Tam tấc ánh nắng - chương 21-22
Chương 21:Có anh ở đây, mọi thứ đều yên bình
Giang Thiếu Thành nói: “Không phải mọi người đều nói, nếu nói ra sẽ không linh nghiệm nữa sao?”
Chuyện mà có khả năng làm được thì cũng không cần cầu nguyện, chỉ với những tham vọng xa vời người ta mới cần đến điều này. Không phải ai cũng tin tưởng nó sẽ trở thành sự thật, nhưng lại vẫn giữ những suy nghĩ đó trong lòng, còn anh lại là một người đàn ông thực tế, hiểu mình nên sáng suốt, cho dù chỉ là những ý nghĩ thoáng qua cũng không thể!
Một ngày nào đó anh và cô sẽ đứng trên lập trường của hai phía đối lập, đây là hiện thực không thể thay đổi, không phải chỉ cần anh cầu nguyện thì nó sẽ không xảy ra, quan trọng hơn là anh không cho phép bản thân có những suy nghĩ như vậy.
Mộc Cận nói giọng tiếc nuối: “Đúng rồi, vậy thì không nói.”
Lúc cắt bánh kem, Giang Thiếu Thành hỏi cô: “Món nào là món em nấu?”
Mộc Cận cắn cắn chiếc đũa, mắc cỡ chỉ cho anh xem: “Món măng, miến xào, còn có canh đều do chính em nấu, mấy món khác là dì Trâu chuẩn bị sẵn để em mang tới.” Mặc dù vất vả theo dì Trâu vào bếp học hỏi mấy ngày nhưng kết quả rất kém, sợ hại đến dạ dày của anh, cuối cùng không còn cách nào lại phải gói thức ăn trong nhà mang theo.
Giang Thiếu Thành cười nhạt nói: “Dì Trâu không hỏi em mang đi làm gì sao?” Đôi đũa của anh dừng lại ở mấy món ăn mà cô nấu.
“Em nói với dì ấy là đến chỗ anh, dì cũng không hỏi thêm, dù sao mọi người cũng biết bây giờ em ra ngoài đều là đi đến chỗ anh.”
Giang Thiếu Thành từ tốn nhìn cô, nhận thấy ánh mắt anh trầm mặc chăm chú nhìn mình, Mộc Cận nói: “Sao vậy, anh Thiếu Thành?”
“Không có gì.” Giang Thiếu Thành vỗ vỗ lên đầu cô: “Ăn đi.”
Tiếng gió ầm ầm gào thét ngoài cửa sổ càng làm cho bầu không khí trong phòng thêm tĩnh mịch. Trong căn nhà nhỏ, một ngọn đèn vàng và hai người, đối với cô mà nói hạnh phúc như vậy cũng đủ rồi. Điều cô muốn, điều cô luôn nghĩ ngợi cũng chỉ có anh! Những thứ khác đều chỉ là bề ngoài, anh ở đây, hết thảy đều bình yên.
Sau khi ăn xong, Giang Thiếu Thành lại hỏi về vết thương của cô, Mộc Cận nói: “Không có gì, thật ra đã hết đau rồi, anh nhìn em giống người bị thương lắm sao?”
Giang Thiếu Thành tỏ vẻ ngờ vực, tuy lúc đó ở trong tối tầm nhìn của anh không được rõ, nhưng lực vung ra nặng nhẹ bao nhiêu trong lòng anh biết rõ, cô chắc đã trúng một đấm đó của anh, nhưng trông cô lại như không sao cả, anh thì không thể cởi quần áo của cô ra xem sao.
Mộc Cận ngáp một hơi, thèm thuồng nhìn về chiếc giường trong phòng ngủ: “Em buồn ngủ quá.”
Giang Thiếu Thành nhìn bộ dạng của cô, lại nhìn giờ, trời cũng hơi gần sáng, anh nói: “Vậy ngủ đi, ngày mai sẽ đưa em quay về.”
Được anh đồng ý, Mộc Cận xoa xoa đôi mắt nhanh chóng chui vào chăn, Giang Thiếu Thành đi tắm rửa một chút, tiện thể đem bộ quần áo sũng nước của cô cho vào máy giặt để ngày mai cô có cái để thay.
Lúc anh vào phòng thì Mộc Cận đã ngủ say, có lẽ vì thấy lạnh nên cô rúc mình vào trong chăn chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, trông càng có vẻ xinh xắn. Anh không có bộ chăn dự trữ nào đành vén chăn lên nằm xuống bên cạnh cô, lông mi của cô khẽ run lên, bàn tay dưới chăn nắm chặt lại.
Giang Thiếu Thành tắt đèn, thoáng cái xung quanh chìm vào bóng tối, tiếng hít thở của anh càng rõ ràng hơn, hơi thở theo từng nhịp hô hấp của anh tỏa ra hương vị thơm mát khi vừa tắm gội xong.
Mộc Cận nắm chặt nắm tay rồi dần dần thả lỏng, cơ thể cứng ngắt thoải mái hơn, cô hít một hơi thật sâu, bàn tay đặt trên giường lần mò tìm kiếm ngón tay của anh, sau đó đặt tay mình vào lòng bàn tay anh. Giang Thiếu Thành cầm ngón tay cô, nắm thật chặt: “Còn chưa ngủ nữa, có phải trong người thấy khó chịu không?”
Mộc Cận xoay người, đối mặt với anh, lắc đầu nói: “Không có.”
Im lặng một lúc, cô lại nói: “Anh Thiếu Thành…”
“Ừ?”
“Lúc nãy nếu em chết thì anh sẽ thế nào?”
“Thế nào? Nếu em mà chết, tôi cũng phải chết theo!”
“Vì sao?”
“Còn vì sao nữa! Mộc gia là người đầu tiên sẽ giết tôi.”
Mộc Cận có phần hơi thất vọng, chỉ vì vậy thôi sao? Cô muốn biết, đối với anh ngoài việc cô là con gái của Mộc Thường Phong, thì còn có ý nghĩa đặc biệt gì khác hay không.
Trong bóng tối khi mọi thứ đều mờ ảo, người ta sẽ bớt đi sự e dè, nhưng lại tăng một chút cam đảm. Nếu giống như những điều lúc bình thường sẽ giấu kĩ trong lòng không thể nói ra khỏi miệng, tâm tình ngổn ngang trăm mối, lại lo sợ được mất, những tâm sự phiền não vướng mắc này không ngừng nảy mầm, sinh sôi, lan rộng cho đến khi xông lên làm sụp đổ bức tường ngăn cách, nhịn không được mở toạc cửa tim, cô nói: “Anh Thiếu Thành, có lúc em nghĩ anh rất dịu dàng với em, có thể em sợ rằng mình đang ảo tưởng, sợ có một lúc nào đó anh không còn đối với em như vậy nữa, em sẽ rất thất vọng.”
Giọng nói của cô êm dịu như những hạt châu, từng chút từng chút một xuôi ngược trong lòng anh. Anh gọi một tiếng Mộc Cận, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Sau này, chờ đến lúc em gặp một người như vậy, em sẽ biết thế nào mới là người thật sự đối tốt với em, anh ta sẽ đặt em ở trong tim, một lòng quan tâm em, em sẽ quan trọng hơn tất cả. Đến ngày đó em sẽ biết, những thứ hôm nay anh Thiếu Thành đối với em đều không phải tốt nhất, biết không!”
“Tại sao người đó không phải là anh, anh không thể đặt em trong tim, không thể một lòng quan tâm em sao?”
Giang Thiếu Thành nhìn chằm chằm vào bóng đêm, rồi sau đó lắc đầu: “Không, tôi còn có rất nhiều việc muốn làm, không đủ tâm tư đặt trên người em.”
“Có phải những việc này quan trọng hơn em không?”
“Đúng.”
“Em có thể chờ, chờ cho đến ngày em trở thành chuyện quan trọng của anh.”
“Đừng chờ, nghe lời tôi, một cô gái thì không thể.”
Cô kiên quyết nói: “Em có thể.”
Giang Thiếu Thành thở dài: “Cô bé ngốc, tôi cũng không biết ngày đó là tới lúc nào, em làm sao có thể, ngày mai của tôi bất cứ lúc nào cũng có thể chấm dứt, mà tương lai của em vẫn còn rất dài, vẫn còn rất nhiều cơ hội, đừng dùng để chờ đợi.”
“Anh Thiếu Thành, anh biết em rất thích anh không, rất thích rất thích, dù anh không có tương lai, dù cuộc đời còn dài, dù vẫn còn nhiều cơ hội, cũng không phải những thứ cô mong muốn.
Hắn chỉ ừ một tiếng, đêm nay, Mộc Cận nhớ mình và anh nói rất nhiều rất nhiều, lúc cơn buồn ngủ kéo tới, cô nghe được mình nói: “Em vẫn muốn đợi!”
Mộc Cận nhớ rõ mình cùng anh nói rất nhiều rất nhiều, cơn buồn ngủ đánh úp cô, Mộc Cận nghe được chính mình nói: “Nhưng em sẽ chờ!” Chờ đợi mặc dù khổ sở, nhưng ít nhất cũng để cho cô có thứ mình mong chờ.
Vừa ngủ được một lúc, có lẽ mới qua hai, ba tiếng, khi trời vẫn còn chưa sáng, cơn đau âm ỉ trong lòng ngực ngày càng nặng hơn, từng cơn ho dội lại đều động đến chỗ đau, ngay cả hít thở cũng thật đau đớn, Mộc Cận cuộn mình lại, dùng sức cắn chặt vào môi.
Cô hít thở một cách nặng nhọc, làm cho Giang Thiếu Thành bên cạnh còn chưa ngủ cảm thấy có điều khác lạ, anh lập tức ngồi dậy bật đèn, mồ hôi cô đã túa ra đầy cả đầu, khuôn mặt trắng bệch như một tờ giấy.
Giang Thiếu Thành nâng đầu cô lên: “Đau ở đâu rồi?”
Cô há miệng hít một hơi sâu, gắng sức nói ra hai chữ: “Ở ngực.”
Giang Thiếu Thành không dám chần chứ, đứng lên nhanh chóng mặc quần áo, ôm ngang lấy cô: “Không sao, chúng ta lập tức đi bệnh viện.”
Giang Thiếu Thành ôm cô chạy một mạch xuống lầu, đặt cô vào trong xe rồi vội vã lái đến bệnh viện.
Lúc nãy sao anh còn tin lời của cô, anh ra tay nặng như vậy, làm thế nào cô có thể không sao được, có lẽ cô chỉ giỏi chịu đựng, chỗ bị thương ngày càng nghiêm trọng, lúc này mới đau đến mức không chịu nổi.
Chương 22: Không ai hỏi cô muốn điều gì
Mộc Cận mở to đôi mắt đảo một vòng xung quanh, trên đầu giường đặt một chiếc máy tạo độ ẩm không khí hình chú heo màu hồng đang vui vẻ phun từng làn hơi nước màu trắng, bên cạnh giường có đặt di động của cô. Chỉ có một mình cô trong phòng bệnh, rèm cửa xung quanh đều được kéo kín, không nhìn thấy bên ngoài. Cô lần tìm di động xem thử đang là mấy giờ, ra là đã hơn mười giờ sáng.
Rạng sáng lúc tới bệnh viện, cô đã cảm thấy mơ mơ hồ hồ, nhưng mà trong lúc mê man, cô rõ ràng cảm thấy anh đang ở bên cô. Đang tự hỏi không biết người đang ở đâu, thì chợt nghe thấy giọng nói của anh ở bên ngoài phòng bệnh, chắc là đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Mộc Cận ngồi dậy, loáng thoáng nghe thấy giọng nói của anh cách một bức tường, nói rất nhanh, sau khi ngắt điện thoại thì anh đẩy cửa tiến vào, thấy cô đã tỉnh lại, anh nhìn cô cười cười, rồi bước tới ngồi xuống bên cạnh giường, hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
“Dạ, không đau như lúc nãy nữa.”
“Em nằm đi, tôi đi gọi bác sĩ, một lát nữa, anh Tại Nham của em sẽ mang thức ăn tới.”
“Anh Tại Nham cũng biết rồi sao? Vậy cha…”
“Đừng lo, Mộc gia vẫn chưa biết.” Đến mức phải nhập viện, bên phía Long Tại Nham đã không thể giấu được, cũng may lúc đó những người đi theo bảo vệ Mộc Cận phần lớn là đàn em đã đi theo Long Tại Nham nhiều năm, xảy ra chuyện này, đương nhiên đầu tiên là báo tin cho Long Tại Nham, không nên kinh động đến Mộc Thường Phong.
Mộc Cận thấy an tâm, cô biết cha rất thương mình, nếu như để ông biết Giang Thiếu Thành làm cô bị thương, thì dù cho Giang Thiếu Thành có là thuộc hạ đắc lực của ông, chỉ sợ ông cũng sẽ không nương tay. Cô không muốn Giang Thiếu Thành vì cô mà phải chịu bất cứ tai vạ gì, huống chi đến lúc đó cô sẽ giải thích làm sao chuyện bị Giang Thiếu Thành vô tình làm cho bị thương.
Một lát sau thì bác sĩ đến, để y tá dẫn cô đi chụp phim, sau khi xem xong, bác sĩ nói ở lại bênh viện một đêm, nếu không có vấn đề gì lớn thì hôm sau có thể về nhà nghỉ ngơi.
Lúc trở lại phòng bệnh, Long Tại Nham cũng đã tới, mang cho cô một cả bình giữ nhiệt đựng cháo rau xanh, múc một chén nhỏ, sau đó đưa cho cô, nói: “Đã đói bụng chưa, em ăn một chút đi, là thím ở nhà nấu đó.”
Quay đầu sang hỏi Giang Thiếu Thành: “Bác sĩ nói sao, có nghiêm trọng không?’
Giang Thiếu Thành sau khi quay lại phòng bệnh cũng chỉ đứng phía cuối giường, trên mặt cũng không thấy biểu hiện gì, nghe Long Tại Nham nói mới trả lời: “Ngày mai đã có thể về được.”
Long Tại Nham gật đầu: “Vậy là tốt rồi.” Anh nhìn Mộc Cận nói: “Bé con, sau này không được tùy tiện như vậy nữa, nếu không nghe lời, anh sẽ nói cho Mộc gia biết!”
Mộc Cận không biết Giang Thiếu Thành nói thế nào với Long Tại Nham, ngoài miệng đành phải ngoan ngoãn đáp lời: “Em biết rồi.”
Giang Thiếu Thành giơ tay xem đồng hồ, nói với Long Tại Nham: “Nếu anh rỗi thì ngồi với cô ấy một lúc, tôi có chút việc phải đi trước.”
“Anh Thiếu Thành.” Mộc Cận buông bát xuống: “Anh…Tối nay anh vẫn đến chứ?”
“Có chuyện gì sao?”
Mộc Cận ngây người, không biết tại sao anh lại lạnh lùng với cô rồi, giống như quay lại trước đây, ánh mắt nhìn cô không hề ấm áp, hờ hững như anh của trước đây. Mãi một lúc cô cũng không biết nên nói gì.
Giang Thiếu Thành nói: “Tối nay có thể tôi không rảnh, cứ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sau khi xuất viện tôi sẽ đi tìm cô.”
Anh cũng không đợi cô trả lời, nói xong thì gật đầu với Long Tại Nham rồi bước ra ngoài, Long Tại Nham nhìn bộ dạng Mộc Cận đang mất tập trung, lòng thêm nghiêm túc hơn, thử nói: “Bé con, dạo gần đây có phải em thường tới chỗ của Thiếu Thành không?”
Sáng sớm nay, Giang Thiếu Thành chỉ nói với Long Tại Nham là mình đã làm Mộc Cận bị thương, cũng không nói đến Mộc Cận tại sao lại ở chỗ của cậu ta, khó tránh trong lòng Long Tại Nham có phần nghi ngờ.
Có điều, đó là nơi ở của Giang Thiếu Thành nếu không có sự đồng ý của cậu ta, Mộc Cận làm sao có thể vào đó, huống chi còn là vào nửa đêm. Sau đó, từ thuộc hạ anh mới biết, dạo gần đây Mộc Cận thường xuyên đến đó, thậm chí có vài lần còn ở qua đêm. Càng nghe tâm trạng Long Tại Nham càng thấy nặng nề, anh và Giang Thiếu Thành làm ăn chung với nhau đã gần năm năm nhưng cũng không hiểu rõ được đối phương mấy phần, chỉ cảm thấy Giang Thiếu Thành là người có tâm tư sâu xa.
Trong năm năm này, Giang Thiếu Thành cũng chưa từng tiết lộ về quá khứ của mình, bình thường cậu ta luôn chỉ im lặng, không lên tiếng, nhưng lại tàn nhẫn hơn bất kì người nào khác. Nên chuyện cậu ta muốn làm, cậu ta nhất định không buông tay, còn đã là chuyện không phải trách nhiệm của cậu ta, thì nhất định sẽ không lạm quyền nhúng tay vào.
Đương nhiên, bình thường trong những người Long Tại Nham tiếp xúc cũng không có mấy người phải đắn đo đề phòng, ai cũng có điều bất đắc dĩ của mình, đều có những chuyện giấu kín trong lòng mà không muốn bị vạch trần. Nhưng, người như Giang Thiếu Thành theo bản năng lại khiến Long Tại Nham không thể hoàn toàn tin tưởng cậu ta. Cậu ta giống như dòng nước tuôn ra từ trong nơi âm u, khiến cho người ta có thể ngửi ra mùi nguy hiểm trước mắt, nhưng lại không dám bừa bãi phán đoán tâm tư cậu ta. Cho nên mấy năm qua, dù có xưng hô anh anh em em nhưng cũng không có cách nào cởi lòng.
Mà con bé Mộc Cận này! Lại là một đứa trẻ cố chấp, chuyện đã xác định thì sẽ không lui bước, luôn chân thành với tất cả, một khi đã có tình cảm thì dù trả giá đắt thế nào cũng sẽ không để bản thân được hối hận. Bởi vậy, Long Tại Nham cảm thấy lo lắng ngộ nhỡ giữa Mộc Cận và Giang Thiếu Thành thật sự có chuyện gì đó, rất khó có thể đoán được kết cục.
Quan trọng hơn, Long Tại Nham hiểu rõ ý định của Mộc Thường Phong, ông không thể nào lại đặt Mộc Cận vào trong một tình cảnh như vậy, ông sẽ không thể gả Mộc Cận cho một người ‘múa đao kiếm sống’, một người đàn ông ‘có nay mất mai’ như mình.
Mộc Cận không nhìn theo bóng dáng của anh nữa, nói: “Cũng không thường lắm, thi thoảng khi buồn thì tới một lần.”
Long Tại Nham trở nên nghiêm túc: “Mộc Cận, nghe lời anh, sau này đừng tới chỗ của Thiếu Thành.”
“Tại sao?”
“Không an toàn.”
Mộc Cận cười nói: “Sao có thể, chỗ của anh Thiếu Thành không an toàn thì còn nơi nào an toan nữa!”
“Đâu thể so sánh như vậy, em xem không phải em cũng bị thương ở đó.”
“Chỉ là ngoài ý muốn thôi mà.”
“Đứa nhỏ này, em phải hiểu có những chuyện ngoài ý muốn mà khiến em phải dùng cả đời để đánh đổi không. Nếu em thấy buồn chán, hãy chờ anh một thời gian, anh sẽ đưa em ra nước ngoài du lịch. Sau này, cũng đừng đến chỗ của Thiếu Thành, cậu ấy còn bận rộn nhiều việc, em đừng đến quấy rầy cậu ấy.”
Mộc Cận nằm xuống có vẻ không vui, kéo chăn qua, nói: “Anh về đi, em muốn ngủ rồi.”
Long Tại Nham vỗ đầu cô cười cười: “Giận rồi!”
“Dù sao mọi người đều chê em phiền phức, anh như vậy, anh Thiếu Thành cũng như vậy!”
“Bọn anh đều muốn tốt cho em, sau này em sẽ hiểu thôi.”
Mộc Cận hờn dỗi, nói: “Bây giờ em không vui còn nói sau này làm gì, nếu anh thật sự muốn tốt cho em thì nên để em vui vẻ!”
Mỗi một người ai cũng đều muốn tốt cho cô, ba nói vì muốn cô được sống tốt, mười mấy hai mươi năm qua đều để cô sống một mình, hạn chế tự do của cô. Giang Thiếu Thành nói muốn tốt cho cô, luôn khiến cô cách xa khỏi anh, mọi người đều nói là vì lo lắng cho cô, nhưng không ai hỏi cô, điều cô muốn là gì, điều này sao có thể khiến cô vui vẻ cho được!
Long Tại Nham cũng không biết nên khuyên cô thế nào, đúng vậy, còn gì quan trong hơn cuộc sống vui vẻ, anh cũng coi như đã nhìn Mộc Cận lớn lên, chưa từng thấy cô thật sự hạnh phúc.
Giang Thiếu Thành ra khỏi bệnh viện, mở cửa xe, khởi động xe hai lần đều không nổ máy, tay buông lơi anh ngồi dựa lên tay lái có phần mệt mỏi, nhắm mắt lại, day day trán, có một số việc phải nhân lúc này chấm dứt, anh không thể do dự. Nhưng chuyện có thể đơn giản như vậy sao! Sau một lúc, anh mở mắt ra, tra chìa khóa một lần nữa, rốt cục xe cũng khởi động