Thần Mộ Chi Huyết Đế - Chương 42
Thần Mộ Chi Huyết Đế
Chương 42: Lôi thú.
gacsach.com
Sau khi rời khỏi vùng đất của Huyền Băng Điểu Tộc Đông Phương Trường Minh chăm chú bay thêm khoảng một ngày rưỡi nữa thì cuối cùng cũng đã thoát ra khỏi Băng Lộ.
- Hít!
Khi đi ra khỏi Băng Hỏa Lộ hắn không nhịn được hít mạnh một ngụm không khí trong lành rồi quét mắt quan sát bốn phía một chút thì chỉ thấy nơi này là một thạch điện rộng hơn trăm trượng bên trong có bài trí các loại đồ vật bằng đá. Như các loại bàn đá ghế đá, xem qua thì có hơn mười cái.
Lúc này ngồi trên ghế đá đều là những người đã vượt qua Băng Hỏa Lộ như Cái Tư Lôi Sâm, Y Lý Tạp, Bái Thác Tư, Y Tư Kỳ,...
- Đông Phương huynh!
Y Tư Kỳ vừa nhìn thấy Đông Phương Trường Minh xuất hiện hai mắt lập tức sáng ngời không nhịn được vui mừng kêu lên một tiếng.
Còn những người khác đồng loạt dùng ánh mắt kinh dị nhìn về phía Đông Phương Trường Minh những người này đều đã từng đi qua Băng Hỏa Đạo rất nhiều lần đương nhiên hiểu rõ mức độ nguy hiểm của nó. Cho dù đối với Thần Hoàng cường giả như bọn họ thì những thứ đó không cảm nhận được uy hiếp gì nhưng đối với Thần Vương cường giả nơi đó tuyệt đối là một tử địa một khi đi vào tuyệt đối là thập tử vô sinh vậy mà hôm nay không ngờ lại có một Thần Vương có thể an nhiên từ bên trong Băng Hỏa Đạo đi ra thử hỏi làm sao bọn họ có thể không kinh ngạc?
Có chuyện như thế này xảy ra chỉ có hai khả năng thứ nhất chính là trên người tên Thần Vương tiểu tử này có một món bảo vật lợi hại có thể trợ giúp hắn vượt qua Băng Hỏa Đạo. Khả năng thứ hai chính là tên tiểu tử này che dấu thực lực, thực lực thật sự của hắn không đơn giản là Thần Vương mà cao hơn nhiều!
Nghĩ đến đây tất cả chư cường không hẹn mà cùng lúc dùng thần thức quan sát cơ thể của Đông Phương Trường Minh.
- Hừ! Quả nhiên là che dấu thực lực!
Khi bọn họ cảm nhận được thực lực của Đông Phương Trường Minh trong thời gian ngắn đã quỷ dị tăng vọt từ Thần Vương lên đến Nửa Bước Thần Hoàng đỉnh phong thì trong lòng âm thầm nói một câu đồng thời ánh mắt khi nhìn về phía hắn cũng trở nên âm trầm hơn rất nhiều dù sao tất cả mọi người ai cũng không thích bên người có một tên đồng bạn che dấu tu vi dụng tâm không biết!
Trong quần hùng chỉ có Lôi Hoàng Cái Tư Lôi Sâm là tỏ ra thong dong nhất từ đầu đến cuối đều chỉ cúi đầu nhìn hai lòng bàn tay mình không nói một lời như là tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến hắn vậy.
Đông Phương Trường Minh thấy vậy cười nhạt một tiếng âm thầm truyền âm cho Y Tư Kỳ mấy câu sau đó chọn một góc khuất khoanh chân ngồi xuống bắt đầu luyện khí không chút quan tâm tới biểu hiện của những người xung quanh bởi vì hắn tự tin rằng với thực lực của bản thân hiện giờ cộng thêm vô số bí pháp và lá bài tẩy trong những người ở đây ngoại trừ Cái Tư Lôi Sâm ra tuyệt đối không có ai có thể tạo thành uy hiếp với hắn.
...
Trong bầu không khí đè nén thời gian bên trong thạch điện từ từ trôi đi chớp mắt đã qua một ngày.
- Ầm!
Vào lúc này chỉ nghe bên trong thạch điện đột nhiên vang lên một tiếng tiếp theo đó chỉ thấy bức tường phía sau lưng tự động tách ra làm hai tạo thành một cánh cửa cao lớn.
- Các vị bây giờ cửa vào Thiên Tinh Bí Khố đã mở ra ở bên trong đó có chứa cái gì chắc không cần tiểu nữ nói các vị cũng đã biết rồi. Nhưng ta vẫn phải nhắc nhở các vị một câu dù bên trong Thiên Tinh Bí Khố có vô số bảo vật nhưng mỗi một kiện đều có một tầng cấm chế phong ấn lại, bất luận là ai tiến vào bên trong cũng chỉ có ba lần cơ hội ra tay cướp lấy bảo vật. Hơn nữa bên trong Bí Khố còn có một tầng cấm chế rất lợi hại đã tiến vào rồi thì không thể trở ra được được nữa nếu ai sợ thì có thể ở lại nơi này không cần tiến vào bên trong một lúc nữa các vị sẽ được truyền tống ra lại bên ngoài!
Y Tư Kỳ nhìn thấy cánh cửa xuất hiện thì nhìn mọi người trầm giọng nói.
Sau khi nghe nàng nói xong quần hùng không có ai lên tiếng, bọn họ đã tốn bao nhiêu công sức vượt qua biết bao chông gai mới đến được đương nhiên sẽ không có ai chịu ra về tay không. Tất cả cứ như vậy im lặng bước vào bên trong cánh cổng.
- Vù!
Bước qua đại môn đen bóng, ánh sáng nhu hòa từ những viên hỏa châu được treo bên trên trần nhà phát ra chiếu sáng những thạch trụ màu bạch ngọc ở hai bên tường, bên trong mỗi cái thạch trụ đều có phong ấn một món bảo vật bên ngoài là từng hàng chữ ghi rõ lai lịch và công dụng. Số bảo vật này mỗi món đều là cổ bảo bên ngoài khó có giá trị không chút nào thấp hơn Hỗn Độn Tinh Thiết và Thất Tinh Đai của Đông Phương Trường Minh.
- Bảo vật ta đến đây!
Nhìn thấy nhiều bảo vật như vậy xuất hiện trước mắt một người trung niên không nhịn được tham lam kêu lên một tiếng sau đó phóng tới phía trước muốn tranh thủ đoạt bảo.
- Nếu ngươi không muốn kinh động tới nó ta khuyên ngươi nên dừng lại đi!
Nhưng hắn còn chưa kịp đi xa thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói của Y Tư Kỳ.
- Y Tư Kỳ tiểu thư nó mà ngươi nói là có ý gì?
Người trung niên vừa nghe được lời nói của Y Tư Kỳ thì lập tức dừng lại quay đầu nhìn nàng hỏi.
Quần hùng cũng đồng loạt nhìn về phía Y Tư Kỳ chờ nàng trả lời nếu là người khác lên tiếng thì bọn họ có thể không để tâm tới. nhưng Y Tư Kỳ thì lại hoàn toàn khác nàng thân là sứ giả của Thánh Thành chủ nhân trên danh nghĩa của Thiên Tinh Điện dù nhiều hay ít chắc chắn cũng sẽ biết một số bí văn mà người ngoài không thể nào biết được!
- Các ngươi tự nhìn đi!
Đối diện với cái nhìn của quần hùng Y Tư Kỳ bất ngờ đưa tay chỉ về một hướng ngưng trọng nói.
Khi quần hùng nhìn theo hướng mà Y Tư Kỳ chỉ thì chỉ thấy một con tử báo đang đứng ở đầu bên kia của đại điện nhìn chằm chằm vào bọn họ, tuy trên người nó không phát ra bất kỳ khí thế nào thoạt nhìn qua chỉ là một con báo bình thường nhưng không hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt màu tím của nó tất cả mọi người đều có chung một cảm giác là nếu nó muốn giết sạch là một chuyện vô cùng đơn giản!
- Y Tư Kỳ thật ra sinh vật này là gì?
Cho dù can đảm như Đông Phương Trường Minh khi nhìn thấy con ma thú trước mặt cũng không nhịn được lộ ra vẻ kinh hãi nhìn Y Tư Kỳ trầm giọng hỏi.
- Sinh vật này tên là Lôi Thú là linh thú bảo hộ của nơi này một thân thực lực đã đạt đến cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong cộng thêm phi thường tinh thông Lôi Điện Pháp Tắc phi thường đáng sợ, lần đầu tiên ta tiến vào đây cũng suýt táng mạng dưới tay nó!
Y Tư Kỳ còn chưa kịp trả lời thì Cái Tư Lôi Sâm đã lên tiếng nói.
- Tê!
Cho dù quần hùng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi nghe thấy lời nói của Cái Tư Lôi Sâm vẫn không nhịn được kinh hãi mở miệng hít một hơi khí lạnh.
- Y Tư Kỳ nếu con Lôi Thú này đáng sợ như lời Cái Tư Lôi Sâm tiên sinh nói thì những lần tiến vào trước các ngài làm sao lấy được bảo vật ở đây vậy?
Đông Phương Trường Minh cố nén kinh hãi nhìn Y Tư Kỳ hỏi.
- Cái này sao? Những lần trước khi tiến vào nơi này bọn ta đều phân thành hai tổ một tổ phụ trách vây công Lôi Thú kéo dài thời gian. Tổ còn lại tranh thủ thời gian đi lấy bảo vật lấy được bao lâu hay bấy nhiêu. Sau đó cùng thoát ra khỏi nơi đây!
Y Tư Kỳ trầm giọng nói.
- Nhưng lần này nếu Lôi Thú đã chủ động hiện thân trước mặt chúng ta thì ta e rằng nó sẽ không dễ dàng để chúng ta rời đi đâu!
Hơi dừng một chút nàng lại tiếp tục.
- Grao!
Như chứng minh lời nói của Y Tư Kỳ Lôi Thú đột nhiên gầm to một tiếng tiếp theo toàn thân phát ra từng luồng điện quang tấn công quần hùng.
- Vút!
Đối mặt với một đòn tấn công bất ngờ của Lôi Thú quần hùng không dám mạo muội đón đỡ tất cả nhanh chóng phi thân tránh đi!