Quái Phi Thiên Hạ - Chương 75

Ở bên kia, Dạ Dao Quang đi theo Ngụy Lâm cả một đường bình yên, rất nhanh đã vượt qua ngọn núi cao nhất, quả nhiên nhìn thấy ở phía dưới có một căn nhà gỗ. Bởi vì bây giờ là buổi chiều, mặt trời đã ngả về phía tây, trong căn nhà gỗ có khói bếp đang bay lên, cảnh tượng này chứng tỏ bên trong có người ở. Hốc mắt của Ngụy Lâm hơi hồng lên, nghĩ đến cả một đoạn đường dài đầy gian khổ suýt nữa mất mạng, bây giờ hy vọng lại đang ở trước mắt, trong lòng vui sướng vô cùng.

Mấy người bước nhanh về phía căn nhà gỗ, Dạ Dao Quang nhảy lên một cây đại thụ, thu toàn bộ hình ảnh của căn nhà gỗ vào trong mắt.

Hắn nhìn thấy hai người, một nam một nữ, dáng vẻ bên ngoài của hai người này chênh nhau khoảng mười mấy tuổi. Nam nhân trông khôi ngô khỏe mạnh, hung thần ác sát. Nữ nhân thân hình lại rất gầy yếu, trên mặt bị một tấm vải che lại. Nam nhân đang ngồi tước cọc gỗ giống như đang làm một vật gì đó, nữ nhân ngồi ở ven sông rửa rau, thỉnh thoảng hai người sẽ nhìn nhau cười một cái.

Bầu không khí ấm áp ngọt ngào này rất nhanh bị phá vỡ.

Chủ nhân của căn nhà gỗ này lại nuôi một con sói xám rất lớn. Con sói xám cảm giác được hơi thở của hai người Ngụy Lâm đang ở gần đó, lập tức phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh cáo. Nam nhân cũng đứng dậy cầm cung tiễn, bảo vệ nữ nhân kia phía sau lưng.

Khoảng cách quá xa, Dạ Dao Quang không nghe được hai người bọn họ nói chuyện gì, chỉ biết được người nam nhân kia không cho phép hắn và Ngụy Lâm tới gần. Ngụy Lâm càng giải thích càng khiến cho nam nhân kia khó chịu. Dạ Dao Quang nhạy cảm phát hiện trong mắt nam nhân kia lóe lên một tia khát máu, giương cung tiễn bắn về phía Ngụy Lâm. Chân Dạ Dao Quang đạp mạnh vào cành cây, thân thể giống như tiên hạc vẫy cánh bay ra ngoài, vừa phất tay một cái đã bắn ra khí ngũ hành tấn công lại nam nhân kia.

Tốc độ của mũi tên rất nhanh, Ngụy Lâm vẫn đang sững sờ chưa kịp phản ứng thì mũi tên đã nhắm thẳng về ấn đường của Ngụy Lâm.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, ngay ở thời khắc nghìn cân treo sợi tóc thì mũi tên kia lại bị chế ngự, khoảng cách của mũi tên chỉ cách ấn đường của Ngụy Lâm hai tấc.

Bỗng nhiên có một luồng sức mạnh vô tình tác động vào mũi tên. Mũi tên quay đầu bắn trở lại căn nhà gỗ, tốc độ càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt mũi tên đã bay xoẹt qua tai của nam nhân kia đâm thẳng vào phòng ốc bên trong căn nhà gỗ.

Nam nhân kia hét lớn một tiếng khiến Dạ Dao Quang sững sờ, lại là tiếng Mông Cổ! Kiếp trước Dạ Dao Quang đã nghe qua rất nhiều thứ tiếng, nhưng do cô lười, trừ tiếng Hán ra thì những thứ tiếng khác cô cũng không học, đều đi tìm phiên dịch, dù sao cũng không có bất kỳ phiên dịch nào qua mắt được cô. Trí nhớ của cô tốt vô cùng nhưng chỉ nghe ra được đối phương nói tiếng Mông Cổ lại không hiểu là nói cái gì, cô cau mày một cái, chậm rãi hiện thân.

Nam nhân kia cảnh giác vô cùng với sự xuất hiện của Dạ Dao Quang, cho dù trên người Dạ Dao Quang tỏa ra một chút khí ngũ hành vô cùng ôn hòa khiến nam nhân kia cảm giác được cô có thiện ý nhưng hắn cũng không buông lỏng chút nào.

“Vị tỷ tỷ này, thật sự chúng tôi không có ác ý đâu!”

Nam nhân kia là người Mông Cổ, hai người Dạ Dao Quang cũng không am hiểu tiếng Mông Cổ cho nên Dạ Dao Quang chỉ có thể lựa chọn nói chuyện với nữ nhân đang đứng sau nam nhân Mông Cổ kia.

Nữ nhân kia mở to mắt nhìn Dạ Dao Quang, có lẽ nàng biết được Dạ Dao Quang đang nói chuyện với mình nên đưa tay vỗ vào người nam nhân Mông Cổ kia một cái, sau đó mới khoa tay múa chân chỉ trỏ vào miệng và tai mình.

Dạ Dao Quang hiểu được ý tứ của nữ nhân kia biểu đạt rằng nàng là một người câm điếc. Dạ Dao Quang thầm mắng trong lòng, hai cái người này một người thì có trở ngại ngôn ngữ, một người thì vừa câm vừa điếc, như vậy thì có thể nói được chuyện gì?

“Cô biết chữ không?” Dạ Dao Quang có chút tuyệt vọng làm động tác viết chữ với nữ nhân kia.

Nữ nhân có vẻ hiểu rõ ý tứ của cô, hơi xấu hổ lắc đầu.

Dạ Dao Quang đưa tay vỗ trán một cái, thần linh ơi, như thế này thì phải làm sao? Đây là lần đầu tiên Dạ Dao Quang cảm thấy bản thân bất lực như vậy.

Dạ Dao Quang bắt đầu khoa tay múa chân với nữ nhân kia, nhưng động tác quá phức tạp nên nữ nhân kia chỉ có thể dùng ánh mắt áy náy nhìn cô, ngụ ý là nhìn không hiểu.

Ngay lúc Dạ Dao Quang sắp phát điên, Ôn Đình Trạm dẫn theo Kim Tử chạy đến, còn kéo theo hai con dê núi, trên thân chúng treo hai cái bao vải to đầy căng.

“Dao Dao, tối nay chúng ta có đồ ăn rồi!” Ôn Đình Trạm đưa cho Dao Dao, cũng không để ý tới bốn phía đang giương cung bạt kiếm.

Vẻ mặt Dạ Dao Quang đau khổ hơi giật nhẹ khóe môi.

Ôn Đình Trạm lúc này mới hỏi: “Làm sao vậy?”

Cô đưa tay chỉ về nam nhân Mông Cổ đang tràn đầy phòng bị kia: “Đó là một nam nhân người Mông Cổ chỉ có thể nói được tiếng Mông, nữ nhân đằng sau thì lại vừa câm vừa điếc!”

“Bọn họ cũng là người Ngụy huynh muốn tìm sao?” Ôn Đình Trạm và Ngụy Lâm đều là hạt giống tốt, mới ở chung một thời gian ngắn ngủi đã kịp xưng huynh gọi đệ.

“Đúng thế!” Ngụy Lâm cười chua chát.

Ôn Đình Trạm lúc này mới bỏ dây leo đang dắt hai con dê núi ra đi đến trước mặt nam nhân Mông Cổ kia ôm quyền hành lễ, sau đó nói một câu tiếng Mông không ai nghe hiểu.

Dạ Dao Quang trừng to mắt nhìn chằm chằm Ôn Đình Trạm. Mẹ kiếp, tên tiểu tử này học tiếng Mông từ bao giờ, sao cô lại không biết cậu ấy có thể nói tiếng Mông lưu loát trôi chảy như vậy, chuẩn như vậy? Ngay cả Dạ Dao Quang ở kiếp trước đã ở Nội Mông nửa năm được nghe qua rất nhiều tiếng Mông nhưng cô vẫn có chút không tin được đây là sự thật.

Nam nhân Mông Cổ kia cũng lộ ra vẻ kích động, hình như đã rất lâu rồi hắn cũng không được nói chuyện với người khác, chưa nói được mấy câu đã bước lên phóng khoáng thoải mái vỗ vai Ôn Đình Trạm, bày ra dáng vẻ một nhị ca tốt. Người Mông Cổ xưa nay vô cùng nhiệt tình phóng khoáng, lại có thêm một cái máy phiên dịch Ôn Đình Trạm ở đây nên nam nhân Mông Cổ kia rất nhanh liền đón nhận bọn họ, mời bọn họ vào nhà.

“Dao Dao, đây là Cổ Ma Nhĩ, đây là A Ni Á vợ hắn.” Sau khi mấy người đi vào ngồi xuống, Ôn Đình Trạm mới giới thiệu với Dạ Dao Quang, sau đó lại cùng Cổ Ma Nhĩ nói chuyện.

A Ní Á rót cho bọn họ và Cổ Ma Nhĩ một chút rượu sữa, sau đó giống như chim non nép vào người Cổ Ma Nhĩ. Ngụy Lâm nhìn Cổ Ma Nhĩ đang trò chuyện vui vẻ với Ôn Đình Trạm với vẻ mặt ngưỡng mộ. Hắn ăn đồ ăn nóng A Ni Á mang lên. Dạ Dao Quang và Kim Tử ăn hoa quả Ôn Đình Trạm mang về. Ngồi ở trong phòng không ai hiểu hai bọn họ nói gì, thỉnh thoảng chỉ vang lên tiếng cười sang sảng của Cổ Ma Nhĩ.

Tận đến khi trời tối, Cổ Ma Nhĩ vẫn còn có chút chưa được thỏa mãn đã bị A Ni Á kéo hắn đi chuẩn bị bữa tối, bởi vì Cổ Ma Nhĩ nói muốn làm món dê nướng cho bọn họ ăn cho nên A Ni Á chỉ có thể ngồi bên hỗ trợ.

“Chàng học tiếng Mông từ bao giờ?” Đợi đến khi Cổ Ma Nhĩ và A Ni Á đều đi xuống chuẩn bị bữa tối, Dạ Dao Quang mới híp mắt cười nhạt nhìn Ôn Đình Trạm.

Vừa nói, Ôn Đình Trạm vừa cẩn thận nhìn Dạ Dao Quang: “Năm trước có một người bạn tốt của tiên sinh đến đây chơi, lại là người thông thạo tiếng Mông, tiên sinh dẫn ta ra giao lưu cùng, trong bữa tiệc nghe thấy ông ấy nói vài câu bèn nổi lên tâm tư học tập, ông ấy ở lại học viện một tháng, ta thường xuyên tìm đến hỏi, sau khi ông ấy đi ta lại tìm được rất nhiều sách tiếng Mông trong thư viện nên tự học thêm một chút.”

Dạ Dao Quang dùng ánh mắt biến thái nhìn Ôn Đình Trạm, trời đất ơi, có những người trời sinh vốn không phải người mà chính là biến thái, cô ở Nội Mông nửa năm cũng không học nổi một câu thế mà người này học một tháng liền nắm giữ căn bản sau đó tự học thành tài!

Người so sánh với người đúng là tức chết người mà!