Ôn Nhu Mười Dặm - Chương 45

Ôn Nhu Mười Dặm
Chương 45: Chủ quyền

Khi Tô Dạng Nhiên tới, Thẩm Quyến vẫn còn đang khám bệnh, là một ông lão, anh vừa khám vừa ghi chép, giọng nói anh dễ nghe, nhất là khi nói với ông lão thì còn dịu dàng mấy phần, khóe miệng cô nở nụ cười, đàn ông chăm chỉ làm việc đúng là đẹp trai, cô nhìn một lúc rồi thôi, ngồi ở hàng ghế bên ngoài chờ.

Khoảng mười phút đồng hồ, ông lão đi ra, Tô Dạng Nhiên xem thời gian, còn có mấy phút là tới giờ nghỉ trưa, chắc là không còn bệnh nhân nữa, vì vậy cô đứng dậy đi vào trong.

Thẩm Quyến đang cúi đầu sửa sang bệnh án, nghĩ là còn bệnh nhân nên ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc, ngạc nhiên mừng rỡ, "Sao em tới đây?"

Tô Dạng Nhiên cười hì hì đi tới đối diện bàn làm việc, ngồi xuống, "Em vừa ký hợp đồng xong, đúng lúc tới giờ ăn trưa nên tới đây, anh có nể mặt ăn cùng em một bữa cơm không?"

Thẩm Quyến, "Được thôi."

Anh nhét điện thoại vào túi, "Anh đi thay quần áo, dẫn em ra ngoài ăn gì đó ngon ngon."

Tô Dạng Nhiên đứng lên kéo tay anh, "Ăn trong bệnh viện được rồi."

"Mấy món hôm nay không ngon đâu."

"Không sao mà, hơn nữa, em còn phải tuyên bố chủ quyền nữa đó."

"Tuyên bố chủ quyền?"

"Đúng vậy, em phải cho mọi người biết anh là của em, em cảnh cáo nha, nếu em mà biết anh và cô y tá nào đó liếc mắt đưa tình, em sẽ đánh gãy chân anh." Tô Dạng Nhiên cố ý làm ra vẻ hung dữ.

Thẩm Quyến phối hợp che chân, "Không dám, tuyệt đối không dám."

Tô Dạng Nhiên cười, "Không dám là tốt, đi thôi, đi ăn cơm."

Sau khi ra cửa, Tô Dạng Nhiên lập tức buông tay anh ra, dù sao đang ở bệnh viện, anh lại là bác sĩ, nên chú ý giữ hình tượng.

Mặc dù hai người không làm hành động gì quá thân mật, nhưng sau khi ra ngoài mọi người vẫn cảm giác được có gì đó bất thường, trưởng khoa Thẩm dịu dàng kì lạ, ngay cả nhịp bước cũng phối hợp với cô Tô, nói hai người họ không có mờ ám, ai tin?

Đến căn tin, Thẩm Quyến giúp Tô Dạng Nhiên cầm đĩa thức ăn, anh hơi xoay người lại, dịu dàng hỏi: "Em muốn ăn gì?"

Tô Dạng Nhiên nhìn thử, chọn mấy món ăn thanh đạm, Thẩm Quyến đưa đĩa thức ăn cho dì căn tin, "Dì, cho cháu hai phần cần xào đậu hũ, nấm xào, rau xào ba món*."

* Rau xào ba món có cần, khoai tây, cà rốt xào chung. Hai ac ăn chay à:))

Người dì này vẫn là người dì lúc trước, nhìn từ xa đã thấy hai người đi vào, ánh mắt bà soi mói, nhìn một lúc đã nhận ra, vì vậy cười hỏi: "Xác định quan hệ rồi?"

Bác sĩ và y tá đứng xếp hàng đều dựng lỗ tai lên, nín thở nghe ngóng, cho đến khi giọng nói của Thẩm Quyến cất lên.

"Dạ, đúng vậy."

Giống như có một cái đồng hồ cực lớn, "đeng ---" một tiếng trong đầu.

Dì căn tin nở nụ cười, "Dì đã nói rồi mà, tiểu Tô là cô gái tốt, con phải biết quý trọng người ta nhé."

Thẩm Quyến liếc nhìn Tô Dạng Nhiên, cười trả lời: "Con biết rồi."

Hai người được dì cho đầy một đĩa thức ăn rồi tìm chỗ ngồi xuống, lúc ăn cơm Tô Dạng Nhiên phát hiện không ít ánh mắt của mọi người, nhưng cô cũng không thèm để ý, coi như không có chuyện gì xảy ra, gắp toàn bộ cà rốt không ăn qua đĩa của anh.

Thẩm Quyến nhận lấy, cũng không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn cô lại vô cùng cưng chìu. Gắp xong Tô Dạng Nhiên mới hài lòng bắt đầu ăn cơm, "Bây giờ trong bệnh viện ai cũng biết anh là của em, anh không được giấu em nuôi bồ nhí đâu nha."

Thẩm Quyến: "Em có thấy anh dụ dỗ cô gái nào ngoài em không?"

Tô Dạng Nhiên suy nghĩ một lúc, hình như là vậy, Thẩm Quyến không phải là người dễ gần, cô cảm thấy mình lời to rồi, đàn ông giống như anh sẽ không dễ rung động, nếu rung động thì kiên quyết không hai lòng, cô không biết tại sao mình chắc chắn như vậy, nhưng Tô Dạng Nhiên tin tưởng anh vô điều kiện, cô nhìn anh, nở nụ cười sáng lạng, "Ừ, em tin anh."

"Em tin anh." Ba chữ này tràn đầy lòng tín nhiệm và sự lệ thuộc, nhất thời làm lồng ngực Thẩm Quyến nóng lên, anh chăm chú nhìn cô, "Ừ, phải tin anh."

Sau ngày hôm nay, tâm hồn thiếu nữ của tất cả nữ bác sĩ y tá lần nữa bể tan tành, mấy hôm nay cô Tô vẫn không xuất hiện, mọi người còn tưởng là cô ấy bỏ cuộc rồi, mặc dù các cô cũng theo không nổi, nhưng vậy thì ít nhất trưởng khoa Thẩm vẫn là bông hoa cao lãnh của bệnh viện, nhưng bây giờ đã có người xuất hiện ngắt hoa đi mất.

Dĩ nhiên cũng có người không cam tâm, muốn đào góc tường, nhưng người còn chưa ra sân đã bị trưởng khoa chủ động kéo dài khoảng cách, hơn nữa anh càng đối xử hời hợt với nữ bác sĩ y tá hơn khi trước nữa.

Muốn đào góc tường, không ai đủ đẹp như Tô Dạng Nhiên cả, người ta cũng không cần động thủ, bạn trai đã tự mình quét dọn chiến trường, các cô chỉ có thể đứng từ xa hâm mộ.

Buổi chiều Thẩm Quyến còn làm việc, Tô Dạng Nhiên không ở lâu, ăn cơm trưa xong thì đi về, không về nhà anh mà về nhà mình, cô phải dời tài liệu qua đây, sau khi vào nhà Tô Dạng Nhiên mới nhìn thấy tin nhắn Lục Quỳnh Cửu gửi tới, nói Thiên Lạc đã thông báo buổi ký hợp đồng lên Weibo, bảo Tô Dạng Nhiên nhớ share lại.

Cô lập tức lên Weibo, quả nhiên thấy trang chính chủ của Thiên Lạc đăng tin, cô lập tức share về tường nhà, Tô Dạng Nhiên vào nghề được gần bảy năm, fan hâm mộ lúc đầu là mấy chục bây giờ đã tăng lên một triệu, mặc dù cô không cập nhật tin lên Weibo mỗi ngày nhưng fan vẫn rất yêu quý, cho nên sau khi share tin về nhà, người hâm mộ gửi từng bình luận chúc mừng tới, weibo của cô muốn nổ tung.

Còn có chuyện làm Tô Dạng Nhiên không ngờ tới chính là mình vậy mà nhảy lên hotsearch, mặc dù giữ không được mấy phút, fan hâm mộ cũng tăng lên không ít, bất quá chuyện tăng fan này cô không quan tâm lắm, trên Weibo của cô cũng có dòng chữ giới thiệu đơn giản, tác giả Phật hệ*.

*Phật hệ: mang nghĩa thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được. Nguồn: Learning Chinese 学汉语 Hoc Tieng Trung

Khi lướt Weibo Tô Dạng Nhiên vô tình nhìn thấy một tấm ảnh, là tổng tài của Thiên Lạc – Kỷ Diễn, người này mặt mũi sáng sủa, rất có khí chất, cũng chính là chồng của Lục Hi Hòa, cô lại nghĩ đến nhan sắc của idol, thật đúng là một cặp tương xứng, nhưng mà... Người đàn ông này nhìn quen quen, hình như gặp ở đâu rồi... Ngay khi cô đang trầm ngâm suy nghĩ, mơ hồ có chút ấn tượng thì...

"Đinh đông đinh đông ——" Chuông cửa reo lên.

Tất cả suy nghĩ bị tiếng chuông đánh tan, Tô Dạng Nhiên thoát Weibo, đi ra cửa, xuyên qua lỗ mắt mèo nhìn ra ngoài, là Tần Trăn, cô mím môi một cái, cuối cùng mở cửa, "Sao mẹ tới đây?"

Tần Trăn nhìn cô, thay dép, "Con không hoan nghênh mẹ đến à?"

Tô Dạng Nhiên lắc đầu, "Không có, mẹ đừng nghĩ nhiều."

Tần Trăn xoa xoa cánh tay, "Sao nhà lạnh vậy? Con không mở lò sưởi à?"

"Dạ, mới từ bên ngoài về, chưa mở lò sưởi."

"Vậy à, con ăn cơm chưa, ra ngoài ăn cơm nhé?"

"Con vừa ăn bên ngoài rồi, mẹ chưa ăn hả?"

Trong mắt Tần Trăn thoáng qua một tia lo ngại, Tô Dạng Nhiên nhìn bà, "Nếu mẹ chưa ăn thì trong nhà còn ít mì sợi, để con đi nấu."

Tần Trăn sững sốt, không phải từ trước đến giờ cô không thích bà ở đây ăn cơm sao? Hôm nay lại thay đổi khiến người khác ngạc nhiên.

"Mẹ không ăn hả?" Tô Dạng Nhiên hỏi.

"...Ăn."

"Ừm." Tô Dạng Nhiên xoay người đi vào nhà bếp, trong tủ lạnh có để dành trứng gà và mì sợi, đợi nước sôi xong cô mới bỏ mì và trứng gà vào.

Tần Trăn nhìn bóng lưng Tô Dạng Nhiên bận rộn trong nhà bếp, đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên.

Tô Dạng Nhiên bưng tô mì đã chín ra, nói: "Mẹ ăn đi."

"À."

Tần Trăn ăn mì, Tô Dạng Nhiên ngồi ở một bên, cô không nói gì, đang chơi điện thoại.

"Nhiên Nhiên."

Tô Dạng Nhiên ngẩng đầu nhìn bà.

"Con có còn nhớ khoảng thời gian chúng ta sống chung trước kia không?"

Cuộc sống khi ấy sao cô có thể quên chứ?

Từ sau khi kết hôn Tần Trăn không đi ra ngoài làm việc nữa, một mình cha kiếm tiền nuôi gia đình, cha mất, hai người không còn gì cả, thiếu nợ chồng chất rất mệt mỏi, sau đó tiền kiếm được còn phải dùng để trả tiền mướn phòng, tiền ăn cơm và học phí của cô, lúc gian nan nhất trong cuộc sống, hai người ngay cả cơm cũng không có mà ăn, ăn nhiều nhất chính là mì cải xanh, cuộc sống như vậy kéo dài đến khi Tần Trăn gả vào Cố gia.

"Ừ, con nhớ."

Hốc mắt bà ửng đỏ lần nữa, "Nhiêm Nhiên, có phải con vẫn còn trách mẹ đúng không?"

Tô Dạng Nhiên nhìn vào mắt bà, lắc đầu, "Không có."

Thật ra thì từ đầu cho tới bây giờ, cô chưa từng trách mẹ, cô không có tư cách trách cứ bà, oán giận bà, thậm chí cô còn cảm kích, cảm kích vì bà đã không vứt bỏ mình, cô không trách Tần Trăn, cô hiểu, nhưng càng hiểu càng khổ sở, cô biết mình không nên như vậy, nhưng không khống chế được.

"Nhiên Nhiên, chuyện lần trước mẹ đã nghĩ rất lâu, là mẹ không đúng, nhưng con là con gái mẹ, sẽ không có ai hy vọng con được sống tốt như mẹ."

Tô Dạng Nhiên trầm mặc, một lát sau mới chậm rãi nói: "Con biết."

"Nhiên Nhiên..." Tần Trăn còn chưa nói xong thì điện thoại trên bàn đã reo lên, trên màn hình đang nhún nhảy cái tên Cố Tư Dư.

Tô Dạng Nhiên, "Mẹ bắt máy đi."

Tần Trăn nhìn xuống, cuối cùng vẫn nghe điện thoại, cũng không biết đầu kia Cố Tư Dư nói gì mà bà lập tức đứng lên, "Dư Dư, con đừng sợ, mẹ lập tức tới ngay."

Sắc mặt Tô Dạng Nhiên không thay đổi, mắt vẫn nhìn xuống đầu gối.

Cúp điện thoại, mặt Tần Trăn trắng bệch, "Nhiên Nhiên, Dư Dư xảy ra chút chuyện, bây giờ mẹ phải đi một chuyến, sau này mẹ sẽ trở lại thăm con."

"Ừm."

Tần Trăn vội vã đổi giày chạy ra ngoài. Ánh mắt Tô Dạng Nhiên chợt nhìn thấy cái túi nằm trên ghế sa lon, cô cầm lấy đuổi theo.

"Mẹ."

Tần Trăn xoay người lại nhìn cô, "Nhiên Nhiên, sao vậy?"

"Mẹ bỏ quên túi." Tô Dạng Nhiên đi tới đưa túi cho bà.

Tần Trăn nhận lấy túi, vừa vặn thang máy cũng đến, bà vội vàng đi vào, đưa tay ấn nút đóng cửa, lúc cửa thang máy khép lại chỉ chừa một kẽ hở nhỏ, bà nhìn thấy Tô Dạng Nhiên đang đứng bên ngoài, không biết tại sao, bà đột nhiên nhớ lại hình ảnh năm ấy, cô ngồi cạnh Dư Dư, ngực chợt đau nhói.

Tô dạng nhiên nhìn con số đang giảm dần, qua mấy giây cô mới xoay người trở về nhà, ánh mắt rơi vào bát mì Tần Trăn ăn lở dở vài miếng, cô trầm mặc bước tới ăn hết, tự lầm bầm nói một tiếng.

"Cũng không có mùi vị khi trước nữa."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3