Thiện Thiện, tôi yêu em, hãy ở bên cạnh tôi”.

Lòng Mộ Thiện lúc này như một hồ nước, lời nói của anh giống một tảng đá lớn bị ném xuống hồ, xuyên qua lòng hồ khiến mặt hồ gợn sóng dữ dội nhưng cuối cùng cũng mất hút.

Mộ Thiện ngẩng đầu.

“Trần Bắc Nghiêu, anh tỉnh lại từ hôm nào?”

Gương mặt anh không có phản ứng, chỉ duy nhất ánh mắt sâu thẳm.

“Lữ Triệu Ngôn và đại ca Hồ Nam do anh giết đúng không?”

Anh trầm mặc.

Mộ Thiện thở một hơi dài. Biết rõ lúc này nên tỏ ra lạnh lùng nhưng cô chỉ có thể gắng sức nói chậm rãi từng từ một: “Tôi biết rõ hơn lúc nào hết…tôi nên ngừng yêu anh”.

Ánh mắt Trần Bắc Nghiêu như bị đóng băng.

“Hy vọng chúng ta không bị phiền nhiễu bởi tình cảm của quá khứ. Chúng ta đừng gặp nhau nữa được không?”

Trần Bắc Nghiêu hơi nhíu mày, thần sắc anh vô cùng bình thản, cứ như anh không nghe thấy lời tuyệt tình của Mộ Thiện, anh cũng không hề tỏ ra bi thương. Trần Bắc Nghiêu chỉ nhìn lên khoảng không trên giường, Mộ Thiện không biết anh đang nghĩ gì.

Một lúc sau, Trần Bắc Nghiêu cất giọng trầm trầm như ngày hôm đó: “Được”.

Nói xong anh nhắm mắt, như vô cùng mệt mỏi, nhưng không muốn nhìn thấy cô.

Gương mặt cô độc lạnh nhạt của Trần Bắc Nghiêu khiến tim Mộ Thiện đau như bị cắt từng nhát dao. Đầu óc cô trống rỗng, gương mặt Trần Bắc Nghiêu dần trở nên mơ hồ, chỉ có đôi mắt lạnh lẽo nhìn lên không trung vừa rồi của anh ẩn hiện trong tâm trí cô.

Mộ Thiện nhìn Trần Bắc Nghiêu lần cuối rồi quay người rời khỏi biệt thự.

Một lúc sau Châu Á Trạch đi vào ngó nghiêng, anh ta định mở miệng trêu đùa nhưng thấy Trần Bắc Nghiêu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt khó coi hơn bất cứ lúc nào, Châu Á Trạch không dám ho he, lại lặng lẽ rút ra ngoài.

Trưa ngày hôm sau, Châu Á Trạch nhận được một cú điện thoại, anh ta vội lái xe đến biệt thự của Trần Bắc Nghiêu.

Trần Bắc Nghiêu đang nằm trên giường đọc sách, Châu Á Trạch ngồi bên cạnh: “Chị dâu một mình đi sân bay, bây giờ chắc hạ cánh rồi”.

Ánh mắt Trần Bắc Nghiêu hơi tối lại.

Châu Á Trạch nói tiếp: “Giang Na bắn tin từ lúc anh chưa gặp nạn, nói chị dâu muốn về Bắc Kinh. Trong thời gian anh bị thương, chị dâu tận tâm chăm sóc anh thế nào chắc anh cũng rõ. Em còn tưởng lần này hai người sẽ thành, kết quả chị dâu vẫn bỏ đi, phải làm thế nào bây giờ?”

Ánh mắt Trần Bắc Nghiêu dừng lại trên một trang sách, nơi đó có một vệt ố vàng rất nhỏ do Mộ Thiện để lại, hình như là một giọt lệ của cô.

Anh bất giác nhớ đến cảnh gặp cô ngày hôm qua, nhớ đến chuyện cô thông minh nhạy bén đoán ra cái bẫy giết người anh dầy công sắp đặt, nhớ đến bộ dạng cố gắng tỏ ra xa cách của Mộ Thiện nhưng đôi mắt bi thương không thể che dấu tình ý sâu đậm.

Trần Bắc Nghiêu nhớ đến lời cô nói, cô nên ngừng yêu anh.

Trần Bắc Nghiêu vuốt ve vệt nước mắt trên trang giấy: “Tôi có sắp xếp riêng…Cô ấy sẽ quay về”.

Châu Á Trạch mỉm cười: “Anh chịu giở thủ đoạn rồi?”

Trần Bắc Nghiêu bỏ quyển sách sang một bên, khóe miệng anh cong lên: “Tôi đã dỗ ngọt lâu như vậy mà cô ấy vẫn không chịu cam tâm tình nguyện, vậy thì tôi cũng không đợi nữa”.

 

Chương 20: Chị dâu



Buổi sáng sớm, bên ngoài chim hót líu lo, tiếng bước chân chạy bộ rầm rập đều đặn vọng tới, những người lính trẻ tuổi đồng thanh hô vang: “Một hai ba bốn…”.

Mộ Thiện đứng dậy kéo rèm cửa sổ, nhìn ra ngoài sân lớn tĩnh mịch.

Cô về Bắc Kinh đã nửa tháng, nhờ sự giúp đỡ của bạn bè, cô thuê một căn hộ nhỏ nằm trong Học viện chỉ huy quân sự lục quân. Nơi này nhà cho thuê vô cùng hiếm, ra ra vào vào đều phải qua một trạm gác.

Mộ Thiện muốn dọn vào nơi này là xuất phát từ việc cô vẫn tồn tại tâm lý đề phòng Trần Bắc Nghiêu. Tuy anh luôn đối xử với cô rất dịu dàng và lễ độ nhưng dù sao anh cũng không còn là cậu thiếu niên mà cô biết.

Có điều theo tình hình trước mắt, nỗi lo của Mộ Thiện hoàn toàn không cần thiết, bởi anh không một lần liên lạc với cô.

Nghĩ lại cũng đúng,  người cao ngạo như Trần Bắc Nghiêu sao có thể cưỡng ép người khác về phương diện tình cảm. Anh chưa bao giờ gây khó dễ cho cô, bất kể năm đó cô chủ động chia tay hay hai lần từ chối vừa rồi, anh cũng chỉ lặng lẽ rời xa.

Dù mỗi lần đoạn tuyệt, có lẽ cô còn đau hơn anh.

Mộ Thiện pha một ly cà phê, chiếc cốc nóng sưởi ấm lòng bàn tay cô, khiến tâm tình cô tĩnh lại.

Chuông điện thoại vang lên, trợ lý công ty Giang Na gọi đến. Giang Na báo cáo tình hình công ty gần đây rất thuận lợi và hỏi cô lúc nào quay về thành phố Lâm.

Mộ Thiện trả lời, qua một thời gian nữa.

Công ty là tâm huyết của cô, cô đã không có Trần Bắc Nghiêu, càng không thể từ bỏ sự nghiệp.

Buổi tối, bạn sống chung phòng thời đại học mời Mộ Thiện ăn cơm. Ngồi trên tầng cao nhất của một khách sạn ở phía bắc thành phố, Mộ Thiện hơi ngẩn ngơ.

Cảm giác về Bắc Kinh hoàn toàn khác thành phố Lâm.

Ở Bắc Kinh, những người trẻ tuổi lúc nào cũng bận rộn, bận làm việc, trả góp nhà cửa, nuôi ô tô. Trật tự trị an của thành phố rất tốt, ở đây không bao giờ nhìn thấy lưu manh, càng không thể gặp xã hội đen.

Đây là nơi rất quen thuộc với Mộ Thiện bảy năm trước đó. Trong khi một năm sống ở thành phố Lâm giống như một giấc mơ kỳ quái. Nghĩ đến đây, Mộ Thiện càng cảm thấy quyết định trở về Bắc Kinh của cô là hoàn toàn đúng đắn.

Mộ Thiện và người bạn trò chuyện đến tận nửa đêm. Khi rời khỏi khách sạn, họ đợi mãi cũng không bắt được taxi. Người bạn thân cười nói bây giờ ở Bắc Kinh đi tàu điện ngầm cũng rất tiện lợi, người bạn vừa nói vừa kéo cô đi bộ ra bến tàu điện ngầm.

Bởi vì gần mười một giờ đêm, người đi bộ trên đường khá thưa thớt. Khi cùng  bạn đi bộ lên cầu vượt, Mộ Thiện đột nhiên linh cảm thấy có gì đó bất ổn.

Mộ Thiện ngoảnh đầu, cô lập tức phát hiện có một người đàn ông đi theo cô ở khoảng cách không xa không gần. Người đàn ông đó gầy gò, không cao lắm, dáng đi hơi quái dị. Anh ta cúi thấp đầu, hai tay bỏ vào túi quần, nửa người trên như cố gắng thu nhỏ lại.

Mộ Thiện kéo tay người bạn, cô thì thầm vào tai bạn, ngữ điệu hơi khẩn trương: “Nghe nói khu vực này thời gian gần đây xuất hiện tên cướp…”.

Mộ Thiện chưa kịp dứt lời, người đằng ông phía sau đột nhiên lao vụt lên như bóng ma, hắn xông đến bên hai người. Mộ Thiện chỉ cảm thấy tay bị một lực kéo rất mạnh, người đàn ông đó túm cái túi xách của cô. Trong túi xách của cô có chìa khóa, ví tiền, chứng minh thư…thậm chí cả sợi dây chuyền bạc cũ kỹ, Mộ Thiện theo phản xạ càng giữ chặt túi xách.

Người bạn Mộ Thiện kêu thất thanh, Mộ Thiện thấy người đàn ông rút một con dao loang loáng. Cô kinh hãi liền buông tay, tên cướp lập tức giật cả túi xách của bạn Mộ Thiện rồi quay người chạy mất.

Hai cô gái bất lực dõi theo bóng lưng tên cướp, họ vẫn chưa hết sợ hãi.

“Bịch…”. Tiếng một vật nặng đổ ụp xuống đất, Mộ Thiện và người bạn mở to mắt nhìn về hướng phát ra tiếng động.

Tiếp đó là tiếng đấm đá uỳnh uỵch. Một người đàn ông đội mũi lưỡi trai đứng dưới chân cầu vượt, hai tay anh ta cầm hai túi xách, dưới chân là tên cướp vừa rồi.

Mộ Thiện và người bạn chạy vội đến, nhận túi xách và nói lời cám ơn. Người đàn ông vẫn cúi thấp đầu, anh ta mở miệng: “Tôi đưa tên này đến đồn cảnh sát”. Nói xong anh ta xách cổ áo tên cướp đi mất.

“May quá!” Người bạn tỏ ra vui mừng.

Mộ Thiện cầm túi xách, cô hơi phân tâm. Liệu có đúng là may mắn?

Lần trước khi bị cảnh sát bắt đi, Mộ Thiện mới biết Trần Bắc Nghiêu cử người đi theo bảo vệ cô. Trong khoảng thời gian Trần Bắc Nghiêu bị trúng đạn nằm nằm một chỗ, Châu Á Trạch sợ cô bị liên lụy nên cũng cử đàn em bảo vệ cô.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy, trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, Châu Á Trạch không thể nào nghĩ đến sự an toàn của cô. Chắc chắn lúc đó Trần Bắc Nghiêu đã tỉnh lại, là anh bí mật ra lệnh Châu Á Trạch.

Người đàn ông ra tay khi gặp chuyện bất bình của ngày hôm nay xuất hiện quá đột ngột, lời nói cử chỉ của anh ta không giống người bình thường.

Lẽ nào…là anh cử người âm thầm bảo vệ cô?

Mộ Thiện cảm thấy trong lòng chua xót, nhưng đối diện với người bạn vẫn đang xúc động, cô cố gắng coi như không có gì.

Tuy nhiên Mộ Thiện không hề ngờ tới, vài ngày sau đó, cuộc sống bình lặng của cô kết thúc bằng một sự kiện hết sức chấn động.

Buổi chiều vừa về đến chỗ ở, Mộ Thiện nhận được điện thoại của mẹ cô.

Giọng bà Mộ vừa lo lắng vừa tuyệt vọng: “Thiện Thiện! Nhà có chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”.

Mộ Thiện giật mình thon thót.

Giọng nói đau khổ của bà Mộ truyền tới: “Ba con bị huyện ủy bắt đi rồi, có người tố cáo ba con biển thủ công quỹ, ông ấy bị dẫn đi hai ngày nay mà chưa thấy trở về”.

Mộ Thiện không tin vào tai mình: “Thật không mẹ? Con đã nói rồi, bảo ba đừng làm chuyện phạm pháp cơ mà?”

Mẹ Mộ Thiện cất cao giọng: “Phạm pháp? Thế nào gọi là phạm pháp? Thiện Thiện, có lãnh đạo đơn vị nào không lập quỹ đen quỹ đỏ, tổng cộng mấy chục vạn nhưng khoản về tay ba con đâu có đáng là bao, làm gì đến mức bị tố cáo? Bọn họ đều nói, nhất định có kẻ muốn hại ba con, nếu không một vụ không rõ ràng như vậy sẽ chẳng thể điều tra ra ông ấy. Thiện Thiện, con quen biết nhiều ở thành phố Lâm, con hãy mau nghĩ cách, nhất định phải nghĩ cách cứu ba con”.

Mộ Thiện trầm mặc.

Mẹ cô nói đúng, nơi quan trường có nếp sống của quan trường, ai cũng phải theo xu thế chung. Nhưng bố cô là một phó hiệu trưởng, không thể chỉ bo bo cho bản thân.

Hơn nữa từ trước đến nay bố cô đều là người sống có nguyên tắc, ai muốn hại ông chứ?

“Mẹ đừng lo, con nghĩ vụ của ba không phải quá nghiêm trọng, cùng lắm ba thôi chức hiệu phó. Con sẽ nghĩ cách cứu ba”. Mộ Thiện nói nhỏ.

Ở đầu kia điện thoại, bà Mộ cất giọng nghẹn ngào: “Thiện Thiện, đợi đến khi ba con thoát nạn, mẹ sẽ đi chết đây! Mẹ chơi hàng hóa kỳ hạn với người ta, lỗ hơn ba mươi triệu…Người của công ty đầu tư ngày nào cũng tìm đến nhà, họ nói trong ba ngày không thanh toán, họ sẽ đi đồn cảnh sát báo án, mẹ bị ép sắp chết đến nơi rồi…”

Đầu óc Mộ Thiện trống rỗng.

Hàng hóa kỳ hạn…ba mươi triệu?

Cô cố gắng định thần, tay nắm chặt điện thoại: “Mẹ…mẹ hãy bình tĩnh lại đi. Những chuyện này con sẽ xử lý, ba và mẹ sẽ không sao đâu. Mẹ đừng lo, giao tất cả cho con, không có chuyện gì đâu, mẹ đừng hốt hoảng như vậy”.

Bà Mộ khóc nức nở: “Con giải quyết? Con giải quyết thế nào? Những ba mươi triệu…”.

Tay Mộ Thiện run run, nhưng ngữ khí vẫn rất trấn tĩnh: “Mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mẹ kể lại đầu đuôi cho con nghe xem nào”.

Bố Mộ Thiện là người thanh cao, mẹ cô là người thật thà, gia đình cô không phải thuộc hạng giàu có. Mộ Thiện biết mẹ cô từ trước đến nay rất cần kiệm, nhưng cũng vì tiết kiệm vất vả quá, lại thấy những người xung quanh đầu cơ kiếm tiền dễ dàng, khiến mẹ cô cảm thấy không cam tâm.

Vì vậy bà Mộ thỉnh thoảng đầu tư theo người ta, Mộ Thiện thông cảm với tâm trạng sốt ruột của mẹ cô nên cũng mặc kệ, nhưng lần này lỗ tới ba mươi triệu là chuyện quá kỳ lạ.

Phải tốn rất nhiều “nước bọt”, Mộ Thiện mới tìm hiểu rõ ngọn ngành từ mẹ cô.

Hóa ra một đồng nghiệp trong cơ quan nghe lời con trai mua “hàng hóa kỳ hạn” kiếm hơn hai triệu, tự nhiên nở mày nở mặt với bạn bè đồng nghiệp. Bà Mộ và một số hàng xóm cũng mua “hàng hóa kỳ hạn” dưới sự chỉ dẫn của người đồng nghiệp. Khi mới bắt đầu, những người khác đều bị lỗ, chỉ có bà Mộ kiếm một lúc hai trăm ngàn.

Trong năm mươi năm cuộc đời bình lặng của bà Mộ, bà chưa bao giờ một lúc kiếm nhiều tiền như vậy. Lần trước bà mượn tiền của Mộ Thiện cũng là muốn đầu tư thêm. Hai tháng qua bà lúc thắng lúc thua, hầu như thắng nhiều thua ít. Hàng xóm cảm thấy bà Mộ gặp may nên chung tiền mua theo bà.

Lần này rõ ràng là loại hàng hóa kỳ hạn công ty đầu tư dự đoán khả quan, còn khẳng định với bà sẽ kiếm được nhiều tiền, kết quả bà thua thảm hại. Trừ đi số tiền mấy triệu bà kiếm được từ những vụ lần trước và tiền vốn, sau khi cân bằng lại, bà lỗ những ba mươi triệu.

Nghe xong câu chuyện Mộ Thiện toát mồ hôi hột. Nghe qua có vẻ đây hoàn toàn là lỗi của mẹ cô, mẹ cô đã quá khinh suất trong việc đầu tư, lại không gặp may, nhưng mẹ cô sao có thể chơi lớn như vậy?

Mộ Thiện nhanh chóng nhẩm tính trong đầu, nếu cô gom tất cả số tiền có trong tay và vay mượn thêm của bạn bè cùng lắm cũng chỉ được năm triệu.

Làm thế nào bây giờ?

Còn ba cô, đến nay vẫn bị giữ ở huyện ủy.

Mộ Thiện an ủi mẹ cô vài câu rồi cúp máy. Cô lập tức gọi điện cho Diệp Vi Nông, tuy nhiên Diệp Vi Nông tỏ ra tương đối khó xử.

“Mộ Thiện, tớ nhiều nhất gom được một triệu cho cậu. Về chuyện của ba cậu, Lão Tuần mới đến thành phố Lâm một năm, không tiện nhúng tay vào công việc ở huyện”.

Mộ Thiện hơi ủ rũ, cô lại gọi cho Đổng Tuyên Thành. Đổng Tuyên Thành nhận lời cho mượn tiền xong liền cất giọng nghi hoặc: “Mộ Thiện, huyện Thần không trực thuộc thành phố Lâm, thị trưởng Tuần mới về, nền móng còn chưa vững chắc, tất nhiên không thể giúp ba cậu. Trần Bắc Nghiêu chẳng phải đầu tư vào huyện Thần hay sao? Lời nói của anh ta sẽ có trọng lượng đấy, tại sao cậu không thử đi tìm anh ta?”

Trong lòng Mộ Thiện xuất hiện một tia hy vọng. Nhưng ngay sau đó cô liền cảm thấy có điểm gì không đúng, cụ thể không đúng ở chỗ nào cô nhất thời không nghĩ ra.

Tiền vẫn chưa gom đủ, còn lâu mới đủ.

Nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ, Mộ Thiện cảm thấy không đến nỗi quá bi quan, cô định đến công ty đầu tư của đối phương để thương lượng. Mộ Thiện nghĩ, người làm ăn thường tính đến lợi ích đầu tiên, nếu họ tố cáo ra công an, cùng lắm mẹ cô ngồi tù, còn đối phương sẽ không nhận được một cắc. Cô sẽ đi đàm phán với đối phương, đề nghị họ phân kỳ bồi hoàn.

Sau khi tính xong đối sách, Mộ Thiện mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Cô nhanh chóng thu dọn hành lý, bắt taxi đi sân bay. Sau khi mua vé về thành phố Lâm, Mộ Thiện gọi điện thoại cho mẹ cô.

“Đó là công ty đầu tư Gia Đạt, hình như do một doanh nghiệp ở thành phố Lâm mở”. Bà Mộ ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng.

“Công ty đầu tư Gia Đạt?” Mộ Thiện thấy cái tên này hơi quen tai.

“Đúng rồi”. Bà Mộ nói tiếp: “Giám đốc của công ty đó là một cậu thanh niên còn khá trẻ, hình như họ Châu”.

Mộ Thiện lập tức có phản ứng: “Họ Châu? Châu Á Trạch?”

Cô biết công ty đầu tư Trần thị của Trần Bắc Nghiêu có thành lập một công ty đầu tư hàng hóa kỳ hạn, tên công ty này chính là Gia Đạt.

“Đúng…đúng rồi! Hình như là tên đó”.

Cúp điện thoại, Mộ Thiện không dám tin vào cảnh ngộ hiện tại của cô.

Tại sao chỉ sau một đêm, bố mẹ cô đồng thời xảy ra chuyện? Cô đột nhiên cùng đường bí lối, mà con đường duy nhất đều hướng tới Trần Bắc Nghiêu?

Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Đây chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên hay do con người làm ra?

Nếu đúng là do con người làm ra thì phải mất nhiều thời gian mới có thể sắp đặt cục diện này. Kẻ nào có lòng nhẫn nại cài bẫy người nhà của cô lâu như vậy?

Lòng Mộ Thiện lạnh toát, cô không thể tin nổi suy đoán vừa vụt qua đầu.

Sao có thể? Sao anh có thể ép cô? Sao anh có thể ra tay với bố mẹ cô?

Chẳng phải anh luôn là người dịu dàng nhẫn nhịn, anh đồng ý để cô ra đi hay sao? Chẳng phải anh hứa sẽ không tìm cô nữa hay sao?

Ngồi ở phòng chờ lên máy bay, Mộ Thiện bấm số gọi cho Châu Á Trạch. Cô gọi tới ba lần nhưng không ai nghe máy.

Mộ Thiện lại gọi cho Trần Bắc Nghiêu, vẫn không có người bắt máy. Tiếng tút tút ở đầu kia điện thoại khiến cô đổ mồ hôi lạnh.

Mộ Thiện vốn đã chuẩn bị xong kế sách và lời nói thuyết phục công ty đầu tư. Sự việc diễn ra bất ngờ làm cô không biết đường nào mà lần. Ngồi trên máy bay, nhìn ra tầng tầng lớp lớp mây trắng ở bên ngoài, Mộ Thiện cảm thấy chuyến đi về thành phố Lâm lần này trở nên nguy hiểm, xa lạ và mất phương hướng.

Cô chỉ có thể an ủi bản thân: Nếu đúng là Trần Bắc Nghiêu gây ra, bố mẹ cô chắc chắn sẽ không sao.

Khi máy bay hạ cánh xuống đường băng, Mộ Thiện nghe thấy hành khách ở mấy hàng ghế trước xì xào bàn tán. Cô nhìn ra bên ngoài qua ô cửa nhỏ, thấy một chiếc xe BMW màu đen bóng loáng đỗ cạnh đường băng.

Nhân vật tai to mặt lớn cỡ nào mới có thể đỗ xe ở đây?

Mộ Thiện là người xuống máy bay cuối cùng. Khi cô đặt chân xuống đất, cửa xe BMW lập tức mở ra và một người đàn ông bước xuống. Người đàn ông mỉm cười với Mộ Thiện, cô nhận ra anh ta, chính là người cô gặp ở Bắc Kinh mấy hôm trước.

“Chị dâu!” Người đàn ông cung kính cúi chào: “Lão đại đang đợi chị ở biệt thự”.

Mộ Thiện gật đầu, cúi xuống ngồi vào xe ô tô.

Trên đường đi tới ngôi biệt thự trang nhã đẹp đẽ nằm ở khu vực yên tĩnh trong thành phố, Mộ Thiện cảm thấy lòng cô trống trải vô cùng. Người đàn ông đó biết rõ khi nào cô trở về, anh thậm chí không hề che dấu chuyện anh là người thao túng ở đằng sau.

Đôi bàn tay đang đặt trên đầu gối của Mộ Thiện run nhẹ.

Anh quả nhiên giữ lời hứa không đi tìm cô.

Anh quả nhiên không còn là cậu thiếu niên đơn thuần của năm nào.

Anh lặng lẽ giăng bẫy, ép cô quay về tìm anh.


Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3