Duy Ngã Độc Tôn - Chương 131 - 132

CHƯƠNG 131:
BỘ ĐỒNG

- Lời đồn hơn phân nửa là hư cấu, ta không
tin! Ta càng khuynh hướng thiên về sự thật! Hắc hắc! Các ngươi cũng biết loại
chuyện này là rất bình thường!

Lại một nam giáo sư vẻ mặt đáng khinh gia
nhập hàng ngũ thảo luận.

Đôi mi thanh tú của Y Ngưng nhíu lại, nàng
thật sự không thích nghe đám người này nói sau lưng người khác, liền đứng dậy
bỏ đi.

Chờ nàng đi rồi, một nam giáo sư đáng khinh
cười nói:

- Các ngươi thấy không? Giáo sư Y Ngưng rất
có khả năng có hảo cảm với giáo sư Tần Lập kia!

- Đừng nói bậy, mặt cũng chưa thấy làm sao
có hảo cảm!

Nam giáo sư hình thể khỏe đẹp có chút không
vui nói.

- Hắc! Ngụy giáo sư không muốn nghe, nhưng
ta nói là sự thật! Ngươi xem vừa rồi chúng ta nói Tần Lập như vậy, biểu tình
của giáo sư Y Ngưng dường như không hài lòng. Không chừng người ta đã quen biết
từ trước!

- Không có khả năng!

Ngụy giáo sư hình thể khỏe đẹp lớn tiếng
nói:

- Hừ! Ngày mai ta liền đi khiêu chiến hắn,
để hắn hiểu được ở trong Học Viện Cao Cấp đế quốc này không chấp nhận hắn kiêu
ngạo làm càn như vậy!

Tần Lập lần đầu tiên đến nơi này, có thể
cảm nhận được loại không khí thanh xuân đầy sức sống, hương vị khác hẳn một đám
ăn chơi trác táng như tưởng tượng. Đám học sinh trước mặt cùng với kiếp trước
cũng không khác nhiều lắm, duy nhất không giống có lẽ là đám người trẻ tuổi
thoạt nhìn rất cuồng nhiệt này trên thực tế đều là thiên tài trong thiên tài,
tinh anh trong tinh anh!

Mà mình không ngờ có thể chỉ đạo người như
vậy, nghĩ đến thật sự là chuyện đời khó đoán trước!

Tần Lập trước tiên phải đến chỗ giáo vụ để
đưa tin. Tuy rằng thân phận của hắn rất cao quý, nhưng nếu đã tới học viện, như
vậy mọi chuyện phải theo học viện sắp xếp. Nếu đặc biệt quá sẽ chỉ khiến người
chán ghét.

- Dù sao, một tuần cũng chỉ đến một lần mà
thôi. Tần Lập nghĩ.

Xuống xe, bên kia sớm đã có người chờ, một
cô gái tuổi còn trẻ hơi chút khẩn trương ôn hòa cười với Tần Lập:

- Xin hỏi có phải là Tần Lập Tần giáo sư
không ạ?

Tần Lập gật gật đầu, nói:

- Đúng là ta!

Cô gái thấy Tần Lập rất ôn hòa, cảm giác
khẩn trương giảm vài phần, nói:

- Xin mời lên lầu. Phó Viện trưởng đang chờ
ngài!

Đám học sinh kia thấy Tần Lập vào trong
phòng làm việc của học viện, đều tự giác dừng chân chờ ở bên ngoài. Đối với vị
Hầu gia gần đây danh chấn thành Thanh Long, bọn họ hôm nay không gặp mặt một
lần tuyệt không từ bỏ ý đồ.

Trong đám người, Công chúa hoàng thất Triệu
Thiên Thiên cũng ở trong đó, cùng với mấy cô gái khác ở một chỗ, thảo luận
không có bộ dạng kiêu ngạo gì.

Một cô gái trên mặt có mấy nốt tàn nhang
trong đó nhìn Triệu Thiên Thiên hỏi:

- Thiên Thiên Công chúa! Ngươi nói vị
giáo sư Tần Lập kia thật sự lợi hại như vậy sao? Hắn lại có thể tấn công khiến
cho võ giả Thiên cấp phải ra tay phòng ngự?

- Là Thiên cấp bậc chín! Trần gia gia chính
là đại cung phụng thủ tịch

Triệu Thiên Thiên chỉnh lại nói:

- Ta làm sao lại lừa các ngươi. Lúc ấy phụ
hoàng nói hắn lợi hại hơn ta, ta cũng không tin. Các ngươi rất nhanh sẽ biết,
hắn... thật sự rất mạnh!

- Có cường giả như vậy đến chỉ đạo chúng
ta, ta nghĩ chúng ta nhất định có thể tiến bộ nhanh hơn!

Một nữ sinh diện mạo xinh đẹp, dáng người
hết sức đầy đặn, vẻ mặt hy vọng nói.

- Vô Âm muội muội, thấy ngươi phát xuân!
Ngươi phát dục rồi!

Triệu Thiên Thiên cười hì hì trêu ghẹo bạn
mình.

Vô Âm dung mạo xinh đẹp hì hì cười:

- Vậy thì sao? Ta thấy Công chúa đối với
giáo sư Tần Lập chỉ sợ cũng...

- Không cho ngươi nói!

Triệu Thiên Thiên bỗng nhiên đỏ mặt, hung
hăng trừng mắt nhìn Vô Âm, uy hiếp:

- Ngươi nếu dám nói, mấy ngày sau ta sẽ
không mang ngươi đi vườn hoa hoàng gia ngắm cảnh nữa!

- Được rồi, được rồi!

Vô Âm bĩu môi nhỏ giọng nói thầm:

- Thật sự là... Thích thì nói thích, có cái
gì chết người đâu. Hừ! Chỉ biết uy hiếp ta!

Tần Lập đi theo người con gái tuổi trẻ kia,
một mạch đi tới một gian phòng rất lớn ở lầu ba mới dừng lại, cô gái nhẹ nhàng
gõ cửa, bên trong vang lên một giọng nói tràn ngập uy nghiêm.

- Mời vào!

Cô gái mở cánh cửa, hướng về Tần Lập làm
động tác 'mời' sau đó mình thì dừng lại ở bên ngoài.

Tần Lập đi vào trong phòng. Đây là một văn
phòng rất lớn, gian ngoài là một nơi tiếp khác, bên trong mới là phòng làm
việc. Theo Tần Lập vào cửa, từ trong một người đi ra, thoạt nhìn cũng khoảng
hơn bốn mươi tuổi, mặt trắng không râu, tóc ngắn hai mắt có thần bộ dạng hết
sức nho nhã. Có thể nhìn ra lúc hắn tuổi trẻ cũng tuyệt đối là một người đàn
ông anh tuấn!

Tần Lập nhìn thấy người này, lập tức sửng
sốt. Một chút kinh ngạc hiện lên rồi biến mất trong mắt.

Người tới cũng không chú ý đến, nhìn Tần
Lập thản nhiên nói:

- Ngũ Hàn hầu Tần Lập phải không? Ta là Tử
Kinh Hoa Hầu gia Bộ Đồng, đồng thời cũng là phó Viện trưởng cao cấp học viện,
rất hân hạnh gặp ngài! Gần đây cũng nghe nói không ít về chuyện của ngài, tóm
lại ngài là một võ giả thiên tài, cũng hoan nghênh ngài đi tới Thanh Long quốc,
vì bồi dưỡng nhân tài Thanh Long quốc mà làm ra cống hiến!

Tần Lập nghe thấy tên của phó Viện trưởng
này, đột nhiên cả kinh, tuy nhiên hắn biểu hiện ra ngoài rất tốt. Vừa rồi hắn
nhìn thấy mặt người này, liền cảm thấy rất quen mặt, bởi vì hắn ta thật sự quá
giống Bộ Vân Yên. Không nghĩ tới, người này thật sự là họ Bộ!

Tần Lập cho tới bây giờ vẫn chưa từng hỏi
qua, Bộ Vân Yên có phải là theo họ mẹ, đúng như lời Bộ Vân Yên nói. Hiện tại
xem ra hoặc là Bộ Vân Yên nói dối, hoặc là mẫu thân Bộ Vân Yên không nói cho
con gái biết sự thực. có lẽ là không muốn con gái về sau dựa vào họ để tìm
người đàn ông kia, có lẽ là vì nguyên nhân khác. Tuy nhiên mẫu thân của Bộ Vân
Yên đã qua đời, mà người đàn ông này rất có khả năng có quan hệ với Bộ Vân Yên.

- Nếu đã vào học viện, như vậy tước vị gì
đó cũng không nên đi tính toán nữa. Trong học viện, tùy tiện một giảng sư nào
đó cũng đều có thân phận Bá tước hoặc là Tử tước. Tất cả mọi người đều là quý
tộc bệ hạ sắc phong, nhưng ở học viện thì phải tuân thủ quy củ học viện!

Bộ Đồng thong thả ung dung nói khiến cho
Tần Lập có loại cảm giác trở lại kiếp trước, đối mặt với tiểu cán bộ, trong
lòng có loại cảm giác buồn cười. Tuy nhiên Tần Lập cũng không phản bác gì, chỉ
mỉm cười gật đầu!

Bộ Đồng thấy trên người Tần Lập không có
loại tư thế lên mặt khi dễ người, trong lòng dễ chịu đôi chút. Trên thực tế,
hắn không thích vị Hầu gia trẻ tuổi này đi vào cao cấp học viện dạy học!

Nguyên nhân rất đơn giản, ở cao cấp học
viện, người hiện tại có quyền lớn nhất chính là Viện trưởng đại nhân thì thường
xuyên không ở đây. Lão xuất quỷ nhập thần, cho dù ngẫu nhiên trở về cũng một
mình đóng cửa nghiên cứu cái gì. Người của toàn học viện đều biết Viện trưởng
đại nhân đang chuẩn bị đột phá Thiên cấp, cho nên căn bản không có tâm tư đi
quản lý chuyện trong học viện.

Mà mấy người phó viện trưởng trong học
viện, phần lớn tuổi đã rất lớn, hoặc là ham mê nghiên cứu, hoặc là ham mê tu luyện.
Đối với những thứ như quyền lực đều rất lạnh nhạt!

Duy nhất một người quản lý trẻ trung khỏe
mạnh nhất chính là Bộ Đồng trước mắt này!

Bộ Đồng khác với người bình thường. Năm nay
hắn bốn mươi lăm tuổi, có thực lực Địa cấp bậc chín, lẽ ra đã xem như không tồ.
Nhưng hắn lại không muốn phát triển ở vũ đạo quá mức sâu xa. Hắn thích nhất vẫn
là loại cảm giác nắm trong tay quyền lực. Cái loại tư vị tuyệt vời này, thường
thường khiến cho hắn có cảm giác thỏa mãn rất cao. Cái loại cảm giác khiến mọi
người nhìn hắn kính ngưỡng quả thực là vô cùng thoải mái!

Mà cái ngày lão Viện trưởng nếu thật sự đột
phá Thiên cấp, tiến vào cảnh giới Phá Thiên chính là ngày hắn ngồi lên vị trí
Viện trưởng!

Viện trưởng Học Viện Cao Cấp đế quốc, quyền
lực nắm trong tay thậm chí không nhỏ hơn so với một Đại Tướng quân!

Phải biết rằng, từ nơi này tốt nghiệp đó
chính là nhân tài tinh anh bậc cao toàn quốc! Mà bản thân Bộ Đồng nếu trở thành
Viện trưởng, những người đó đến lúc đó đều là môn sinh của hắn.

Loại quan hệ rộng lớn như vậy, ai có thể so
sánh!

Trên thực tế, mọi chuyện vẫn đều phát triển
theo phương hướng này. Bộ Đồng thậm chí ngay cả tu luyện đều bỏ, nắm bắt mọi
chuyện lớn nhỏ trong học viện, rất nhanh liền tạo nên danh vọng rất cao.

Năm trước, lão Viện trưởng mất tích thật
lâu lại xuất hiện, nghe nói phải bế quan lâu dài, chuẩn bị đột phá Thiên cấp
sau đó hoàn toàn chuyển giao quyền lực nắm trong tay cho Bộ Đồng.

Tuy rằng trên danh nghĩa Bộ Đồng vẫn là phó
Viện trưởng, nhưng tất cả mọi người trong học viện đều biết Viện trưởng kế tiếp
nhất định là hắn!

Bao gồm cả bản thân Bộ Đồng cũng cho là
vậy.

Nhưng không nghĩ tới, gần đây một đoạn thời
gian, thành Thanh Long ngang trời xuất thế, xuất hiện một thiếu niên thiên tài
quét ngang Đại Thanh Bang lại được Hoàng đế cùng thủ tịch cung phụng hoàng gia
Trần Diệc Hàn ưu ái, hơn nữa trực tiếp đề cử đến Học Viện Cao Cấp làm giảng sư.

Điều này làm cho trong lòng Bộ Đồng hết sức
khó chịu. Người khác có lẽ chỉ có thể nhìn thấy Tần Lập tuổi trẻ phong hầu cũng
đã cảm thấy ghen ghét, nhưng Bộ Đồng lại khác. Hắn cảm thấy lo lắng cho tương
lai của mình!

Bởi vì hắn là người của Thái tử điện hạ, mà
Tần Lập này lại là cái đinh trong mắt Thái tử điện hạ.

Không chỉ như thế, người này tuổi còn nhỏ
đã có thực lực như vậy, thật dễ dàng trở thành thần tượng trong mắt đám thiên
tài mắt cao hơn đỉnh của Học Viện Đế Quốc!

Chuyện này thoạt nhìn có lẽ không có gì,
nhưng nếu Tần Lập giỏi lợi dụng loại quan hệ này, như vậy chẳng danh vọng của
thiếu niên Hầu gia này có thể so sánh với Bộ Đồng, thậm chí là vượt qua hắn!

Cho nên Bộ Đồng rất không thích người này,
nếu không phải hắn không thể cự tuyệt, hắn khẳng định sẽ không đồng ý Tần Lập
tới cao cấp học viện.

Híp mắt, đánh giá cẩn thận người trẻ tuổi
có vẻ ôn hòa này vài lần, Bộ Đồng thản nhiên nói:

- Ngài tạm thời phụ trách ban cao cấp. Vừa
lúc giáo sư của bọn họ mới bị điều đi nơi nào đó đảm nhiệm chức thành chủ, ngài
vừa vặn thay thế ghế trống của hắn. Được rồi, ngài có thể đi. Lát nữa sẽ có
người dẫn ngài qua đó.

Người ta không nhiệt tình với mình, Tần Lập
tự nhiên cũng không quá khách khí. Nhất là sau khi cảm giác được người đàn ông
này có liên quan với Bộ Vân Yên, Tần Lập mỉm cười, nói:

- Bộ phó Viện trưởng! Bệ hạ từng nói mỗi
tuần ta chỉ cần tới nơi này một lần, tùy ý chỉ đạo học sinh một chút là có thể.
Đúng, nói cách khác khác, ta không cần tiền lương của Học Viện Cao Cấp. Ta chỉ
có thể xem như là một giảng sư thỉnh giảng. Đúng. Chính là giảng sư thỉnh
giảng.

- Ý tứ của Tần giáo sư là không muốn trở
thành giảng sư chuyên trách của Học Viện Cao Cấp?

Bộ Đồng trên mặt nhìn không ra bất kỳ biểu
tình nào, híp mắt thản nhiên hỏi.

CHƯƠNG 132:
TIỂU CÔNG CHÚA TRIỆU THIÊN THIÊN

Tần Lập mỉm cười, gật đầu:

- Đúng vậy. Bệ hạ có lời ta không thể chối
từ. Trước mắt bản Hầu kỳ thật bận rất nhiều việc, mỗi tuần có thể rút ra một ngày
đã là không dễ dàng gì!

Bộ Đồng tuy rằng cảm giác được lời nói của
người tuổi trẻ này có châm chích, nhưng lại cũng không nổi giận. Thiếu niên đắc
chí, nếu một chút tính tình cũng không có vậy mới khiến cho người khác hoài
nghi.

Cấp ban của học viện chia làm bốn ban Giáp,
Ất, Bính, Đinh, xếp hạng cũng từ trước đến sau. Tuy nhiên, cho dù xếp hạng cuối
cùng, tố chất học sinh Đinh ban cũng không kém chút nào. Có thể được xưng là
thiếu niên thiên tài, làm sao có thể kém được?

Mà Bộ Đồng thấy Tần Lập thật sự không có ý
tranh giành quyền lực học viện, rốt cục cũng yên lòng, thản nhiên nói:

- Vậy, ta thấy như vậy đi. Nếu ngài được bệ
hạ phong làm Ngũ Hành Hầu, nói vậy thuộc tính Ngũ Hành nhất định rất xuất sắc.
Mười sáu tuổi võ giả Địa cấp cũng thật sự xem như thiên tài. Như vậy, ta sẽ mở
một khoa riêng cho ngài, gọi là khoa Ngũ Hành. Mỗi tuần ngài tới học viện một
lần, sau đó lễ đường lớn nhất của học viện sẽ thành phòng giảng của ngài. Chỉ
cần học sinh thích môn học này, đều có thể học lớp của ngài. Mặc kệ là cấp cao,
trung, hay thấp học sinh nào cũng đều có thể. Thời gian lên lớp quyết định ở
ngày đầu tiên mỗi tuần. Ngài thấy ta sắp xếp như vậy, có vừa lòng hay không?

Tần Lập trong lòng cười lạnh. Hắn sớm nhìn
ra Bộ Đồng này không thích mình, thái độ lạnh lùng thản nhiên. Khi nghe thấy
mình sẽ không làm giảng sư chuyên trách của Học Viện Cao Cấp, thái độ liền
chuyển biến. Tuy nhiên hắn vẫn đào cho mình một cái hố thật to.

Đưa cho ta lễ đường lớn nhất? Là muốn nhìn ta làm trò cười sao! Nếu
như một học sinh cũng không có, ta đây chẳng phải thành trò cười lớn nhất toàn
bộ học viện, thậm chí là toàn bộ thành Thanh Long?

Tuy nhiên, muốn xem ta làm trò cười, ngươi thật sự hẳn là đi ra cửa đứng ở
trong đám học sinh cuồng nhiệt phía dưới hành lang kia! Trong lòng Tần Lập có
chút cảm thấy bi ai thay cho Bộ Đồng. Tuy rằng hắn không rõ lắm phó Viện trưởng
Bộ Đồng vì sao có chút không thích mình, nhưng Tần Lập cho rằng mình cũng không
thích hắn! Lý do của mình tuyệt đối là chính đáng!

Cho nên Tần Lập vẫn vẻ mặt tươi cười:

- Bộ phó Viện trưởng. Vậy cảm ơn ngài, ta sẽ không quấy rầy ngài! Xin chào!

- Tần Hầu gia đi thong thả.

Bộ Đồng vẻ mặt đồng dạng đắc ý cười tiễn Tần Lập ra ngoài, hơn nữa còn rất
có thâm ý kêu một tiếng Tần Hầu gia. Nhìn Tần Lập đi mất dạng, Bộ Đồng bĩu môi,
nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, thầm nghĩ:

- Thiếu niên thiên tài *** chó! Có gì đặc
biệt hơn người! Ở trước mặt lão tử, ngươi vẫn còn rất non! Cho rằng ta thật sự
muốn tốt cho ngươi? Ngươi nghĩ rằng ta không biết đám thiên tài ngoài kia cuồng
nhiệt sùng bái ngươi sao? Tuy nhiên. Tần Lập a Tần Lập. Ngươi nhất định không
biết, ngày đầu tiên mỗi tuần là một ngày đông nhất học viện. Tuy rằng cao cấp
học viện chủ yếu lấy học sinh tự học là chính, nhưng ngày đầu tiên mỗi tuần
cũng là ngày giáo sư các khoa giảng tri thức lý luận. Khi đó, ta xem có bao
nhiêu người dám mạo hiểm đắc tội đám giáo sư có quyền lực cho điểm này, đi nghe
khóa của Tần Lập ngươi!

Trong mắt Bộ Đồng hiện lên một chút khinh
thường lạnh như băng, xoay người vào văn phòng, thầm nghĩ:

- Chuyện này, còn muốn cho các giảng sư làm
dự phòng trước mới tốt Tần Lập! Từ ngày đầu tiên này, ta liền đẩy ngươi lên đầu
sóng ngọn gió, cho ngươi ở đây không nhận được bất kỳ viện trợ nào, chỉ có thể
cảm nhận bị cô lập. Ta xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu!

Tần Lập vừa đi xuống lầu, vừa tới cửa đám
học sinh bên ngoài đã lập tức sôi trào hẳn lên.

- Oa! Hầu tước đại nhân tuổi trẻ nhất Thanh
Long quốc đã ra kìa!

- Bộ dạng Tần giáo sư quá anh tuấn a!

- Đừng chen ta! Ngươi nếu dám chen phía sau
ta, cẩn thận ta đánh ngươi! Ta chính là có thực lực Huyền cấp bậc hai!

- Hừ! Chờ ngươi tới Địa cấp bậc bảy thì
kiêu ngạo với bổn thiếu gia nhé. Bổn thiếu gia chính là Huyền cấp bậc ba! Cảm
ơn!

- Tần giáo sư tuổi quá trẻ, ta rất thích
ánh mắt của hắn!

Tần Lập thấy thế, chỉ có thể đứng ở phía
trên bậc thang, hướng về người phía dưới vẫy vẫy tay, nói:

- Xin chào mọi người!

- Chào Tần giáo sư!

Tiếng chào đồng loạt như một, vang động
trời!

Nếu không biết, còn tưởng rằng trước đó đã
sắp xếp luyện qua, có thể thấy được mức độ nhiệt tình của đám học sinh này.

Bộ Đồng ngồi ở văn phòng, sắc mặt không kìm
nổi hơi biến. Đồng dạng biến sắc, còn có một đám giảng sư ở phía ngoài đám
người vốn khinh thường Tần Lập.

Đồng dạng xen lẫn trong đám người, hai mắt
Tần Phong gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt thiếu niên khí chất xuất chúng ở trên
bậc thang. Nhìn hồi lâu, rốt cục hắn thở phào một cái, cả người tinh thần hoàn
toàn trầm tĩnh.

- Không phải là hắn!

Tướng mạo bên ngoài của một người xảy ra
biến hóa, nhưng ánh mắt lại sẽ không thay đổi! Đồng dạng, một số thói quen nhỏ
cũng rất khó thay đổi. Ví dụ như tư thế đứng, hay một số động tác nhỏ khi nói
chuyện.

- Ôi! Thật sự là thói đời ngày sau khác
ngày trước! Đám thiên tài này rốt cuộc là bị sao vậy? Bình thường đều tu luyện
thành ngốc sao?

Ngụy giáo sư hình thể khỏe đẹp vẻ mặt vô
cùng đau đớn nói.

Cũng không phải là bọn họ thật sự muốn đi
tới đây, mà là bọn họ nếu muốn trở về văn phòng của mì nhất định phải quay về
nơi đây. Kết quả, lúc đến nơi đây, cửa dãy nhà đã hoàn toàn bị đám học sinh
chặn kín mít. Một nam giáo sư khác cười nói:

- Ngụy giáo sư! Ngươi không phải chuẩn bị
khiêu chiến hắn sao? Chuẩn bị đến đâu rồi.

Ngụy giáo sư bĩu môi, nói:

- Chờ xem rồi nói sau!

- Hay! Chúng ta đều ủng hộ Ngụy giáo sư
đánh bại hắn.

Mấy giảng sư ở bên cạnh kích động.

Ngụy giáo sư cười lạnh trong lòng, một đám
khốn nạn, kỳ thật chính là muốn xem náo nhiệt mà thôi. Tuy nhiên không sao cả,
ta không quan tâm! Ta không tin, bằng vào thực lực Địa cấp bậc tám siêu cường
của ta lại không đánh được hắn, một kẻ Địa cấp bậc bảy!

Hơn nữa hắn lại còn là thuộc tính Ngũ Hành
hỗn tạp, mọi thứ thông thạo mọi thứ dở! Cho dù là thiên tài, không nghiên cứu
chuyên tinh một môn cũng đừng nghĩ đạt được thành tựu rất cao. Ở diễn võ trường
hoàng cung chẳng qua là đám võ giả Thiên cấp lười chấp nhặt với ngươi mà thôi.
Đám phế vật Đại Thanh Bang ta lại càng không coi ra gì, đó chẳng qua chỉ là một
đám côn đồ lưu manh!

Người có bản lĩnh chân chính, có người nào
lại đi lập bang hội? Ngụy giáo sư cười lạnh trong lòng:

- Cho nên, nhiệm vụ vạch trần cái khăn che
mặt dối trá của ngươi liền giao cho Ngụy Cường ta đi!

- Các bạn học ưu ái Tần mỗ như thế, Tần mỗ
thật không dám nhận. Kỳ thật ta cùng mọi người giống nhau, cũng là người trẻ
tuổi. Có thể ở đây, còn có không ít người lớn tuổi hơn ta, các vị đều là nhân
tài rường cột của quốc gia, đều là thiên tài chân chính! Mà Tần mỗ, cũng chỉ là
may mắn mà thôi, tố chất thân thể trời cho không tồi mới có thành tựu ngày hôm
nay, cũng không cao hơn mọi người bao nhiêu. Như vậy, Bộ phó Viện trưởng sắp
xếp cho Tần mỗ một môn học Ngũ Hành, ngày đầu tiên mỗi tuần sẽ có lớp mở ở đại
lễ đường mỗi tuần vào lúc ấy ta sẽ tới. Cái gọi là Ngũ Hành, kỳ thật chính là
Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ năm nguyên tố mà thôi. Các bạn học tu luyện nguyên tố
chiến kỹ có điều gì không rõ đều có thể tìm ta hỏi một chút, không chừng có một
số tri thức ta còn phải học của mọi người!

Tần Lập nói xong, lại bỗng nhiên phát hiện
phía dưới trở nên hết sức im lặng, sắc mặt các học sinh đều có chút quái dị.
Trong mắt đa số người dường như đều có chút mờ mịt, mà xem một số nam sinh,
cùng mấy giảng sư vẻ mặt khinh thường ở xa xa, trong mắt đều tràn ngập vẻ cười
trên nỗi đau

Tần Lập trong lòng khẽ động, lập tức hiểu
rõ. Ngày đầu tiên mỗi tuần nhất định là có cách nói gì đó!

Nghĩ vậy, Tần Lập khẽ cười, nói:

- Không quan hệ, cả ngày hôm đó ta đều ở
tại học viện, thuận tiện xem sách. Nghe nói thư viện hoàng gia ở tại nơi chúng
ta đây, ta cũng có thể làm phong phú mình. Các học sinh ngày đó nếu có việc,
tùy thời đều có thể đến đó tìm ta.

Lúc này, trong đám người bỗng nhiên vang
lên một giọng nữ trong trẻo:

- Tần giáo sư! Ngày đầu tiên mỗi tuần ta
đều đến xin ngài dạy bảo!

Thanh âm này vừa ra, đám người vừa vang lên
tiếng bàn luận lập tức an tĩnh lại. Bao gồm cả Ngụy giáo sư ở bên trong, không
ít người sắc mặt nháy mắt trở nên rất khó nhìn.

Bởi vì người nói chuyện, bao gồm cả phó
Viện trưởng Bộ Đồng đều không thể trêu chọc vào - Công chúa Triệu Thiên Thiên!

Ở trong Học Viện Cao Cấp đế quốc, thân phận
mọi người ở trong mắt của giảng sư đều được đối xử bình đẳng. Mặc kệ thân phận
của ngươi là vương công đại thần, hay là con cháu quý tộc, hào môn. Ở trong này
ngươi chỉ là một học sinh bình thường!

Không có biện pháp, nếu không như vậy tất
cả học sinh đều ỷ vào gia thế muốn làm gì thì làm. Như vậy khóa học cũng không
có biện pháp dạy bảo! May mà đám học sinh ở đây hầu hết tuy rằng cao ngạo nhưng
đều rất tự hạn chế, rất ít xuất hiện trường hợp cái loại không nghe quản giáo.
Thiên tài cũng cần nỗ lực cùng đổ mồ hôi mới thành tài!

Lười biếng và quần áo lụa là khiến cho thiên
tài biến thành phế vật nơi nào cũng có, mọi người đều biết.

Cho nên, ngay cả Bộ Đồng cũng quên trong
học viện của mình còn có một nhân vật cường thế ai cũng không trêu chọc được -
Tiểu Công chúa Triệu Thiên Thiên - được hoàng đế cưng chiều nhất!

Nàng nói đi nghe khóa của Tần Lập, thử hỏi
giáo sư nào ăn no muốn chết dám đi ngăn cản?

Quả nhiên, sau khi Triệu Thiên Thiên nói
xong, lúc này liền có không ít người tỏ vẻ:

- Chúng ta cũng sẽ đi nghe khóa của Tần
giáo sư!

- Ta cũng đi!

- Ta cũng đi!

Không khí vốn có chút cứng ngắc nháy mắt trở nên nhiệt liệt hẳn lên. Tần
Lập mỉm cười, vươn tay, hơi hơi đè xuống nói:

- Như vậy đi. Xem ra ngày đầu tiên mỗi tuần, mọi người nhất định là có
chuyện rất quan trong phải xử lý. Chúng ta đổi thời gian thành buổi chiều nhé!
Phỏng chừng buổi chiều các ngươi hẳn là không quá khẩn trương phải không?

- Dạ. Buổi chiều là không có việc gì!

- Tần giáo sư thật tốt!

- Tần giáo sư rất hiểu ý và cảm thông.

Tần Lập thản nhiên cười cười, sau đó quay
đầu đi, lơ đãng nhìn lướt qua trên lầu. Một bóng người ở lầu ba chợt lóe rồi
biến mất. Kỳ thật Tần Lập căn bản không cần dùng mắt nhìn cũng biết Bộ Đồng đi
ra quan sát tình huống ở đây. Trong lòng cười lạnh, Tần Lập bước lên xe ngựa
chuyên dụng của phủ Tần Hầu, vừa muốn rời đi lại thấy tiểu Công chúa Triệu
Thiên Thiên rẽ đám người đi tới chính mình. Nàng có chút ngượng ngùng nhưng hết
sức nghiêm túc nói:

- Tần giáo sư. Ta... có thể cùng đi với
ngài không? Ta có chút vấn đề muốn xin ngài chỉ điểm!

Ầm!

Đám học sinh này lại trở nên náo nhiệt, rất
nhiều cô gái hâm mộ nhìn Triệu Thiên Thiên bước lên xe ngựa xa hoa kia, mà
trong mắt đám nam sinh thì tràn ngập ghen tị.

Sắc mặt Tần Phong cũng trở nên rất khó
nhìn, trong mắt có thêm vài phần tối tăm, quay đầu bước đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3