Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire - chương 71 - 72 - 73 - 74 - 75

Chương 71

-Hội trưởng xỉu rồi sao?.

-Đâu, ko thấy hội trưởng đau hết.

-Có thật là hội trưởng xỉu ko, phải đi xem mới được.

Sau khi câu nói thứ hai của Dong Gun kết thúc thì lời bàn
tán xôn xao vang ầm lên dữ dội và một điều càng làm cho tất cả cac học viên
ngạc nhiên là hai thân ảnh một nâu một đen trong tư thế đánh nhau khi nãy đang
lao như tến bắn về chỗ của Dong Gun.

-"Xỉu sao?, cậu đừng có chuyện nha Tara!".

-"Tara, tôi đến đây,
chờ tôi!".

-Ặc, Dong Gun, nói cái gì vậy hả?. Tea Hin sau khi nghe Dong
Gun nói thì choáng ván rồi bật dậy la lên.

-Này Dong Gun, Tara đang
bình thường mà cậu nói gì xui xẻo vậy. Hong cũng bật dạy nhìn Dong Gun hét.

-Hehe... ko phải các người muốn hai người kia ko đánh nhau
nữa sao, tôi đang làm này.

-Cậu nói gì thế?. Tea Hin ngơ ngác nhìn Dong Gun.

-Đúng vậy. Hong tiếp lời nói theo.

-Các người nhìn đi, ko phải họ đang chạy đên đây sao. Dong
Gun chỉ tay về hướng của hai cái bóng màu đen và màu nâu lao với tộc độ nhanh.

-Chà, cậu nghĩ được cách này sao, lợi hại thiệt. Tea Hin vỗ
tay khen tới tấp, mắt thì dao dác nhìn Yun và Woo đang tiến về chỗ anh.

-Tara, cậu ko nói gì sao?.
Bo quay sang nó nhưng lại thấy nó đang dựa vào thành ghế và nhắm tịt mắt lại
nên anh cứ tưởng là nó đang ngủ. -"Híc, ngủ sao?."

-Tôi ko ngủ, đừng nghĩ lung tung. Nó lên tiếng, mắt vẫn chưa
mở, vẫn đang trong tư thế như đang ngủ say.

-Sao...cậu...Bo lắp bắp, anh đâu có nói suy nghĩ mình ra
cho nó biết đâu, sao nó biết là anh nghĩ nó đang ngủ.

Đang định hỏi nó tại sao nó biết thì anh lại bị đánh thức
khỏi sự thắc mắc bởi tiếng của hai chàng trai.

-Tara đâu?./Tara đâu?. Yun và Woo vừa thở vừa lên tiếng, những giọt
mồ hôi đang chảy ra trên khuôn mặt thanh tú của hai anh làm ướt đẩm cả bờ vai.

-Ở đằng kia!. Chỉ tay ngược vào phía trong, nơi Tea Hin và
Hong đang đứng. -"Hắc...hắc, dễ bi lừa vậy sao".

Như tên bắn, hai anh phóng ngay đến chỗ Hong và Tea Hin.

-"Bị lừa rồi!"

Thở dài, Bo càng ngày càng khâm phục hai anh chàng này, ko
ngở hai người nổi tiếng với chỉ số IQ vè EQ đỉnh nhất học viện này mà bị lừa dễ
dàng như vậy.

-Tara, họ đến kìa. Bo quay
sang nó nói. Nhưng nó vẫn ko phản ứng gì, vẫn trong tư thế đó, mắt vẫn nhắm,
thân người vẫn dựa vào thành ghế.

-Tara...Yun ngay lập tức
có mặt trước Bo và sau là Woo.

Một tràn hiểu lầm lại diễn ra, Yun thấy nó đang đồi dựa vào
thành ghế, hai mắt thì nhắm lại, ko động đậy thì anh nghĩ chắc rằng nó đã và
đang xỉu, theo phản xạ và sự kích thích của bộ não thì anh nhanh tay bế nó lên.
Đang ngồi nghĩ mà thấy thân thể mình nhẹ bỏng thì nó mở toạt mắt ra.

Đôi đồng tử căng to, mất đà nó choàng tay ôm cổ Yun, hành
động khiếm nhã của hai người trở thành tâm điểm chú ý của tất cả học viên có
mặt ở hội trường và cũng là một màng sock cho những người ở gần như Bo, Tea
Hin, Hong, Ha Rum, Dong Gun và Woo.

-Cậu làm gì vậy?, Yun!. Nó nói, tư thế choàng cỗ Yun vẫn ko
thây đổi.

-Ko phải cậu xỉu sao?. Yun ngớ người ra, khó hiểu.

-Cậu thấy tôi giống xỉu lắm à?. Nó nhíu mày một cái rồi trở
lại dáng vẻ bình thường, khuôn mặt lạnh tanh ko cảm xúc.

-Ơ... nhưng, chẳng phải..., khi nãy...

-Bỏ tôi xuống. Giọng nói như ra lệnh vang lên, nó ko ngờ tên
này lại có thể bị Dong Gun lừa một cách dễ dàng như vậy.

Theo phản xạ nghe nó nói thì anh sẻ làm theo nhưng vẫn chưa
động đậy được gì thì những tiếng hét kêu lên rầm trời, tất cả học viên đều tụ
hợp về chỗ đó, ai cũng chứng kiến cảnh "âu yếm" của nó và Yun.

-Woa. lãng mạng quá đi!.

-Xem hai người đó kia, đẹp như tranh vẽ ấy.

-Híc, ước gì mình cũng được như vậy.

-Sao... sao kéo đến đông vậy. Yun lấp bấp nói nhỏ.

Nó cũng ko tránh khỏi, nhanh chóng bỏ bàn tay đang ôm chặc
cổ Yun ra. -Bỏ tôi xuống nhanh.

Chương 72

-Oppa!.

-Hả?, chuyện gì?. Hoo đang lây hoay với cái máy tính thì
quay sang nó khi nghe nó gọi.

-Khi nãy...Nó ngập ngừng nói, dáng vẻ ko máy là thiện
cảm, ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương càng lọ rõ.

-Sao vậy?, có chuyện rối sao?.

-Khi nãy ở dưới...

_ _ _ _ _ _ _ _

-"TARA NGẤT XỈU RỒI".

Sau câu nói của Dong Gun thì cả hội trường nhốn nhào lên lời
bàn tán, Tea Hin, Hong, Bo và Ha Rum lập tức quay sang nó nhìn nhưng lại thấy
nó đang ngồi với tư thế như khi nãy ko có dấu hiẹu nào cho thấy nó xỉu.

Trong lúc Tea Hin và Hong bật dạy tiến lên vài bước về hướng
của Dong Gun thì tại chỗ nó...

Một luồn khí bất ngờ thoát ra một cách mạnh mẽ và biến mất
ngay chỉ trông vài giây.

-"Hự...?!". Đưa tay lên ôm ngực, một tia đau nhói
xẹt qua khiến cho một người vốn ko biết đâu phải kêu lên trong lòng.

-"Gì vậy?, ko lẽ...?".

Sau khi luồn khí biết mất nó nhanh chóng nhắm tịt mắt lại
dựa lưng vài thành ghế để suy nghĩ.

-Tara, cậu ko nói gì sao?.

_ _ _ _ _ _ _ _

- ... cho nên em nghỉ, ngày đó...sắp tới rồi!. Sau khi hồi
tưởng lại chuyện khi nãy thì nó quay sang oppa mình nói giọng chắc nịch.

-Sao?, anh cứ tưởng là phải qua cuộc thi chứ. Một nét lo sợ
xoẹt qua khuôn mặt điển trai của Hoo, ánh mắt tràng đầy vẻ căng thẳng ko cách
nào che dấu.

-Vì vậy...

-Vì vậy chúng ta phải mau chống tìm ra băng ngàn năm. Nó ko
dượi oppa mình nói thì đã nhanh chóng chen vào nói toạt luôn phần sau.

Vốn là một người điềm tĩnh ko hề có bất cứ biểu hiện lo lắng
hay hoảng sợ mà giờ đây trên khuốn mặt đẹp tựa thiên tiên kia lại ánh lên một
chút sự lo sợ.

-Chúng ta đã tìm nó rất nhiều năm nay rồi mà cẫn ko thể, làm
sao mà tìm được trong thời gian ngắn như vậy chứ. Giọng căng thẳng oppa nó nói,
ánh mắt hiện lên đầy sự lo lắng, buồn rầu.

-"Tiểu Bạch..."

-Lẽ ra em ko nên thàm gia vào chuyện của học viện.

-Ko phải lỗi tại em, vì em tham gia vào Yun và Woo mới đồng
ý thâm gia đấy thôi, có hai đứa tụi nó thì em ko cần lo.

-Em biết, em ko lo chuyện này, em lo cho thế giới vampire
của anh thôi.

-Giới vampire sẻ có chuyện gì xẩy ra sao?. Bước đến gần nó,
Hoo hỏi.

-Hắc đao đã bắt đầu động thủ rồi đấy, oppa lo mà tìm cách
giải quyết đi. Nhìn xuống sần hội trường thấy Yun và Woo đang chỉ đạo mọi người
luyện tập thì nó an tâm phần nào, dù gì thí có hai người đó và sự giúp đỡ của
Bo, Tea Hin, Hong, Ha Rum và Dong Gun thì những chuyện dễ dàng này nó ko cần
lo.

-Em nói gì?, họ đã phá luật rồi sao?. Ánh mắt hiện đầy sự
bất ngờ, căng thảng, ko ngờ những chuyện quan trọng lại ập đến cùng một thời
điềm như vậy. -Hazzi..., mệt thiệt.

-Những hành động của họ chỉ là ngầm, có nghĩa là họ vẫn chưa
chình thức công khai tuyên chiến nên thời gian này ko có chuyện gì xẩy ra đâu,
anh nên lo cho học viện này thì hơn, cuộc thi lần này cũng nằm trong mục đích
diệt bớt một số vam Bạch đấy.

-Sao em biết?.

-Anh có biết Jin ko?. Quay sang Hoo nó hỏi.

-Biết chứ, cũng là một vam quý tộc như anh vậy nhưng tộc đã
bị diệt cách đây ko lâu rồi, đây cũng là một nguyên nhân khiến giới vampire lo
lắng, rất có thể Hắc đạo đã làm chuyện này.

-Ko phải có thể mà là chính họ làm đấy, hậu duệ của Jin tộc
đang ở nhà em đấy, hai đứa, một gái một trai, nhưng vài ngày trước em đã để
Nguyệt và Danh dẫn một Lin về Nam Phong rồi.

-Vậy Bin đang ở nhà em à?.

-Đúng vậy, em biết anh có quen biết với dòng tọc đó và cũng
biết Bin và Lin nên em nhờ anh một chuyện.

-Chăm sóc cho Bin đúng ko?!.

-Đúng vậy. còn một việc nữa.

-?.

-Để Bin vào học viện học.

Chương 73

Sáng hôm sau, cũng như hôm qua, mọi người đều có mặt đầy đủ
ở hội trường để luyện tập vì tất cả đều dọn đến kí túc xá của học viên nên giờ
tập hôm nay sớm hơn so với hôm qua. Woo là người ra sớm nhất trong ba người tụi
nó, anh theo sự phân công của nó mà làm, ko quá vất vả, chỉ việc đứng đó quan
sát và chỉ bảo cho mọi người những việc họ cần làm. Đa phần những người có mặt
tại đây đều là vam quý tộc, vam thuần và vam trung ko hề có mặt của một vam thường
nào chỉ có một số là ngoại lệ như Ha Rum, thêm một vài đứa bạn của Sol Hy và Mi
Na, tuy bề ngoài hai người đó có vẻ kiêu căng nhưng họ cũng là vam cấp trung,
họ cũng có thực lực có phần nổi trội hơn những vam trung cấp khác.

Một tiếng sau nó từ trong dãy kí túc xá vam cấp cao đi ra và
tiến thẳng tới hội trường, chiếc đầm trắng ôm ngực dài đụng tới mặt đất, cái
thắt lưng màu trắng hơi to ôm sát vùng eo thon thả, những tà váy được chẻ giữa
thành hai bên cộng thêm cái khăn choàng cổ dài làm bằng lụa trắng rất mỏng đề
ngược ra sau lưng, tuy phong cách ko khác với thường ngày là mấy những khuôn
mặt, ánh mặt lại khác đi rất nhiều, đôi mắt ánh lên những tia đơn độc hiện rõ,
sự vô hồn và lãnh khóc gấp nhiều lần mọi hôm, và lãnh khí của nó tăng lên rất
nhiều, chỉ trong một đêm mà nó đã thây đổi nhanh đến chóng mặt đã làm cho những
học viên ở hội trường kể của Ha Rum và Woo phải khó thở khi nhìn vào ánh mắt nó
và đứng gần nó.

Hong đang đang tập ở xa thấy ko khí ở hội trường có dấu hiệu
biến đổi nên nhanh chóng vọt đến chỗ nó.

Thấy nó khác với mọi ngày nên cô hỏi: -Này Tara, cậu ko sao
đấy chứ, nhìn cậu khác lắm.

Vì đang phấn khích khi gặp nó nên cô hoàn toàn ko mấy là để
ý đến đôi mắt chết người của nó. Và cũng chính vì vẻ ngây thơ của Hong đã vô
tình đánh thức nó trở về với nó của mọi ngày.

Quay sang Hong nó nói: -Sao cậu ko tập đi, lợi dụng thời cơ
để nghĩ hả?.

Chề môi. -Xì.ì.ì, nghĩ sao vậy, tại thấy cậu khác khác nên
tờ mới bỏ tập mà đến hỏi thăm thôi.

-Cậu chơi với Tae Hin nhiều nên bị ảnh hưởng bởi cậu ta rồi
à?. lắm lời!. Mở nắp laptop, nó vừa nói vừa dùng tay lướt thật nhanh trên bàn
phím.

-Gì chứ?, chỉ hỏi có một câu mà cậu đã nói tớ nhiều chuyện
rồi, híc quá đáng. Giả vờ ấm ức, nếu biểu hiện này là của Tea Hin hay một ai
khác ngoài Hong thì có lẻ nó đã ko cười nên khi nó nhìn vẻ mặt đáng yêu của
Hong thì nó lại hé môi nhếp một cái rất thật làm cô nàng Hong phải đỏ ửng hai
má, làng da trắng của loài vam càng làm cho biểu hiện của cô lộ rõ. -"Híc,
đẹp quá đi, nếu Tara là con trai thì...thì...
híc, nghĩ tới là mê rồi".

-Tớ là con gái, sẻ ko có chuyện nếu ở đây đâu đừng có nghĩ
bậy bạ. Nó lại trở vể hình dạng nguyên thủy, hình dạng của một vị nữ hoàng đầy
quyền lực và ko có tình cảm.

Hơi bất ngờ về lời nói của nó, Hong mở to mắt áp sát mặt
mình lại mặt nó và hỏi: -Làm sao cậu biết?.

-Thì biết thôi.

-Hừ..., đi đây. Xụ mặt, rồi đứng dậy bỏ đi, lòng vẫn còn
nhiều thắc mắc về vụ vừa mới xẩy ra, nó làm cách nào mà biết được suy nghĩ của
cô chứ.

Woo từ góc bên kia đi lại chỗ nó, tay cầm một chiếc Ipad đời
mới chứ đầy những công việc mà anh phải làm.

-Tara, hôm nay cậu sao
vậy?. Ngồi xuống bên cạnh nó, anh hỏi.

-Sao chứ?. Nó ngừng lướt những ngón tay thon dài trên bàn
phím mà quay sang anh hỏi lại.

-Có một cái gì đó, hơi khác..., đáng sợ hơn mọi ngày!. Vừa
gãi cầm vừa ngẫm nghĩ đến hình ảnh của nó và phân tích.

-Ý cậu là mọi ngày tôi cũng đáng sợ mà ko bằng hôm nay?!.

-Chính xác!, sao vậy, có chuyện gì vậy?. Anh to mò hỏi, bản
tính ko tò mò chuyện người khác đã hoàn toàn biến mất, ánh như một Tea Hin thứ
hai à ko thứ ba thì đúng hơn vì Hong là người thứ hai rồi.

-Ko có gì.

Nói xong nó quay sang định đánh máy tiếp thì chợt khựng lại
rồi quay sang Woo hỏi: -Yun đâu?.

-Ko biết, có thấy cậu ta đâu. Nhúng vai Woo thở dài nói rồi
chợt nhớ ra điều gì đó thì quay sang nó hỏi: -Cậu là bạn gái Yun sao lại hỏi
tớ?.

-Là bạn gái chứ ko phải là thám tử, ko phải lúc nào tôi cũng
biết cậu ta ở đâu hết.

-Chậc, hai người yêu nhau kiểu gì vậy, ko giống chút nào. Tỏ
vẻ nghi ngờ Woo nói.

-Vậy cậu và Ha Rum thì sao, tôi thấy cậu đâu có tình cảm thật
với cô ta.

-Hay thật, cậu cũng đê ý đến tớ quá nhĩ.

-Tôi ko để ý, chỉ cần nhìn sơ qua thôi là biết rồi, cô ta
thì thích cậu thật nhưng cậu thì ko.

...

Tại căn phòng có số 03, tiếng của một câu con trai vang lên:
-Mẹ?.

Chương 74

-Mẹ?.

-Sao vậy, con có vẻ ko vui khi thấy ta gọi thì phải.

-Có chuyện gì vậy?.

-Hôm nay ta sẻ đến học viện, con chuẩn bị đi.

-Gì chứ?, giỡn sao, đến làm gì chứ?.

-Tất nhiên là đến đê xem việc học hành của con rồi.

-Vậy thì cần gì đến, chỉ cần gọi cho bà Simon một cái là
biết ngay mà.

-Haha, nhưng ta muốn tận mắt xem con chuẩn bị cho kì thi này
với lại...

-Với lại gì?.

-Có một việc quan trọng ta cần nói cho con nghe, ta ko muốn
nói qua điện thoại.

"Tút...tút..."

Quăng chiếc điện thoại sang một bên, ánh mắt ánh lên nhiều
tia lạnh lẽo, khó chịu, quay sang đông hồ và chợt nhớ đến mình đang làm hội phó
và trên chiếc bàn màu đen của mình có một chiếc Ipad nên nhanh chóng cầm điện
thoại lên và đi ra ngoài tiến thẳng hội trường mà đi.

Mười phút sau anh có mặt tại hội trườngm thấy nó đang ngồi
một mình cùng chiếc laptop thì đi lại gần.

Chưa kịp hé môi thì tiếng nó vang lên làm anh giật bắn
người: -Làm gì mà giờ này mới đến vậy?.

-Có việc. Giọng nói tỏ đầy vẻ khó chịu khác hẳn với cách anh
nói với nó hẳng ngày làm nó cũng hơi to mò, quay đâu sang nhìn anh, rồi nhìn
vào mắt anh nó nói:

-Cậu đang tức giận ai vậy?.

-Này, sao cậu cứ đọc suy nghĩ của tôi hoài thế?.

-Tôi hỏi cậu, trả lời đi. Giọng nói kiên nghị làm anh hơi
hoản rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

-Là...

Chưa kịp nói hết lời thì từ xa, bóng dáng của một toán người
mặt vest đen đi sau và trước là một người đàng bà sang trọng cùng với một khuôn
mặt khá quen của một cô gái đi cạnh.

-Nhanh vậy sao?. Yun nói với bật dậy đi lại phía của họ.

Nó thắc mắc nhìn theo nhưng chỉ được vài giây thì nó đã rời
mắt khỏi họ và trở lại với công việc của mình, công việc mà ko ai biết, ko ai
hay nó đang làm gì.

Woo cùng Ha Rum cũng nhanh chóng đi đến chỗ họ, Hong đang
bận tập với bảo bối của mình là chiếc quạt thì cũng ngừng và nhanh chóng chạy
lại chỗ nó ngồi.

-Tara, cậu biết ai ko?.

-Là mẹ của Yun đấy. Bo từ đâu đi lại trả lời và kế bên là
Tea Hin.

-Mẹ của Yun sao?, trước giờ có thấy tới đây đâu mà sao hôm
nay lại tới vậy?. Hong hỏi tiếp, hoàn toản lãng quên cô bạn bên cạnh.

-Tớ cũng đang thấy lạ đây, bà ta có bao giờ tới đây đâu. Tea
Hin xen vào trả lời.

-Vậy là sắp có chuyện rồi!. Hong gật đầu ngẩm nghĩ.

Tea Hin và Bo ko đến chào người đàn bà đó như Woo và Ha Rum
mà lại ngồi yên một chỗ cạnh nó, vẽ mặt ko mấy là vui của hai anh hiện rõ và đã
lọt vào tầm mắt của nó tuy ko mấy là chú ý đến những chuyện này.

...

Cùng lúc đó.

-Chào cô!. Tiếng đồng thanh của Woo và Ha Rum.

-Chào. Ko nói gì nhiều, chỉ vỏn vẹn có một từ là ko nói nữa,
bà nhìn Woo với ánh mắt rất vui vẻ nhưng lại nhìn Ha Rum với ánh mắt ko mấy là thiện
cảm cho lắm và cô cũng biết điều này, bà ta là một người rất xem trọng sự phân
biệt giai cấp nên ko có thiện cảm với cô là chuyện đương nhiên.

Bà bắt đầu bước tiếp, kế bên là James, vừa đi bà vừa trò
chuyện vui vẻ cùng con trai là Yun, James và Woo nhưng chỉ mình bà và cô James
là cảm thấy vui thôi chứ ba người còn lại thì ko hề vui chút nào.

Chương 75

_Kang Yoon Hi (nữ): 37t, mẹ của Yun, Vam Bạch ( vam thuần).

Vừa đi vừa trò chuyện và chẳng mấy chóc mọi người đã đi đến
gần chỗ của nó, Tae Hin, Bo và Hong đang ngồi, Tea Hin và Bo vẫn vững cái ý là
ko hỏi hang gì hết, cứ xem như người ko quen nhưng những ý nghĩ đó chỉ có ở hai
anh vì bà đã đến bắt chuyện trước.

-Lâu rồi ko gặp, Tea Hin, Bo. Đứng trước mặt hai anh bà nói,
Hong thì cứ quan sát từ chi tiết, cách ăn mặt và những cử chỉ đầy vẻ sang
trọng, quý phái của bà, chỉ có một người là ko hề quan tâm gì đến, cứ châm châm
vào chiếc laptop của mình, xem như mọi người xung quanh như bọt khí.

-Ko quá lâu đâu phu nhân. Bo đứng lên nhìn thẳng vào bà ta
mà "chào hỏi" một cách tốt nhất mà anh có thể.

Do là mẹ của Yun mà anh và Yun ko chỉ có ở mức quan hệ bạn
bè nên anh phải ngượng ép chào nhưng ko mấy là lễ phép cho lắm chỉ có Tea Hin,
anh ko hề có ý định đáp lại lời chào hỏi của bà Kang.

-Ngọn gió nào đã đưa phu nhân đến đây vậy?. Ánh mắt lạnh
lùng, Tea Hin bật dậy hỏi và tặng thêm cho bà ta một nụ cười ko mấy là thiện
cảm.

-Mẹ đến có việc gì sao?. Yun chen vào hỏi.

-Ta đến đây ngoài việc liên quan đến con trai mình ra thì
còn việc gì nữa chứ. Bà cười, một nụ cười đẹp nhưng lại chứa đầy mưu mô, ý đồ.

-Liên quan đến con?. Nhíu mày, Yun nói.

-Là việc liên quan đến hôn sự của con, Kang tộc của chúng ta
và tộc Tudor đang bàn bạc về việc đính hôn giữ con và James, ta nghĩ con cũng
nên biết.

Ngay sau lời nói của bà dứt thì những đôi mắt được mở to hết
cỡ lần lượt hiện ra chỉ có James, những người mặc vest đen ở sau và bà là ko có
cái phản ứng đó. Khuôn mặt của Yun bắt đầu lạnh dần, tối đi và trờ nên hết sức
là u ám.

-Con có nói là sẻ đính hôn sao?, mẹ tưởng con là ai mà tự
quyền quyết định thế hả?. Yun quát, tiếng quát của anh làm cho các học viện
đang luyện tập phải khựng lại ko dám nhúc nhích, ngay cả nó cũng phải có phản
ứng vì lỗ tai của nó mém lên đường vì tên này.

Nó ngước mặt lên nhìn Yun, chỉ nhìn anh, ko ai khác ngoài
anh, nó ko hề chú ý đến bà Kang dù chỉ một lần, và bà Kang cũng đâu có đề ý đến
nó, nó đã bị thân hình của Bo và Tea Hin che khuất chỉ chừa duy nhất một khe hở
nhỏ để nó có thể nhìn thấy Yun.

-Ko phải là tự ta quyết định, đây là do hai bên tộc cùng đưa
ra ý định, chỉ có tộc Tudor là có thể làm xuôi với Kang tộc, và chỉ có James là
xứng với con nhất!.

Những đường gân trên người Yun bắt đầu hiện lên trên cánh
tay, cổ, khuôn mặt ko hề có một chút ấm áp làm cho ko khí của hội trường và nơi
anh đang đứng trờ nên căng thẳng vô cùng, định lên tiếng nói tiếp thì một tiếng
nói khác vang lên:

-Vậy ý bà là tôi ko đủ tư cách chứ gì?.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3